Chương 17
2024-10-07 10:18:49
Chung cư cô thuê nằm ở phía sau cô nhi viện, chỉ mất năm phút đi bộ.
Đến khi bình tĩnh lại, Lâm Tri Ngôn bỗng thấy ảo não vì sự mạo muội của mình. Cô là người công tư phân minh, xem trọng không gian riêng tư ngoài công việc, cũng chưa từng dẫn người khác giới về nhà, huống hồ chi theo mức độ nào đó thì Hoắc Thuật còn là sếp của cô.
Đi thang máy lên tầng năm, đèn cảm ứng ngoài hành lang lờ mờ không sáng rõ.
Lâm Tri Ngôn đứng trước cửa căn hộ 501, quay đầu lại nhìn vị khách trẻ tuổi cao ráo, mặt cô thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng hiếm thấy: [Anh Hoắc đợi một chút, phòng tôi rất nhỏ, để tôi dọn dẹp một chút nhé.]
Tất nhiên, khách theo ý chủ, Hoắc Thuật đồng ý đứng chờ.
Lâm Tri Ngôn mở cửa vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất xếp gọn các tài liệu đang bày bừa trên bàn, xoay qua phủi phẳng nệm, rồi thu quần áo phơi ngoài ban công nhét vào tủ.
Cô là người thích sạch sẽ nên không mất nhiều thời gian dọn dẹp. Chừng một phút sau, cô lại mở cửa ra, mỉm cười đưa một đôi dép giống như dép khách sạn dùng một lần… Nhà cô ít khi có khách ghé, đôi dép này là của Lăng Phi lần trước đến rồi để lại.
Hoắc Thuật thay giày, tuy dép hơi nhỏ nhưng cũng đành mang tạm.
Đây là căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khoảng bốn mươi mét vuông, được dọn dẹp gọn gàng, mang cảm giác ấm áp. Ngay cửa vào là căn bếp nhỏ và nhà vệ sinh. Phòng khách được bài trí một chiếc ghế sô pha vải hai người ngồi và một chiếc bàn trà tròn, trên bàn đặt một bình hoa có cắm một nhánh hoa cúc giả. Gần đó là một chiếc bàn học gắn vào tường và một chiếc giường đôi dài một mét rưỡi. Giường được phủ tấm trải giường màu trà xanh sữa được dém gọn gàng, đầu giường đặt một gối ôm và một gối đầu, thể hiện tính cách của chủ nhân căn phòng.
Ánh nắng ban chiều xuyên qua khung cửa sổ trắng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lâm Tri Ngôn tỏ ý mời Hoắc Thuật ngồi ghế sô pha, rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước trái cây và một chai cà phê hòa tan, hỏi anh muốn uống cái nào.
Hoắc Thuật kéo ghế xếp bên cạnh ngồi xuống, dáng người vượt trội của anh khiến căn phòng nhỏ trông khá chật chội. Anh mỉm cười nói: "Nước lọc là được rồi."
Lâm Tri Ngôn cầm ly giấy đựng nước ấm, làm động tác tay ý bảo Hoắc Thuật cứ tự nhiên, sau đó xoay người đi vào bếp.
Bật bếp, lấy nồi, cô nhanh nhẹn bắt tay vào việc nấu ăn, không cần nhìn thời gian, đến bước nào làm cái gì được cô thực hiện vô cùng thuần thục.
Hoắc Thuật đứng dậy, ung dung dựa ở cửa lẳng lặng nhìn.
Khí nóng tràn ngập khắp phòng bếp như một lớp lụa mỏng bao lấy khuôn mặt dịu dàng của cô, mang lại cảm giác thực khó tả.
Di động trong túi bất ngờ rung lên.
Hoắc Thuật không nhìn nữa, lấy di động ra xem rồi không khỏi bật cười.
Lâm Tri Ngôn: [Tôi quên hỏi, anh ăn cay được không?]
Hoắc Thuật ngẩng đầu, Lâm Tri Ngôn đang đứng trong bếp nhìn anh cười, quơ quơ di dộng trong tay.
Hai người cách nhau chưa đến hai bước chân dài lại dùng điện thoại để nói chuyện, điều này cũng rất mới lạ.
[Không ăn được.] Anh trả lời.
[Hành thì sao?]
[Ăn được.]
Cứ thế, một người hỏi một người đáp, một lúc sau Lâm Tri Ngôn tự tin làm động tác tay "đã biết".
Chưa đến năm phút sau, một tô hoành thánh lớn nóng hôi hổi được cô đặt lên bàn học… Bàn trà quá nhỏ, Hoắc Thuật cao như vậy, nếu phải cúi người ăn rất bất tiện.
Hoắc Thuật cũng rất phối hợp đi đến ngồi vào bàn, dù sao phòng nhỏ chỉ cần đi mấy bước.
Tô mì hoành thánh kiểu Nhật, nước dùng thơm mùi hành, hoành thành đầy ắp nhân được làm bằng tay xen giữa rong biển mềm, tôm thấp thoáng dưới lớp vỏ bánh mỏng.
Hoắc Thuật húp một miếng nước dùng trước, nước được nêm nếm vừa miệng, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng.
"Bát mì hoành thánh này còn ngon hơn cả dì Trương làm."
Lâm Tri Ngôn ngồi trên giường nhìn phản ứng của anh, nghe anh nói thế khiến cô vô thức mỉm cười.
[Tôi tự gói bánh đó, với có bỏ thêm nấm matsutake vào nước dùng nữa.]
Một tay cô chống mép giường, một tay gõ chữ, lớp trải giường màu xanh sữa làm nổi bật cánh tay trắng ngần của cô: [Hồi hè cô nhi viện có hoạt động leo núi, tôi đã dẫn học trò lên núi hái nấm matsutake, sau đó phơi nắng rồi nghiền thành bột, bỏ vào nước cực kỳ ngon.]
"Hóa ra đây là công thức độc quyền của cô Lâm."
Hoắc Thuật dùng muỗng từ từ khuấy nước, giọng thản nhiên như nói chuyện thường ngày: "Có nhiều người được nếm tay nghề của cô Lâm chưa?"
Con tim Lâm Tri Ngôn thoáng rung động, cô ngẫm lại, đúng là ngoài Lăng Phi và học sinh, chưa có ai khác nếm tài nghệ nấu nướng của cô cả.
Hoắc Thuật thấy phản ứng của cô liền hiểu, mắt nhuốm ý cười, có vẻ như rất hài lòng với với đáp án này.
"Thật trùng hợp, ngoài đầu bếp và vú em, cô Lâm cũng là người đầu tiên làm hoành thánh cho tôi ăn đấy."
Lâm Tri Ngôn nửa tin nửa ngờ: [Người nhà anh chưa từng nấu ăn cho anh sao?]
"Bà Bạch... Mẹ tôi không rành chuyện bếp núc lắm, tay bà ta được chăm sóc rất đẹp, nếu để dính dầu tương mắm muối thì tiếc lắm."
[Vậy còn ba anh thì sao?]
Hoắc Thuật nhíu mày, vẻ thâm trầm: "Ông ta sống ở Kinh Bắc, không sống cùng chúng tôi."
Lâm Tri Ngôn không có thói quen đi tò mò về chuyện gia đình của người khác, nhưng nhìn căn biệt thự Hoắc Thuật đang sống cùng lời nói, phong thái xuất chúng của anh cô có thể đoán ra, bác trai Hoắc chắc chắn không phải là một doanh nhân bình thường, hay bôn ba bên ngoài, không ở cùng vợ con cũng là chuyện thường tình.
Lâm Tri Ngôn thay đổi đề tài: [Tôi có thể hỏi cái này không, chân của em gái anh… Bị sao vậy?]
Quan Thiến chỉ thuận miệng nói với cô là bị tai nạn xe ở nước M. Lâm Tri Ngôn sợ khiến Hoắc Y Na phản cảm nên cũng không hỏi chi tiết.
Hoắc Thuật nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Năm lớp 12, con bé giận dỗi gia đình, lén lấy xe mẹ đi hẹn hò với một đàn anh trong trường, không ngờ mất tay lái đụng vào hàng rào. Em ấy giữ được mạng, còn người kia thì không."
Lâm Tri Ngôn kinh sợ, không biết nên phản ứng thế nào trước câu trả lời này.
Chẳng trách tính tình Hoắc Y Na lại trở nên như vậy, một cô gái mười bảy, mười tám tuổi gặp phải chuyện như vậy thì phải chịu ám ảnh tâm lý cỡ nào chứ?
Lâm Tri Ngôn chưa có kinh nghiệm hỗ trợ người bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn, sau này phải nghiên cứu mới được.
Dáng ăn của Hoắc Thuật rất lịch sự tao nhã, đôi môi ửng hồng do ăn đồ nóng. Tia nắng chiều rọi vào hàng lông mày của anh, theo sóng mũi cao xuống môi, hầu kết di chuyển khi ăn, phác họa đường cong hoàn mỹ.
Cửa sổ thủy tinh như khung ảnh được lồng kính, anh vừa mang dáng vẻ điềm đạm thiếu niên không học được, lại mang vẻ sáng sủa mà người trưởng thành lăn lộn trong thương trường không thể có. Lâm Tri Ngôn lại thấy ngứa nghề, không biết màu nào mới có thể phác họa được sự tao nhã của người trước mắt cô đây.
Ăn xong, Hoắc Thuật chủ động dọn bát vào trong bếp.
Dáng người anh rất cao, khi bước vào căn bếp nhỏ phải hơi cúi đầu, Lâm Tri Ngôn vội nhận lấy bát, ý bảo anh đi ra ngoài ngồi.
Làm gì có chuyện để khách rửa bát chứ? Huống hồ chi cô cảm giác đồ anh mặc đều là chất liệu thượng hạng, chỉ sợ không thể dính nước.
Lâm Tri Ngôn rửa chén xong mới phát hiện hộp khăn giấy trên bàn trà đã hết giấy, cô nâng hai tay ướt đi khắp phòng tìm giấy. Hoắc Thuật dựa vào bàn học nhìn cô khẽ cười, rồi rút hai tờ giấy trên bàn cho cô.
Lâm Tri Ngôn vươn tay ra định nhận lấy giấy, nhưng Hoắc Thuật lại rất tự nhiên bọc giấy lên tay cô, tự tay lau cho cô.
Ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay chàng trai qua một lớp giấy, động tác rất nhẹ nhàng, có lẽ động tác của anh quá tự nhiên, khiến Lâm Tri Ngôn nhất thời quên rút tay lại.
[Tiếp theo anh định làm gì?]
Lâm Tri Ngôn mượn việc gõ chữ để thu tay lại, lòng bàn tay hơi tê.
Hoắc Thuật thong thả cuộn giấy ướt lại, nhìn Lâm Tri Ngôn nói: "Cảm ơn cô đã mời, nhưng việc trong nhà vẫn chưa giải quyết xong, giờ tôi phải đi rồi."
Lâm Tri Ngôn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hoắc Thuật cuộn giấy ướt vứt vào sọt rác, nói tiếp: "Cô Lâm có thể đi cùng tôi."
Lâm Tri Ngôn cúi đầu nhìn di động, ba giờ bốn mươi phút chiều, cũng gần đến giờ tắm cho Hoắc Y Na, cô liền gật đầu đồng ý: [Được.]
Ở cửa sau cô nhi viện, Thành Dã Độ lái xe mô tô đi ngang qua, vừa lúc thấy Lâm Tri Ngôn ra khỏi chung cư, hiếm khi đi cùng một người đàn ông.
Thành Dã Độ chống một chân xuống đất, nhướn mày, tay vô thức nắm chặt.
Anh ấy nhớ khuôn mặt này, đây là chủ nhân căn biệt thự trên núi, vì sao người này lại xuất hiện tại chỗ Lâm Tri Ngôn sống?
...
Không biết ai đã gửi cho Lâm Tri Ngôn một kiện hàng chuyển phát nhanh, là một con thỏ Stella Lou mang phong các Halloween cao nửa mét, khi cô ôm vào trong, các bạn nhỏ đều cực kỳ hâm mộ.
Lâm Tri Ngôn không có nhiều bạn bè, biết địa chỉ của cô cũng chỉ có hai, ba người. Cô đã hỏi hết mọi người nhưng không có ai nhận là người tặng cả.
[Bé Ngôn, có khi nào có anh đẹp trai muốn theo đuổi cậu nên tặng quà cho cậu không?] Lăng Phi online hóng chuyện.
Lâm Tri Ngôn trả lời: [Chắc chắn không có chuyện này.]
Thật ra trong lòng cô đã có phán đoán, cô cầm điện thoại một hồi lâu rồi mở khung đối thoại WeChat với Hoắc Thuật.
Chắc Hoắc Thuật đang bận, một lúc lâu sau mới trả lời: [Là quà Halloween, các bạn nhỏ trong cô nhi viện ai cũng có quà, cô Lâm cũng được hưởng ké.]
Ý trong tin nhắn của anh chính là con thỏ này không phải tặng cho mỗi mình cô, một lý do vừa hợp lý vừa không tạo gánh nặng cho người khác.
Được rồi, đã tìm được đáp án.
Lâm Tri Ngôn đặt con thỏ hồng tím lên đầu giường, điều chỉnh góc độ cho đẹp, rồi chụp một tấm hình gửi đi.
Con thỏ không ăn củ cải: [Cám ơn anh, Halloween vui vẻ! [hình con thỏ Stella Lou.jpg]]
Hoắc Thuật cũng nhanh chóng trả lời bằng một hình ảnh, là bức tranh hoa lan được vẽ theo lối công bút* do cô vẽ… Được treo trên tường kế bên tủ trưng bày rubik, tươi tắn nồng nàn, không nói thêm lời nào, nhưng lại là lời phản hồi tốt nhất.
*Công bút: cách vẽ tỉ mỉ, một cách vẽ của Trung Quốc
Hoắc Thuật dường như rất muốn tìm hiểu về giá trị quan của Lâm Tri Ngôn, khi làm việc, anh thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với cô đôi ba câu, không quá xa cách cũng không quá nhiệt tình, kiểm soát cuộc trò chuyện trong một phạm vi thoải mái khiến người ta không thể từ chối.
Cuộc sống ngắn ngủi vô thường, Lâm Tri Ngôn rõ ràng cũng không mấy lăn tăn về chuyện này.
Chớp mắt đã đến cuối tháng mười, trong cơn gió thu đã mang theo hơi lạnh.
Nhờ gợi ý của Hoắc Thuật, Lâm Tri Ngôn đã nghĩ ra chủ đề cho lớp học thủ công tuần sau… Làm lồng đèn bí ngô Halloween.
Đến khi bình tĩnh lại, Lâm Tri Ngôn bỗng thấy ảo não vì sự mạo muội của mình. Cô là người công tư phân minh, xem trọng không gian riêng tư ngoài công việc, cũng chưa từng dẫn người khác giới về nhà, huống hồ chi theo mức độ nào đó thì Hoắc Thuật còn là sếp của cô.
Đi thang máy lên tầng năm, đèn cảm ứng ngoài hành lang lờ mờ không sáng rõ.
Lâm Tri Ngôn đứng trước cửa căn hộ 501, quay đầu lại nhìn vị khách trẻ tuổi cao ráo, mặt cô thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng hiếm thấy: [Anh Hoắc đợi một chút, phòng tôi rất nhỏ, để tôi dọn dẹp một chút nhé.]
Tất nhiên, khách theo ý chủ, Hoắc Thuật đồng ý đứng chờ.
Lâm Tri Ngôn mở cửa vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất xếp gọn các tài liệu đang bày bừa trên bàn, xoay qua phủi phẳng nệm, rồi thu quần áo phơi ngoài ban công nhét vào tủ.
Cô là người thích sạch sẽ nên không mất nhiều thời gian dọn dẹp. Chừng một phút sau, cô lại mở cửa ra, mỉm cười đưa một đôi dép giống như dép khách sạn dùng một lần… Nhà cô ít khi có khách ghé, đôi dép này là của Lăng Phi lần trước đến rồi để lại.
Hoắc Thuật thay giày, tuy dép hơi nhỏ nhưng cũng đành mang tạm.
Đây là căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khoảng bốn mươi mét vuông, được dọn dẹp gọn gàng, mang cảm giác ấm áp. Ngay cửa vào là căn bếp nhỏ và nhà vệ sinh. Phòng khách được bài trí một chiếc ghế sô pha vải hai người ngồi và một chiếc bàn trà tròn, trên bàn đặt một bình hoa có cắm một nhánh hoa cúc giả. Gần đó là một chiếc bàn học gắn vào tường và một chiếc giường đôi dài một mét rưỡi. Giường được phủ tấm trải giường màu trà xanh sữa được dém gọn gàng, đầu giường đặt một gối ôm và một gối đầu, thể hiện tính cách của chủ nhân căn phòng.
Ánh nắng ban chiều xuyên qua khung cửa sổ trắng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lâm Tri Ngôn tỏ ý mời Hoắc Thuật ngồi ghế sô pha, rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước trái cây và một chai cà phê hòa tan, hỏi anh muốn uống cái nào.
Hoắc Thuật kéo ghế xếp bên cạnh ngồi xuống, dáng người vượt trội của anh khiến căn phòng nhỏ trông khá chật chội. Anh mỉm cười nói: "Nước lọc là được rồi."
Lâm Tri Ngôn cầm ly giấy đựng nước ấm, làm động tác tay ý bảo Hoắc Thuật cứ tự nhiên, sau đó xoay người đi vào bếp.
Bật bếp, lấy nồi, cô nhanh nhẹn bắt tay vào việc nấu ăn, không cần nhìn thời gian, đến bước nào làm cái gì được cô thực hiện vô cùng thuần thục.
Hoắc Thuật đứng dậy, ung dung dựa ở cửa lẳng lặng nhìn.
Khí nóng tràn ngập khắp phòng bếp như một lớp lụa mỏng bao lấy khuôn mặt dịu dàng của cô, mang lại cảm giác thực khó tả.
Di động trong túi bất ngờ rung lên.
Hoắc Thuật không nhìn nữa, lấy di động ra xem rồi không khỏi bật cười.
Lâm Tri Ngôn: [Tôi quên hỏi, anh ăn cay được không?]
Hoắc Thuật ngẩng đầu, Lâm Tri Ngôn đang đứng trong bếp nhìn anh cười, quơ quơ di dộng trong tay.
Hai người cách nhau chưa đến hai bước chân dài lại dùng điện thoại để nói chuyện, điều này cũng rất mới lạ.
[Không ăn được.] Anh trả lời.
[Hành thì sao?]
[Ăn được.]
Cứ thế, một người hỏi một người đáp, một lúc sau Lâm Tri Ngôn tự tin làm động tác tay "đã biết".
Chưa đến năm phút sau, một tô hoành thánh lớn nóng hôi hổi được cô đặt lên bàn học… Bàn trà quá nhỏ, Hoắc Thuật cao như vậy, nếu phải cúi người ăn rất bất tiện.
Hoắc Thuật cũng rất phối hợp đi đến ngồi vào bàn, dù sao phòng nhỏ chỉ cần đi mấy bước.
Tô mì hoành thánh kiểu Nhật, nước dùng thơm mùi hành, hoành thành đầy ắp nhân được làm bằng tay xen giữa rong biển mềm, tôm thấp thoáng dưới lớp vỏ bánh mỏng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Thuật húp một miếng nước dùng trước, nước được nêm nếm vừa miệng, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng.
"Bát mì hoành thánh này còn ngon hơn cả dì Trương làm."
Lâm Tri Ngôn ngồi trên giường nhìn phản ứng của anh, nghe anh nói thế khiến cô vô thức mỉm cười.
[Tôi tự gói bánh đó, với có bỏ thêm nấm matsutake vào nước dùng nữa.]
Một tay cô chống mép giường, một tay gõ chữ, lớp trải giường màu xanh sữa làm nổi bật cánh tay trắng ngần của cô: [Hồi hè cô nhi viện có hoạt động leo núi, tôi đã dẫn học trò lên núi hái nấm matsutake, sau đó phơi nắng rồi nghiền thành bột, bỏ vào nước cực kỳ ngon.]
"Hóa ra đây là công thức độc quyền của cô Lâm."
Hoắc Thuật dùng muỗng từ từ khuấy nước, giọng thản nhiên như nói chuyện thường ngày: "Có nhiều người được nếm tay nghề của cô Lâm chưa?"
Con tim Lâm Tri Ngôn thoáng rung động, cô ngẫm lại, đúng là ngoài Lăng Phi và học sinh, chưa có ai khác nếm tài nghệ nấu nướng của cô cả.
Hoắc Thuật thấy phản ứng của cô liền hiểu, mắt nhuốm ý cười, có vẻ như rất hài lòng với với đáp án này.
"Thật trùng hợp, ngoài đầu bếp và vú em, cô Lâm cũng là người đầu tiên làm hoành thánh cho tôi ăn đấy."
Lâm Tri Ngôn nửa tin nửa ngờ: [Người nhà anh chưa từng nấu ăn cho anh sao?]
"Bà Bạch... Mẹ tôi không rành chuyện bếp núc lắm, tay bà ta được chăm sóc rất đẹp, nếu để dính dầu tương mắm muối thì tiếc lắm."
[Vậy còn ba anh thì sao?]
Hoắc Thuật nhíu mày, vẻ thâm trầm: "Ông ta sống ở Kinh Bắc, không sống cùng chúng tôi."
Lâm Tri Ngôn không có thói quen đi tò mò về chuyện gia đình của người khác, nhưng nhìn căn biệt thự Hoắc Thuật đang sống cùng lời nói, phong thái xuất chúng của anh cô có thể đoán ra, bác trai Hoắc chắc chắn không phải là một doanh nhân bình thường, hay bôn ba bên ngoài, không ở cùng vợ con cũng là chuyện thường tình.
Lâm Tri Ngôn thay đổi đề tài: [Tôi có thể hỏi cái này không, chân của em gái anh… Bị sao vậy?]
Quan Thiến chỉ thuận miệng nói với cô là bị tai nạn xe ở nước M. Lâm Tri Ngôn sợ khiến Hoắc Y Na phản cảm nên cũng không hỏi chi tiết.
Hoắc Thuật nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: "Năm lớp 12, con bé giận dỗi gia đình, lén lấy xe mẹ đi hẹn hò với một đàn anh trong trường, không ngờ mất tay lái đụng vào hàng rào. Em ấy giữ được mạng, còn người kia thì không."
Lâm Tri Ngôn kinh sợ, không biết nên phản ứng thế nào trước câu trả lời này.
Chẳng trách tính tình Hoắc Y Na lại trở nên như vậy, một cô gái mười bảy, mười tám tuổi gặp phải chuyện như vậy thì phải chịu ám ảnh tâm lý cỡ nào chứ?
Lâm Tri Ngôn chưa có kinh nghiệm hỗ trợ người bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn, sau này phải nghiên cứu mới được.
Dáng ăn của Hoắc Thuật rất lịch sự tao nhã, đôi môi ửng hồng do ăn đồ nóng. Tia nắng chiều rọi vào hàng lông mày của anh, theo sóng mũi cao xuống môi, hầu kết di chuyển khi ăn, phác họa đường cong hoàn mỹ.
Cửa sổ thủy tinh như khung ảnh được lồng kính, anh vừa mang dáng vẻ điềm đạm thiếu niên không học được, lại mang vẻ sáng sủa mà người trưởng thành lăn lộn trong thương trường không thể có. Lâm Tri Ngôn lại thấy ngứa nghề, không biết màu nào mới có thể phác họa được sự tao nhã của người trước mắt cô đây.
Ăn xong, Hoắc Thuật chủ động dọn bát vào trong bếp.
Dáng người anh rất cao, khi bước vào căn bếp nhỏ phải hơi cúi đầu, Lâm Tri Ngôn vội nhận lấy bát, ý bảo anh đi ra ngoài ngồi.
Làm gì có chuyện để khách rửa bát chứ? Huống hồ chi cô cảm giác đồ anh mặc đều là chất liệu thượng hạng, chỉ sợ không thể dính nước.
Lâm Tri Ngôn rửa chén xong mới phát hiện hộp khăn giấy trên bàn trà đã hết giấy, cô nâng hai tay ướt đi khắp phòng tìm giấy. Hoắc Thuật dựa vào bàn học nhìn cô khẽ cười, rồi rút hai tờ giấy trên bàn cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn vươn tay ra định nhận lấy giấy, nhưng Hoắc Thuật lại rất tự nhiên bọc giấy lên tay cô, tự tay lau cho cô.
Ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay chàng trai qua một lớp giấy, động tác rất nhẹ nhàng, có lẽ động tác của anh quá tự nhiên, khiến Lâm Tri Ngôn nhất thời quên rút tay lại.
[Tiếp theo anh định làm gì?]
Lâm Tri Ngôn mượn việc gõ chữ để thu tay lại, lòng bàn tay hơi tê.
Hoắc Thuật thong thả cuộn giấy ướt lại, nhìn Lâm Tri Ngôn nói: "Cảm ơn cô đã mời, nhưng việc trong nhà vẫn chưa giải quyết xong, giờ tôi phải đi rồi."
Lâm Tri Ngôn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hoắc Thuật cuộn giấy ướt vứt vào sọt rác, nói tiếp: "Cô Lâm có thể đi cùng tôi."
Lâm Tri Ngôn cúi đầu nhìn di động, ba giờ bốn mươi phút chiều, cũng gần đến giờ tắm cho Hoắc Y Na, cô liền gật đầu đồng ý: [Được.]
Ở cửa sau cô nhi viện, Thành Dã Độ lái xe mô tô đi ngang qua, vừa lúc thấy Lâm Tri Ngôn ra khỏi chung cư, hiếm khi đi cùng một người đàn ông.
Thành Dã Độ chống một chân xuống đất, nhướn mày, tay vô thức nắm chặt.
Anh ấy nhớ khuôn mặt này, đây là chủ nhân căn biệt thự trên núi, vì sao người này lại xuất hiện tại chỗ Lâm Tri Ngôn sống?
...
Không biết ai đã gửi cho Lâm Tri Ngôn một kiện hàng chuyển phát nhanh, là một con thỏ Stella Lou mang phong các Halloween cao nửa mét, khi cô ôm vào trong, các bạn nhỏ đều cực kỳ hâm mộ.
Lâm Tri Ngôn không có nhiều bạn bè, biết địa chỉ của cô cũng chỉ có hai, ba người. Cô đã hỏi hết mọi người nhưng không có ai nhận là người tặng cả.
[Bé Ngôn, có khi nào có anh đẹp trai muốn theo đuổi cậu nên tặng quà cho cậu không?] Lăng Phi online hóng chuyện.
Lâm Tri Ngôn trả lời: [Chắc chắn không có chuyện này.]
Thật ra trong lòng cô đã có phán đoán, cô cầm điện thoại một hồi lâu rồi mở khung đối thoại WeChat với Hoắc Thuật.
Chắc Hoắc Thuật đang bận, một lúc lâu sau mới trả lời: [Là quà Halloween, các bạn nhỏ trong cô nhi viện ai cũng có quà, cô Lâm cũng được hưởng ké.]
Ý trong tin nhắn của anh chính là con thỏ này không phải tặng cho mỗi mình cô, một lý do vừa hợp lý vừa không tạo gánh nặng cho người khác.
Được rồi, đã tìm được đáp án.
Lâm Tri Ngôn đặt con thỏ hồng tím lên đầu giường, điều chỉnh góc độ cho đẹp, rồi chụp một tấm hình gửi đi.
Con thỏ không ăn củ cải: [Cám ơn anh, Halloween vui vẻ! [hình con thỏ Stella Lou.jpg]]
Hoắc Thuật cũng nhanh chóng trả lời bằng một hình ảnh, là bức tranh hoa lan được vẽ theo lối công bút* do cô vẽ… Được treo trên tường kế bên tủ trưng bày rubik, tươi tắn nồng nàn, không nói thêm lời nào, nhưng lại là lời phản hồi tốt nhất.
*Công bút: cách vẽ tỉ mỉ, một cách vẽ của Trung Quốc
Hoắc Thuật dường như rất muốn tìm hiểu về giá trị quan của Lâm Tri Ngôn, khi làm việc, anh thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với cô đôi ba câu, không quá xa cách cũng không quá nhiệt tình, kiểm soát cuộc trò chuyện trong một phạm vi thoải mái khiến người ta không thể từ chối.
Cuộc sống ngắn ngủi vô thường, Lâm Tri Ngôn rõ ràng cũng không mấy lăn tăn về chuyện này.
Chớp mắt đã đến cuối tháng mười, trong cơn gió thu đã mang theo hơi lạnh.
Nhờ gợi ý của Hoắc Thuật, Lâm Tri Ngôn đã nghĩ ra chủ đề cho lớp học thủ công tuần sau… Làm lồng đèn bí ngô Halloween.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro