Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 24

2024-10-07 10:18:49

Lâm Tri Ngôn trầm ngâm một lát rồi gõ chữ một cách nghiêm túc: [Trước kia tôi cứ nghĩ hai người yêu nhau chỉ cần quan tâm tới sự đồng điệu trong tâm hồn và thấu hiểu nội tâm nhau là được; gia cảnh giàu nghèo chỉ là thứ yếu. Nhưng hôm nay, sau khi được cậu nhắc nhở, tôi coi như đã có thêm cái nhìn khác. Tôi sẽ suy xét một cách thật cẩn thận.]

Thành Dã Độ thấy Lâm Tri Ngôn không có ý lùi bước, bèn đứng thẳng dậy.

"Không phải tôi đang can thiệp vào cuộc sống của cậu. Nhưng Lâm Tri Ngôn này, hai người các cậu hoàn toàn không tới từ cùng một thế giới..."

[Ý cậu là tôi không xứng với anh ấy?]

Sắc mặt Thành Dã Độ cứng đờ, đang không biết giải thích thế nào thì Lâm Tri Ngôn đã bật cười.

[Thật ra tôi cũng thấy vậy đó. Nên ban đầu tôi đã đắn đo rất lâu.]

Cô mỉm cười: [Nhưng tôi không nghĩ mình nên lùi bước hay tự thấy thấp kém hoặc hổ thẹn trước mặt anh ấy. Vầng trăng sáng trên trời cao và đom đóm chốn đồng cỏ cũng đến từ hai nơi hoàn toàn khác biệt. Nhưng đúng thời điểm vẫn sẽ gặp gỡ nhau, sai thời điểm thì xa nhau thôi, có gì to tát đâu?]

[Nếu ngày nào đó tôi không còn thích người ấy nữa, chắc chắn là vì người ấy đã làm điều có lỗi với tôi, chứ không phải vì thân phận của người ấy khiến tôi thấy tự ti!]

Cô nói một cách rành mạch, tự tin tới mức Thành Dã Độ lấy làm hổ thẹn. Anh ấy mấp máy môi, nói: "Xin lỗi."

[Cậu không cần phải xin lỗi! Tôi không phải là người không biết điều, tôi hiểu cậu muốn tốt cho tôi.]

[Nên tôi rất cảm ơn cậu, Thành Dã Độ! Tôi thật lòng đó!]

Ánh mắt Lâm Tri Ngôn luôn dịu dàng sáng trong, không khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo, bao năm vẫn thế.

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ chốc lát, lại mỉm cười bổ sung: [À còn nữa, hi vọng sau này cậu thật sự coi tớ là bạn bè, chứ không phải làm những điều này vì thấy áy náy hay mắc nợ! Tớ quên gần hết chuyện hồi nhỏ rồi, cũng hy vọng cậu hãy nhìn về tương lai phía trước!]

Thành Dã Độ nhìn nội dung hiển thị trên màn hình di động, nhúc nhích yết hầu, kí ức chợt ùa về.

Năm Lâm Tri Ngôn lên lớp hai tiểu học có dọn tới ở với cô ruột một năm, cũng vì vậy nên chuyển vào lớp Thành Dã Độ. Hồi đó, thính lực của cô vẫn chưa kém như bây giờ, cũng có thể nói chuyện, nhưng nói ngọng nghịu, cũng không tròn vành rõ chữ, nghe rất khó chịu.

Giáo viên cũng rất thông cảm với thính lực của Lâm Tri Ngôn nên xếp riêng cho cô chỗ ngồi cạnh bục giảng. Bàn học của cô lúc nào cũng bám đầy bụi phấn, cô không hòa nhập cùng bạn học nên rất nhiều bạn trong lớp đều lấy việc bắt nạt cô làm thú vui.

Ban đầu, Thành Dã Độ chỉ đứng nhìn từ xa, cùng lắm là hùa vào cười chung. Nhưng dần dà, Thành Dã Độ đã bị các bạn đồng hoá. Bởi vậy, khi đám quỷ sứ này túm tụm lại một chỗ đòi đặt biệt danh bêu xấu Lâm Tri Ngôn, Thành Dã Độ đã không thể cưỡng lại ánh mắt xúi giục của đứa bạn thân, gào lên: "Nó là đồ quái vật, nói toàn tiếng của quái vật nên chúng mình mới không hiểu gì!" Nào ngờ biệt danh xấu xí ấy được các bạn học đón nhận rất nhiệt tình, ai nếu đều đập bàn cười nắc nẻ.

Thành Dã Độ cũng cười, nhưng khi liếc thấy Lâm Tri Ngôn gục trên bàn gắng sức bịt chặt hai tai, chẳng rõ tại sao nụ cười lại cứng đờ bên môi. Anh ấy đã từng cố gắng ngăn chặn, nhưng mọi thứ đã quá muộn, biệt danh xấu xí đó hệt như căn bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lan ra khắp trường.

Từ đó, chỉ cần Lâm Tri Ngôn mở miệng thì sẽ có người hét toáng lên: "Quái vật nói chuyện rồi kìa, đánh nó mau lên!"

Cái ác của trẻ con là "cái ác thuần tuý", bởi suy cho cùng "vô tri" mới chính là vũ khí độc địa nhất trên đời!

Lâm Tri Ngôn ngày càng lầm lì ít nói, mãi tới ngày nào đó của một năm sau, chỗ ngồi cạnh bục giảng chợt trống không, nghe nói cô đã cùng bà nội rời đi, chuyển trường sang thành phố khác.

Thời gian dần trôi, Thành Dã Độ lên cấp ba, vào đại học, nhưng lỗi lầm thuở nhỏ vẫn hệt như cái gai nhọn trên đuôi loài bọ cạp, thỉnh thoảng lại châm chích, giằng xé lương tâm anh ấy. Thậm chí anh ấy còn chẳng hiểu nổi tại sao năm đó lại có thể làm điều khốn nạn đến thế, cứ như bị ma ám vậy!

Thành Dã Độ gặp lại Lâm Tri Ngôn vào kỳ nghỉ hè sau năm hai đại học. Anh ấy đang cưỡi trên con xe đạp băng qua con đường cũ đầy rẫy ổ gà, ổ chuột xóc nảy, nhác thấy một cô gái khiếm thính mặc chiếc váy đen, trên ngực cài bông hoa trắng muốt đứng dưới cái nắng hè như đổ lửa, đang bình tĩnh nói chuyện bằng thủ ngữ với người cô của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thành Dã Độ phanh gấp xe và gần như nhận ra Lâm Tri Ngôn ngay lập tức! Nhưng ánh mắt khi cô ngẩng đầu nhìn anh ấy chẳng khác gì nhìn một người xa lạ.

Kể từ đó, Thành Dã Độ biết Lâm Tri Ngôn cũng là sinh viên trường đại học C, đồng thời nghe ngóng được cô định thực tập ở một cô nhi viện. Chẳng hiểu thế nào, anh ấy lại cứ vô thức đi theo cô, cố gắng diễn tròn vai "bạn cùng trường bình thường", chỉ để chuộc lại lỗi lầm in sâu trong lòng bao năm qua một cách muộn màng...

"Lâm Tri Ngôn!"

Thành Dã Độ gọi cô, muốn biết đáp án của câu hỏi luôn thường trực trong lòng ngần ấy năm: "Cậu không ghét tớ hả?"

Lâm Tri Ngôn lắc đầu, mỉm cười: [Rất nhiều người dù đã trưởng thành, hiểu chuyện nhưng vẫn không muốn đối mặt với những lỗi lầm họ từng mắc phải. So với họ, thầy Tiểu Thành đã rất tuyệt vời rồi!]

Không biết tại sao Thành Dã Độ lại cảm nhận được sự ấm áp hệt cơn gió xuân khi nhìn những con chữ lạnh băng trên màn hình di động. Mọi cảm xúc bị đè nén, những chứng bệnh nan giải trong lòng anh ấy đều được giải toả và chữa lành bằng câu nói của cô.

"Tớ..."

Thành Dã Độ ngoảnh mặt đi, hồi lâu sau mới lấy hết can đảm, nói: "Là bạn bè với nhau, có chuyện gì cần cứ tới tìm tớ bất cứ lúc nào!"

Chuông vào lớp vang lên, Lâm Tri Ngôn rảo bước về phía phòng học, vẫy tay ra sau lưng với anh ấy.

...

Năm giờ chiều, Lâm Tri Ngôn trông thấy chiếc SUV quen thuộc dưới nhà.

Mặc dù công tác kiểm soát ra vào của căn hộ kiểu cũ này kém hơn nhiều so với biệt thự trên đỉnh núi, nhưng dẫu gì vẫn hạn chế phương tiện bên ngoài ra vào. Chẳng biết Hoặc Thuật dùng chiêu gì mà có thể lái xe từ cổng chính xuống dưới tầng một cách công khai.

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, đưa tay lên vén tóc ra sau tai, bước tới gõ cửa kính vị trí lái. Nhưng cửa kính phía sau lại từ từ hạ xuống.

Đôi mắt Hoắc Thuật ngậm ý cười, nhìn cô nói: "Cô Lâm, tới hàng ghế sau nào."

Lâm Tri Ngôn xấu hổ cực kỳ, nhìn Chu Kính ở ghế lái bằng ánh mắt xin lỗi, sau đó chuồn tới hàng ghế sau.

Ngồi vào xe xong Lâm Tri Ngôn mới sực nhớ ra hôm nay là Giáng Sinh, nhà họ hoắc không hề đặt lịch dịch vụ tắm rửa. Vậy anh định đưa cô đi đâu?

Hoắc Thuật chống khuỷu tay lên cửa kính xe, chống ngón tay đỡ đầu, thấy Lâm Tri Ngôn ngẩn người nhìn phần note trên di động, làm bộ nghiêm túc hỏi: "Cô Lâm chẳng hỏi lý do đã lên xe luôn rồi, không sợ tôi bán em đi hả?"

Lâm Tri Ngôn quay sang nhìn anh, cũng trả lời nghiêm chỉnh: [Cô Lâm chẳng đáng tiền đâu.]

Hoắc Thuật quay đầu đi, bật cười, bả vai anh run run, nét ngông cuồng trên gương mặt cũng như bị hoà tan trong nụ cười ấm áp ấy.

[Vậy bây giờ tôi hỏi, anh định đưa tôi đi đâu?] Lâm Tri Ngôn mỉm cười gõ chữ.

"Hôm nay là ngày lễ, đương nhiên là đưa em đi ăn rồi." Hoắc Thuật cười đáp.

Khách sạn kiêm nhà hàng cao cấp sang trọng sở hữu view cảnh sông nằm ngay trung tâm thành phố, cũng là nơi có thể ngắm trọn màn trình diễn ánh sáng đẹp nhất Sơn Thành ở cự ly gần.

Bầu trời xanh đen dần tối, phố xá đã lên đèn. Đâu đâu cũng giăng đèn lấp lánh, như thể mọi sự huy hoàng rực rỡ trên đời đều tụ hết về mảnh đất này. Lấy cảnh phồn hoa đông đúc làm nền giấy, đèn đuốc lấp lánh đủ sắc là màu vẽ, tạo nên một bức tranh lộng lẫy, rực rỡ đầy sắc màu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phía ngoài nhà hàng có một ban công lộ thiên, Lâm Tri Ngôn nhoài người lên lan can sắt mỹ thuật, cầm di động chụp vài bức ảnh liên tiếp, gửi cho Lăng Phi, khiến cô ấy gửi một đống "ÁAAAAAAA" kín cả màn hình.

Hoắc Thuật gọi nhân viên phục vụ mang đồ lên, sau đó đi tới cạnh Lâm Tri Ngôn, học tư thế của cô, cúi xuống, nhoài người xuống lan can ngắm cảnh đêm. Thoạt trông hai người giống hệt hai học sinh cấp ba sánh vai nhau đứng trên sân thượng, không khí đượm vẻ thanh xuân lãng mạn.

Hoắc Thuật chống cằm nói: "Thời gian hơi gấp nên chỉ đặt được chỗ này, may mà phong cảnh cũng khá đẹp."

Lâm Tri Ngôn nghĩ một chốc, hỏi anh: [Nghe nói ở nước ngoài lễ Giáng Sinh quan trọng như Tết Nguyên Đán ở nước mình, anh không dành thời gian ở bên người nhà hả?]

Hoắc Thuật liếc nhìn cô, hỏi lại: "Chẳng phải cô Lâm chính là người nhà của tôi sao?"

Trái tim Lâm Tri Ngôn rung động. Ba mẹ cô cũng qua đời vào một đêm đông đèn đuốc sáng trưng như hôm nay. Vì để dồn tiền làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử cho cô, ba cô lái xe trong tình trạng mệt mỏi quá độ, tai nạn xảy ra, ba cô qua đời lại chỗ, còn mẹ cô mất trên đường tới bệnh viện.

Lâm Tri Ngôn đã quá lâu không có người nhà ở bên bầu bạn, thế mà giờ lại hơi quyến luyến khoảnh khắc ấm áp này. Thấy cô thất thần, Hoắc Thuật cũng không làm phiền cô, chỉ vươn tay kéo một góc khăn quàng cổ của cô ra, khẽ cười nói: "Thật ra tôi là người Trung Quốc chính gốc, cũng không quan tâm mấy ngày lễ tết gì đó. Tôi chỉ muốn tìm lý do hẹn cô Lâm ra ngoài cùng ăn bữa cơm thôi."

Xương ngón tay của người đàn ông như lơ đãng chạm phải cằm Lâm Chi Ngôn, cô quay đầu, lặng lẽ nhìn anh.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Hoắc Thuật cũng quay đầu lại, kéo gần khoảng cách với cô.

[Tôi đang nghĩ: Anh biết rất rõ về tôi, cả những gì tôi đã từng trải qua và cả sở thích của tôi nữa.]

Lâm Tri Ngôn cúi đầu gõ chữ: [Nhưng tôi gần như chẳng biết gì về anh hết.]

Hoắc Thuật lẳng lặng nhìn cô, dường như hiểu ra gì đó: "Em rất để tâm đến mấy chuyện đó à?"

Cơn gió đêm lặng lẽ lướt qua. Lâm Tri Ngôn không thích giấu diếm tâm sự của mình, cô nghĩ tới lời Thành Dã Độ nói, quyết định hỏi anh rõ ràng.

[Tôi có chuyện muốn nói cùng anh.]

“Tôi có chuyện này muốn nói với em.”

Dòng chữ hiện lên trên mục note trên màn hình di động "đồng thanh" với giọng nói trong trẻo của người đàn ông.

Lâm Tri Ngôn chớp mắt, tỏ ý: [Anh nói trước đi.]

Hoắc Thuật quay đầu nhìn về phía trước, như đang nhìn ánh đèn, lại như chẳng nhìn gì.

[Em từng nghe nói về Bạch Lệ Châu chưa?] Anh cất tiếng hỏi với giọng nhẹ nhàng vu vơ.

Sao Lâm Tri Ngôn lại chưa từng nghe nói cơ chứ?! Bạch Lệ Châu là nữ diễn viên, ngôi sao nổi tiếng ra mắt làng giải trí vào những năm 90 của thế kỷ trước, sở hữu sắc đẹp tuyệt trần, được mệnh danh là đóa hoa tuyệt sắc nhất làng giải trí Đại Lục thời bấy giờ! Rất nhiều ông trùm chốn thương trường cũng từng mê mẩn vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, trước nay chưa từng có của Bạch Lệ Châu. Lâm Tri Ngôn nhớ hồi nhỏ, trong phòng ngủ của cô còn dán một tấm poster của Bạch Lệ Châu nữa kìa! Trong tấm poster, nữ diễn viên Bạch nhìn thẳng vào ống kính với vẻ lười biếng, nở nụ cười u sầu, đẹp tới mức nghẹt thở!

Sau đó nữ diễn viên, ngôi sao nổi tiếng Bạch bỗng biến mất trong ngành giải trí mà chẳng hề báo trước khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Dù Bạch Lệ Châu đã bặt vô âm tín mười mấy năm trời, nhưng những tư liệu phim ảnh của ngôi sao Bạch vẫn luôn xuất hiện liên tục trên các nền tảng mạng xã hội. Bạch Lệ Châu cũng được vô số cư dân mạng tôn thờ là nữ thần!

Lâm Tri Ngôn gật đầu, không biết tại sao Hoắc Thuật bỗng nhiên nhắc tới diễn viên Bạch. Hoắc Thuật nhếch miệng cười nhạt như chẳng để tâm, lại quăng thêm cho Lâm Tri Ngôn một bí mật khiến cô rớt cả hàm:

“Tôi và Nana đều là con ngoài giá thú của bà Bạch.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0