Chương 18
2024-10-07 10:18:49
Học sinh trong lớp học chuyên biệt này có độ tuổi không bằng nhau, bạn lớn nhất đã gần mười bảy tuổi, bạn nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi, học sinh bị thiểu năng trí tuệ cần kiên nhẫn dạy kỹ hơn, học sinh khiếm thị cần dạy học tiếp xúc trực tiếp, vì vậy việc dạy học chính là thử thách tính kiên nhẫn và sự truyền đạt của giáo viên. Lâm Tri Ngôn sử dụng đồng thời video thu âm và thủ ngữ mới có thể dạy được.
Buổi học đang diễn ra suôn sẻ thì tiếng bàn đổ ngã cái "rầm" và đồ vật rơi "loảng xoảng" bất ngờ vang lên, Trần Linh đột nhiên mất thăng bằng ngã từ ghế xuống đất.
Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu không biết đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy Trương Duệ Bác phản ứng đầu tiên, hốt hoảng la lớn: "Cô Lâm, Chuông Nhỏ ngất xỉu rồi!"
Trần Linh đột nhiên lên cơn động kinh, đã bất tỉnh, thân hình nhỏ bé không ngừng co giật. Trương Duệ Bác vừa khóc vừa đi gọi các thầy cô khác đến hỗ trợ, Lâm Tri Ngôn gần như quỳ trượt về phía trước, nhanh chóng dời bàn ghế xung quanh, tạo chỗ trống cho Trần Linh nằm nghiêng.
Không tìm thấy băng gạc hay nút bần, cô chỉ có thể lấy ống tay áo quấn lấy ngón tay mình rồi đưa vào trong miệng Trần Linh, chặn ngay đầu lưỡi cô bé, tránh để cô bé cắn lưỡi.
Cơn đau nhói truyền đến ngón tay, Lâm Tri Ngôn nhíu mày, dùng tay còn lại làm động tác trấn an các học sinh khác đang hoảng sợ.
Có mấy bạn nhát gan bị dọa sợ khóc toáng lên, lớp học vô cùng hỗn loạn.
Khi Trần Linh được nâng lên xe cứu thương, Lâm Tri Ngôn vẫn chưa hết sợ hãi, cả người run rẩy.
Lâm Tri Ngôn xử lý qua loa vết cắn ở ngón tay rồi vội vàng thu xếp đồ dùng hằng ngày cho cô bé nằm viện, đi nhờ xe đến bệnh viện.
Suốt quãng đường đi, lòng cô nóng như lửa đốt.
Trong phòng bệnh, Trần Linh ói sạch cháo vừa mới ăn được hai miếng, đầu cạo trọc nổi gân xanh, cả người cuộn lại như vòng cung nhỏ.
Lâm Tri Ngôn rất đau lòng, buông túi quần áo xuống đi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Linh.
Trần Linh gắng gượng ngẩng đầu, đôi mắt to đong đầy nước mắt sinh lý do nôn khan liên tục, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Lâm Tri Ngôn, cô bé vẫn cố gắng nở nụ cười nhợt nhạt.
"Cô Lâm đừng buồn, em không thấy đau!"
Giọng nói non nớt thánh thót như tiếng chuông lúc này trở nên khàn đặc yếu ớt.
Trong lòng Lâm Tri Ngôn như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn râm ran.
Trong lớp học lớn bé đều có, nhưng cô lại có tình cảm nhất với Chuông Nhỏ.
Đó một đứa trẻ mắc bệnh buộc phải trưởng thành sớm, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Cô bé không chỉ biết tự chăm sóc bản thân mà còn giúp Lâm Tri Ngôn giữ trật tự lớp học, cả ngày hết động viên bạn lớn đến chăm sóc bạn nhỏ, tận lực làm loa cho Lâm Tri Ngôn, giống như con quay không bao giờ ngừng, mang giá trị tinh thần đến cho mọi người.
Lâm Tri Ngôn tất nhiên biết một đứa trẻ sáu tuổi mắc bệnh "u não ác tính" là như thế nào, nhưng cô không ngờ bệnh tình của cô bé lại chuyển biến xấu nhanh như vậy.
Ngải Dao với đôi mắt đỏ ửng đi đến vỗ vai Lâm Tri Ngôn, ý bảo cô đi ra ngoài nói chuyện.
"Vẫn chưa có kết quả kiểm tra đầy đủ, nhưng bác sĩ nói tình hình không được khả quan lắm. Tỉ lệ tử vong của bệnh DIPG* là một trăm phần trăm, bệnh nhân ở độ tuổi như cô bé sau khi được chẩn đoán chính xác chỉ có thể chống đỡ chưa đến hai năm, mà hiện tại đã hơn một năm rồi..."
*DIPG: U thần kinh đệm
Ngải Dao dựa vào vách tường lạnh như băng của bệnh viện, ngửa đầu cố ép nước mắt vào trong, hít sâu một hơi nghẹn ngào nói: "Thị lực của Chuông Nhỏ sắp suy giảm hoàn toàn, ban nãy cô bé còn nói không nhìn thấy rõ, chắc là do khối u đè lên dây thần kinh, chủ nhiệm Vương đề nghị chúng ta chuyển viện để điều trị."
Tâm trạng Lâm Tri Ngôn nặng nề, dùng thủ ngữ hỏi: [Chuyển đi đâu?]
"Bệnh viện Nhi Đồng trực thuộc đại học Y, viện trưởng của chúng ta đã gây quỹ cho cuộc phẫu thuật, bà ấy có nhiều mối quan hệ, chắc tiền không thành vấn đề. Vấn đề là..."
Tuy Ngải Dao chưa nói hết, nhưng Lâm Tri Ngôn đã hiểu.
Rất khó có được giường bệnh tại bệnh viện Nhi Đồng, DIPG lại là căn bệnh u não hiếm gặp ở khoa nhi, bác sĩ bình thường sẽ không dám nhận điều trị. Vì vậy, có đủ tiền phí giải phẫu thôi vẫn chưa đủ, còn cần phải có mạng lưới quan hệ mạnh để nhận được sự tư vấn từ chuyên gia có kinh nghiệm phong phú.
Tâm trạng Lâm Tri Ngôn nặng nề, hai giáo sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, một đứng một ngồi, ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn sợi đốt chiếu trên người.
Cuối hành lang dài có một người mẹ trẻ đang úp mặt vào hai tay, ngồi dựa lưng vào tường rất lâu, có lẽ vì lo lắng cho bệnh tình của con. Ai đó đã nói vách tường trắng của bệnh viện là nơi nghe được nhiều lời cầu nguyện nhất trên thế giới, nếu cầu nguyện có tác dụng thì Lâm Tri Ngôn tình nguyện cầu cho đến khi vỡ giọng...
Nhưng trên đời làm gì có nhiều nếu như vậy, bà mất rồi, mạng sống của Chuông Nhỏ cũng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Sự im lặng kéo dài, mọi người đều đang vắt óc tìm cách.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Lâm Tri Ngôn nghĩ ra gì đó, lấy di động vội vàng gõ chữ rồi đưa cho Ngải Dao.
[Tôi nhớ ông Từ năm trước có quyên góp tiền cho chúng ta có đầu tư vào ngành dược, quen biết với rất nhiều chuyên gia phẫu thuật thần kinh hàng đầu.]
"Ông Từ..."
Ngải Dao vỗ ót: "Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Cô chờ chút, để tôi gọi điện cho dì viện trưởng."
Ngải Dao đi đến đầu cầu thang gọi điện thoại, Lâm Tri Ngôn quay vào phòng cùng Trần Linh xem phim hoạt hình… Tuy Chuông Nhỏ không hề kêu ca nhưng Lâm Tri Ngôn biết bây giờ cô bé đang rất đau, rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xem phim có lẽ phân tán suy nghĩ giúp cô bé dễ chịu hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, Ngải Dao đã trở lại, cầm điện thoại đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Lâm Tri Ngôn kê gối đầu sau lưng Trần Linh, nhẹ nhàng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại rồi gõ chữ: [Đừng cho con bé thấy vẻ đau buồn của chúng ta.]
Cô hỏi tiếp: [Ông Từ không muốn giúp sao?]
Ngải Dao điều chỉnh tâm trạng rồi lắc đầu: "Ông ta nói để ông ta xem, nhưng có một điều kiện."
[Điều kiện gì?]
"Tổng giám đốc Từ nói muốn mời cô đi ăn, gặp mặt trực tiếp để bàn chuyện này."
Ngải Dao mím môi, móng tay cọ sườn ốp điện thoại, một lúc lâu sau cô ấy lí nhí nói thêm: "... Ông ta nói chỉ bàn chuyện với một mình cô. Cô Lâm, tổng giám đốc Từ chắc chắn để ý cô, nếu cô không..."
Lâm Tri Ngôn thoáng ngây người nhưng rồi lập tức gõ chữ: [Gửi địa chỉ của ông ta cho tôi.]
Ngải Dao vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Tri Ngôn đã cắt ngang cô: [Bây giờ còn có cách nào tốt hơn sao? Chúng ta đang cầu cạnh người ta thì chỉ có thể làm theo quy tắc của người ta thôi.]
Hiện tại, họ đang chạy đua từng giây từng phút với thần chết, càng kéo dài thời gian càng nguy hiểm.
Không phải chỉ là ăn một bữa thôi sao, cũng không phải đi ra pháp trường, không phải chuyện gì to tát cả.
...
"... Vậy là, tổng giám đốc Từ này bốn mươi tuổi, đã có vợ, nghi ngờ là có sở thích thích người khuyết tật. Cuối năm trước, ông ta gặp cậu tại tiệc cảm ơn của cô nhi viện thì có ý với cậu, nhưng cậu đã khéo léo từ chối, vậy nên ông ta thừa dịp cậu đang cần tìm gấp chuyên gia cứu mạng mà bắt cậu trực tiếp gặp ông ta nói chuyện?"
Lăng Phi lái xe đưa Lâm Tri Ngôn đến buổi tiệc, tóm tắt ngắn gọn toàn bộ sự việc: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Rõ ràng ông ta đang gây khó dễ với cậu, người này không được rồi!"
Lâm Tri Ngôn chỉ vào cây chích điện bé bằng cây bút trong túi, dùng thủ ngữ nói: [Tớ có mang đồ phòng thân, cũng giao ước với viện trưởng cứ cách hai mươi phút sẽ báo bình an một lần, không có việc gì đâu.]
Cô làm việc luôn cẩn thận chu toàn, cho dù bước vào lãnh địa của đối phương cũng phải chừa đường lui cho mình.
"Cậu nói xem sao cuộc sống lại khó khăn như vậy? Người không có tiền nghĩ rằng có tiền là được rồi, đến khi có tiền mới nhận ra... Vẫn không có ích gì, tài nguyên vẫn nằm trong tay một nhóm người, chúng ta cùng lắm chỉ là vật hi sinh."
Xe BMW màu đỏ rực dừng trước cổng khách sạn năm sao, bởi vì không có tên trong danh sách khách mời nên không thể đi vào chỗ đậu xe, chỉ đành dừng tạm ven đường.
Lăng Phi cởi dây an toàn, giữ chặt Lâm Tri Ngôn đang chuẩn bị xuống xe: "Khoan đã! Bé Ngôn, cậu cứ mặc vậy mà đi vào sao?"
Lâm Tri Ngôn không hiểu nghiêng đầu.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu tím khoai môn nhạt, kết hợp với chiếc quần âu màu kem, mái tóc mềm mại được buộc lại bằng một chiếc kẹp kim loại, phong cách đơn giản không son phấn, trông cô mang vẻ yên tĩnh xen lẫn nét thanh thuần của sinh viên.
Lăng Phi đứng dậy, cầm lấy áo lông thỏ gắn nút ngọc trai từ ghế sau khoác lên vai Lâm Tri Ngôn.
Áo lông tỏa ra mùi hoa hồng thoang thoảng, nhẹ đến mức gần như không cảm giác được sức nặng. Lâm Tri Ngôn ngoan ngoãn để Lăng Phi tùy ý bài trí, một lúc sau mới dùng thủ ngữ nói: [Phi Phi, tớ không có lạnh.]
"Vào khách sạn hãy cởi! Ra ngoài đường thì quần áo chính là bộ mặt của chúng ta chứ không phải để chống lạnh, cậu ăn mặc như học sinh đi vào chẳng khác nào dê đi vào bầy sói."
Lâm Tri Ngôn làm thủ ngữ: [Đáng sợ như vậy sao?]
"Chứ còn thế nào nữa? Đừng xem thường mấy kẻ ranh ma lăn lộn ngoài xã hội, mấy tên thiếu điều muốn viết hai chữ thất đức lên mặt như tổng giám đốc Từ đây lại dễ đối phó, đáng sợ nhất chính là mấy tên cặn bã có lòng dạ thâm hiểm nhưng lại đội lốt lịch sự, giống như mấy viên kẹo có giấy gói xinh đẹp hấp dẫn, nhưng khi mở ra thì chính là thuốc độc... Chậc, sao tớ thấy cậu còn thiếu một cái gì nhỉ?"
Lăng Phi ngửa người ra sau, tỉ mỉ đánh giá Lâm Tri Ngôn.
"Có rồi."
Lăng Phi gắn một chiếc dây chuyền lên cổ Lâm Tri Ngôn, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng đá carnelia vừa vặn, làm tôn lên hình dáng xương quai xanh vừa xinh đẹp vừa sang trọng.
"Mang cái này luôn. Giả vờ như mình là hoa đã có chủ, luôn thành công dọa lui được vài ba người rảnh rỗi muốn lại gần, đây chính là kinh nghiệm quý giá tớ đúc kết được sau khi lăn lộn kiếm cơm đó."
Lăng Phi lại tháo chiếc nhẫn Tiffany ở ngón giữa đeo vào ngón áp út của Lâm Tri Ngôn, lúc này cô ấy mới mỉm cười: "Bé cưng, có giống tớ đang cầu hôn cậu không?"
Lâm Tri Ngôn cũng cười, nâng ngón tay chỉ vào cô, ngón trỏ và ngón cái để dưới cằm, gật đầu, ý là: [Tớ đồng ý.]
"Đi nào ‘Ngôn Ngôn thần kỳ’, tớ đi với cậu."
Lăng Phi quấn khăn quàng cổ bằng vải cashmere quanh cổ: "Làm sao tớ có thể để cậu đi một mình được chứ? Uống rượu nói chuyện tớ đều làm được, huống hồ chi những buổi tiệc thế này chắc chắn có rất nhiều ông lớn các ngành nghề tham dự, làm quen nhiều người sẽ càng có nhiều cơ hội làm việc, hay dẫn tớ theo để tớ mở mang đầu óc cũng được."
Lâm Tri Ngôn đành phải đồng ý, huống chi cô không thể nói chuyện, đi cùng một người vừa biết thủ ngữ vừa có thể giao tiếp quả thật thuận tiện hơn nhiều.
Khách sạn năm sao rộng lớn như một mê cung, đi thang máy lên tầng thượng, dọc đường đi được thiết kế theo phong cách phục hưng Châu Âu. Nhà hàng lớn được bố trí theo kiểu tiệc buffet cao cấp. Tháp sâm panh lấp lánh, các món điểm tâm Trung Quốc và Phương Tây kết hợp đẹp mắt như một tác phẩm nghệ thuật. Đội ngũ nhân viên phục vụ đeo găng trắng bưng dĩa qua lại như đưa thoi, khắp căn phòng người người quần áo lượt là, nói cười vui vẻ.
Lạc Nhất Minh một tay đút túi, một tay xoay chìa khóa xe. Vừa vào cửa nhà hàng anh ấy đã nhìn thấy hai người quen xinh đẹp không hòa nhập nơi đây đang đứng trong góc phòng sáng sủa.
Anh ấy trợn to mắt, vội vàng lấy điện thoại phóng to ra xem rồi vô thức "ồ" lên.
Một tiếng "tách" rất nhỏ vang lên, anh ấy chụp một tấm hình gửi cho Hoắc Thuật, hào hứng nói: [Không ngờ lại trùng hợp như vậy! Anh, anh đoán xem em gặp được ai trong buổi tiệc của Từ Tuấn Tài này?]
Giờ cao điểm tan tầm, chiếc SUV màu đen đang dừng đèn đỏ, Hoắc Thuật vô cảm, tay xoay chiếc rubik tam giác.
Màn hình di động để bên cạnh đột nhiên sáng lên, anh vừa mở điện thoại thì tấm hình Lạc Nhất Minh gửi lập tức hiện ra.
Hình ảnh dưới ánh sáng xanh không được rõ lắm, nhưng Hoắc Thuật vẫn nhận ra khuôn mặt của Lâm Tri Ngôn, sạch sẽ, có nét ngây ngô không hợp với nơi phù hoa danh lợi này.
Cục rubik trong tay ngừng lại, anh khẽ nheo mắt.
Buổi học đang diễn ra suôn sẻ thì tiếng bàn đổ ngã cái "rầm" và đồ vật rơi "loảng xoảng" bất ngờ vang lên, Trần Linh đột nhiên mất thăng bằng ngã từ ghế xuống đất.
Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu không biết đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy Trương Duệ Bác phản ứng đầu tiên, hốt hoảng la lớn: "Cô Lâm, Chuông Nhỏ ngất xỉu rồi!"
Trần Linh đột nhiên lên cơn động kinh, đã bất tỉnh, thân hình nhỏ bé không ngừng co giật. Trương Duệ Bác vừa khóc vừa đi gọi các thầy cô khác đến hỗ trợ, Lâm Tri Ngôn gần như quỳ trượt về phía trước, nhanh chóng dời bàn ghế xung quanh, tạo chỗ trống cho Trần Linh nằm nghiêng.
Không tìm thấy băng gạc hay nút bần, cô chỉ có thể lấy ống tay áo quấn lấy ngón tay mình rồi đưa vào trong miệng Trần Linh, chặn ngay đầu lưỡi cô bé, tránh để cô bé cắn lưỡi.
Cơn đau nhói truyền đến ngón tay, Lâm Tri Ngôn nhíu mày, dùng tay còn lại làm động tác trấn an các học sinh khác đang hoảng sợ.
Có mấy bạn nhát gan bị dọa sợ khóc toáng lên, lớp học vô cùng hỗn loạn.
Khi Trần Linh được nâng lên xe cứu thương, Lâm Tri Ngôn vẫn chưa hết sợ hãi, cả người run rẩy.
Lâm Tri Ngôn xử lý qua loa vết cắn ở ngón tay rồi vội vàng thu xếp đồ dùng hằng ngày cho cô bé nằm viện, đi nhờ xe đến bệnh viện.
Suốt quãng đường đi, lòng cô nóng như lửa đốt.
Trong phòng bệnh, Trần Linh ói sạch cháo vừa mới ăn được hai miếng, đầu cạo trọc nổi gân xanh, cả người cuộn lại như vòng cung nhỏ.
Lâm Tri Ngôn rất đau lòng, buông túi quần áo xuống đi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Linh.
Trần Linh gắng gượng ngẩng đầu, đôi mắt to đong đầy nước mắt sinh lý do nôn khan liên tục, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Lâm Tri Ngôn, cô bé vẫn cố gắng nở nụ cười nhợt nhạt.
"Cô Lâm đừng buồn, em không thấy đau!"
Giọng nói non nớt thánh thót như tiếng chuông lúc này trở nên khàn đặc yếu ớt.
Trong lòng Lâm Tri Ngôn như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn râm ran.
Trong lớp học lớn bé đều có, nhưng cô lại có tình cảm nhất với Chuông Nhỏ.
Đó một đứa trẻ mắc bệnh buộc phải trưởng thành sớm, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Cô bé không chỉ biết tự chăm sóc bản thân mà còn giúp Lâm Tri Ngôn giữ trật tự lớp học, cả ngày hết động viên bạn lớn đến chăm sóc bạn nhỏ, tận lực làm loa cho Lâm Tri Ngôn, giống như con quay không bao giờ ngừng, mang giá trị tinh thần đến cho mọi người.
Lâm Tri Ngôn tất nhiên biết một đứa trẻ sáu tuổi mắc bệnh "u não ác tính" là như thế nào, nhưng cô không ngờ bệnh tình của cô bé lại chuyển biến xấu nhanh như vậy.
Ngải Dao với đôi mắt đỏ ửng đi đến vỗ vai Lâm Tri Ngôn, ý bảo cô đi ra ngoài nói chuyện.
"Vẫn chưa có kết quả kiểm tra đầy đủ, nhưng bác sĩ nói tình hình không được khả quan lắm. Tỉ lệ tử vong của bệnh DIPG* là một trăm phần trăm, bệnh nhân ở độ tuổi như cô bé sau khi được chẩn đoán chính xác chỉ có thể chống đỡ chưa đến hai năm, mà hiện tại đã hơn một năm rồi..."
*DIPG: U thần kinh đệm
Ngải Dao dựa vào vách tường lạnh như băng của bệnh viện, ngửa đầu cố ép nước mắt vào trong, hít sâu một hơi nghẹn ngào nói: "Thị lực của Chuông Nhỏ sắp suy giảm hoàn toàn, ban nãy cô bé còn nói không nhìn thấy rõ, chắc là do khối u đè lên dây thần kinh, chủ nhiệm Vương đề nghị chúng ta chuyển viện để điều trị."
Tâm trạng Lâm Tri Ngôn nặng nề, dùng thủ ngữ hỏi: [Chuyển đi đâu?]
"Bệnh viện Nhi Đồng trực thuộc đại học Y, viện trưởng của chúng ta đã gây quỹ cho cuộc phẫu thuật, bà ấy có nhiều mối quan hệ, chắc tiền không thành vấn đề. Vấn đề là..."
Tuy Ngải Dao chưa nói hết, nhưng Lâm Tri Ngôn đã hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất khó có được giường bệnh tại bệnh viện Nhi Đồng, DIPG lại là căn bệnh u não hiếm gặp ở khoa nhi, bác sĩ bình thường sẽ không dám nhận điều trị. Vì vậy, có đủ tiền phí giải phẫu thôi vẫn chưa đủ, còn cần phải có mạng lưới quan hệ mạnh để nhận được sự tư vấn từ chuyên gia có kinh nghiệm phong phú.
Tâm trạng Lâm Tri Ngôn nặng nề, hai giáo sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, một đứng một ngồi, ánh sáng lạnh lẽo của bóng đèn sợi đốt chiếu trên người.
Cuối hành lang dài có một người mẹ trẻ đang úp mặt vào hai tay, ngồi dựa lưng vào tường rất lâu, có lẽ vì lo lắng cho bệnh tình của con. Ai đó đã nói vách tường trắng của bệnh viện là nơi nghe được nhiều lời cầu nguyện nhất trên thế giới, nếu cầu nguyện có tác dụng thì Lâm Tri Ngôn tình nguyện cầu cho đến khi vỡ giọng...
Nhưng trên đời làm gì có nhiều nếu như vậy, bà mất rồi, mạng sống của Chuông Nhỏ cũng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Sự im lặng kéo dài, mọi người đều đang vắt óc tìm cách.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Lâm Tri Ngôn nghĩ ra gì đó, lấy di động vội vàng gõ chữ rồi đưa cho Ngải Dao.
[Tôi nhớ ông Từ năm trước có quyên góp tiền cho chúng ta có đầu tư vào ngành dược, quen biết với rất nhiều chuyên gia phẫu thuật thần kinh hàng đầu.]
"Ông Từ..."
Ngải Dao vỗ ót: "Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Cô chờ chút, để tôi gọi điện cho dì viện trưởng."
Ngải Dao đi đến đầu cầu thang gọi điện thoại, Lâm Tri Ngôn quay vào phòng cùng Trần Linh xem phim hoạt hình… Tuy Chuông Nhỏ không hề kêu ca nhưng Lâm Tri Ngôn biết bây giờ cô bé đang rất đau, rất khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xem phim có lẽ phân tán suy nghĩ giúp cô bé dễ chịu hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, Ngải Dao đã trở lại, cầm điện thoại đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Lâm Tri Ngôn kê gối đầu sau lưng Trần Linh, nhẹ nhàng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại rồi gõ chữ: [Đừng cho con bé thấy vẻ đau buồn của chúng ta.]
Cô hỏi tiếp: [Ông Từ không muốn giúp sao?]
Ngải Dao điều chỉnh tâm trạng rồi lắc đầu: "Ông ta nói để ông ta xem, nhưng có một điều kiện."
[Điều kiện gì?]
"Tổng giám đốc Từ nói muốn mời cô đi ăn, gặp mặt trực tiếp để bàn chuyện này."
Ngải Dao mím môi, móng tay cọ sườn ốp điện thoại, một lúc lâu sau cô ấy lí nhí nói thêm: "... Ông ta nói chỉ bàn chuyện với một mình cô. Cô Lâm, tổng giám đốc Từ chắc chắn để ý cô, nếu cô không..."
Lâm Tri Ngôn thoáng ngây người nhưng rồi lập tức gõ chữ: [Gửi địa chỉ của ông ta cho tôi.]
Ngải Dao vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Tri Ngôn đã cắt ngang cô: [Bây giờ còn có cách nào tốt hơn sao? Chúng ta đang cầu cạnh người ta thì chỉ có thể làm theo quy tắc của người ta thôi.]
Hiện tại, họ đang chạy đua từng giây từng phút với thần chết, càng kéo dài thời gian càng nguy hiểm.
Không phải chỉ là ăn một bữa thôi sao, cũng không phải đi ra pháp trường, không phải chuyện gì to tát cả.
...
"... Vậy là, tổng giám đốc Từ này bốn mươi tuổi, đã có vợ, nghi ngờ là có sở thích thích người khuyết tật. Cuối năm trước, ông ta gặp cậu tại tiệc cảm ơn của cô nhi viện thì có ý với cậu, nhưng cậu đã khéo léo từ chối, vậy nên ông ta thừa dịp cậu đang cần tìm gấp chuyên gia cứu mạng mà bắt cậu trực tiếp gặp ông ta nói chuyện?"
Lăng Phi lái xe đưa Lâm Tri Ngôn đến buổi tiệc, tóm tắt ngắn gọn toàn bộ sự việc: "Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Rõ ràng ông ta đang gây khó dễ với cậu, người này không được rồi!"
Lâm Tri Ngôn chỉ vào cây chích điện bé bằng cây bút trong túi, dùng thủ ngữ nói: [Tớ có mang đồ phòng thân, cũng giao ước với viện trưởng cứ cách hai mươi phút sẽ báo bình an một lần, không có việc gì đâu.]
Cô làm việc luôn cẩn thận chu toàn, cho dù bước vào lãnh địa của đối phương cũng phải chừa đường lui cho mình.
"Cậu nói xem sao cuộc sống lại khó khăn như vậy? Người không có tiền nghĩ rằng có tiền là được rồi, đến khi có tiền mới nhận ra... Vẫn không có ích gì, tài nguyên vẫn nằm trong tay một nhóm người, chúng ta cùng lắm chỉ là vật hi sinh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe BMW màu đỏ rực dừng trước cổng khách sạn năm sao, bởi vì không có tên trong danh sách khách mời nên không thể đi vào chỗ đậu xe, chỉ đành dừng tạm ven đường.
Lăng Phi cởi dây an toàn, giữ chặt Lâm Tri Ngôn đang chuẩn bị xuống xe: "Khoan đã! Bé Ngôn, cậu cứ mặc vậy mà đi vào sao?"
Lâm Tri Ngôn không hiểu nghiêng đầu.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu tím khoai môn nhạt, kết hợp với chiếc quần âu màu kem, mái tóc mềm mại được buộc lại bằng một chiếc kẹp kim loại, phong cách đơn giản không son phấn, trông cô mang vẻ yên tĩnh xen lẫn nét thanh thuần của sinh viên.
Lăng Phi đứng dậy, cầm lấy áo lông thỏ gắn nút ngọc trai từ ghế sau khoác lên vai Lâm Tri Ngôn.
Áo lông tỏa ra mùi hoa hồng thoang thoảng, nhẹ đến mức gần như không cảm giác được sức nặng. Lâm Tri Ngôn ngoan ngoãn để Lăng Phi tùy ý bài trí, một lúc sau mới dùng thủ ngữ nói: [Phi Phi, tớ không có lạnh.]
"Vào khách sạn hãy cởi! Ra ngoài đường thì quần áo chính là bộ mặt của chúng ta chứ không phải để chống lạnh, cậu ăn mặc như học sinh đi vào chẳng khác nào dê đi vào bầy sói."
Lâm Tri Ngôn làm thủ ngữ: [Đáng sợ như vậy sao?]
"Chứ còn thế nào nữa? Đừng xem thường mấy kẻ ranh ma lăn lộn ngoài xã hội, mấy tên thiếu điều muốn viết hai chữ thất đức lên mặt như tổng giám đốc Từ đây lại dễ đối phó, đáng sợ nhất chính là mấy tên cặn bã có lòng dạ thâm hiểm nhưng lại đội lốt lịch sự, giống như mấy viên kẹo có giấy gói xinh đẹp hấp dẫn, nhưng khi mở ra thì chính là thuốc độc... Chậc, sao tớ thấy cậu còn thiếu một cái gì nhỉ?"
Lăng Phi ngửa người ra sau, tỉ mỉ đánh giá Lâm Tri Ngôn.
"Có rồi."
Lăng Phi gắn một chiếc dây chuyền lên cổ Lâm Tri Ngôn, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá bằng đá carnelia vừa vặn, làm tôn lên hình dáng xương quai xanh vừa xinh đẹp vừa sang trọng.
"Mang cái này luôn. Giả vờ như mình là hoa đã có chủ, luôn thành công dọa lui được vài ba người rảnh rỗi muốn lại gần, đây chính là kinh nghiệm quý giá tớ đúc kết được sau khi lăn lộn kiếm cơm đó."
Lăng Phi lại tháo chiếc nhẫn Tiffany ở ngón giữa đeo vào ngón áp út của Lâm Tri Ngôn, lúc này cô ấy mới mỉm cười: "Bé cưng, có giống tớ đang cầu hôn cậu không?"
Lâm Tri Ngôn cũng cười, nâng ngón tay chỉ vào cô, ngón trỏ và ngón cái để dưới cằm, gật đầu, ý là: [Tớ đồng ý.]
"Đi nào ‘Ngôn Ngôn thần kỳ’, tớ đi với cậu."
Lăng Phi quấn khăn quàng cổ bằng vải cashmere quanh cổ: "Làm sao tớ có thể để cậu đi một mình được chứ? Uống rượu nói chuyện tớ đều làm được, huống hồ chi những buổi tiệc thế này chắc chắn có rất nhiều ông lớn các ngành nghề tham dự, làm quen nhiều người sẽ càng có nhiều cơ hội làm việc, hay dẫn tớ theo để tớ mở mang đầu óc cũng được."
Lâm Tri Ngôn đành phải đồng ý, huống chi cô không thể nói chuyện, đi cùng một người vừa biết thủ ngữ vừa có thể giao tiếp quả thật thuận tiện hơn nhiều.
Khách sạn năm sao rộng lớn như một mê cung, đi thang máy lên tầng thượng, dọc đường đi được thiết kế theo phong cách phục hưng Châu Âu. Nhà hàng lớn được bố trí theo kiểu tiệc buffet cao cấp. Tháp sâm panh lấp lánh, các món điểm tâm Trung Quốc và Phương Tây kết hợp đẹp mắt như một tác phẩm nghệ thuật. Đội ngũ nhân viên phục vụ đeo găng trắng bưng dĩa qua lại như đưa thoi, khắp căn phòng người người quần áo lượt là, nói cười vui vẻ.
Lạc Nhất Minh một tay đút túi, một tay xoay chìa khóa xe. Vừa vào cửa nhà hàng anh ấy đã nhìn thấy hai người quen xinh đẹp không hòa nhập nơi đây đang đứng trong góc phòng sáng sủa.
Anh ấy trợn to mắt, vội vàng lấy điện thoại phóng to ra xem rồi vô thức "ồ" lên.
Một tiếng "tách" rất nhỏ vang lên, anh ấy chụp một tấm hình gửi cho Hoắc Thuật, hào hứng nói: [Không ngờ lại trùng hợp như vậy! Anh, anh đoán xem em gặp được ai trong buổi tiệc của Từ Tuấn Tài này?]
Giờ cao điểm tan tầm, chiếc SUV màu đen đang dừng đèn đỏ, Hoắc Thuật vô cảm, tay xoay chiếc rubik tam giác.
Màn hình di động để bên cạnh đột nhiên sáng lên, anh vừa mở điện thoại thì tấm hình Lạc Nhất Minh gửi lập tức hiện ra.
Hình ảnh dưới ánh sáng xanh không được rõ lắm, nhưng Hoắc Thuật vẫn nhận ra khuôn mặt của Lâm Tri Ngôn, sạch sẽ, có nét ngây ngô không hợp với nơi phù hoa danh lợi này.
Cục rubik trong tay ngừng lại, anh khẽ nheo mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro