Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 28

2024-10-07 10:18:49

Đến mười hai giờ trưa, ‘người trong cuộc’ lại cập nhật thêm một đoạn ghi âm dài hai phút ba mươi giây trên diễn đàn hot search của Weibo.

Đoạn ghi âm đã qua xử lý, đã lọc qua máy trợ thính và sau khi phát trên điện thoại thì gần như không nhận ra âm sắc ban đầu, nhưng Lâm Tri Ngôn vẫn tìm ra dấu vết từ nội dung của cuộc tranh chấp và cách nói chuyện của đối phương, gần như có thể xác nhận chính là con gái bà Lưu mất nhẫn.

Trong đoạn ghi âm, chỉ có mình quý bà Lưu đơn phương sốt ruột và chất vấn, nói chiếc nhẫn là hiếu kính bà cụ để tập gập và duỗi ngón tay, tuyệt đối không được lấy đi. Còn Lâm Tri Ngôn không biết nói nên đương nhiên không thể đáp lại, cho nên đoạn ghi âm ‘cầu xin hèn mọn’ của quý bà Lưu có vẻ vô cùng đáng thương.

Cắt đầu bỏ đuôi, cắt câu lấy nghĩa, cũng chỉ có kiểu đề tài chừa chỗ cho trí tưởng tượng như vậy mới có mánh lời.

Hầu hết mọi người đều là quần chúng hóng hớt, còn lại mọi người chia thành hai phe, mặt tích cực cho rằng những thông tin được tung ra đều là góc nhìn tự thuật của ‘người chủ đáng thương’, quá phiến diện; mặt tiêu cực cho rằng bản thân dịch vụ chăm sóc người già của nước nhà quá không hoàn thiện, có rất nhiều nhân viên chưa trải qua xét duyệt chính quy, vấn đề chuyên nghiệp và nhân phẩm vẫn còn nhiều câu hỏi, cuối cùng mở rộng tới những tin tức như y tá trong viện dưỡng lão nào đó đánh đập người già, người tàn tật nào đó lợi dụng chiếm lợi,...

Chướng khí mịt mùi.

Mọi đơn hàng trong tay đều bị ngừng, Lâm Tri Ngôn ngay lập tức liên hệ cho người phụ trách trong công ty.

[Tiểu Lâm, cô là người thế nào mọi người trong công ty chúng ta đều biết, nhưng người ngoài không biết! Hiện tại cô cũng thấy dư luận trên mạng rồi, ồn ào vô cùng, lúc này để cô tránh đầu ngọn sóng cũng là vì tốt cho cô thôi.]

Lâm Tri Ngôn nhìn câu trả lời của tổng giám đốc Nghiêm, lòng cũng lạnh đi hơn nửa.

Cô luôn hiểu rõ bản chất tiểu nhân của tổng giám đốc Nghiêm, từ trước tới nay chỉ lo tới lợi ích của bản thân, mặc kệ sống chết của nhân viên, khách hàng vừa gây rắc rối liền đổi lỗi cho ‘nhân viên tạm thời’.

Lâm Tri Ngôn vội vàng gõ chữ, phản bác: [Tổng giám đốc Nghiêm, hiện tại không đủ bằng chứng, nếu ông thật sự tạm dừng công việc của tôi, người ngoài chắc chắn cho rằng ông đang chột dạ, đến lúc đó mọi người đều nhận định nhân viên của công ty chúng ta có phẩm chất bất chính, như vậy cũng sẽ gây tổn thất nặng nề cho danh tiếng công ty. Người chủ động gây chuyện trên mạng kia rất có khả năng là người chúng ta quen biết, hy vọng ông có thể cho tôi thời gian để điều tra rõ.]

Tổng giám đốc Nghiêm: [Tiểu Lâm, chuyện này không thể nói bậy được! Đây rõ ràng là do người của công ty bên kia chèn ép chúng ta, không liên quan tới nội bộ công ty, chúng ta phải đoàn kết, người một nhà không thể nghi ngờ người một nhà được! Có lẽ dạo gần đây cô chịu rất nhiều áp lực, tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều! Cứ nghĩ ngơi vài ngày cho tốt, đợi luồng gió đi qua, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô quay trở lại đại gia đình Evergreen cả! [ôm] [hoa hồng]]

Những lời nói khách sáo dối trá, Lâm Tri Ngôn vẫn chưa ngốc tới mức tin nó là sự thật.

Cô bấm vào WeChat của quý bà Lưu rồi gửi tin nhắn, không hề bất ngờ khi nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ bắt mắt, cho thấy đối phương vẫn chưa kết bạn.

Cô hơi cau mày, lục lại số điện thoại của quý bà Lưu từ trong danh bạ, sao chép lại tin nhắn bên trên rồi nhấn gửi.

Tin nhắn như đá chìm vào đáy biển, quý bà Lưu cũng không định trả lời lại.

Lâm Tri Ngôn cũng không vội, sau khi trở về chung cư cô mới gửi tin nhắn thứ hai.

[Dì Lưu, cháu biết dì tuyệt đối không có ý làm mọi chuyện đi tới nước này, nếu dì muốn đả kích cháu thì đã làm vào tháng 9 rồi, không cần phải đợi tới bốn tháng sau mới mua bài. Cháu sẽ báo cảnh sát xử lý chuyện này, dì chắc chắn cũng không muốn rước họa vào người, bị người khác sử dụng như vũ khí có đúng không ạ?]

Cô nói rõ thái độ cũng như mặt lợi và hại, chưa tới mười phút sau, quả nhiên bà Lưu không còn im lặng nữa.

[Tôi đã đăng đoạn ghi âm lên vào tháng 9, lúc đó cũng là vì quá tức giận nên muốn trút giận lên vòng bạn bè, vài ngày sau bình tĩnh lại thì tôi đã xóa nó rồi. Cũng không biết tên trời đánh nào đào bới lại những thứ đó rồi làm chúng thành như vậy! Chuyện này thật sự không liên quan tới tôi, cô có báo cảnh sát cũng được, điều tra cũng được, nhưng đừng dính líu gì tới tôi, cũng đừng quấy rầy cuộc sống cá nhân của tôi!]

Lâm Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trả lời: [Cháu hiểu nỗi băn khoăn của dì Lưu. Ngoại trừ chị Thu, dì có thêm WeChat của đồng nghiệp nào trong công ty bọn cháu hay người nào trong ngành này không ạ? Cháu nghi ngờ người cố tình đẩy dì ra đứng mũi chịu sào chính là một trong hai người này.]

Quý bà Lưu nhanh chóng gửi ba ảnh chụp màn hình thông tin WeChat, có khoảng mười mấy người, quả nhiên trong đó có Chúc Văn Bân.

Lâm Tri Ngôn kéo chiếc ghế dựa cạnh bàn học ra, vô thức bấm số 110.

Sau đó khựng lại, cô không biết nói, cho dù có gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không thể nào diễn đạt rõ bằng lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Suy nghĩ một lúc, cô mở laptop lên, viết lại toàn bộ câu chuyện để tiện trình bày thông tin khi báo cảnh sát.

Sau khi viết xong còn nhờ Thành Dã Độ xem lại, anh ấy học báo chí nên biết phải trình bày thông tin ra sao sẽ bảo vệ quyền lợi của mình một cách tốt nhất.

Thành Dã Độ cũng chú ý tới diễn biến tình hình, nhanh chóng trả lời: [Suy nghĩ của cậu là đúng. Thời điểm này tuyệt đối không được tìm anh ta để đối chất, cũng không cần xuất hiện để đáp trả, nếu không sẽ rút dây động rừng. Đợi cảnh sát lập án điều tra có được chứng cứ rồi công bố, chặn đường phản kích của anh ta.]

Đầu dây bên kia vẫn luôn hiển thị ‘đang nhập’, Lâm Tri Ngôn đoán có lẽ Thành Dã Độ vẫn còn chuyện muốn nói.

[Lâm Tri Ngôn, cậu thật sự khác với lúc nhỏ rồi.]

Lâm Tri Ngôn hơi mỉm cười, hỏi: [Tốt hơn, hay là tệ hơn?]

[Tốt hơn.]

Thành Dã Độ nói: [Cậu kiên cường hơn suy nghĩ của tớ rất nhiều.]

Lâm Tri Ngôn trả lời ‘Cảm ơn’, con người đều sẽ trưởng thành, không có ai ở mãi trong vũng lầy cả.

Nhìn thời gian, đã ba giờ mười phút chiều, Lâm Tri Ngôn chỉ mải tập trung bình tĩnh lại cơn lo âu và suy nghĩ biện pháp đối phó nên vẫn chưa kịp ăn trưa.

Tinh thần vừa hơi thả lỏng được đôi chút, cảm giác đói cồn cào lại dâng lên.

Lâm Tri Ngôn xoa bụng, quyết định đi nấu bát hoành thánh cho mình.

Hoắc Thuật gõ cửa phòng 501 thì nhìn thấy hình ảnh như thế này.

Lâm Tri Ngôn buộc tóc đuôi ngựa bằng sợi dây buộc tóc màu xanh, đeo một chiếc tạp dề viền hoa sọc caro xanh, đang cầm xẻng ngạc nhiên nhìn anh.

Nồi sữa trong phòng bếp đang bốc khói, đôi mắt to của cô vẫn trong veo như nước, nụ cười ngọt ngào, không hề có chút yếu ớt hay chật vật như trong tưởng tượng.

Hoắc Thuật nhìn cô, hưng phấn dao động trong lòng dần lắng xuống.

[Sao anh lại tới đây?] Lâm Tri Ngôn nghiêng người để anh vào cửa, vội vàng tìm điện thoại gõ chữ.

Lâm Tri Ngôn lập tức cởi đôi dép lê cho nam mới mua ra rồi đặt xuống đất, ngẩng đầu thấy anh vẫn đứng bất động ở thềm thay giày, không khỏi nghiêng đầu hỏi: [Sao lại nhìn em như vậy?]

Lúc này người đàn ông mới cử động, thậm chí không thèm đổi giày, bước về phía trước một bước ôm chặt lấy Lâm Tri Ngôn.

“Anh rất lo cho em.”

Anh rũ mắt, sắc mặt rất bình thản.

Lâm Tri Ngôn bị anh ôm nên phải kiễng chân, ngẩn ngơ ngửa đầu, có thứ gì đó rất nóng theo cái ôm thật chặt này lấp đầy lồng ngực cô, sau đó tràn ra khắp cơ thể.

Trong bếp truyền ra tiếng nước sôi sùng sục, Lâm Tri Ngôn như tỉnh dậy khỏi giấc mơ, lúc này mới vỗ vai anh, gian nan dùng một tay gõ chữ: [Em đang bật bếp đấy, hoàn thánh sắp khét rồi!]

Lúc ấy Hoắc Thuật mới chịu buông cô ra, đổi giày vào nhà, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ rời xa gương mặt cô một phút giây nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tri Ngôn đã nhận ra, chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên, lấy điện thoại ra gõ chữ: [Anh đọc được tin đó rồi sao?]

Điện thoại trong túi rung lên, Hoắc Thuật lấy ra bật màn hình, coi như đang ngầm thừa nhận.

Hoành thánh đang sôi trong nồi, gương mặt Lâm Tri Ngôn đỏ ửng lên vì hơi nóng. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: [Anh tin không?]

Hoắc Thuật: [Tin cái gì?]

Lâm Tri Ngôn: [Trên mạng nói em lấy trộm đồ của chủ, nói em hám lợi, chỉ làm việc cho nhà giàu.]

Hoắc Thuật cười, làm ra vẻ nghiêm túc: [Hám lợi? Đang nói tới người kiên quyết không nhận bao lì xì, không bao giờ thiếu ơn người khác, thậm chí là có hơi chi li... Là cô Lâm của anh đó sao?]

Lâm Tri Ngôn xì một tiếng, trả lời lại anh: [Phải sửa lại một chút, em có nhận một chiếc đồng hồ của anh.]

Một người trong sạch, hoàn toàn không nhìn ra được chút tuyệt vọng nào khi rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng.

“Cô Lâm, em không cần phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt anh.”

Hoắc Thuật dựa người vào khung cửa phòng bếp, tay cầm điện thoại áp vào bên người, nghiêng đầu về một bên, hỏi: “Em không khó chịu sao?”

Một giọng nói dịu dàng trìu mến luôn dễ dàng cạy mở một góc yếu ớt nhất trong trái tim.

Lâm Tri Ngôn gật đầu, chân thành nói: [Lúc đầu nhìn thấy nội dung hot search thì đầu em choáng váng lắm, run lẩy bẩy luôn. Nhưng nếu đứng ở một góc độ khác, em càng khó chịu thì lại càng rơi vào bẫy của người khác, em không để người xấu được như ý nguyện đâu.]

[Vì đã nghĩ kỹ nên cũng bình tĩnh trở lại rồi ạ. Anh không cần lo lắng, em có cách đối phó rồi.]

Ánh mắt của Hoắc Thuật có hơi khựng lại. Đã đang đứng trên chảo dầu rồi mà cô vẫn còn tâm trí an ủi người khác.

“Cách gì?”

[Báo cảnh sát.]

Đây đúng là phương án của một công dân năm tốt, Hoắc Thuật không hề bất ngờ.

Theo lý thuyết, bất kỳ người nào chịu phải kích thích như vậy đều sẽ lộ ra một mặt tối của bản thân, chửi rủa, tức giận... Nhưng Lâm Tri Ngôn lại không hề, cô sạch sẽ thông tuệ khiến người ta không đành lòng khinh khi.

“Nếu bắt được thì sao, cùng lắm chỉ là một lời xin lỗi vô thưởng vô phạt mà thôi.

Anh bước về trước một bước, hai tay chống lên bệ bếp ôm Lâm Tri Ngôn vào lòng, thấp giọng nói: “Em không hận bọn họ sao? Không muốn bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này sao”

Vĩnh viễn biến mất?

Lâm Tri Ngôn hoảng sợ, suýt nữa đánh rơi cái thìa trong tay.

“Rất đơn giản, chỉ cần thêm dầu vào lửa định hướng dư luận, mua lượng lớn tài khoản vô danh chuyển cho người khởi xướng trên Weibo, tăng độ hot, người trên mạng mắng em càng tàn nhẫn càng tốt... Sao cô Lâm lại có vẻ mặt như vậy? Thật khó hiểu, có đúng không? Bởi vì bây giờ em định tội anh ta, cùng lắm là giam giữ năm ngày, chỉ khi có tình tiết nghiêm trọng thì mới có thể khiến anh ta ngồi tù được.”

Anh mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0