Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 27

2024-10-07 10:18:49

Lâm Tri Ngôn khó hiểu làm theo, lại thấy Hoắc Thuật trở tay lấy ra một chiếc hộp màu đen phía sau gối tựa sô pha, cũng không biết đã giấu ở đó từ khi nào.

Trái tim cô đột nhiên nhảy dựng lên, suýt nữa cho rằng bên trong chiếc hộp cất giấu một thứ khiến cô khó có thể nhận.

Nhưng sau khi mở ra, một chiếc đồng hồ dành cho nữ đang nằm lặng lẽ bên trong.

Dây đeo bằng da cá sấu màu nâu sẫm tối giản, mặt số cơ nhỏ gọn thanh lịch phản chiếu ánh sáng lạnh dưới ánh đèn.

Trái tim treo cao của Lâm Tri Ngôn hơi trở về với thực tại, cũng có chút kinh ngạc, nhìn Hoắc Thuật với ánh mắt chấm hỏi.

“Đang là mùa đông, mỗi lần thấy em lấy điện thoại ra nhìn thời gian là anh lại cảm thấy lạnh muốn chết.”

Anh nắm lấy cổ tay cô, không cho cô cơ hội rút lui: “Đồng hồ này chống thấm nước, lúc làm việc cũng không cần phải tháo xuống, là đồ người khác đưa cho anh, để đó không dùng cũng tiếc, chẳng bằng mượn hoa hiến Phật. Chúc mừng năm mới, cô Lâm!”

Lúc nói chuyện, anh đã đeo xong đồng hồ rồi ngẩng đầu cười với cô.

Dây đồng hồi hơi lạnh áp vào mạch đập dưới làn da, kim giây đáp lại nhịp tim, chiếc dây đeo tối màu khiến cổ tay cô trắng như tuyết, như thể chỉ hai ngón tay cũng đủ quấn quanh cổ tay cô.

Lâm Tri Ngôn mở màn hình lên muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc rồi chỉ mỉm cười gõ dòng tiếp theo: [Lần này em sẽ nhận lấy, cảm ơn anh!]

Hoắc Thuật càng cười tươi hơn, đứng dậy kéo cô: “Gửi địa chỉ nhà hàng cho anh, anh bảo tài xế đưa em đi.”

Qua mùng Một, không khí Tết trên đường càng ngập tràn hơn.

Nhà hàng theo phong cách Quảng Đông giăng đèn kết hoa, khu vực ghế dài được ngăn cách bằng các lưới cửa sổ gỗ, một loạt tiếng thét ‘a a a’ mất khống chế khiến mọi người chú ý nhìn sang.

“Cục cưng ơi tớ yêu cậu! Hu hu hu vì nể mặt bức ảnh nữ thần có chữ ký này, tớ sẽ tha thứ mấy ngày nay cậu lạnh nhạt với tớ!”

Lăng Phi kích động tới mức vòng qua một đầu ghế dài, tới trao cho Lâm Tri Ngôn một cái ôm thật nồng nhiệt.

Lâm Tri Ngôn bị Lăng Phi ôm chặt tới suýt ngất, vội ho khan vỗ vai cô ấy.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tớ đường đột quá. Tớ muốn đóng khung chữ ký của nữ thần lên rồi đặt ở đầu giường để quỳ lạy!”

Lăng Phi hôn gió lên bức ảnh, thích tới nỗi không nỡ buông tay, ngắm nghía hồi lâu mới vỡ lẽ: “Bé Ngôn à, rốt cuộc là ai cho cậu bức ảnh này vậy? Sao tớ chưa từng nghe nói nhỉ, cậu có người bạn thần thông quảng đại tới vậy sao?”

Lâm Tri Ngôn quơ tay múa chân nói: [Còn nhớ ông chủ lần trước gặp được ở khách sạn không? Bức ảnh này là nhờ anh ấy dùng quan hệ để có được.]

“Ồ~ Anh đẹp trai đó sao!”

Lăng Phi gian manh híp mắt, mười ngón tay sơn đỏ rực đan vào nhau đặt dưới cằm: “Nhìn dáng vẻ đắc ý ngời ngời gió xuân của cậu này, nhất định có chuyện gì đó!”

Lâm Tri Ngôn từ trước tới nay chưa từng giấu chuyện gì với Lăng Phi, cũng không có ý định giấu cô ấy.

Chần chờ một lát, cô mỉm cười nói bằng ký hiệu: [Tớ với anh ấy... Coi như đã ở bên nhau.]

“Cái gì?! Từ từ, cái gì mà “coi như”!!”

Lăng Phi khoa trương trừng to hai mắt, sẵn tiện nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Lâm Tri Ngôn, hưng phấn nói: “A a a cục cưng cậu cuối cùng cũng thông suốt rồi, im im mà chơi lớn dữ! Chúc mừng con yêu thoát ế, hu hu hu mẹ vui cho con!”

Cô ấy còn vui mừng hơn cả bản thân mình thoát ế, Lâm Tri Ngôn dở khóc dở cười.

Đợi khi cô ấy bình tĩnh trở lại, Lâm Tri Ngôn mới chậm rãi ra dấu hiệu tay hỏi: [Cậu không phản đối sao?]

“Đây là chuyện tốt mà, tớ có bị khùng đâu mà phản đối chứ?”

[Không cảm thấy tớ và anh ấy không phải người của cùng một thế giới, sẽ không có kết quả tốt sao?]

“Phi phi! Ai dám nói cậu như vậy? Cậu có thua chỗ nào? Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tính cách có tính cách, nếu tớ là nam thì tớ chắc chắn sẽ theo đuổi cậu! Cậu là người của trần gian, anh ấy cũng là người của trần gian, sao lại không phải chung một thế giới chứ!”

Lăng Phi nhã nhặn trợn trắng mắt, nói một tràng dài như sỉ vả: “Tớ lăn lộn ở Trùng Khánh nhiều năm như vậy rồi, người đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền lại nổi bật giống như họ Hoắc có được mấy người chứ? Sáng có rượu thì sáng nay say, có thể ngủ với trai đẹp thì phải ngủ, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quan điểm sống của cô ấy vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, Lâm Tri Ngôn nghe thấy mà mặt mày hớn hở.

“Nhưng việc này thì ra việc đó, kiểu đàn ông như anh ấy là loại xa xỉ hiểm có, có thể tô điểm cho cuộc sống, nhưng tuyệt đối không được để anh ấy kiểm soát cuộc sống của cậu. Đừng làm mình bị tổn thương... Cậu hiểu ý tớ chứ?”

[Tớ hiểu mà.]

“Nếu là cô gái khác, tớ còn khuyên vài câu. Nhưng vì là cậu, cậu có thể giải quyết mọi chuyện rõ ràng hơn tớ nhiều.”

Lăng Phi nhỏ giọng lẩm bẩm, lại bước giày cao gót tới gần, xúi giục Lâm Tri Ngôn: “Bé Ngôn à, có ảnh chụp của anh ấy không? Lần trước gặp nhau lúc tối quá, tớ chưa thấy rõ anh ấy trông như thế nào, chỉ nhớ rõ là một anh chàng đẹp trai thôi.”

Đúng là có một bức ảnh.

Lâm Tri Ngôn lấy ra bức ảnh chụp trên sân thượng của khách sạn Giang Tân chụp lúc đêm giáng sinh, hai chị em chụm đầu vào xem.

Bức ảnh có hơi mơ hồ nhưng lại có cảm xúc giống như bộ lọc trong phim điện ảnh, bầu trời đêm trong xanh, ngọn đèn dầu thấp thoáng như hình ảnh anime trong Miyazaki Hayo, người đàn ông dựa vào lan can cúi đầu nhìn kim cài áo giáng sinh, lông mày và lông mi rậm, khí chất thoáng qua giống như một anh chàng điển trai môi hồng răng trắng.

Lăng Phi hít một hơi thật sâu, gật đầu dữ dội với Lâm Tri Ngôn, trong mắt ngập tràn spam ‘Bé Ngôn ngủ anh ấy đi’.

“Bé Ngôn hay thật, tớ đã nói sao cậu lại đột nhiên lại gửi ảnh chụp màn trình diễn ánh sáng vào dịp giáng sinh cho tớ chứ, thì ra là ở bên cạnh anh ấy!”

Lăng Phi cười oán trách hai câu, lại không nhịn được nhiều chuyện: “Anh ấy có cơ bụng không? Vòng eo có khỏe không?”

[Chắc là có cơ bụng đó, ngày nào anh ấy cũng chạy bộ tập thể thao.]

Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu suy nghĩ, eo có khỏe không, không biết..

Nhưng cảm giác được bế khi cách lớp vải rất tuyệt, đường cong cần có đều có, vừa rắn chắc lại vừa đầy đặn.

“Tớ đã nói với cậu rồi, vẻ ngoài của anh ấy như thế, vậy phương diện kia chắc chắn không tồi được đâu.”

Lăng Phi lại một lần nữa nói ra câu chấn động.

Lâm Tri Ngôn đang uống trà mà suýt sặc, vội vàng che miệng cô ấy.

Có biết đang ở đâu không hả!

Hai người chuyện trò ầm ĩ, cả hai cô gái đều hơi kích động, món ăn Quảng Đông trên bàn ăn đều sắp lạnh mà vẫn không thèm ăn.

Tiếng điện thoại rung lên làm cắt ngang bầu không khí vui vẻ, Lâm Tri Ngôn thuận tay cầm lên nhấc máy, là nhóm dịch vụ hỗ trợ tắm rửa của công ty đang chat với nhau.

Chị Lý phục vụ người già Evergreen AAA: [Không phải công ty luôn phân chia trách nhiệm dựa trên nguyên tắc tiệm cận thỏa thuận hả? Vì sao một số người lại nhận làm công việc của khu vực người khác chứ?]

Chị Lý phục vụ người già Evergreen AAA: [Chuyện xằng bậy như vậy, mọi người không được làm như thế.]

Phía dưới là một đống người đồng tình, chị Thu lập tức online nói: [Người nhà của cụ yêu cầu chỉ định người phụ trách tắm rửa, hợp tình hợp lý, sao lại gọi là xằng bậy?]

Chị Lý phục vụ người già Evergreen AAA: [Người nhà ở phủ tướng quân kia không phải là khách hàng cũ sao? Tài nguyên trong khu vực chúng ta nhưng lại để người ngoài làm, chẳng lẽ lại để người khác chọn xong rồi mình lại nhặt phần thừa sao?]

Chúc Văn Bân Evergreen: [Hầy! Chị Lý à, ai bảo chúng ta không trẻ tuổi xinh đẹp như em gái chứ? Người ta xinh đẹp nên muốn làm gì thì làm mà! [nhe răng][nhe răng]]

Câu trước chỉ là nói bóng nói gió, nhưng những câu sau thật sự đang chỉ tên nói họ.

Lâm Tri Ngôn có chút ấn tượng với Chúc Văn Bân, là một người đàn ông trung niên có tính tình vô cùng hẹp hòi. Ban đầu Lâm Tri Ngôn nhận lời mời làm người phục vụ tắm rửa cho nhà họ Hoắc, anh ta đã đàm tiếu mấy câu trong nhóm, chẳng qua lúc đó không có ai hùa theo nên cũng dần lắng xuống.

Lâm Tri Ngôn biết, bản thân chỉ là người phục vụ tắm rửa bán thời gian mà lại liên tiếp nhận được tài nguyên tốt nhất vượt khu vực phục vụ, Chúc Văn Biên đã bất mãn trong lòng từ lâu, suốt ngày khích người này chèn ép người kia.

“Sao thế bé cưng?”

Lăng Phi gắp một miếng ngỗng nướng, hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[Không có gì.]

Lâm Tri Ngôn lắc đầu, bỏ điện thoại vào trong túi, không vì chút việc nhỏ nhoi này mà phá hủy bầu không khí.

Vốn tưởng rằng chỉ là chút nhạc đệm không đáng nói, không ngờ rằng lại là nguyên nhân của một cơn phong ba bão táp.

Hôm sau, Lâm Tri Ngôn thăm Chuông Nhỏ xong bước ra khỏi bệnh viện, mới phát hiện điện thoại có vài tin nhắn từ Thành Dã Độ.

[Lâm Tri Ngôn, có phải cậu đắc tội ai rồi không?]

[Cậu không sao chứ? Bây giờ đang ở đâu? Nhìn thấy tin nhắn thì trả lời tớ.]

Lâm Tri Ngôn quấn khăn quàng cổ lại, vừa cầm theo camen bước vào thang máy vừa trả lời tin nhắn: [Ngại quá, vừa rồi mới đưa cơm cho Chuông Nhỏ nên không cầm điện thoại. Gần đây tớ không có xung đột với ai cả, xảy ra chuyện gì sao?]

Thành Dã Độ nhanh chóng gửi cho cô ảnh chụp màn hình các hot search trong thành phố, hashtag #thực hư người phụ trách tắm rửa khiếm thính ăn trộm# nằm chói lọi ở vị trí thứ ba trên đầu trang.

Trong lòng Lâm Tri Ngôn chùng xuống, chuyển sang Weibo tìm thấy trang thành phố, sắc mặt nghiêm lại.

Bài đăng này đang đứng top một lượt tương tác trong thành phố, độ hot vẫn liên tục tăng cao.

Bài Weibo gốc được đăng cách đây bốn tháng, phàn nàn một em gái phục vụ tắm rửa ỷ vào việc mình tàn tật nên ỷ y làm thân, dụ dỗ cụ già lấy của cải đưa cho mình, đưa chút thức ăn thì thôi đi, cuối cùng cả nhẫn vàng cũng bị lấy mất. Đáng tiếc không có camera giám sát để ghi lại sự việc, hiện tại chỉ có thể im lặng…

Bài đăng này không gây nhiều chú ý, lúc thật sự bùng lên cơn sóng là nội dung được chuyển tiếp bởi blogger có tick V đã đăng vào chiều ngày hôm qua.

Tài khoản mới đăng ký này tự nhận là người trong cuộc, muốn lật tẩy những người sống giả dối trong ngành, dùng giọng điệu của người trong cuộc để ‘lập tức giải mã đối tượng bị người chủ khốn khổ sỉ vả’, nói người phục vụ tắm rửa tàn tật này từ trước tới nay chỉ tiếp nhà có tiền, chỉ cần xuất thân giàu có, cho dù là công việc đồng nghiệp khác cũng bị cô ta cướp đi…

Cuối cùng tổng kết trong năm chữ: Một lời khó nói hết.

Trên mạng thật giả khó phân biệt, người già, trẻ em, thú cưng chắc chắn là ba đề tài có tai họa nặng tích tụ nhiều âm khí nhất, vừa nổi lên là xuất hiện một cơn bão đẫm máu.

Hầu hết mọi người đều giữ thái độ đứng xem, nhưng cũng có không ít người tin rằng ‘người đáng thương tất có chỗ đáng giận’.

Thang máy tới tầng một bệnh viện, đám người đông đúc nhón nháo chen qua Lâm Tri Ngôn như cá mòi. Cô nhíu mày nhìn khu vực đề tài Weibo đầy khói mù mịt, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu.

Thành Dã Độ: [Tớ đã nhờ người hỗ trợ khống chế dư luận. Cậu đừng vội, cứ thử nghĩ xem là do ai làm.]



“Được, tôi sẽ báo cáo lên cho sếp.”

Chu Kính tắt điện thoại bluetooth, nhìn Hoắc Thuật qua gương chiếu hậu trên xe, lựa lời nói: “Anh Hoắc, vừa rồi người của công ty phục vụ tắm rửa gọi điện tới nói cô Lâm đang gặp rắc rối, hỏi anh có cần công ty đưa thêm người phục vụ tắm rửa chuyên nghiệp tới chăm sóc cho cô Nana hay không.”

Hoắc Thuật đặt một phần tài liệu đang mở lên trên đùi, giọng điệu khá dửng dưng: “Cô ấy gặp phải rắc rối gì?”

“Anh đợi chút.”

Chu Kính dừng xe bên đường, mở điện thoại tìm tới mục hot search của thành phố rồi gửi link cho Hoắc Thuật.

Màn hình sáng lên, Hoắc Thuật cầm lấy liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt hơi khựng lại.

Ngón cái lướt trên màn hình điện thoại, ánh sáng lạnh của điện tử cũng nhấp nháy trong mắt anh, tựa như bóng trăng trên mặt ao lạnh giá.

“Quay xe đi Hoa Thạch Nhai.” Hoắc Thuật ra lệnh.

Đối với người bình thường, đây là chuyện lớn.

Cô sẽ sợ hãi và khóc lên khi bị ngàn người chỉ trỏ nhỉ?

Tình thần quá hưng phấn, Hoắc Thuật buộc phải đóng tài liệu lại, xoay khối rubik để phân tán sự chú ý.

Sự bất lực, sự tuyệt vọng của cô, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh tan nát này thôi đã khiến trái tim không khỏi run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0