Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 29

2024-10-07 10:18:49

Nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ như thế, nhưng đáy mắt lại không hề có gợn sóng, lạnh lùng như băng tuyết.

“Anh sẽ nghĩ cách xử lý sạch sẽ những acc clone đó, bảo đảm không ai tra ra thân phận thật sự của kẻ thao túng. Tới lúc đó dư luận đổi chiều, những cư dân mạng bị lừa sẽ quay lưng lại, chửi người xấu bắt nạt cô Lâm tới mức thương tích đầy mình. Đợi cho tới lúc anh ta đầy tai tiếng, hối hận không kịp, tình thế cấp bách có khi còn nhảy lầu tạ lỗi không chừng...”

Lâm Tri Ngôn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, như thể đây là lần đầu tiên cô gặp anh.

Anh bình tĩnh tính cách để ép đối phương vào đường chết tựa như đang miêu tả trưa nay sẽ ăn gì.

Sống lưng lạnh buốt, cô nuốt nước bọt, tay gõ chữ cũng không còn nhanh nhẹn nữa: [Anh đang nghiêm túc sao? Vì sao lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy?]

Hoắc Thuật nhìn cô một cái thật sâu.

Sau một lúc lâu, anh khẽ cười, giống như gió xuân hóa tuyết.

“Đương nhiên là nói giỡn rồi.”

Hoắc Thuật ôm chặt Lâm Tri Ngôn, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa đầu, thân mật nói: “Anh chỉ đang quá lo lắng nên muốn em dễ chịu hơn chút thôi.”

Cái ôm của anh vừa ấm áp lại vừa mạnh mẽ khiến trái tim đang căng thẳng của Lâm Tri Ngôn cuối cùng cũng đáp đất, cô thở một hơi dài.

[Cho dù có muốn lấy lại công lý, em cũng muốn dùng cách đúng đắn, không muốn để ai chết cả.]

Lâm Tri Ngôn nắm lấy quần áo trên lưng anh như muốn hả giận, gõ chữ lạch cạch: [Sau này không được làm em sợ nữa!]

“Được.”

Giọng người đàn ông trong trẻo, ngoan ngoãn vô cùng.

Lâm Tri Ngôn chia một nửa hoành thánh cho Hoắc Thuật, hai người ngồi trên tấm thảm cạnh sô pha, vừa ăn vừa trò chuyện quanh chiếc bàn tròn.

Bỏ qua mọi đèn đuốc rực rỡ, phù hoa hào nhoáng, hiện tại ngửi thấy hương khói bếp, nói với nhau những chuyện vặt vãnh, Lâm Tri Ngôn mới có chút cảm giác đang thực sự yêu đương với Hoắc Thuật.

“Thái độ của ông chủ công ty các em cũng hay thật, cho dù lần này cô Lâm có kiện tụng thắng, sau khi trở lại công ty cũng không được yên ổn đâu.”

Hoắc Thuật nghe cô nói xong, một câu đánh vào hai chuyện chính.

Lâm Tri Ngôn cũng lo lắng chuyện đó, một tay cầm thìa sứ một tay gõ chữ: [Cho nên sau khi giải quyết xong hai việc quan trọng, rất có thể em sẽ không làm công việc phục vụ tắm rửa nữa.]

Nghe thấy vậy, Hoắc Thuật buông thìa, chăm chú nhìn cô:

“Vậy em định làm gì? Tiếp tục làm cô giáo sao?”

Lâm Tri Ngôn lắc đầu: [Ngoại trừ làm giáo sinh giáo dục đặc biệt, em còn muốn tiếp tục phát triển các kỹ năng chuyên môn, cố gắng thể hiện bản thân với thế giới bằng hình thức hội họa.]

Cô dùng từ ‘bản thân’, Hoắc Thuật có hơi bất ngờ.

Khi một người nào đó nhận ra mình phải khám phá nội tâm, điều đó chứng tỏ suy nghĩ của người đó đang dần hóa thành bướm.

Hưng phấn tiềm ẩn lại ngo ngoe rục rịch, khiến người ta muốn bắt lấy con bướm này, đặt trong lòng bàn tay rồi cẩn thận nghiên cứu.

“Em quyết định từ khi nào?”

[Hôm nay, mới ngay vừa rồi.]

Lâm Tri Ngôn mím môi, thẳng thắn cười chân thành: [Có rất ít người điếc đi theo con đường nghệ thuật thuần túy, bởi vì khó hòa nhập với xã hội bình thường. Thật ra cho tới bây giờ, em vẫn rất sợ đi con đường này, sợ phải chịu tổn thương... Mãi cho tới khi ở bên cạnh anh.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh?” Ánh mắt Hoắc Thuật hơi rung rinh.

[Đúng vậy, là anh.]

Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn mềm mại lại kiên định, ôm lấy gương mặt hơi nóng lên của mình: [Vào đêm giáng sinh đó, anh nói anh không biết ‘sợ hãi’ là gì, tất cả mọi trở ngại sẽ bị anh san thành đường phẳng. Đó là lần đầu tiên em thực sự cảm nhận được sức mạnh kiên cố không thể phá vỡ được bên trong nội tâm anh, lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ em cũng nên đột phá bản thân.]

[Một người bạn trai tỏa sáng và ưu tú như thế, ít nhất về mặt tinh thần, em cũng muốn được kề vai sát cánh với anh.]

Nắng chiều mùa đông nhạt nhòa, cô ngồi trước mắt anh hơi cụp mi, hàng lông mi mảnh rung rinh như cánh bướm.

Rõ ràng cô mới là người đang phát sáng.

Hoắc Thuật không nhịn được duỗi tay, chạm vào nữ thần bướm đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh của anh.

“Cô Lâm, sao em lại nghĩ anh như vậy? Anh thật sự tốt đến thế sao?”

Lông mi mềm mại lướt qua lòng bàn tay, hai mắt anh sâu như hai mặt giếng, nhảy múa với gió mát và ánh sáng.

Lâm Tri Ngôn gật đầu dứt khoát, làm Hoắc Thuật bật cười.

“Tốt quá, Yêu Yêu.”

Toàn thân Lâm Tri Ngôn run lên, không tin được anh đang gọi mình là cái gì.

Hoắc Thuật vươn tay ôm lấy vai cô, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn tai trái đang đeo máy trợ thính của cô: “Yêu yêu... Là gọi như vậy sao?”

Anh vẫn nhớ rõ xưng hô này, giọng nói trầm thấp thật sự như muốn câu hồn người ta, còn quyến rũ hơn cả từ ‘cô Lâm’ cấm kỵ.

Gương mặt Lâm Tri Ngôn nhanh chóng đỏ bừng, thuận thế dựa vào lòng anh, tim đập thình thịch như muốn văng ra ngoài.

Cô từng cho rằng, trên đời này sẽ không có một ai chiều chuộng và gọi cô một tiếng ‘Yêu Yêu’ nữa.

Hai người lặng lẽ dựa sát vào nhau, mãi cho tới khi Chu Kính gõ cửa phá vỡ sự chìm đắm.

Dù sao Hoắc Thuật cũng quản lý một phần sản nghiệp, ở chưa được bao lâu đã phải đi, Lâm Tri Ngôn thu lại cảm xúc, đứng dậy đưa anh ra cửa.

Khi trở về đi ngang qua chiếc gương nhỏ đặt trên tủ giày, động tác khom lưng đổi giày của cô hơi khựng lại, sau đó ngồi dậy, nhẹ nhàng mở miệng trước gương:

“A… Sh… u.”

A Thuật…

A Thuật…

Cô cố gắng luyện tập biệt danh của Hoắc Thuật theo khẩu hình miệng trong trí nhớ, hết lần này tới lần khác.

Trời tối, Hoắc Thuật mới bước qua ánh đèn trở về nhà.

Hoắc Y Na đang chơi đàn ghi-ta điện trong phòng, âm thanh đinh tai nhức óc truyền qua vách cửa, anh không để ý tới, lập tức bước lên lầu hai, tựa người vào ghế công thái học.

Máy tính màn hình cong tự động sáng lên chữ ‘Welcome’, mười ngón tay của Hoắc Thuật đan vào nhau đặt dưới cằm, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt xinh đẹp với nụ cười khẽ.

Một lúc sau, anh đẩy chiếc ghế công thái học về phía trước, ngón tay thon dài gõ nhanh lên bàn phím tiếng Anh.

[Ngày 4 tháng 1 năm 20XX, mẫu quan sát chịu sự kích thích từ bên ngoài và đang trong giai đoạn tâm lý yếu ớt, nhưng vẫn có ý thức, thậm chí còn đạt được sự tiến hóa tư duy đáng kinh ngạc.

Chiếc hộp Pandora mở ra sẽ giải phóng thói hư tật xấu của con người, mà cô ấy lại chính là niềm hy vọng nằm dưới đáy hộp, tỉnh táo ngoan cường, sinh ra trong bóng tối nhưng không chìm vào bóng tối...]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đoạn văn trong văn bản thí nghiệm đột nhiên kết thúc, khuôn mặt của Hoắc Thuật bị bao phủ bởi ánh sáng lạnh lẽo của màn hình, ánh mắt có hơi đờ đẫn.

Thuyết minh mang tính cá nhân cao, đã mất đi tính khách quan.

Sau đó, anh hồi hộp nhấn nút xóa, cho đến khi dòng thuyết minh mang tính chủ quan cuối cùng được xóa hoàn toàn.

[Xóa hiệu ứng người quan sát 1, sửa chữa số liệu thực nghiệm.]

[Số liệu đã được sửa chữa.]

...

Vài ngày sau, Hoắc Thuật gần như đều dành thời gian tới ở cạnh Lâm Tri Ngôn một lúc.

Có đôi khi là cùng nhau ăn một bữa cơm, đôi khi lại là mỗi người một góc ai làm việc nấy. Lâm Tri Ngôn biết công việc của anh bận rộn, cũng khuyên anh cứ yên tâm làm việc, cô có thể tự chăm sóc bản thân.

Nhưng lần nào Hoắc Thuật cũng chỉ cười, dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chăm chú cô rồi nói: “Ở cạnh Yêu Yêu chính là chuyện quan trọng nhất hiện tại.”

Chỉ chút lời âu yếm thôi nhưng lại khiến trái tim rung động rộn ràng.

Có lẽ đã lâu rồi Lâm Tri Ngôn chưa dựa dẫm vào ai đó, cho nên chỉ cần nghe thấy giọng nói quyến rũ của anh là vành tai không khỏi đỏ bừng.

Tình huống trên mạng vẫn đang sôi sục, không biết là blogger có tick V nào dẫn dắt mà rất nhiều cư dân mạng không rõ lai lịch cùng hùa vào, nhiệt độ không giảm mà cứ tăng lên.

‘Người trong cuộc’ kia ngoại trừ một đoạn ghi âm thì không còn chứng cứ nào khác nữa. Cư dân mạng theo dõi đương nhiên khó chịu, không ít người bắt đầu sinh ra tâm lý phản nghịch, nghi ngờ có phải anh ta không có bằng chứng trong tay hay không, coi mọi người là vũ khí... Tình huống dần dần mất khống chế.

Một cảnh sát nữ của Cục Công an không gian mạng còn cố ý gọi điện để trấn an Lâm Tri Ngôn, nói chuyện điều tra đang được thúc đẩy tích cực, bảo cô đừng bị dư luận ảnh hưởng… Cho dù cô không thể nào mở miệng trả lời lại.

Mọi chuyện thật sự thay đổi là vào năm ngày sau, Lâm Tri Ngôn đang chuẩn bị về nhà sau sau một buổi học vẽ quốc họa thì thấy một người đàn ông trung niên râu ria xồm xàm đang ngồi xổm ngoài cổng cô nhi viện.

Nhìn thấy Lâm Tri Ngôn bước ra, người đàn ông vội vàng đứng dậy, hốt hoảng la: “Lâm Tri Ngôn, dừng bước nói chuyện đi.”

Lâm Tri Ngôn chần chờ nhìn anh ta, người đàn ông lau khuôn mặt có hốc mắt trũng sâu, hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói: “Tôi là Chúc Văn Bân.”

Chúc Văn Bân?!

Mới bao lâu không gặp, sao anh ta lại biến thành bộ dạng như quỷ thế này!

Sau đó Lâm Tri Ngôn vô thức lùi về sau một bước, cầm điện thoại báo cảnh sát bất cứ lúc nào.

“Cô đừng khẩn trương, tôi không có ý gì khác, chỉ là đặc biệt tới đây nói xin lỗi với cô...”

Một chiếc xe đi ngang qua, bấm còi, Chúc Văn Bân lại sợ hãi tới mức run rẩy, lo lắng nhìn khắp nơi, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới co rúm quay đầu lại.

Sau đó, anh ta bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Lâm Tri Ngôn.

“Tôi thừa nhận, là tôi đánh mất lương tâm, ghen ghét bị cô đoạt khách hàng cho nên mới tung tin đồn sai sự thật lên mạng. Tôi nhận lỗi, nhận lỗi với cô, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đền bù! Chỉ xin cô đừng tiếp tục truy cứu, đừng liên lụy tới người nhà tôi...”

Nói xong, anh ta nghiến răng, dập đầu xuống.

Lâm Tri Ngôn không chịu nổi cảnh mất mặt như vậy, vội kéo quần áo anh ta, mặt mày có phần cau có.

Cô có thể hiểu được từng câu từng chữ trong lời Chúc Văn Bân, nhưng sao ghép lại với nhau lại khó hiểu như thế?

[Anh nói cho rõ ràng, ai ‘liên lụy tới người nhà của anh’?]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0