Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 26

2024-10-07 10:18:49

“Tên WeChat của cô Lâm thật thú vị, con thỏ không ăn củ cải.”

Tông giọng của Tùy Văn trầm thấp và khá dày.

Lâm Tri Ngôn không hiểu được ngữ điệu của nửa câu sau, nhưng nhìn vẻ mặt của Từ Văn thì không khó để đoán, chắc là đang trêu chọc nickname WeChat trẻ con của cô.

“Cô Lâm.”

Một giọng nam trong trẻo lại quen thuộc vang lên, Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp quay đầu lại thì đầu ngón tay của cô đã bị một bàn tay ấm áp bao bọc lấy.

“Sao lại về trễ như thế, anh đứng dưới lầu đợi rất lâu đấy.”

Hoắc Thuật móc lấy ngón tay út của cô, mỉm cười oán trách, song lại có vẻ như đang làm nũng.

Lần đầu tiên chính thức nắm tay, còn là trước mặt người ngoài, Lâm Tri Ngôn vô thức cuộn ngón tay lại, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền thẳng vào tim.

Hai má cô nóng lên, gõ chữ: [Em đi làm.]

Tùy Văn thu hết sự tương tác giữa hai người vào trong đáy mắt, bản năng của giống đực khiến anh ấy ngửi thấy mùi thù địch thoang thoảng.

Anh ấy không khỏi quơ quơ chiếc điện thoại trong tay, cố ý nhìn về phía Lâm Tri Ngôn rồi nói ẩn ý: “Có thể liên lạc bất cứ lúc nào nhé cô Lâm.”

Cửa xe kéo lên, trên tấm kính đen phản chiếu ra gương mặt đang mỉm cười của Hoắc Thuật, nhưng nụ cười kia lại không chạm tới đáy mắt.

Khi xe của Tùy Văn đã rời khỏi ngã tư, Lâm Tri Ngôn chọc cánh tay của Hoắc Thuật, chỉ vào mình rồi lại chỉ lên lầu, làm động tác cởi quần áo, ý là: [Em lên trên thay quần áo.]

Hoắc Thuật không nói gì, đi theo sau Lâm Tri Ngôn vào thang máy.

“Người kia là ai vậy?”

Hoắc Thuật vươn tay nhấn lầu 5 giùm cô, buột miệng như đang nói chuyện phiếm.

Lâm Tri Ngôn cũng đang định nói chuyện này với anh, cô mỉm cười gõ chữ: [Đó là cháu trai của một người khách hàng. Bà ấy đối xử với em rất tốt, lúc trước có đi nơi khác dưỡng bệnh, hôm nay mới về.]

Hoắc Thuật nhìn nụ cười không chút phòng vệ của cô thì nhướng đuôi mắt: “Anh ta tên gì? Làm nghề gì thế?”

[Tên là Tùy Văn, hình như làm luật sư ở Hồng Kông. Sao anh lại hỏi chuyện này?]

“Không có gì, chỉ là muốn biết thêm về bạn bè của em thôi.”

Hoắc Thuật híp mắt, khẽ cười bên tai cô: “Cô Lâm của chúng ta không biết đề phòng ai cả, lỡ như bị lừa thì phải làm sao bây giờ?”

Một tiếng đinh vang lên, thang máy ngừng ở lầu 5.

Vành tai Lâm Tri Ngôn nóng bừng, nhân lúc cửa mở, cô vội bước ra ngoài như muốn chạy trốn.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, Hoắc Thuật rất tự giác bước vào theo.

Trong nhà không có dép lê dành cho nam, lúc Lâm Tri Ngôn đang rối rắm trước tủ giày thì nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Hoắc Thuật từ phía sau vòng qua, ép cả người cô lên cửa.

Anh không còn vẻ lễ độ như hồi trước, lúc này anh ôm cô rất chặt, cánh tay gần như muốn ép chặt vào da thịt Lâm Tri Ngôn.

“Em là người anh thích, là cô Lâm của một mình anh.”

Hoắc Thuật nói nhỏ giống như đang thôi miên.

Lâm Tri Ngôn dựa người vào cửa chống trộm lạnh lẽo, ngây ngốc ngẩn ra hồi lâu rồi giơ tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Hoắc Thuật, vẽ một dấu chấm hỏi nho nhỏ lên lưng anh: Có chuyện gì sao?

“Ánh mắt tên đàn ông đó nhìn em khiến anh rất khó chịu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chóp mũi Hoắc Thuật vùi vào hõm cổ cô: “Em có thể không nhận việc của nhà này được không?”

Một chút sự ngại ngùng xấu hổ, đây vẫn là Hoắc Thuật hoàn hảo chín chắn đó sao?

Trong lòng Lâm Tri Ngôn cảm thấy vô cùng mới lạ, hai tay cô vỗ vai anh, nhẹ đẩy anh ra, nghiêng đầu nhìn đôi mắt thâm trầm của anh rồi đột nhiên bật cười.

[Không được đâu, đây là công việc của em.]

Lâm Tri Ngôn gõ chữ cho anh xem: [Hơn nữa khách hàng này rất quan trọng với em, em rất may mắn khi gặp được bà ấy.]

“Công việc của em đã đủ nhiều rồi đó cô Lâm. Anh không muốn em lúc nào cũng vây quanh người khác, thậm chí không có thời gian để gặp mặt anh.”

[Em không cố gắng làm việc, chẳng lẽ để anh nuôi sao?]

“Anh nuôi được.”

Hoắc Thuật như thể nhìn thấu mọi ngõ ngách trong thâm tâm cô, vòng qua eo cô như có như không: “Tới chỗ anh ở nhé cô Lâm, nhà anh có rất nhiều phòng.”

Lâm Tri Ngôn chỉ đang định cười nói với anh, nhưng sau khi nghe thấy câu này thì trở nên nghiêm túc hơn.

Một lúc sau, cô thở nhẹ một tiếng.

[Em không cần ai nuôi cả.]

Từ trước tới nay cô luôn đặt mình vào vị trí ngang với Hoắc Thuật, khi nhất quyết muốn trả ơn cho người khác cũng như vậy, hiện tại cũng sẽ như thế.

Hoắc Thuật rũ mắt nhìn cô thật sâu, im lặng vài giây.

Cuối cùng, anh hơi cúi đầu, đôi mắt cụp xuống có hơi đáng thương: “Anh chỉ là muốn được nhìn thấy em bất cứ lúc nào, muốn ở bên cạnh em. Anh mới là người thân thiết nhất với cô Lâm, không phải sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng tăng cao.

Ánh mắt hai người nhìn nhau làm kích thích hormone, kéo khoảng cách lại gần hơn.

Không biết rõ là ai chủ động trước, khi phản ứng lại thì đôi môi của đôi trẻ đã nhẹ nhàng chạm vào nhau, từ nông đến sâu, trằn trọc cọ xát.

Lần này khác với những lần chuồn chuồn lướt nước trước đó, Lâm Tri Ngôn bị Hoắc Thuật giữ chặt không cho ngửa ra đằng sau, bàn tay anh kịp thời giữ lấy gáy cô trước khi đập vào cửa. Một tay khác lại giữ cổ tay cô đè lên cửa, các đốt ngón tay thon dài di chuyển dọc theo lòng bàn tay cô, xen vào từng khe hở giữa các ngón tay, đan xen vào năm ngón tay của cô.

Là một tư thế bảo vệ, nhưng cũng chặn đường chạy của cô.

Nụ hôn vừa lưu luyến lại vừa mạnh mẽ, giữa khoang mũi ngập tràn hơi thở hòa vào nhau, Lâm Tri Ngôn ngửa đầu, dường như có một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, ý thức của cô bùng nổ thành pháo hoa hỗn loạn.

Cô không theo kịp tiết tấu nên sắp nghẹt thở.

Lâm Tri Ngôn tin chắc rằng nếu cô không kêu ngừng, bản thân sẽ không chút tiền đồ mà chết chìm giữa môi lưỡi.

Cô đẩy vai Hoắc Thuật, ánh mắt mê mang ngập nước, dựa vào ván cửa thở hổn hển.

Sau một lúc lâu, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, đôi môi của Hoắc Thuật trước mặt bị hôn tới nỗi trở nên hồng rực, nhưng đôi mắt vẫn sâu hút, không hề chật vật.

Lâm Tri Ngôn không cam lòng, yếu ớt trừng anh, giống như chất vấn vì sao anh lại thoải mái như thế.

“Năng lực học tập của em khá tốt đấy, cô Lâm ạ.”

Có lẽ Hoắc Thuật hiểu được đôi mắt cô đang nói gì, cười đáp lại cô, giọng nói còn hơi khàn khàn quyến rũ.

Toàn thân Lâm Tri Ngôn nóng bừng, cúi đầu lấy điện thoại ra gõ chữ: [Em muốn đi thay quần áo.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Màn hình điện thoại lóe lên, cô đẩy anh ra, cầm lấy chiếc áo khoác cashmere treo trên trường rồi đi vào phòng tắm.

Hoắc Thuật thuận thế né sang một bên, đứng dựa vào tủ giày, nửa khuôn mặt chìm vào trong bóng tối ở lối vào.

Một lúc sau, anh giơ tay chạm nhẹ vào môi.

Tấm kính mờ của phòng tắm phản chiếu một bóng người yểu điệu, Lâm Tri Ngôn chống tay lên bồn rửa mặt, hất nước lạnh lên hai má nóng bừng.

Sau màn quấy rầy vừa rồi, cô đã quên mất điều Hoắc Thuật để tâm lúc đầu là cái gì.

Gương mặt bên trong gương có hơi ẩm ướt, trắng trẻo hồng hào, giống như đóa hoa ướt đẫm sương sớm, yếu ớt động lòng người.

Không thầy dạy cũng hiểu quá ghê gớm, kỹ thuật hôn của Hoắc Thuật khiến người ta không kịp trở tay.

Trái tim đang bị chìm đắm, cô không được để bản thân luống cuống: Lâm Tri Ngôn, mày phải đứng dậy!

...

Bảy ngày sau, Lâm Tri Ngôn nhận được bức ảnh có chữ ký của Bạch Lệ Châu.

Người ta đều nói người đẹp không bao giờ phai nhạt theo năm tháng, người phụ nữ trong bức ảnh vẫn xinh đẹp rạng ngời, không hề có dấu vết của thời gian. Lâm Tri Ngôn cầm tấm ảnh lặng lẽ so sánh với Hoắc Thuật đang ngồi trên sô pha ký tên, bất ngờ phát hiện đúng là ngoại hình đẹp trai ngời ngời của anh là do di truyền…

Đặc biệt là đường sống mũi tuyệt đẹp, đôi lông mày thâm tình rõ nét, gần như là dấu ấn của bà Bạch.

Còn môi lại không giống lắm.

Cánh môi của bà Bạch đầy đặn giống như đóa hoa hồng quyến rũ; còn đôi mùa Hoắc Thuật lại hơi mỏng, lúc không cười trông có chút lạnh lùng. Tuy nhiên đều là người đẹp bậc nhất.

Người đàn ông phía sau bức ảnh nhận thấy hành động nhỏ của cô nên quay mặt lại, đôi môi duyên dáng nở một nụ cười khẽ.

[Cảm ơn nha, em nhận ảnh rồi.]

Lâm Tri Ngôn giơ bức ảnh chụp trong tay lên, hỏi: [Mẹ anh không hỏi anh vì sao muốn có ảnh có chữ ký của bà ấy sao?]

“Không.”

Hoắc Thuật đưa tờ biểu mẫu phục vụ đã ký xong cho cô, bình tĩnh nói: “Anh không hỏi chuyện của bà ta, bà ta cũng không hỏi chuyện của anh.”

Lâm Tri Ngôn nhận lấy biểu mẫu phục vụ, có hơi buồn bực: Sao lại có cảm giác mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ chẳng khác nào người xa lạ nhỉ?

Cũng chưa từng nghe Hoắc Thuật gọi ‘mẹ’, luôn gọi là ‘bà Bạch’, quá lễ phép, thế nên mới có vẻ xa lạ.

“Về nhà, hay là ở lại với anh thêm lát nữa?”

Hoắc Thuật ngồi nhích lại gần, khuỷu tay đặt lên đầu gối, chống cằm nhìn cô.

Ở góc độ người khác không nhìn thấy được, đôi mắt trong trẻo kia ngọt ngào tới mức chảy nước.

Bên trong phòng dành cho khách, Quan Thiến đang mát xa chân cho Hoắc Y Na.

Lâm Tri Ngôn quay đầu lại nhìn, lông mi run rẩy, có cảm giác chột dạ như tên trộm: [Em có hẹn đi liên hoan với Lăng Phi. Đã rất lâu rồi không gặp cô ấy, không thể để cô ấy leo cây được.]

Hoắc Thuật giả vờ nhượng bộ, cũng không nói lời nào, cứ thế mà nhìn cô.

Lâm Tri Ngôn không còn cách nào khác, cô nhìn khắp nơi, vội vàng hôn lên mặt anh một cái, cúi đầu dùng giọng dỗ dành nói: [Lần này em phải đi với cô ấy, lần sau ở với anh có được không?]

“Cô Lâm đúng là bận rộn mà.”

Hoắc Thuật vẫn chưa đã thèm mà ‘chậc’ một tiếng, nói: “Đưa tay trái cho anh đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0