Chương 25
2024-10-07 10:18:49
"Thực ra bà Bạch gia nhập giới giải trí chưa tới hai năm đã ở bên một nhân vật khá có máu mặt. Người đàn ông đó đã lập gia đình, ông ta và vợ ngoài mặt hạnh phúc mà lòng chẳng có nhau, thân ai nấy lo. Có điều, vì lợi ích hai bên nên họ không ly hôn, cũng tuyệt đối không ly hôn."
Hoắc Thuật gác tay lên lan can, hệt như đang nhắc tới người qua đường chẳng liên quan: "Đó là điều mà ai ai cũng biết, nhưng bà Bạch không chịu thua. Bấy giờ báo đài đưa tin vợ của nhân vật máu mặt kia sức khỏe rất kém, bà Bạch ngây thơ cho rằng, chỉ cần bà ta sinh ra người thừa kế xuất sắc thì người đàn ông kia sẽ gạt phăng mọi lợi ích, lấy bà ta làm vợ. Cho nên, tôi chính là con át chủ bài đầu tiên của bà ta."
Lâm Tri Ngôn nghe vậy, ngạc nhiên vô cùng. Ánh đèn rực rỡ lấp lánh phản chiếu góc nghiêng thần thánh của Hoắc Thuật, trông cực kỳ đẹp trai! Quả thực có chút bóng dáng của Bạch Lệ Châu thời đỉnh cao nhan sắc.
Hoắc Thuật cười nhạt, kể tiếp: "Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ? Bốn năm sau, cuối cùng thì người vợ của nhân vật máu mặt kia cũng qua đời. Nana chào đời, Bà Bạch hết sức vui mừng, bà ta cứ ngỡ khổ sở tủi hờn phải chịu bao năm đã sắp tới hồi kết. Tôi từng khuyên nhủ bà ta, nhưng bà ta chẳng nghe lọt tai lời của một đứa trẻ... Và rồi, thứ đang chờ bà Bạch chẳng phải là hôn lễ thế kỷ mà là một đòn chí mạng khiến bà ta chẳng gượng dậy nổi: anh trai cả cùng ba khác mẹ của tôi đã ra tay. Nghĩ cũng phải thôi, bà Bạch nhảy nhót vui mừng như thế, con của bà ta cũng lớn tướng rồi, sao anh ta nhịn nổi nữa?"
Cõi lòng Lâm Tri Ngôn thắt lại, gõ chữ hỏi: [Anh ta đã làm gì?]
Rượu thơm cay nồng luôn là thức uống hoàn hảo cho những câu chuyện xưa cũ. Lọn tóc trước trán Hoắc Thuật xõa xuống, tung bay theo gió, bóng mi che khuất đôi mắt lúc nào cũng mang ý cười, anh đáp: "Cụ thể thì tôi không nhớ rõ, cũng không muốn nhắc lại."
Có khoảnh khắc, gương mặt Hoắc Thuật toát lên vẻ lạnh lùng đầy xa lạ.
"Khi ấy, tôi còn nhỏ, tám, chín tuổi gì đó, cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của quyền lực một cách trực tiếp nhất. Những kẻ đó hủy hoại hoàn toàn một người dễ như bóp nát con sâu cái kiến, chẳng cần tự mình ra tay cũng sẽ cả đám người tranh nhau làm thay."
Hoắc Thuật kể nốt: "Cú sốc ấy gần như khiến bà Bạch hoàn toàn gục ngã. Bà ta bị suy nhược thần kinh và mất ngủ triền miên. Không lâu sau, bà Bạch đưa tôi và Nana trốn sang nước ngoài. Ở nước ngoài chán lắm, lúc nào tôi cũng muốn về nước."
Câu chuyện kết thúc ở đây, Hoắc Thuật chẳng cố ý ra vẻ bí ẩn, cũng không tỏ ra đáng thương. Anh bình thản như đang kể chuyện của người khác, nhưng những thứ anh bộc bạch đã đầy những nốt thăng trầm, ly kỳ hơn cả phim dài tập chiếu trên TV tám giờ tối mỗi ngày.
[Ba anh thì sao? Mẹ con anh khổ sở thế mà, chẳng lẽ ông ấy không quan tâm?]
Tuy trong lòng Lâm Tri Ngôn đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn nghe Hoắc Thuật kể lại dưới góc nhìn của anh. Suy cho cùng thì đáp án biết được từ người khác và thứ Hoắc Thuật mở lòng tâm sự mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Lần này Hoắc Thuần im lặng vài giây, cúi đầu nhìn cô, nói rất nghiêm túc: “Ông già tôi cả đời không ngại khó ngại khổ, đồng thời có quy tắc làm việc riêng của mình. Chắc hẳn cô Lâm đã đoán ra ông ta là ai, nếu em vẫn muốn hỏi tiếp, tôi có thể trả lời, nhưng vì muốn tốt cho em, tôi không mong em sẽ làm thế.”
Giờ Lâm Tri Ngôn đã hơi hối hận rồi, khi nút thắt nghi ngờ trong lòng được cởi bỏ, áp lực cũng ập tới. Cô nhoài người trên lan can, ngoảnh đầu nhìn Hoắc Thuật, lặng lẽ thở dài.
[Hai người khác nhau một trời một vực, sao lại quấn lấy nhau được nhỉ?]
Ý cô đang nói bản thân cô và Hoắc Thuật, một người là con cưng của trời, có gia cảnh hết sức phức tạp, một người chỉ là cô phụ trách tắm rửa nho nhỏ trong đám người thấp cổ bé họng, kịch bản phim có khi còn chẳng ảo tới mức ấy!
Hoắc Thuật trầm ngâm, hỏi: "Cô Lâm sợ ư?"
Lâm Tri Ngôn nghĩ thật kỹ rồi mới cúi đầu gõ chữ như bay: [Không phải sợ, mà cảm thấy không chân thật. Chênh vênh không rõ phương hướng, tôi không chắc mình liệu có dũng cảm như bản thân vẫn tưởng?]
Hoắc Thuật thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em sợ điều gì?"
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Sợ bị lừa dối.]
Đáp án nằm ngoài dự đoán.
Hoắc Thuật nhướng mày nhìn cô thật sâu, chẳng biết đang nghĩ điều chi. Lâm Tri Ngôn bị anh nhìn tới mức xấu hổ, vội chuyển chủ đề: [Anh thì sao? Anh có sợ gì không?]
Hoắc Thuật xoay người tựa lưng lên lan can, đáp: “Tôi không biết sợ hãi là gì.”
Nghe rất ngông cuồng, nhưng anh nói cứ như lẽ dĩ nhiên.
[Thật ư?]
“Thật, không giấu gì cô Lâm, tôi sẽ tìm cách giải quyết bằng sạch những thứ làm tôi khó chịu!”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói tiếp: "Nói ra cũng buồn cười. Hồi nhỏ, có khoảng thời gian tôi rất nhạy cảm với không gian tối, nên tôi đã tự điều trị giải mẫn cảm cho mình."
[Điều trị giải mẫn cảm? Lúc đó anh nhỏ xíu mà đã hiểu những thứ này rồi?]
"Có gì to tát đâu, cứ nhốt mình trong gác mái tối om khoảng bốn, năm ngày là quen ngay ấy mà."
Hoắc Thuật nói nhẹ như không, nhưng trái tim Lâm Tri Ngôn như bị từng cơn ớn lạnh xỏ xuyên. Cô có nghe nhầm không? Sợ tối nên nhốt mình trong căn phòng tối tăm không ánh sáng đến khi quen với bóng tối mới thôi? Sao lại có đứa trẻ đối xử với chính mình tàn nhẫn như thế?
Có lẽ vì sự sửng sốt trong ánh mắt Lâm Tri Ngôn quá rõ ràng nên Hoắc Thuật đưa mắt nhìn xuống.
"Đến bản thân tôi cũng cảm thấy khó chịu khi nhắc tới mấy thứ này nên bình thường ít khi nói với người khác, khiến em mất hứng rồi. Đáng ra tối qua tôi nên nói thật về tình hình gia cảnh của mình với em, nhưng tôi cũng lo em sẽ từ chối sau khi biết chuyện."
Hoắc Thuật quay lại, đối mặt với cô, hạ thấp giọng: "Cô Lâm, em sẽ từ chối tôi ư?"
Lâm Tri Ngôn chớp mắt, chân thành hỏi: [Tôi còn cơ hội từ chối sao?]
Quả nhiên, Hoắc Thuật mỉm cười.
"Muộn rồi, cô Lâm à."
Anh giơ tay khoác lên vai cô, khiến hai người đối mặt nhau, cúi thấp xuống, nói: "Tôi đã nói bí mật lớn nhất của mình cho em rồi. Dù sao thì em cũng là người tôi thật lòng thật dạ tin tưởng nhất trên đời này!"
Người yêu hoàn hảo, lời âu yếm cũng hoàn hảo!
Trái tim Lâm Tri Ngôn như tan ra, đấu tranh tư tưởng chốc lát rồi quyết định từ bỏ phản kháng. Giày có vừa chân hay không phải đi vào mới biết. Cô ngoan ngoãn tựa đầu lên bờ vai anh, hít hà hương vị sạch sẽ trong lành trên áo anh, hai người trao nhau cái ôm ấm áp dưới muôn vàn ánh đèn trong đêm đông giá rét.
Lúc ở trên xe, Lâm Tri Ngôn vẫn luôn nghĩ xem nên mở lời với Hoắc Thuật ra sao, nào ngờ anh lại tự bộc bạch với cô. Anh chân thành thẳng thắn tới mức cô cảm thấy xấu hổ về hành vi đắn đo suốt dọc đường.
Đôi khi mọi thứ lạ như vậy đó, ai chủ động mở lời thì sẽ chiếm thế thượng phong!
"Sao em không nói gì?" Hoắc Thuật đưa tay vuốt tóc cô.
[?]
Lâm Tri Ngôn duỗi ngón trỏ, vẽ một dấu hỏi chấm trên lưng anh: Em nên nói gì được?
"Thường những lúc thế này, chẳng phải bạn gái sẽ đòi một tín vật đính ước hoặc lời thề thốt gì đó ư?"
"..."
Lần này, Lâm Tri Ngôn vẽ một dấu gạch chéo trên lưng Hoắc Thuật.
Vợ chồng từng thề non hẹn biển với nhau còn ly hôn được nữa kìa! Giờ cô đòi Hoắc Thuật thề thốt cũng đâu có nghĩa lý gì? Những mong mỏi không cần thiết sẽ chỉ trói buộc chính mình thôi.
Vì họ đang ôm lấy nhau nên Lâm Tri Ngôn không nhìn thấy vẻ dò hỏi thoáng xẹt qua trong đôi mắt Hoắc Thuật.
"Không cần gì thật hả?" Hoắc Thuật buông cô ra, ánh mắt chăm chú, gần như đang dụ dỗ cô!
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát, đoạn hai mắt sáng lên, nảy ra một ý.
[Em xin hai tấm ảnh có chữ ký của diễn viên Bạch được không?]
Rõ ràng yêu cầu này nằm ngoài dự tính của Hoắc Thuật, Lâm Tri Ngôn đành giải thích: [Đây là lần đầu tiên em ở gần người nổi tiếng đến thế!]
Lát sau, Hoắc Thuật cười hỏi: "Vậy tại sao cần hai tấm?"
[Lăng Phi... Là bạn thân nhất của em, thần tượng của cậu ấy chính là diễn viên Bạch, ngay cả kiểu tóc và lối trang điểm cũng phỏng theo tạo hình HongKong đẹp bất hủ của mẹ anh ngày trước đó.]
"Thì cũng được, nhưng..."
[Anh yên tâm, em sẽ không nói với bất cứ ai về quan hệ giữa anh và bà Bạch!]
"Ừ."
Hoắc Thuật đồng ý, nhìn cô đầy hứng thú: "Đôi khi anh thật sự không đoán nổi suy nghĩ của cô Lâm. Em khác hẳn họ..."
Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu: Họ nào cơ?
"Nếu anh không có gia cảnh giàu có, cũng không được người thân trong nhà thừa nhận, chỉ là một người bình thường, bôn ba khắp nơi kiếm sống. Liệu cô Lâm có thích anh nữa không?"
Giọng nói dễ nghe của Hoắc Thuật vang lên qua máy trợ thính. Người thông minh như anh cũng hỏi một câu giả thiết "nếu như" hão huyền như bao người yêu khác trên đời.
Lâm Tri Ngôn vui hết biết, gõ chữ: [Em sẽ cảm thấy chân thực hơn, không giống bây giờ, cứ như đang sống trong kịch bản tiểu thuyết.]
Như nghĩ tới điều gì đó, Lâm Tri Ngôn cúi đầu lục lọi trong túi hồi lâu, móc chiếc ghim cài áo hình cây thông Noel bằng kim loại ra, cài lên vị trí túi áo trước ngực Hoắc Thuật...
Lâm Tri Ngôn đã làm chiếc ghim cài áo này vào giờ dạy thủ công hôm nay. Cô thấy thành phẩm rất xinh xắn, nên tiện tay nhét luôn vào túi, không ngờ lại có ích vào lúc này.
Hoắc Thuật cúi đầu nhìn ghim cài áo lấp lánh trên ngực trái, ánh mắt hơi sáng lên.
"Đây cũng là... Tác phẩm của cô Lâm?"
Lâm Tri Ngôn gật đầu, mở máy ra, nhấn nút chụp. Người đàn ông trong ảnh tựa lên lan can sắt nghệ thuật, cúi đầu thưởng thức ghim cài áo, sau anh là cảnh đêm lấp lánh vô tận. Bức ảnh hơi nhoè vì người chụp run tay, nhưng nhân vật chính vẫn đẹp trai ngời ngời, lơ đãng cúi đầu mà thành phẩm chẳng khác gì thước phim điện ảnh chất lượng cao.
Hoắc Thuật nghe tiếng “tách”, ngẩng đầu nhìn đã thấy Lâm Tri Ngôn lưu xong ảnh, mỉm cười đưa anh đọc dòng chữ đã gõ xong từ trước.
[Phần lớn những người thông minh đều không muốn sống một cách lu mờ. Nhưng nếu anh cảm thấy làm người bình thường hạnh phúc hơn, hãy cứ làm người bình thường thôi!]
Không phải Lâm Tri Ngôn đang thương hại anh, mà cô thực sự nghĩ như thế.
Hoắc Thuật nhìn dòng chữ trên màn hình, hàng mi khẽ run, cảm giác hưng phấn sôi trào trong máu hệt như căn bệnh lại bắt đầu tác oai tác quái. Cơ thể anh đã hành động trước khi anh kịp ý thức được mình đang làm gì, anh nắm lấy cổ tay cầm di động của cô, kéo nhẹ một cái.
Lâm Tri Ngôn loạng choạng lao về phía anh, cô ngạc nhiên mở to mắt. Ngay sau đó, trước mắt cô chợt tối sầm, một tay Hoắc Thuật ôm eo cô, đoạn cúi xuống hôn cô.
Hương gỗ lạnh vấn vít trong khoang mũi, hơi thở ấm áp mơn trớn gò má Lâm Tri Ngôn, cô vô thức nín thở, nhịp tim đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong đầu cô toàn những suy nghĩ: hoá ra sống mũi Hoắc Thuật cao tới vậy, lông mi dày ơi là dày, đôi môi mỏng... nóng bỏng, mềm mại quá đỗi!
Đó là một nụ hôn rất nhẹ, Hoắc Thuật rời khỏi môi cô, hàng mi dày chầm chậm hé mở, cả trời sao như mất đi màu sắc. Đôi mắt anh lấp lánh sự phấn khích và vui sướng, nom vô cùng quyến rũ, cũng cực kỳ nguy hiểm.
"Hoá ra là cảm giác này..."
Anh lẩm bẩm, như thể vừa giải được một câu hỏi thú vị, nhớ lại cảm giác như có dòng điện chạy qua vừa rồi.
Màn hình di động đã tắt, Lâm Tri Ngôn nhìn thấy vẻ điên cuồng thoáng xuất hiện trong đôi mắt Hoắc Thuật. Cô cảm thấy có lẽ mình cũng sắp bị dụ dỗ tới phát điên rồi!
...
Đèn đuốc trong đêm đẹp nao lòng, tâm trạng Lâm Tri Ngôn cũng rất tốt, cô và Hoắc Thuật quấn quýt lấy nhau, tới chín rưỡi mới về nhà.
Shu: [Chiều mai anh sẽ qua đón em.]
Lâm Tri Ngôn lên giường trong cơn ngây ngất, mới xa nhau mười phút, Hoắc Thuật đã gửi tin nhắn cho cô.
Ngày mai phải qua tắm rửa cho Hoắc Y Na đã đặt lịch từ trước đêm Giáng Sinh.
Lâm Tri Ngôn nằm trên giường, mỉm cười trả lời: [Vâng.]
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ trở về với hiện thực, cô mới sực nhớ ra tính tình của cô Hoắc, bèn hỏi: [Sau này em nên đối mặt với em gái anh kiểu gì giờ?]
Shu: [Cô Lâm muốn thế nào cũng được, em ấy không dám vớ vẩn với em đâu.]
Lâm Tri Ngôn không sợ cái này...
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát, trả lời: [Em nghĩ chưa nên nói với cô ấy vội về chuyện của hai ta. Dạo này khó khăn lắm cảm xúc của cô ấy mới ổn định lại, không nên kích thích cô ấy thêm.]
Mãi lúc sau, khi Lâm Tri Ngôn thấy buồn ngủ, Hoắc Thuật mới trả lời: [Nghe lời cô Lâm.]
Lâm Tri Ngôn mỉm cười, yên lòng hẳn.
...
Bà Diêm đã quay lại Sơn Thành. Sau khi biết tin, Lâm Tri Ngôn nhanh chóng giải quyết bữa trưa, tranh thủ chạy sang viện dưỡng lão bên cạnh một lúc.
Bà Diêm là một trong những khách hàng sớm nhất của Lâm Tri Ngôn, bà cụ cực kỳ vui tính và cởi mở. Hồi mới bắt đầu công việc tắm rửa, tay nghề của cô vẫn chưa thành thạo lắm, nhưng bà Diêm chưa từng tức giận, lần nào cũng kiên nhẫn đưa ra nhận xét và góp ý.
Với Lâm Tri Ngôn vừa mất bà nội vừa túng quẫn thiếu tiền lúc ấy, ân tình của bà Diêm chẳng khác nào một miếng khi đói.
Viện dưỡng lão vẫn giữ phòng VIP riêng cho bà Diêm. Lâm Tri Ngôn xách giỏ trái cây đi vào, bà Diêm khoác khăn choàng màu đỏ mận trên vai, ngồi trên xe lăn, mái tóc bạc được buộc gọn sau đầu, trông bà cụ tinh thần sáng láng, đang chỉ đạo nhân viên sắp xếp hành lý.
Đôi mắt Lâm Tri Ngôn ngậm cười, rảo bước nhanh qua đó, đặt giỏ trái cây xuống rồi cúi người ôm chầm lấy bà cụ nhỏ gầy.
[Bà ơi!]
Cô dùng cái ôm thay cho lời muốn nói, sau đó vội vàng mở app di động ra, chuyển sang chế độ giọng nói: [Bà về mà sao không nói với cháu để cháu ra sân bay đón?]
"Ôi dào, bà già cả rồi, quan tâm mấy cái thứ ngoài mặt đó làm gì?"
Bà Diêm vỗ vai Lâm Tri Ngôn, quan sát cô tỉ mỉ, ân cần nói: "Lần này cháu trai bà về đại lục công tác, tiện đường đưa bà về đó."
Bấy giờ Lâm Tri Ngôn mới phát hiện có một người đàn ông đang hút thuốc ngoài ban công.
Anh ấy cao gầy, chiếc áo vest ngoài màu xám đậm mùi giới tinh anh, mái tóc đen dày vuốt keo hất ngược ra sau đầu, gương mặt chìm trong làn khói thuốc trông vừa đứng đắn vừa lạnh lùng, thoạt trông chưa tới ba mươi tuổi.
"A Văn, đây là Lâm Tri Ngôn."
Bà cụ nhiệt tình giới thiệu hai người trẻ tuổi với nhau: "Cháu trai lớn nhà bà, tốt nghiệp Đại học Hồng Kông xong ở lại bên đó làm luật sư luôn."
Bà Diêm vừa lên tiếng, người đàn ông đã lịch thiệp dập tắt điếu thuốc rồi mới đi vào, vươn bàn tay to lớn về phía Lâm Tri Ngôn: "Tùy Văn, Tùy trong Tùy Đường, Văn trong Kiến Văn. Nghe danh cô Lâm đã lâu, bà nội tôi hay nhắc tới cô lắm."
Giọng Tùy Văn mang khẩu âm hơi khác, không giống người đại lục lắm, Lâm Tri Ngôn tập trung nghe kĩ mới hiểu anh ấy đang nói gì, nên phản ứng lại cũng hơi chậm.
Bà cụ Diêm phàn nàn: "Cô bé đeo máy trợ thính nên không hiểu cái giọng lơ lớ của cháu đâu. Thôi, cháu đi sắp xếp đồ đạc đàng hoàng cho bà, phòng thì bé tí, đừng có đứng đực ra đấy chắn lối đi."
Tùy Văn cười đáp: "Vậy bà dọn về nhà ở cho rộng rãi thoải mái ạ."
"Bà mỗi một thân một mình, ở cái nhà to đùng thế làm gì? Vắng vẻ quạnh quẽ, chẳng có ai chuyện trò. Bà ở viện dưỡng lão hát hò, văn nghệ, nói chuyện với đám bạn già chẳng vui hơn à?"
Bà Diêm đuổi cháu trai lớn ra ngoài, nắm tay Lâm Tri Ngôn, cười nói: "Bà chẳng cho người phụ trách tắm rửa nào tới đâu, chỉ đợi cháu thôi."
Lâm Tri Ngôn cong mắt cười, cởi áo khoác treo lên mắc áo, sau đó thành thạo lấy nước rửa mặt, gội đầu cho bà Diêm.
Thuở ấu thơ, bà Diêm gặp cảnh chiến tranh loạn lạc khiến hai chân có tật, nên lúc về già mới làm bạn với xe lăn quanh năm.
Lâm Tri Ngôn vừa tất bật tắm rửa, vừa nghe bà cụ kể những chuyện đích thân trải qua thời ấu thơ.
Bà cụ kể, năm bà ấy sáu tuổi, quân giặc bất ngờ mở cuộc tấn công dữ dội vào Sơn Thành, người dân cả làng trốn hết vào núi sâu tránh bom oanh tạc, chẳng ai dám lên tiếng. Có đứa bé sơ sinh chực cất tiếng khóc, mẹ nó sợ nơi ẩn náu bị lộ nên đành bịt chặt miệng đứa bé, đợi cơn mưa bom bão đạn qua đi, đứa bé cũng chẳng còn thở nữa.
Bà Diêm còn kể, lũ giặc dùng lưỡi lê uy hiếp bác ruột của bà ấy dẫn đường, người bác giả vờ nghe lời rồi dẫn lũ giặc tới dốc núi chênh vênh, hiểm trở. Sau cùng, lũ giặc đều ngã sạch xuống vực sâu, người bác của bà ấy đã may mắn sống sót dựa vào lợi thế quen thuộc địa hình.
Lâm Tri Ngôn nghe đến là say sưa, nhịp tim cũng lên xuống theo sự thăng trầm của thời đại khói lửa chiến tranh năm xưa. Khi cô lấy lại tinh thần, trời chiều đã ngả về tây.
Lâm Tri Ngôn vội vàng thu dọn đồ đạc, chỉ chỉ điện thoại: [Bà ơi, cháu còn có hẹn, ngày mai lại tới thăm bà ạ.]
Bà Diêm cực kỳ vui vẻ vì cảm giác uể oải nặng nề trên người đã được gột rửa sạch sẽ, cười tươi rói đáp: "Được, để bà gọi A Văn đưa cháu về."
Viện dưỡng lão rất gần căn hộ Lâm Tri Ngôn ở, đi bộ chỉ mất hơn mười phút. Cô vốn không muốn làm phiền người ta, nhưng chẳng thể cưỡng lại sự nhiệt tình của bà Diêm nên đành đồng ý.
Tùy Văn lái xe, Lâm Tri Ngôn ngồi ở hàng ghế sau, dọc đường không ai nói gì. Xe dừng trước cổng lớn khu nhà, Lâm Tri Ngôn cảm ơn, toan xuống xe thì Tùy Văn gọi cô lại.
“Cô Lâm, chúng ta kết bạn WeChat nhé?” Tùy Văn hạ cửa kính xe, gác khuỷu tay lên khung cửa hỏi.
Lâm Tri Ngôn tỏ vẻ khó xử, Tùy Văn lại nói: “Nếu về sau bà nội tôi cần phục vụ cũng tiện liên lạc hơn.”
Lâm Tri Ngôn không tiện nói chuyện điện thoại, còn bà Diêm lại không dùng điện thoại thông minh, lần nào cần tắm rửa cũng phải nhờ nhân viên chăm sóc liên hệ, quả thực khá phiền phức. Vậy nên cô gật đầu, quét mã QR, kết bạn WeChat với Tùy Văn.
Có một chiếc xe con màu đen không mấy nổi bật đỗ ở dưới sân khu nhà. Hoắc Thuật nhìn cảnh hai người kia kết bạn WeChat qua cửa kính xe, ánh mắt tối sầm. Lại xuất hiện thêm yếu tố không xác định nữa! Cảm giác khó chịu thoáng dâng lên trong lòng.
Anh khẽ phun ra hai chữ: “Ngứa mắt!” đoạn đẩy cửa xe, bước xuống.
Hoắc Thuật gác tay lên lan can, hệt như đang nhắc tới người qua đường chẳng liên quan: "Đó là điều mà ai ai cũng biết, nhưng bà Bạch không chịu thua. Bấy giờ báo đài đưa tin vợ của nhân vật máu mặt kia sức khỏe rất kém, bà Bạch ngây thơ cho rằng, chỉ cần bà ta sinh ra người thừa kế xuất sắc thì người đàn ông kia sẽ gạt phăng mọi lợi ích, lấy bà ta làm vợ. Cho nên, tôi chính là con át chủ bài đầu tiên của bà ta."
Lâm Tri Ngôn nghe vậy, ngạc nhiên vô cùng. Ánh đèn rực rỡ lấp lánh phản chiếu góc nghiêng thần thánh của Hoắc Thuật, trông cực kỳ đẹp trai! Quả thực có chút bóng dáng của Bạch Lệ Châu thời đỉnh cao nhan sắc.
Hoắc Thuật cười nhạt, kể tiếp: "Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ? Bốn năm sau, cuối cùng thì người vợ của nhân vật máu mặt kia cũng qua đời. Nana chào đời, Bà Bạch hết sức vui mừng, bà ta cứ ngỡ khổ sở tủi hờn phải chịu bao năm đã sắp tới hồi kết. Tôi từng khuyên nhủ bà ta, nhưng bà ta chẳng nghe lọt tai lời của một đứa trẻ... Và rồi, thứ đang chờ bà Bạch chẳng phải là hôn lễ thế kỷ mà là một đòn chí mạng khiến bà ta chẳng gượng dậy nổi: anh trai cả cùng ba khác mẹ của tôi đã ra tay. Nghĩ cũng phải thôi, bà Bạch nhảy nhót vui mừng như thế, con của bà ta cũng lớn tướng rồi, sao anh ta nhịn nổi nữa?"
Cõi lòng Lâm Tri Ngôn thắt lại, gõ chữ hỏi: [Anh ta đã làm gì?]
Rượu thơm cay nồng luôn là thức uống hoàn hảo cho những câu chuyện xưa cũ. Lọn tóc trước trán Hoắc Thuật xõa xuống, tung bay theo gió, bóng mi che khuất đôi mắt lúc nào cũng mang ý cười, anh đáp: "Cụ thể thì tôi không nhớ rõ, cũng không muốn nhắc lại."
Có khoảnh khắc, gương mặt Hoắc Thuật toát lên vẻ lạnh lùng đầy xa lạ.
"Khi ấy, tôi còn nhỏ, tám, chín tuổi gì đó, cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của quyền lực một cách trực tiếp nhất. Những kẻ đó hủy hoại hoàn toàn một người dễ như bóp nát con sâu cái kiến, chẳng cần tự mình ra tay cũng sẽ cả đám người tranh nhau làm thay."
Hoắc Thuật kể nốt: "Cú sốc ấy gần như khiến bà Bạch hoàn toàn gục ngã. Bà ta bị suy nhược thần kinh và mất ngủ triền miên. Không lâu sau, bà Bạch đưa tôi và Nana trốn sang nước ngoài. Ở nước ngoài chán lắm, lúc nào tôi cũng muốn về nước."
Câu chuyện kết thúc ở đây, Hoắc Thuật chẳng cố ý ra vẻ bí ẩn, cũng không tỏ ra đáng thương. Anh bình thản như đang kể chuyện của người khác, nhưng những thứ anh bộc bạch đã đầy những nốt thăng trầm, ly kỳ hơn cả phim dài tập chiếu trên TV tám giờ tối mỗi ngày.
[Ba anh thì sao? Mẹ con anh khổ sở thế mà, chẳng lẽ ông ấy không quan tâm?]
Tuy trong lòng Lâm Tri Ngôn đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn nghe Hoắc Thuật kể lại dưới góc nhìn của anh. Suy cho cùng thì đáp án biết được từ người khác và thứ Hoắc Thuật mở lòng tâm sự mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Lần này Hoắc Thuần im lặng vài giây, cúi đầu nhìn cô, nói rất nghiêm túc: “Ông già tôi cả đời không ngại khó ngại khổ, đồng thời có quy tắc làm việc riêng của mình. Chắc hẳn cô Lâm đã đoán ra ông ta là ai, nếu em vẫn muốn hỏi tiếp, tôi có thể trả lời, nhưng vì muốn tốt cho em, tôi không mong em sẽ làm thế.”
Giờ Lâm Tri Ngôn đã hơi hối hận rồi, khi nút thắt nghi ngờ trong lòng được cởi bỏ, áp lực cũng ập tới. Cô nhoài người trên lan can, ngoảnh đầu nhìn Hoắc Thuật, lặng lẽ thở dài.
[Hai người khác nhau một trời một vực, sao lại quấn lấy nhau được nhỉ?]
Ý cô đang nói bản thân cô và Hoắc Thuật, một người là con cưng của trời, có gia cảnh hết sức phức tạp, một người chỉ là cô phụ trách tắm rửa nho nhỏ trong đám người thấp cổ bé họng, kịch bản phim có khi còn chẳng ảo tới mức ấy!
Hoắc Thuật trầm ngâm, hỏi: "Cô Lâm sợ ư?"
Lâm Tri Ngôn nghĩ thật kỹ rồi mới cúi đầu gõ chữ như bay: [Không phải sợ, mà cảm thấy không chân thật. Chênh vênh không rõ phương hướng, tôi không chắc mình liệu có dũng cảm như bản thân vẫn tưởng?]
Hoắc Thuật thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em sợ điều gì?"
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Sợ bị lừa dối.]
Đáp án nằm ngoài dự đoán.
Hoắc Thuật nhướng mày nhìn cô thật sâu, chẳng biết đang nghĩ điều chi. Lâm Tri Ngôn bị anh nhìn tới mức xấu hổ, vội chuyển chủ đề: [Anh thì sao? Anh có sợ gì không?]
Hoắc Thuật xoay người tựa lưng lên lan can, đáp: “Tôi không biết sợ hãi là gì.”
Nghe rất ngông cuồng, nhưng anh nói cứ như lẽ dĩ nhiên.
[Thật ư?]
“Thật, không giấu gì cô Lâm, tôi sẽ tìm cách giải quyết bằng sạch những thứ làm tôi khó chịu!”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói tiếp: "Nói ra cũng buồn cười. Hồi nhỏ, có khoảng thời gian tôi rất nhạy cảm với không gian tối, nên tôi đã tự điều trị giải mẫn cảm cho mình."
[Điều trị giải mẫn cảm? Lúc đó anh nhỏ xíu mà đã hiểu những thứ này rồi?]
"Có gì to tát đâu, cứ nhốt mình trong gác mái tối om khoảng bốn, năm ngày là quen ngay ấy mà."
Hoắc Thuật nói nhẹ như không, nhưng trái tim Lâm Tri Ngôn như bị từng cơn ớn lạnh xỏ xuyên. Cô có nghe nhầm không? Sợ tối nên nhốt mình trong căn phòng tối tăm không ánh sáng đến khi quen với bóng tối mới thôi? Sao lại có đứa trẻ đối xử với chính mình tàn nhẫn như thế?
Có lẽ vì sự sửng sốt trong ánh mắt Lâm Tri Ngôn quá rõ ràng nên Hoắc Thuật đưa mắt nhìn xuống.
"Đến bản thân tôi cũng cảm thấy khó chịu khi nhắc tới mấy thứ này nên bình thường ít khi nói với người khác, khiến em mất hứng rồi. Đáng ra tối qua tôi nên nói thật về tình hình gia cảnh của mình với em, nhưng tôi cũng lo em sẽ từ chối sau khi biết chuyện."
Hoắc Thuật quay lại, đối mặt với cô, hạ thấp giọng: "Cô Lâm, em sẽ từ chối tôi ư?"
Lâm Tri Ngôn chớp mắt, chân thành hỏi: [Tôi còn cơ hội từ chối sao?]
Quả nhiên, Hoắc Thuật mỉm cười.
"Muộn rồi, cô Lâm à."
Anh giơ tay khoác lên vai cô, khiến hai người đối mặt nhau, cúi thấp xuống, nói: "Tôi đã nói bí mật lớn nhất của mình cho em rồi. Dù sao thì em cũng là người tôi thật lòng thật dạ tin tưởng nhất trên đời này!"
Người yêu hoàn hảo, lời âu yếm cũng hoàn hảo!
Trái tim Lâm Tri Ngôn như tan ra, đấu tranh tư tưởng chốc lát rồi quyết định từ bỏ phản kháng. Giày có vừa chân hay không phải đi vào mới biết. Cô ngoan ngoãn tựa đầu lên bờ vai anh, hít hà hương vị sạch sẽ trong lành trên áo anh, hai người trao nhau cái ôm ấm áp dưới muôn vàn ánh đèn trong đêm đông giá rét.
Lúc ở trên xe, Lâm Tri Ngôn vẫn luôn nghĩ xem nên mở lời với Hoắc Thuật ra sao, nào ngờ anh lại tự bộc bạch với cô. Anh chân thành thẳng thắn tới mức cô cảm thấy xấu hổ về hành vi đắn đo suốt dọc đường.
Đôi khi mọi thứ lạ như vậy đó, ai chủ động mở lời thì sẽ chiếm thế thượng phong!
"Sao em không nói gì?" Hoắc Thuật đưa tay vuốt tóc cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[?]
Lâm Tri Ngôn duỗi ngón trỏ, vẽ một dấu hỏi chấm trên lưng anh: Em nên nói gì được?
"Thường những lúc thế này, chẳng phải bạn gái sẽ đòi một tín vật đính ước hoặc lời thề thốt gì đó ư?"
"..."
Lần này, Lâm Tri Ngôn vẽ một dấu gạch chéo trên lưng Hoắc Thuật.
Vợ chồng từng thề non hẹn biển với nhau còn ly hôn được nữa kìa! Giờ cô đòi Hoắc Thuật thề thốt cũng đâu có nghĩa lý gì? Những mong mỏi không cần thiết sẽ chỉ trói buộc chính mình thôi.
Vì họ đang ôm lấy nhau nên Lâm Tri Ngôn không nhìn thấy vẻ dò hỏi thoáng xẹt qua trong đôi mắt Hoắc Thuật.
"Không cần gì thật hả?" Hoắc Thuật buông cô ra, ánh mắt chăm chú, gần như đang dụ dỗ cô!
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát, đoạn hai mắt sáng lên, nảy ra một ý.
[Em xin hai tấm ảnh có chữ ký của diễn viên Bạch được không?]
Rõ ràng yêu cầu này nằm ngoài dự tính của Hoắc Thuật, Lâm Tri Ngôn đành giải thích: [Đây là lần đầu tiên em ở gần người nổi tiếng đến thế!]
Lát sau, Hoắc Thuật cười hỏi: "Vậy tại sao cần hai tấm?"
[Lăng Phi... Là bạn thân nhất của em, thần tượng của cậu ấy chính là diễn viên Bạch, ngay cả kiểu tóc và lối trang điểm cũng phỏng theo tạo hình HongKong đẹp bất hủ của mẹ anh ngày trước đó.]
"Thì cũng được, nhưng..."
[Anh yên tâm, em sẽ không nói với bất cứ ai về quan hệ giữa anh và bà Bạch!]
"Ừ."
Hoắc Thuật đồng ý, nhìn cô đầy hứng thú: "Đôi khi anh thật sự không đoán nổi suy nghĩ của cô Lâm. Em khác hẳn họ..."
Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu: Họ nào cơ?
"Nếu anh không có gia cảnh giàu có, cũng không được người thân trong nhà thừa nhận, chỉ là một người bình thường, bôn ba khắp nơi kiếm sống. Liệu cô Lâm có thích anh nữa không?"
Giọng nói dễ nghe của Hoắc Thuật vang lên qua máy trợ thính. Người thông minh như anh cũng hỏi một câu giả thiết "nếu như" hão huyền như bao người yêu khác trên đời.
Lâm Tri Ngôn vui hết biết, gõ chữ: [Em sẽ cảm thấy chân thực hơn, không giống bây giờ, cứ như đang sống trong kịch bản tiểu thuyết.]
Như nghĩ tới điều gì đó, Lâm Tri Ngôn cúi đầu lục lọi trong túi hồi lâu, móc chiếc ghim cài áo hình cây thông Noel bằng kim loại ra, cài lên vị trí túi áo trước ngực Hoắc Thuật...
Lâm Tri Ngôn đã làm chiếc ghim cài áo này vào giờ dạy thủ công hôm nay. Cô thấy thành phẩm rất xinh xắn, nên tiện tay nhét luôn vào túi, không ngờ lại có ích vào lúc này.
Hoắc Thuật cúi đầu nhìn ghim cài áo lấp lánh trên ngực trái, ánh mắt hơi sáng lên.
"Đây cũng là... Tác phẩm của cô Lâm?"
Lâm Tri Ngôn gật đầu, mở máy ra, nhấn nút chụp. Người đàn ông trong ảnh tựa lên lan can sắt nghệ thuật, cúi đầu thưởng thức ghim cài áo, sau anh là cảnh đêm lấp lánh vô tận. Bức ảnh hơi nhoè vì người chụp run tay, nhưng nhân vật chính vẫn đẹp trai ngời ngời, lơ đãng cúi đầu mà thành phẩm chẳng khác gì thước phim điện ảnh chất lượng cao.
Hoắc Thuật nghe tiếng “tách”, ngẩng đầu nhìn đã thấy Lâm Tri Ngôn lưu xong ảnh, mỉm cười đưa anh đọc dòng chữ đã gõ xong từ trước.
[Phần lớn những người thông minh đều không muốn sống một cách lu mờ. Nhưng nếu anh cảm thấy làm người bình thường hạnh phúc hơn, hãy cứ làm người bình thường thôi!]
Không phải Lâm Tri Ngôn đang thương hại anh, mà cô thực sự nghĩ như thế.
Hoắc Thuật nhìn dòng chữ trên màn hình, hàng mi khẽ run, cảm giác hưng phấn sôi trào trong máu hệt như căn bệnh lại bắt đầu tác oai tác quái. Cơ thể anh đã hành động trước khi anh kịp ý thức được mình đang làm gì, anh nắm lấy cổ tay cầm di động của cô, kéo nhẹ một cái.
Lâm Tri Ngôn loạng choạng lao về phía anh, cô ngạc nhiên mở to mắt. Ngay sau đó, trước mắt cô chợt tối sầm, một tay Hoắc Thuật ôm eo cô, đoạn cúi xuống hôn cô.
Hương gỗ lạnh vấn vít trong khoang mũi, hơi thở ấm áp mơn trớn gò má Lâm Tri Ngôn, cô vô thức nín thở, nhịp tim đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong đầu cô toàn những suy nghĩ: hoá ra sống mũi Hoắc Thuật cao tới vậy, lông mi dày ơi là dày, đôi môi mỏng... nóng bỏng, mềm mại quá đỗi!
Đó là một nụ hôn rất nhẹ, Hoắc Thuật rời khỏi môi cô, hàng mi dày chầm chậm hé mở, cả trời sao như mất đi màu sắc. Đôi mắt anh lấp lánh sự phấn khích và vui sướng, nom vô cùng quyến rũ, cũng cực kỳ nguy hiểm.
"Hoá ra là cảm giác này..."
Anh lẩm bẩm, như thể vừa giải được một câu hỏi thú vị, nhớ lại cảm giác như có dòng điện chạy qua vừa rồi.
Màn hình di động đã tắt, Lâm Tri Ngôn nhìn thấy vẻ điên cuồng thoáng xuất hiện trong đôi mắt Hoắc Thuật. Cô cảm thấy có lẽ mình cũng sắp bị dụ dỗ tới phát điên rồi!
...
Đèn đuốc trong đêm đẹp nao lòng, tâm trạng Lâm Tri Ngôn cũng rất tốt, cô và Hoắc Thuật quấn quýt lấy nhau, tới chín rưỡi mới về nhà.
Shu: [Chiều mai anh sẽ qua đón em.]
Lâm Tri Ngôn lên giường trong cơn ngây ngất, mới xa nhau mười phút, Hoắc Thuật đã gửi tin nhắn cho cô.
Ngày mai phải qua tắm rửa cho Hoắc Y Na đã đặt lịch từ trước đêm Giáng Sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn nằm trên giường, mỉm cười trả lời: [Vâng.]
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ trở về với hiện thực, cô mới sực nhớ ra tính tình của cô Hoắc, bèn hỏi: [Sau này em nên đối mặt với em gái anh kiểu gì giờ?]
Shu: [Cô Lâm muốn thế nào cũng được, em ấy không dám vớ vẩn với em đâu.]
Lâm Tri Ngôn không sợ cái này...
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát, trả lời: [Em nghĩ chưa nên nói với cô ấy vội về chuyện của hai ta. Dạo này khó khăn lắm cảm xúc của cô ấy mới ổn định lại, không nên kích thích cô ấy thêm.]
Mãi lúc sau, khi Lâm Tri Ngôn thấy buồn ngủ, Hoắc Thuật mới trả lời: [Nghe lời cô Lâm.]
Lâm Tri Ngôn mỉm cười, yên lòng hẳn.
...
Bà Diêm đã quay lại Sơn Thành. Sau khi biết tin, Lâm Tri Ngôn nhanh chóng giải quyết bữa trưa, tranh thủ chạy sang viện dưỡng lão bên cạnh một lúc.
Bà Diêm là một trong những khách hàng sớm nhất của Lâm Tri Ngôn, bà cụ cực kỳ vui tính và cởi mở. Hồi mới bắt đầu công việc tắm rửa, tay nghề của cô vẫn chưa thành thạo lắm, nhưng bà Diêm chưa từng tức giận, lần nào cũng kiên nhẫn đưa ra nhận xét và góp ý.
Với Lâm Tri Ngôn vừa mất bà nội vừa túng quẫn thiếu tiền lúc ấy, ân tình của bà Diêm chẳng khác nào một miếng khi đói.
Viện dưỡng lão vẫn giữ phòng VIP riêng cho bà Diêm. Lâm Tri Ngôn xách giỏ trái cây đi vào, bà Diêm khoác khăn choàng màu đỏ mận trên vai, ngồi trên xe lăn, mái tóc bạc được buộc gọn sau đầu, trông bà cụ tinh thần sáng láng, đang chỉ đạo nhân viên sắp xếp hành lý.
Đôi mắt Lâm Tri Ngôn ngậm cười, rảo bước nhanh qua đó, đặt giỏ trái cây xuống rồi cúi người ôm chầm lấy bà cụ nhỏ gầy.
[Bà ơi!]
Cô dùng cái ôm thay cho lời muốn nói, sau đó vội vàng mở app di động ra, chuyển sang chế độ giọng nói: [Bà về mà sao không nói với cháu để cháu ra sân bay đón?]
"Ôi dào, bà già cả rồi, quan tâm mấy cái thứ ngoài mặt đó làm gì?"
Bà Diêm vỗ vai Lâm Tri Ngôn, quan sát cô tỉ mỉ, ân cần nói: "Lần này cháu trai bà về đại lục công tác, tiện đường đưa bà về đó."
Bấy giờ Lâm Tri Ngôn mới phát hiện có một người đàn ông đang hút thuốc ngoài ban công.
Anh ấy cao gầy, chiếc áo vest ngoài màu xám đậm mùi giới tinh anh, mái tóc đen dày vuốt keo hất ngược ra sau đầu, gương mặt chìm trong làn khói thuốc trông vừa đứng đắn vừa lạnh lùng, thoạt trông chưa tới ba mươi tuổi.
"A Văn, đây là Lâm Tri Ngôn."
Bà cụ nhiệt tình giới thiệu hai người trẻ tuổi với nhau: "Cháu trai lớn nhà bà, tốt nghiệp Đại học Hồng Kông xong ở lại bên đó làm luật sư luôn."
Bà Diêm vừa lên tiếng, người đàn ông đã lịch thiệp dập tắt điếu thuốc rồi mới đi vào, vươn bàn tay to lớn về phía Lâm Tri Ngôn: "Tùy Văn, Tùy trong Tùy Đường, Văn trong Kiến Văn. Nghe danh cô Lâm đã lâu, bà nội tôi hay nhắc tới cô lắm."
Giọng Tùy Văn mang khẩu âm hơi khác, không giống người đại lục lắm, Lâm Tri Ngôn tập trung nghe kĩ mới hiểu anh ấy đang nói gì, nên phản ứng lại cũng hơi chậm.
Bà cụ Diêm phàn nàn: "Cô bé đeo máy trợ thính nên không hiểu cái giọng lơ lớ của cháu đâu. Thôi, cháu đi sắp xếp đồ đạc đàng hoàng cho bà, phòng thì bé tí, đừng có đứng đực ra đấy chắn lối đi."
Tùy Văn cười đáp: "Vậy bà dọn về nhà ở cho rộng rãi thoải mái ạ."
"Bà mỗi một thân một mình, ở cái nhà to đùng thế làm gì? Vắng vẻ quạnh quẽ, chẳng có ai chuyện trò. Bà ở viện dưỡng lão hát hò, văn nghệ, nói chuyện với đám bạn già chẳng vui hơn à?"
Bà Diêm đuổi cháu trai lớn ra ngoài, nắm tay Lâm Tri Ngôn, cười nói: "Bà chẳng cho người phụ trách tắm rửa nào tới đâu, chỉ đợi cháu thôi."
Lâm Tri Ngôn cong mắt cười, cởi áo khoác treo lên mắc áo, sau đó thành thạo lấy nước rửa mặt, gội đầu cho bà Diêm.
Thuở ấu thơ, bà Diêm gặp cảnh chiến tranh loạn lạc khiến hai chân có tật, nên lúc về già mới làm bạn với xe lăn quanh năm.
Lâm Tri Ngôn vừa tất bật tắm rửa, vừa nghe bà cụ kể những chuyện đích thân trải qua thời ấu thơ.
Bà cụ kể, năm bà ấy sáu tuổi, quân giặc bất ngờ mở cuộc tấn công dữ dội vào Sơn Thành, người dân cả làng trốn hết vào núi sâu tránh bom oanh tạc, chẳng ai dám lên tiếng. Có đứa bé sơ sinh chực cất tiếng khóc, mẹ nó sợ nơi ẩn náu bị lộ nên đành bịt chặt miệng đứa bé, đợi cơn mưa bom bão đạn qua đi, đứa bé cũng chẳng còn thở nữa.
Bà Diêm còn kể, lũ giặc dùng lưỡi lê uy hiếp bác ruột của bà ấy dẫn đường, người bác giả vờ nghe lời rồi dẫn lũ giặc tới dốc núi chênh vênh, hiểm trở. Sau cùng, lũ giặc đều ngã sạch xuống vực sâu, người bác của bà ấy đã may mắn sống sót dựa vào lợi thế quen thuộc địa hình.
Lâm Tri Ngôn nghe đến là say sưa, nhịp tim cũng lên xuống theo sự thăng trầm của thời đại khói lửa chiến tranh năm xưa. Khi cô lấy lại tinh thần, trời chiều đã ngả về tây.
Lâm Tri Ngôn vội vàng thu dọn đồ đạc, chỉ chỉ điện thoại: [Bà ơi, cháu còn có hẹn, ngày mai lại tới thăm bà ạ.]
Bà Diêm cực kỳ vui vẻ vì cảm giác uể oải nặng nề trên người đã được gột rửa sạch sẽ, cười tươi rói đáp: "Được, để bà gọi A Văn đưa cháu về."
Viện dưỡng lão rất gần căn hộ Lâm Tri Ngôn ở, đi bộ chỉ mất hơn mười phút. Cô vốn không muốn làm phiền người ta, nhưng chẳng thể cưỡng lại sự nhiệt tình của bà Diêm nên đành đồng ý.
Tùy Văn lái xe, Lâm Tri Ngôn ngồi ở hàng ghế sau, dọc đường không ai nói gì. Xe dừng trước cổng lớn khu nhà, Lâm Tri Ngôn cảm ơn, toan xuống xe thì Tùy Văn gọi cô lại.
“Cô Lâm, chúng ta kết bạn WeChat nhé?” Tùy Văn hạ cửa kính xe, gác khuỷu tay lên khung cửa hỏi.
Lâm Tri Ngôn tỏ vẻ khó xử, Tùy Văn lại nói: “Nếu về sau bà nội tôi cần phục vụ cũng tiện liên lạc hơn.”
Lâm Tri Ngôn không tiện nói chuyện điện thoại, còn bà Diêm lại không dùng điện thoại thông minh, lần nào cần tắm rửa cũng phải nhờ nhân viên chăm sóc liên hệ, quả thực khá phiền phức. Vậy nên cô gật đầu, quét mã QR, kết bạn WeChat với Tùy Văn.
Có một chiếc xe con màu đen không mấy nổi bật đỗ ở dưới sân khu nhà. Hoắc Thuật nhìn cảnh hai người kia kết bạn WeChat qua cửa kính xe, ánh mắt tối sầm. Lại xuất hiện thêm yếu tố không xác định nữa! Cảm giác khó chịu thoáng dâng lên trong lòng.
Anh khẽ phun ra hai chữ: “Ngứa mắt!” đoạn đẩy cửa xe, bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro