Chương 23
2024-10-07 10:18:49
Những vầng sáng mờ ảo của ngọn hải đăng chồng chéo lên nhau, hệt cơn mơ đầy mộng ảo.
"Ở bên nhau" nghĩa là gì? Yêu đương, hay ý gì khác?
Muôn vàn suy nghĩ cuộn trào trong đầu Lâm Tri Ngôn, cô đơ người, hai tay bất lực buông thõng.
Nhịp tim đột ngột tăng tốc khiến máu cả người cô sôi sục, cô hơi chếnh choáng như người say rượu. Ở tư thế bị ôm trọn vào lòng này khiến cô chẳng thể viết chữ hỏi rõ. Cô chỉ có thể nắm lấy vạt áo Hoắc Thuật một cách thật cẩn thận, đoạn cúi đầu khẽ hít hà cổ áo anh.
"Tôi không uống rượu." Hoắc Thuật hệt như biết tỏng cô đang nghĩ gì, cười nhẹ, nói nhỏ vào máy trợ thính bên tai trái cô.
Lâm Tri Ngôn bối rối. Nếu Hoắc Thuật không say thì chắc chắn là cô say rồi! Nếu không sao cô có thể nghe được điều ước sinh nhật lạ lùng thế được?
Ông Trời như nhìn thấu tâm sự bị cô cố gắng nén chặt trong lòng, rõ ràng điều ước sinh nhật của Hắc Thuật lại là thứ cô mong mỏi bấy lâu!
“Tôi nói thật đó.”
Hoắc Thuật ngẩng đầu, cảm xúc thay đổi, chầm chậm buông cô ra, dịu dàng nói: “Cô Lâm hãy suy nghĩ về điều này nhé?”
Ánh mắt vừa chăm chú vừa nhiệt tình nhường ấy, chẳng ai cưỡng lại được.
Lâm Tri Ngôn nắm chặt di động, không ngừng đấu tranh tư tưởng khiến ngón tay đang gõ chữ như không nghe lời.
[Tại sao lại là tôi?]
[Anh rất hoàn hảo, còn tôi chỉ là một người câm.]
Cô hỏi anh, không hề che giấu thắc mắc trong lòng.
Hệt một đứa trẻ không ham đồ ngọt, bỗng dưng được nhận một viên kẹo xinh đẹp mà nó hằng ao ước bấy lâu. Phản ứng đầu tiên của nó không phải là sung sướng ăn kẹo, mà là bóc vỏ kẹo ra, xem bên trong có chứa trò đùa ác ý của đối phương không.
"Tôi không hoàn hảo như em nghĩ. Cô Lâm, IQ và gia cảnh chỉ là hai trong số rất nhiều mặt của một người, chúng giống phụ kiện đính kèm, không nói lên được thứ gì hết."
Hoắc Thuật nói tiếp: "Còn cô Lâm có trái tim dịu dàng ấm áp, nhân cách độc lập, có lòng tự trọng, biết yêu thương bản thân, hiểu chuyện, trầm tính, không bao giờ gây phiền toái cho người khác. Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với ai sạch sẽ, sáng trong tới thế, cũng chưa từng gặp ai đối xử tốt với tôi mà không cần đáp lại bất cứ gì như em..."
Hoắc Thuật vừa nói, ánh mắt hơi ngừng lại, dường như đang giải một câu hỏi chưa có đáp án thông qua cô, hoặc như đang tự nhủ với chính anh: "Tôi thậm chí còn chẳng hiểu nổi, tại sao em lại đối xử tốt với tôi như thế."
Tới khi di động trên tay tự động khoá màn hình, Lâm Tri Ngôn hẵng còn chìm trong cơn ngơ ngác.
Gò má Lâm Tri Ngôn nóng bừng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy sức hút của Hoắc Thuật. Ban đầu cô đối xử tốt với anh vì đã nhận lòng tốt của anh nên không muốn nợ anh ân tình. Sau đó…
Sau đó chẳng rõ tự bao giờ, cô luôn kìm nén bản thân đừng nghĩ sâu xa...
Hoắc Thuật cũng cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, như đang van nài: "Đừng từ chối tôi, nhé?"
Lâm Tri Ngôn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt. Cô giật giật đầu ngón tay, nhưng không gõ nổi chữ phản đối nào.
Gần hai mươi hai năm nay, Lâm Tri Ngôn vẫn luôn lặng lẽ tỏa sáng trong thế giới chỉ một màu tăm tới và đầy rẫy hỗn loạn này. Thỉnh thoảng, cô sẽ dừng bước ngước nhìn bầu trời đêm, nhưng chưa từng dám nghĩ tới chuyện có ngày ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm ấy sẽ sà xuống cạnh cô.
Nhưng tối nay, ánh sao dịu dàng ấy quả thực đã sà vào lòng bàn tay cô. Cơn gió ngày đông rét căm căm vẫn chẳng thể khiến gò má nóng bừng của cô giảm nhiệt đôi chút.
Nhân lúc Hoắc Thuật đi lấy xe, Lâm Tri Ngôn cụng trán vào cột đèn đường bằng kim loại, cơn lạnh buốt khiến cô rùng cả mình. Cảm giác thật quá, chứng tỏ mọi thứ tối nay không phải là mơ!
Hoắc Thuật tự mình lái chiếc SUV màu đen bóng tới, anh hạ cửa sổ xe xuống, tiếp đó không khỏi nở cụ cười khi thấy Lâm Tri Ngôn ngẩn ngơ chúc đầu vào cột đèn đường.
“Cô Lâm, lên xe nào.” Anh đặt một tay trên vô-lăng, chu đáo mở cửa ghế phó lái giúp cô.
Lâm Tri Ngôn ngồi vào xe mới phát hiện Hoắc Thuật đã kịp mặc chiếc áo len cô tự tay đan lên người.
Áo len cổ tròn màu trắng kem phong cách Nhật Bản rất hợp với màu da của Hoắc Thuật, kiểu áo dáng rộng vai trễ này càng làm nổi bật đường nét bờ vai thái bình dương của anh. Lâm Tri Ngôn nhớ anh từng nói không thích mặc áo len vì cảm thấy gò bó, nên cô đã cố ý đan áo rộng rãi hơn, cổ áo tròn thấp thoáng xương quai xanh và hõm vai nom bắt mắt vô cùng.
Lâm Tri Ngôn tận mắt nhìn thấy chiếc áo cô đan được Hoắc Thuật có vóc dáng hoàn hảo mặc lên người, nghĩ tới việc mỗi sợi len trên áo đều từng nằm trong đôi tay cô giờ đây đang dán chặt lên làn da săn chắc của anh... Cảm giác ấy, quả thực vô cùng tuyệt vời! Hệ thống sưởi khiến bầu không khí trong xe ấm áp cực kỳ. Lâm Tri Ngôn không dám nhìn tiếp nữa, cởi áo khoác ngoài đặt lên đầu gối, gõ chữ hỏi anh: "Sao anh lại tự lái xe?"
“Tôi không phải đồ sếp vô lương tâm. Giờ này rồi, phải tha cho Chu Kính về với vợ con chứ.”
Hoắc Thuật cười pha trò, giọng nói trầm thấp và thoải mái: “Vả lại, người trên xe là cô Lâm mà.”
Qua bộ lọc của máy trợ thính, giọng nói của người đàn ông nghe lạnh băng như kim loại, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cảm nhận được ý bịn rịn lưu luyến trong đó. Cô quay đầu đi, giả vờ ngắm nhìn khung cảnh vụt qua bên đường, cũng để che đi nụ cười trên môi.
Xe dừng ở ngoài cổng căn hộ, Hoắc Thuật cũng xuống xe, vòng qua mở cửa ghế phó lái, chống tay lên nóc xe, cúi xuống hỏi: “Cô Lâm không mời tôi lên nhà ngồi một lát ư?”
Lâm Tri Ngôn bước chân xuống xe, chớp mắt, hơi ngập ngừng.
Cuối cùng cô đáp: [Trong phòng không có máy sưởi, lạnh lắm. ] nói đoạn, vành tai cô hơi đỏ.
Lát sau, Lâm Tri Ngôn giục Hoắc Thuật: [Tôi lên phòng đây, anh mau lên xe đi, áo len không chống gió.]
Hoắc Thuật bật cười, đứng nhìn Lâm Tri Ngôn lên phòng.
“Cô Lâm!” Anh bỗng cất tiếng gọi cô.
Lâm Tri Ngôn kéo áo khoác xuống, ngoảnh lại nhìn, tưởng Hoắc Thuật có việc gấp gì mới gọi. Nào ngờ anh chỉ lười biếng dựa lên cửa xe, cong đôi mắt, cười nhìn cô: “Ngủ ngon nhé!”
Lâm Tri Ngôn cũng cười, gió lạnh thổi tung mái tóc cô, có lọn tóc lướt qua bờ môi cô, cô chắp hai tay đặt lên bên má, hơi nghiêng đầu, đáp lời chúc “ngủ ngon” của anh.
Đợi bóng dáng Lâm Tri Ngôn khuất hẳn sau lối vào hành lang, Hoắc Thuật mới lên xe. Giây phút đóng sập cửa xe, ý cười trên môi anh cũng biến mất theo, chỉ thờ ơ nhìn ra ngoài qua cửa kính xe.
Ánh đèn đường mờ tối, trong góc nhỏ tối tăm vừa khéo có chiếc xe mô-tô nổ máy rời đi. Thành Dã Độ phóng bạt mạng mấy trăm mét xong mới bóp phanh xe, chống một chân xuống đất, lồng ngực hơi phập phồng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Lâm Tri Ngôn bước ra từ xe của Hoắc Thuật. Đêm đã về khuya, trên đường cái không một bóng người, chỉ có vài ánh đèn xe le lói chớp nháy từ phía sau rồi chạy vụt qua anh ấy.
Thành Dã Độ nhíu mày, hít vào một hơi thật sâu. Hồi lâu sau, anh ấy tháo găng tay, móc điện thoại ra, gửi lời chúc cho Lâm Tri Ngôn: “Đêm Giáng Sinh an lành!”. Trên tay lái xe hẵng còn treo một túi quà sọc đỏ đựng quả táo bình an vẫn chưa kịp tặng cô.
Lễ Giáng Sinh vào đúng thứ hai, Lâm Tri Ngôn đưa các bé tới vẽ trên cửa sổ kính trong phòng mỹ thuật. Chỉ cần lắc bình xịt tuyết rồi ấn nhẹ một cái là có thể tạo cảnh tuyết rơi y như thật, sau đó dùng vải bông lau, quệt, chỉnh sửa cho vừa ý là có thể tạo ra hình thù mong muốn.
Lâm Tri Ngôn hướng dẫn học sinh phun vẽ cây thông Noel từng bước một, ngẩng đầu lên đã bắt gặp Thành Dã Độ mặc đồ lái xe màu đen đứng dưới tán cây bạch quả cạnh sân thể dục. Bề mặt bị xịt tuyết khiến cửa sổ bằng kính trở nên mờ ảo, Thành Dã Độ đút hai tay vào túi áo khoác da, gật đầu chào cô từ xa. Hôm nay không phải cuối tuần, cô nhi viện cũng không có việc gì cần giúp đỡ nên Lâm Tri Ngôn hơi ngạc nhiên khi anh ấy xuất hiện ở đây vào lúc này.
Chuông tan học reo vang, Lâm Tri Ngôn dọn dẹp đồ đạc xong, mở cửa phòng, đi về phía Thành Dã Độ. Cơn gió ngày đông lạnh cực kỳ, cô khụt khịt mũi, móc điện thoại ra gõ chữ: [Thầy Tiểu Thành tìm tôi có việc gì ư?]
Mặt mũi Thành Dã Độ khá hoang dã và sắc sảo, thêm cái tính không thích nói chuyện khiến nhiều người cảm thấy anh ấy rất hung dữ. Lâm Tri Ngôn cũng từng thấy thế, kể từ sau sự việc năm lớp hai tiểu học, cô quả thực đã rất sợ anh ấy trong khoảng thời gian khá dài.
Sau đó Lâm Tri Ngôn phát hiện, lần nào Thành Dã Độ cũng lạnh lùng nhìn ra chỗ khác, ra vẻ không coi người ta ra gì, thực chất là vì anh ấy rất hướng nội nên không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
[Cậu với Hoắc Thuật yêu nhau hả?] Thành Dã Độ hỏi thẳng.
Lâm Tri Ngôn hơi ngạc nhiên nhìn anh ấy, nghĩ bụng: người học ngành báo chí nên cũng nắm nguồn tin nhanh nhạy thế à?!
Không phản đối tức là ngầm thừa nhận.
Đôi mắt Thành Dã Độ như mờ đi, ngừng một lát mới nói tiếp: "Tối qua, tôi thấy anh ta đưa cậu về nhà, anh ta còn mặc chiếc áo len cậu đan một tháng mới xong."
Lâm Tri Ngôn càng ngạc nhiên hơn, vội vàng gõ chữ: [Tối qua cậu ở dưới nhà tôi ư? Làm gì vậy?]
Thành Dã Độ không dám kể chuyện lặn lội phóng xe trong gió rét lạnh căm, băng qua cả nửa thành phố chỉ vì để tặng Lâm Tri Ngôn quả táo bình an vào đêm Giáng Sinh an lành. Tại hành vi này sặc mùi trẻ trâu, hứng lên là làm chẳng khác gì nhóc học sinh tiểu học!
"Cậu đừng căng thẳng, tôi không có ý gì khác. Chỉ vì tôi là... bạn của cậu, nên lo cho cậu thôi."
Thành Dã Độ lại đảo mắt nhìn Lâm Tri Ngôn, nghiêm túc hỏi: "Biết người đang trong mối quan hệ với cậu là ai không hả?"
Câu hỏi này khiến Lâm Tri Ngôn rất khó hiểu. Cô đáp: [Biết chứ. Cậu cũng vừa nói rồi mà, anh ấy tên “Hoắc Thuật”.]
“Ý tôi không phải thế.”
Thành Dã Độ mím chặt môi thành đường thẳng: “Ý tôi là cậu biết bao nhiêu về gia cảnh, thân phận và họ hàng thân thích của Hoắc Thuật?”
Lâm Tri Ngôn: [Sao cậu lại hỏi thế?]
Thành Dã Độ không trả lời, chỉ trầm giọng hỏi: “Cậu biết Hoắc Lập Hoa chứ?”
Lâm Tri Ngôn gật đầu: [Tôi từng thấy ông ấy trên tin tức thời sự.]
Đó là cái tên nổi đình nổi đám, khác hẳn hạng vô danh tiểu tốt như cô.
“Người ta đồn Hoắc Lập Hoa chính là bác ruột của Hoắc Thuật. Nhưng thực tế thì em trai ruột của Hoắc Lập Hoa qua đời khi còn rất trẻ, chưa kịp lấy vợ sinh con đã mất rồi.”
Câu nói ấy khiến nhận thức của Lâm Tri Ngôn như chao đảo. Cô sững sờ, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
"Cậu không thấy vô lý khi đứa "cháu trai" từ trên trời rơi xuống này kế thừa sản nghiệp họ Hoắc ở quê nhà hả? Không ai biết thân phận thật sự dưới cái danh "cháu trai" kia là gì, cũng chẳng ai dám đoán mò. Giờ cậu lên mạng tìm cũng chẳng tìm được chút xíu tin tức đáng tin nào... Bởi vì chẳng ai dám đào sâu bới kỹ, tôi là người làm trong ngành báo chí, cũng biết rõ điều này nghĩa là gì."
Thành Dã Độ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Xuất thân của Hoắc Thuật là một điều bí ẩn, nhưng dù anh ta là con của ai, chỉ cần anh ta họ Hoắc thì đều là người không dễ chọc vào. Lâm Tri Ngôn, cậu... Người như cậu không chơi nổi với họ đâu."
Lâm Tri Ngôn không thích từ "chơi" này. Cô không bao giờ coi người khác là trò đùa, cũng không cho phép người khác lừa dối cô. Lăng Phi thường lấy biệt danh của cô chọc cô, còn nói tính cách của cô giống hệt chú thỏ, thoạt trông mềm mại hiền lành, nhưng nếu bị ép quá đáng thì cũng sẽ xù lông cắn người.
[Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã nói cho tôi những tin này.]
"Ở bên nhau" nghĩa là gì? Yêu đương, hay ý gì khác?
Muôn vàn suy nghĩ cuộn trào trong đầu Lâm Tri Ngôn, cô đơ người, hai tay bất lực buông thõng.
Nhịp tim đột ngột tăng tốc khiến máu cả người cô sôi sục, cô hơi chếnh choáng như người say rượu. Ở tư thế bị ôm trọn vào lòng này khiến cô chẳng thể viết chữ hỏi rõ. Cô chỉ có thể nắm lấy vạt áo Hoắc Thuật một cách thật cẩn thận, đoạn cúi đầu khẽ hít hà cổ áo anh.
"Tôi không uống rượu." Hoắc Thuật hệt như biết tỏng cô đang nghĩ gì, cười nhẹ, nói nhỏ vào máy trợ thính bên tai trái cô.
Lâm Tri Ngôn bối rối. Nếu Hoắc Thuật không say thì chắc chắn là cô say rồi! Nếu không sao cô có thể nghe được điều ước sinh nhật lạ lùng thế được?
Ông Trời như nhìn thấu tâm sự bị cô cố gắng nén chặt trong lòng, rõ ràng điều ước sinh nhật của Hắc Thuật lại là thứ cô mong mỏi bấy lâu!
“Tôi nói thật đó.”
Hoắc Thuật ngẩng đầu, cảm xúc thay đổi, chầm chậm buông cô ra, dịu dàng nói: “Cô Lâm hãy suy nghĩ về điều này nhé?”
Ánh mắt vừa chăm chú vừa nhiệt tình nhường ấy, chẳng ai cưỡng lại được.
Lâm Tri Ngôn nắm chặt di động, không ngừng đấu tranh tư tưởng khiến ngón tay đang gõ chữ như không nghe lời.
[Tại sao lại là tôi?]
[Anh rất hoàn hảo, còn tôi chỉ là một người câm.]
Cô hỏi anh, không hề che giấu thắc mắc trong lòng.
Hệt một đứa trẻ không ham đồ ngọt, bỗng dưng được nhận một viên kẹo xinh đẹp mà nó hằng ao ước bấy lâu. Phản ứng đầu tiên của nó không phải là sung sướng ăn kẹo, mà là bóc vỏ kẹo ra, xem bên trong có chứa trò đùa ác ý của đối phương không.
"Tôi không hoàn hảo như em nghĩ. Cô Lâm, IQ và gia cảnh chỉ là hai trong số rất nhiều mặt của một người, chúng giống phụ kiện đính kèm, không nói lên được thứ gì hết."
Hoắc Thuật nói tiếp: "Còn cô Lâm có trái tim dịu dàng ấm áp, nhân cách độc lập, có lòng tự trọng, biết yêu thương bản thân, hiểu chuyện, trầm tính, không bao giờ gây phiền toái cho người khác. Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với ai sạch sẽ, sáng trong tới thế, cũng chưa từng gặp ai đối xử tốt với tôi mà không cần đáp lại bất cứ gì như em..."
Hoắc Thuật vừa nói, ánh mắt hơi ngừng lại, dường như đang giải một câu hỏi chưa có đáp án thông qua cô, hoặc như đang tự nhủ với chính anh: "Tôi thậm chí còn chẳng hiểu nổi, tại sao em lại đối xử tốt với tôi như thế."
Tới khi di động trên tay tự động khoá màn hình, Lâm Tri Ngôn hẵng còn chìm trong cơn ngơ ngác.
Gò má Lâm Tri Ngôn nóng bừng, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy sức hút của Hoắc Thuật. Ban đầu cô đối xử tốt với anh vì đã nhận lòng tốt của anh nên không muốn nợ anh ân tình. Sau đó…
Sau đó chẳng rõ tự bao giờ, cô luôn kìm nén bản thân đừng nghĩ sâu xa...
Hoắc Thuật cũng cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, như đang van nài: "Đừng từ chối tôi, nhé?"
Lâm Tri Ngôn không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt. Cô giật giật đầu ngón tay, nhưng không gõ nổi chữ phản đối nào.
Gần hai mươi hai năm nay, Lâm Tri Ngôn vẫn luôn lặng lẽ tỏa sáng trong thế giới chỉ một màu tăm tới và đầy rẫy hỗn loạn này. Thỉnh thoảng, cô sẽ dừng bước ngước nhìn bầu trời đêm, nhưng chưa từng dám nghĩ tới chuyện có ngày ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm ấy sẽ sà xuống cạnh cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tối nay, ánh sao dịu dàng ấy quả thực đã sà vào lòng bàn tay cô. Cơn gió ngày đông rét căm căm vẫn chẳng thể khiến gò má nóng bừng của cô giảm nhiệt đôi chút.
Nhân lúc Hoắc Thuật đi lấy xe, Lâm Tri Ngôn cụng trán vào cột đèn đường bằng kim loại, cơn lạnh buốt khiến cô rùng cả mình. Cảm giác thật quá, chứng tỏ mọi thứ tối nay không phải là mơ!
Hoắc Thuật tự mình lái chiếc SUV màu đen bóng tới, anh hạ cửa sổ xe xuống, tiếp đó không khỏi nở cụ cười khi thấy Lâm Tri Ngôn ngẩn ngơ chúc đầu vào cột đèn đường.
“Cô Lâm, lên xe nào.” Anh đặt một tay trên vô-lăng, chu đáo mở cửa ghế phó lái giúp cô.
Lâm Tri Ngôn ngồi vào xe mới phát hiện Hoắc Thuật đã kịp mặc chiếc áo len cô tự tay đan lên người.
Áo len cổ tròn màu trắng kem phong cách Nhật Bản rất hợp với màu da của Hoắc Thuật, kiểu áo dáng rộng vai trễ này càng làm nổi bật đường nét bờ vai thái bình dương của anh. Lâm Tri Ngôn nhớ anh từng nói không thích mặc áo len vì cảm thấy gò bó, nên cô đã cố ý đan áo rộng rãi hơn, cổ áo tròn thấp thoáng xương quai xanh và hõm vai nom bắt mắt vô cùng.
Lâm Tri Ngôn tận mắt nhìn thấy chiếc áo cô đan được Hoắc Thuật có vóc dáng hoàn hảo mặc lên người, nghĩ tới việc mỗi sợi len trên áo đều từng nằm trong đôi tay cô giờ đây đang dán chặt lên làn da săn chắc của anh... Cảm giác ấy, quả thực vô cùng tuyệt vời! Hệ thống sưởi khiến bầu không khí trong xe ấm áp cực kỳ. Lâm Tri Ngôn không dám nhìn tiếp nữa, cởi áo khoác ngoài đặt lên đầu gối, gõ chữ hỏi anh: "Sao anh lại tự lái xe?"
“Tôi không phải đồ sếp vô lương tâm. Giờ này rồi, phải tha cho Chu Kính về với vợ con chứ.”
Hoắc Thuật cười pha trò, giọng nói trầm thấp và thoải mái: “Vả lại, người trên xe là cô Lâm mà.”
Qua bộ lọc của máy trợ thính, giọng nói của người đàn ông nghe lạnh băng như kim loại, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cảm nhận được ý bịn rịn lưu luyến trong đó. Cô quay đầu đi, giả vờ ngắm nhìn khung cảnh vụt qua bên đường, cũng để che đi nụ cười trên môi.
Xe dừng ở ngoài cổng căn hộ, Hoắc Thuật cũng xuống xe, vòng qua mở cửa ghế phó lái, chống tay lên nóc xe, cúi xuống hỏi: “Cô Lâm không mời tôi lên nhà ngồi một lát ư?”
Lâm Tri Ngôn bước chân xuống xe, chớp mắt, hơi ngập ngừng.
Cuối cùng cô đáp: [Trong phòng không có máy sưởi, lạnh lắm. ] nói đoạn, vành tai cô hơi đỏ.
Lát sau, Lâm Tri Ngôn giục Hoắc Thuật: [Tôi lên phòng đây, anh mau lên xe đi, áo len không chống gió.]
Hoắc Thuật bật cười, đứng nhìn Lâm Tri Ngôn lên phòng.
“Cô Lâm!” Anh bỗng cất tiếng gọi cô.
Lâm Tri Ngôn kéo áo khoác xuống, ngoảnh lại nhìn, tưởng Hoắc Thuật có việc gấp gì mới gọi. Nào ngờ anh chỉ lười biếng dựa lên cửa xe, cong đôi mắt, cười nhìn cô: “Ngủ ngon nhé!”
Lâm Tri Ngôn cũng cười, gió lạnh thổi tung mái tóc cô, có lọn tóc lướt qua bờ môi cô, cô chắp hai tay đặt lên bên má, hơi nghiêng đầu, đáp lời chúc “ngủ ngon” của anh.
Đợi bóng dáng Lâm Tri Ngôn khuất hẳn sau lối vào hành lang, Hoắc Thuật mới lên xe. Giây phút đóng sập cửa xe, ý cười trên môi anh cũng biến mất theo, chỉ thờ ơ nhìn ra ngoài qua cửa kính xe.
Ánh đèn đường mờ tối, trong góc nhỏ tối tăm vừa khéo có chiếc xe mô-tô nổ máy rời đi. Thành Dã Độ phóng bạt mạng mấy trăm mét xong mới bóp phanh xe, chống một chân xuống đất, lồng ngực hơi phập phồng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Lâm Tri Ngôn bước ra từ xe của Hoắc Thuật. Đêm đã về khuya, trên đường cái không một bóng người, chỉ có vài ánh đèn xe le lói chớp nháy từ phía sau rồi chạy vụt qua anh ấy.
Thành Dã Độ nhíu mày, hít vào một hơi thật sâu. Hồi lâu sau, anh ấy tháo găng tay, móc điện thoại ra, gửi lời chúc cho Lâm Tri Ngôn: “Đêm Giáng Sinh an lành!”. Trên tay lái xe hẵng còn treo một túi quà sọc đỏ đựng quả táo bình an vẫn chưa kịp tặng cô.
Lễ Giáng Sinh vào đúng thứ hai, Lâm Tri Ngôn đưa các bé tới vẽ trên cửa sổ kính trong phòng mỹ thuật. Chỉ cần lắc bình xịt tuyết rồi ấn nhẹ một cái là có thể tạo cảnh tuyết rơi y như thật, sau đó dùng vải bông lau, quệt, chỉnh sửa cho vừa ý là có thể tạo ra hình thù mong muốn.
Lâm Tri Ngôn hướng dẫn học sinh phun vẽ cây thông Noel từng bước một, ngẩng đầu lên đã bắt gặp Thành Dã Độ mặc đồ lái xe màu đen đứng dưới tán cây bạch quả cạnh sân thể dục. Bề mặt bị xịt tuyết khiến cửa sổ bằng kính trở nên mờ ảo, Thành Dã Độ đút hai tay vào túi áo khoác da, gật đầu chào cô từ xa. Hôm nay không phải cuối tuần, cô nhi viện cũng không có việc gì cần giúp đỡ nên Lâm Tri Ngôn hơi ngạc nhiên khi anh ấy xuất hiện ở đây vào lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuông tan học reo vang, Lâm Tri Ngôn dọn dẹp đồ đạc xong, mở cửa phòng, đi về phía Thành Dã Độ. Cơn gió ngày đông lạnh cực kỳ, cô khụt khịt mũi, móc điện thoại ra gõ chữ: [Thầy Tiểu Thành tìm tôi có việc gì ư?]
Mặt mũi Thành Dã Độ khá hoang dã và sắc sảo, thêm cái tính không thích nói chuyện khiến nhiều người cảm thấy anh ấy rất hung dữ. Lâm Tri Ngôn cũng từng thấy thế, kể từ sau sự việc năm lớp hai tiểu học, cô quả thực đã rất sợ anh ấy trong khoảng thời gian khá dài.
Sau đó Lâm Tri Ngôn phát hiện, lần nào Thành Dã Độ cũng lạnh lùng nhìn ra chỗ khác, ra vẻ không coi người ta ra gì, thực chất là vì anh ấy rất hướng nội nên không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
[Cậu với Hoắc Thuật yêu nhau hả?] Thành Dã Độ hỏi thẳng.
Lâm Tri Ngôn hơi ngạc nhiên nhìn anh ấy, nghĩ bụng: người học ngành báo chí nên cũng nắm nguồn tin nhanh nhạy thế à?!
Không phản đối tức là ngầm thừa nhận.
Đôi mắt Thành Dã Độ như mờ đi, ngừng một lát mới nói tiếp: "Tối qua, tôi thấy anh ta đưa cậu về nhà, anh ta còn mặc chiếc áo len cậu đan một tháng mới xong."
Lâm Tri Ngôn càng ngạc nhiên hơn, vội vàng gõ chữ: [Tối qua cậu ở dưới nhà tôi ư? Làm gì vậy?]
Thành Dã Độ không dám kể chuyện lặn lội phóng xe trong gió rét lạnh căm, băng qua cả nửa thành phố chỉ vì để tặng Lâm Tri Ngôn quả táo bình an vào đêm Giáng Sinh an lành. Tại hành vi này sặc mùi trẻ trâu, hứng lên là làm chẳng khác gì nhóc học sinh tiểu học!
"Cậu đừng căng thẳng, tôi không có ý gì khác. Chỉ vì tôi là... bạn của cậu, nên lo cho cậu thôi."
Thành Dã Độ lại đảo mắt nhìn Lâm Tri Ngôn, nghiêm túc hỏi: "Biết người đang trong mối quan hệ với cậu là ai không hả?"
Câu hỏi này khiến Lâm Tri Ngôn rất khó hiểu. Cô đáp: [Biết chứ. Cậu cũng vừa nói rồi mà, anh ấy tên “Hoắc Thuật”.]
“Ý tôi không phải thế.”
Thành Dã Độ mím chặt môi thành đường thẳng: “Ý tôi là cậu biết bao nhiêu về gia cảnh, thân phận và họ hàng thân thích của Hoắc Thuật?”
Lâm Tri Ngôn: [Sao cậu lại hỏi thế?]
Thành Dã Độ không trả lời, chỉ trầm giọng hỏi: “Cậu biết Hoắc Lập Hoa chứ?”
Lâm Tri Ngôn gật đầu: [Tôi từng thấy ông ấy trên tin tức thời sự.]
Đó là cái tên nổi đình nổi đám, khác hẳn hạng vô danh tiểu tốt như cô.
“Người ta đồn Hoắc Lập Hoa chính là bác ruột của Hoắc Thuật. Nhưng thực tế thì em trai ruột của Hoắc Lập Hoa qua đời khi còn rất trẻ, chưa kịp lấy vợ sinh con đã mất rồi.”
Câu nói ấy khiến nhận thức của Lâm Tri Ngôn như chao đảo. Cô sững sờ, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
"Cậu không thấy vô lý khi đứa "cháu trai" từ trên trời rơi xuống này kế thừa sản nghiệp họ Hoắc ở quê nhà hả? Không ai biết thân phận thật sự dưới cái danh "cháu trai" kia là gì, cũng chẳng ai dám đoán mò. Giờ cậu lên mạng tìm cũng chẳng tìm được chút xíu tin tức đáng tin nào... Bởi vì chẳng ai dám đào sâu bới kỹ, tôi là người làm trong ngành báo chí, cũng biết rõ điều này nghĩa là gì."
Thành Dã Độ hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Xuất thân của Hoắc Thuật là một điều bí ẩn, nhưng dù anh ta là con của ai, chỉ cần anh ta họ Hoắc thì đều là người không dễ chọc vào. Lâm Tri Ngôn, cậu... Người như cậu không chơi nổi với họ đâu."
Lâm Tri Ngôn không thích từ "chơi" này. Cô không bao giờ coi người khác là trò đùa, cũng không cho phép người khác lừa dối cô. Lăng Phi thường lấy biệt danh của cô chọc cô, còn nói tính cách của cô giống hệt chú thỏ, thoạt trông mềm mại hiền lành, nhưng nếu bị ép quá đáng thì cũng sẽ xù lông cắn người.
[Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã nói cho tôi những tin này.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro