Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 16

2024-10-07 10:18:49

Từ trước đến nay Hoắc Y Na vốn không thích trẻ con, huống chi là mấy đứa trẻ không sợ gì. Không khéo nó còn nói ra mấy lời khiến cô ta tức chết mất.

“Nhìn cái gì?” Hoắc Y Na hung dữ hét lên.

Trần Linh là một người giỏi xã giao nên không những không sợ mà còn cười ngọt ngào: “Chị ơi, tóc chị đẹp quá! Chị là tiên cá phải không ạ?”

Hoắc Y Na dần mất kiên nhẫn, một lúc lâu sau mới “ha” một tiếng.

Trần Linh nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cô Lâm của chúng em nói mỗi đứa trẻ ngồi xe lăn kiếp trước đều là tiên cá. Vì cứu người nên họ đã dùng ma thuật biến ra hai chân, lúc đi đường hai chân sẽ đau như dẫm trên mũi đao, cho nên khi trở thành trẻ con ở kiếp sau họ cũng sẽ không đi được.”

“Lâm Tri Ngôn dạy các em những thứ linh tinh gì vậy, trên thế giới không có tiên cá nào cả. Những người ngồi xe lăn đều bị khuyết tật.”

Hoắc Y Na độc ác vạch trần lời nói dối của Lâm Tri Ngôn. Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình phải tranh cãi với một đứa trẻ.

“Không phải khuyết tật, là tiên cá mới đúng!”

Trần Linh cũng học theo cô ta, khoanh tay trước ngực nói: “Chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn kiếp trước chị là công chúa tiên cá!”

“...”

Đối diện với đôi mắt ngây thơ kia, môi Hoắc Y Na mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa.

Học sinh do Lâm Tri Ngôn dạy dỗ đúng là ngây thơ, dễ lừa y như cô ta.

“Này, sao em cứ đội mũ thế?” Hoắc Y Na vuốt đầu chú chó rồi hỏi.

“Cái này sao?”

Trần Linh sờ vành nón nói: “Bởi vì em cạo hết tóc rồi.”

“Hả?”

“Bác sĩ nói trong đầu em có một khối u nên phải dùng laser để tiêu diệt nó. Vậy nên em phải cạo tóc.”

Chính vì vậy vừa rồi cô bé mới thích chị gái đẹp có mái tóc dài này.

Hoắc Y Na im lặng.

Trẻ con vẫn chưa biết đẹp xấu nên chưa biết “trong đầu có một khối u” là sự thật tàn nhẫn cỡ nào: xác suất chữa khỏi khối u não ác tính của trẻ con gần như bằng không.

...

Hôm nay Lâm Tri Ngôn rất khác.

Bình thường cô trợ giúp cả việc tắm nên để tiện cho việc di chuyển thì cô luôn mặc áo phông dài rộng thùng thình. Nhưng hôm nay cô lại mặc một chiếc váy mùa thu dịu dàng theo phong cách Trung Hoa. Phối hợp cùng là một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng được đính ngọc trai theo phong cách Tây Tạng đã được cải tiến hơi hướng hiện đại, váy dài qua bắp chân, bên trên là vòng eo thon gọn, để lộ ra một đoạn mắt cá chân thon thả.

Trên cổ cô là một chiếc máy ảnh của Sony, tóc được kẹp một cách tuỳ ý, đường cong trên tóc mai cũng được cắt tỉa rất hoàn hảo. Ánh mặt trời xuyên qua lá bạch quả khiến cô như một tinh linh vô cùng thuần khiết đang lạc vào trần thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người đi dưới hành lang của viện phúc lợi, cô luôn giữ khoảng cách hai bước với anh. Thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn Hoắc Thuật nhưng chưa kịp hỏi gì thì anh đã mỉm cười trước.

“Yên tâm, hôm nay tôi tới là vì công việc tiện thể làm chút việc tốt cho xã hội. Cô Lâm không cần báo đáp đâu.”

Giọng điệu đùa giỡn của anh đã xua tan sự lo lắng của Lâm Tri Ngôn, đồng thời cũng giúp cô không còn thấy khó chịu nữa.

Lâm Tri Ngôn cũng cười theo, đối mặt với Hoắc Thuật người từ đầu đến chân đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ này, cô thật sự không biết nên phân chia giới tuyến như thế nào mới tốt.

“Cậu bé vừa rồi dẫn đầu biểu diễn võ thuật là người khỏe mạnh?”

Hoắc Thuật tìm một đề tài mà Lâm Tri Ngôn am hiểu.

Quả nhiên tốc độ gõ chữ của Lâm Tri Ngôn nhanh hơn rất nhiều, cô giải thích: [Trong cô nhi viện không phải đều là trẻ con bị bệnh, có bé gái bị vứt bỏ, cũng có những đứa bé giống Trương Duệ Bác bị mẹ bỏ rơi ngay khi mới sinh. Ba thằng bé bị điếc, được một thời gian thì vào tù, cuối cùng Trương Duệ Bác trở thành trẻ mồ côi.]

“Vì sao lại ngồi tù?” Hoắc Thuật lạnh nhạt hỏi.

[Tội trộm cắp.]

Lâm Tri Ngôn gõ chữ: [Trước kia không có điều kiện, rất nhiều người điếc có trình độ văn hóa thấp nên rất dễ lầm đường lạc lối.]

Đây chính là tình trạng của rất nhiều người yếu thế tàn tật. Mọi việc trên đời luôn có hai mặt đối lập nhau: Có người có thể dựa vào hai tay của mình để cơm no áo ấm nhưng cũng có người giãy dụa ở tầng chót của xã hội, bị vũng lầy nuốt chửng.

Hoắc Thuật dừng bước, hỏi: “Đây là lý do cô Lâm làm giáo dục đặc biệt?”

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút, trả lời: [Chắc là vậy.]

[Thật ra ngay từ đầu tôi muốn học chuyên ngành điều dưỡng để tiện chăm sóc bà nội, nhưng bà cụ cứ không chịu, bà nói như vậy quá vất vả không thể vì bệnh của bà mà liên lụy cả đời tôi được. Nên cuối cùng vẫn để tôi chọn chuyên ngành giáo dục đặc biệt, học khá nhẹ, còn có thể trợ giúp rất nhiều đứa nhỏ có hoàn cảnh khốn khổ giống như tôi.]

Làm người dẫn đường cho những đứa trẻ này, ở một góc độ nào đó thì cũng là một loại tự cứu rỗi bản thân của Lâm Tri Ngôn. Giống như có thể vượt qua không gian giúp đỡ bản thân đang cô đơn không nơi nương tựa khi còn nhỏ.

Nhưng còn có một nguyên nhân Lâm Tri Ngôn không dám nói.

Cô không thể mở miệng nói chuyện, cũng không có dũng khí bước ra khỏi vòng tròn của những người bị khuyết tật, rồi hoà nhập vào xã hội của người bình thường như dòng nước lũ.

[Đất nước mà anh học có xây dựng cô nhi viện không?]

Lâm Tri Ngôn đổi đề tài, câu “vậy mà vẫn còn có cô nhi viện” mà Hoắc Y Na nói vừa rồi đã khơi gợi lên sự tò mò của cô đối với thế giới bên ngoài.

“Đương nhiên là có, nhưng phần lớn trẻ mồ côi đều sẽ gửi nuôi ở trong gia đình bình thường. Dù sao nhận nuôi một đứa bé như thế sẽ được chính phủ phát trợ cấp 500 đô la mỗi tháng, rất nhiều gia đình sẽ kiếm lời bằng cách đó. Nhận nuôi nhiều thì một tháng có thể kiếm được hàng ngàn đô la Mỹ.”

Hoắc Thuật chậm rãi nói: “Chỉ cần cho thức ăn nhưng ít nhất là có thể nhận được tiền miễn phí, đúng là một vốn bốn lời.”

Lâm Tri Ngôn trợn tròn mắt, hoá ra là như vậy sao?

[Những đứa trẻ đó thật đáng thương, không nói đến việc bị coi như công cụ kiếm tiền mà còn không được đối xử tử tế.]

Lâm Tri Ngôn than thở, rất nhiều người đều cảm thấy trăng nước ngoài tròn hơn, nhưng sự thật lại không như thế.

“Nhưng đây lại chính là bản chất của con người, cô Lâm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Thuật dựa lưng vào cây bạch quả, đáy mắt giống như đầm sâu không thấy đáy, “Tôi chưa bao giờ tin trên đời này có người tốt thật, bản năng của con người là theo đuổi lợi ích.”

Lâm Tri Ngôn ngẩn người, gõ chữ nói: [Tuy trên đời này có người hám lợi nhưng cũng có rất nhiều người tốt! Sao anh Hoắc lại nghĩ như vậy? Cái này thật sự không giống lời anh sẽ nói ra.]

“Vậy cô Lâm cảm thấy tôi nên là người như thế nào?”

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút: [Thông minh, biết kiềm chế cảm xúc, là người rất mạnh mẽ.]

Hoắc Thuật cười một tiếng: “Bề ngoài của con người không thể nói lên điều gì. Phải biết rằng, mỗi người đều có khả năng tiềm ẩn trở thành ác ma, nhưng như vậy lại gây bất lợi cho mình nên hầu hết mọi người đều lựa chọn giả bộ.”

[?]

“Cô Lâm đã từng nghe nói đến 2 trong “thí nghiệm nhà tù Stanford” chưa? Một tổ nghiên cứu tâm lý của Mỹ đã xây dựng một nhà tù mô phỏng trong tầng hầm của khoa tâm lý của đại học Stanford, cũng chia các tình nguyện cải đại học Stanford ra làm hai tổ “tù nhân” và “giám ngục”. Không có ràng buộc đạo đức, không có luật pháp, giám ngục có thể đối xử với tù nhân theo ý họ muốn, rồi cố gắng quan sát sự thay đổi tâm lý của con người sau khi nắm giữ uy quyền, còn có phản ứng của người bị giam giữ khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối. Cô đoán xem kết quả sẽ thế nào?”

Lâm Tri Ngôn lắc đầu.

Mặc dù cô đã học tâm lý học điều dưỡng, nhưng hầu hết những thứ đó đều được chữa trị cho vết thương tâm lý của bệnh nhân chứ chưa liên quan đến chiều sâu của bản tính xã hội của con người.

“Kết quả là bởi vì hành vi hành hạ hoàn toàn mất khống kiểm soát của “giám ngục” đã khiến cho tinh thần của “tù nhân” sụp đổ, nên thí nghiệm này đã bắt buộc phải kết thúc trước hai tuần.”

Hoắc Thuật bình tĩnh nói, ánh mắt khó dò xét: “Phải biết rằng những người tình nguyện này đều là sinh viên ưu tú tâm trí khỏe mạnh của Stanford. Chỉ khi nào lột bỏ lớp vỏ văn minh thì những người lịch thiệp cũng sẽ biến thành ác quỷ khát máu.”

Giọng nam trầm thấp có chút mê hoặc khiến Lâm Tri Ngôn như đang chìm vào khung cảnh đó.

Cô kinh ngạc rồi có chút khó hiểu, hồi lâu mới gõ chữ hỏi: [Hình như anh Hoắc rất hiểu biết về bản chất của con người?]

Hoắc Thuật luôn mang đến cho cô cảm giác anh là thiên tài toàn năng dịu dàng, chu đáo. Anh như ánh mặt trời ấm áp vừa hoàn mỹ lại vừa chói mắt, nhưng không ngờ anh lại có lúc suy nghĩ tiêu cực như vậy... Thậm chí là hơi cố chấp?

“Không tính là nghiên cứu, chỉ là có hứng thú mà thôi. Có thể do từ nhỏ tôi đã ở trong hoàn cảnh như thế, nên chưa gặp được người tốt như cô Lâm.”

Hoắc Thuật khẽ chớp mắt đổi đề tài, “Gần đây có chỗ ăn cơm không?”

Lâm Tri Ngôn hỏi: [Anh chưa ăn cơm sao?]

Hoắc Thuật gật đầu: “Vừa từ công ty qua đây.”

Lâm Tri Ngôn nhìn điện thoại đang hiển thị ba giờ chiều.

Thời gian này không đúng lúc, đã qua giờ cơm ở nhà ăn rồi nhưng chợ đêm trên đường vẫn chưa mở cửa. Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi: [Anh ăn móng heo không? Đầu phố có một quán canh móng heo lâu đời vị cũng rất ngon.]

Thấy Hoắc Thuật chần chừ một giây, Lâm Tri Ngôn đoán chắc anh ăn không quen. Cô nghe nói rất nhiều người nước ngoài không ăn được chân và nội tạng động vật.

[Thế thì tới nhà tôi, tôi nấu cho anh một bát hoành thánh nhỏ nhé?]

Còn chưa kịp phản ứng lại thì lại có thêm lời mời.

Mắt Hoắc Thuật đầy ý cười, nói: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0