Chương 39
2024-10-07 10:18:49
Cuối cùng, Hoắc Y Na cũng mở miệng đầy gượng gạo.
Lâm Tri Ngôn giả vờ tự hỏi: [Tôi nên nói thật hay là nói những lời dễ nghe đây?]
Thấy Hoắc Y Na lại sắp xù lông lên, lúc này cô mới cười khẽ, gõ chữ rằng: [Không nghiêm trọng như vậy đâu, cô chỉ là một cô bé không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào cho chính xác thôi.]
Hoắc Y Na nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy dị ứng với cụm từ "cô bé".
"Cô vẫn như vậy, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, chỉ cần cười với cô thì cô sẽ nghĩ đó là người tốt; còn hung dữ với cô thì cô sẽ thấy đó là người xấu... Sao trên đời này lại có người dễ lừa như cô nhỉ."
Hoắc Y Na hít sâu một hơi, ngước mắt lên lạnh lùng nói: "Tôi kêu cô cách xa Hoắc Thuật một chút mà cô lại không nghe, cô sẽ bị anh ta hại chết đấy!"
Lâm Tri Ngôn thầm giật mình, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng như thủy triều lạnh lẽo.
[Ý cô là sao?] Cô nhìn chằm chằm Hoắc Y Na.
Hoắc Y Na nhận ra mình vừa nói cái gì, vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức mím chặt môi.
Cô ấy đang sợ hãi.
Nhưng sợ ai đây? Trong thoáng chốc Lâm Tri Ngôn không dám suy nghĩ sâu xa.
Cô bước về phía trước hai bước rồi ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn của Hoắc Y Na, nhìn thẳng vào mắt của thiếu nữ.
Hoắc Y Na tránh mắt đi, muốn chuyển xe lăn đi theo bản năng nhưng lại bị Lâm Tri Ngôn đè lại.
[Cô nói cho tôi biết đi, câu nói vừa rồi là có ý gì? Rốt cuộc là cô biết cái gì?]
"Tôi không biết! Tôi không thể... Cô buông tay ra!"
Môi Hoắc Y Na run rẩy, sau khi giãy giụa phí công, thấy sức của mình không thể lay chuyển được Lâm Tri Ngôn thì đột nhiên cô ta bịt kín mặt, khom lưng nói với vẻ không thể chịu nổi: "Tôi không thể nói, anh ta... Anh ta là con quái vật bất chấp lý lẽ!"
[Quái vật? Là Hoắc Thuật sao?]
Lâm Tri Ngôn nửa quỳ ôm thân hình mỏng manh đang khom của thiếu nữ vào lòng, sự run rẩy dữ dội này khiến cô thấy bất an: [Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu. Cô muốn nói thì nói, đừng đè nén bản thân nữa, nếu không muốn nói thì chúng ta dừng đề tài này tại đây.]
Giọng nữ AI không chút phập phồng nhưng lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng có thể xoa dịu lòng người.
Cảm xúc kích động của Hoắc Y Na lập tức được xoa dịu, mặc dù cô ta vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay nhưng cũng may là cơ thể không còn run rẩy nữa.
"Anh ta đã từng kể với cô lý do tại sao chân tôi bị liệt hay chưa?"
Giọng nói xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay, vừa yếu ớt vừa nặng nề.
Lâm Tri Ngôn gật đầu, sau đó giải thích: [Là tôi chủ động hỏi anh ấy.]
"Vậy anh ta có từng kể cú điện thoại cuối cùng mà tôi gọi trước khi hôn mê vì tai nạn giao thông là cho anh ta hay không? Khi đó tôi quá sợ hãi, dùng hết chút sức lực cuối cùng để nhấn phím tắt, xin anh ta cứu tôi... Nhưng cô đoán xem anh ta đã trả lời thế nào?"
Hoắc Y Na nhớ lại cảnh tượng khi đó, mười ngón tay gần như ghim vào mặt, dáng vẻ thống khổ đến tột cùng: "Anh ta trả lời lại một cách vô cảm rằng "em nên gọi 911 mà không phải anh", sau đó cúp máy một cách dứt khoát... Tôi hận anh ta vô cùng, nhưng lại hận bản thân mình hơn, lại đi ôm ảo tưởng với một con quái vật không có tình cảm như thế."
Bỗng nhiên Lâm Tri Ngôn cảm thấy cả người rét run, một tay nắm tay Hoắc Y Na để tránh cô ta tự làm chính mình bị thương vì kích động, tay còn lại thì cố giữ bình tĩnh để gõ chữ.
[Anh ấy không nhắc tới chuyện này, chỉ nói là cô giận dỗi bỏ nhà ra đi sau khi cãi nhau với người nhà, lén lấy xe của mẹ cô để đi gặp đàn anh, vậy nên mới gặp chuyện ngoài ý muốn.]
"Vậy sao, anh ta nói với cô như vậy sao?"
Hoắc Y Na cười khẩy một tiếng, nụ cười đó vừa mang theo sự châm chọc lại vừa mang theo sự bi thương hụt hẫng: "Nói vậy cũng không sai, đúng vậy, đúng là tôi cãi nhau một trận rất lớn với anh ta nên mới lén lấy xe của mẹ đi gặp Leo. Nhưng cô có biết tại sao tôi cãi nhau với anh ta hay không?"
Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Là vì một hạng mục thí nghiệm, tôi đã phát hiện bí mật dơ bẩn của anh ta."
Nghe thấy hai từ "thí nghiệm", trái tim Lâm Tri Ngôn như thắt lại.
Trực giác mách bảo cô rằng có chân tướng quan trọng nào đó sắp trồi lên mặt nước.
"Đàn anh Leo là người nhiệt tình dí dỏm, tuấn tú hoạt bát, cho dù là vận động hay là trong học tập thì đều rất xuất sắc, lúc còn học cấp ba anh ấy là đại diện cho học sinh ưu tú đã tốt nghiệp. Sau khi đậu vào đại học M, Leo làm quen với Hoắc Thuật, anh ấy rất tán thưởng năng lực của Hoắc Thuật, ban đầu Hoắc Thuật cũng đối xử rất tốt với Leo, thường xuyên dẫn Leo về nhà chơi, bọn họ cùng chơi bóng, biện luận, cùng đi du học, tham gia những hội thảo đứng đầu, có tài nguyên gì cũng sẽ dùng chung…”
“Tôi cứ tưởng Leo là người bạn tốt nhất của anh trai, vậy nên dần dần sinh ra tình cảm ngây thơ với anh ấy lúc nào không hay, cho đến hai năm sau, Leo dần dần thay đổi. Anh ấy nhiễm một vài sở thích tệ hại, thành tích xuống dốc không phanh, thậm chí còn gây ra gièm pha sao chép đề tài luận văn của Hoắc Thuật nữa. Về sau, anh ấy bị đại học M đuổi học rồi không tới nhà tôi thêm lần nào nữa. Mặc dù tôi rất buồn và thất vọng nhưng cũng không đến mức phản bội gia đình vì mối tình đầu đã lầm đường lạc lối, cho đến một đêm mưa, Leo uống say rồi leo tường vào nhà tôi tìm tôi, nói cho tôi biết từ đầu tới cuối những chuyện đã xảy ra... Hóa ra tất cả những chuyện này đều là thí nghiệm mà Hoắc Thuật thúc đẩy."
Hoắc Y Na hít sâu một hơi, nói: "Tôi không biết rốt cuộc anh ta đang nghiên cứu cái gì, chỉ biết là anh ta đồng ý trở thành bạn thân với Leo, chia sẻ tài nguyên với anh ấy, chia sẻ ích lợi với anh ấy, chỉ là vì muốn nuôi lớn tham vọng của Leo, phá hủy quan niệm và tín ngưỡng mà anh ấy đã xây dựng mười mấy năm, đến cả chuyện sao chép cũng là anh ta âm thầm cho phép. Tiền tài, tài nguyên, hoặc thậm chí là tài hoa, thử hỏi ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ đó chứ? Thế nên Leo đã ruồng bỏ sạch sẽ những phẩm hạnh mà mình đã giữ vững suốt mười mấy năm qua, từ một sinh viên ưu tú hoàn mỹ tỏa sáng như ánh mặt trời, trở thành kẻ sa đọa đầy những gièm pha..."
Tay chân Lâm Tri Ngôn rét run, bỗng dưng cô tìm thấy được cảm giác như đã từng quen từ chỗ người xa lạ tên Leo này.
Cứ như như những chuyện anh ta từng trải qua giống như những chuyện mà cô từng trải qua vậy.
Hoắc Thuật mà anh ta từng gặp, cô cũng từng được gặp.
Cảm giác này khiến cô run sợ, khó thở, đến nỗi ngón tay gõ chữ cũng không kìm được run lên khe khẽ.
[Tại sao?]
Cô hỏi: [Tại sao Hoắc Thuật lại làm như thế?]
"Ai mà biết? Có lẽ là vì muốn chứng minh nhân tính vốn xấu xí như thế, hoặc có thể là vì khống chế nhân tâm mới là cảnh giới cao nhất trong trò chơi này. Không thể hiểu được người bị tâm thần đâu, Lâm Tri Ngôn."
...
"Đây là nhân tính đấy, cô Lâm."
"Ai cũng ẩn chứa khả năng trở thành ác ma, chỉ là nếu bộc lộ bản tính nguy hiểm sẽ cản trở việc lấy được ích lợi, thế nên hầu hết mọi người đều chọn cách ngụy trang."
"Một khi bóc ra được lớp da văn minh bên ngoài, thì cho dù là người lịch sự tử tế như thế nào cũng sẽ biến thành ác ma tàn bạo khát máu thôi."
Câu nói khi xưa Hoắc Thuật từng nói lại quanh quẩn trong đầu cô, chẳng qua bây giờ cô mới nhận ra được sự lạnh lẽo thấu xương ẩn dưới sự "thông thấu bác học" đó.
Cứ như lớp mặt nạ hoàn mỹ đang bong ra từng mảng, để lộ cái sừng của quỷ Satan.
"Từ rất lâu trước kia mẹ đã nói với tôi rằng Hoắc Thuật không giống với người bình thường."
Hoắc Y Na lẩm bẩm kể ra, kéo suy nghĩ của Lâm Tri Ngôn về hiện thực nặng nề: "Mẹ nói rằng anh ta bị bắt cóc vào năm tám tuổi, đó là chuyện trước giao thừa một hôm, ba có một buổi họp mặt ở nhà chính nên không có thời gian nhúng tay vào, một mình anh ta bị nhốt trong tầng hầm ngầm tối tăm hôi thối suốt mấy ngày mấy đêm, sau khi được cứu ra thì gần như đã mất nửa cái mạng."
Lâm Tri Ngôn ngẩn ngơ.
Hóa ra vào đêm giáng sinh, "cú sốc mang tính hủy diệt" mà Hoắc Thuật không muốn nhắc tới là chỉ chuyện này.
"Mẹ tôi lo anh ta để lại chấn thương tâm lý nên đã mời bác sĩ tâm lý đến để khai thông trị liệu cho anh ta, nhưng cô đoán xem cuối cùng thế nào? Anh ta thể hiện vô cùng bình thường, ăn uống như thường, nói chuyện như thường, cứ như sự kiện bắt cóc chấn động đó chưa từng xảy ra với anh ta vậy... Cô có thể tưởng tượng được không? Một đứa trẻ còn chưa tới chín tuổi, trải qua bốn ngày năm đêm tàn khốc, chứng kiến cảnh bọn bắt cóc bị cảnh sát đặc nhiệm dùng một phát đạn bắn vỡ đầu chết ngay trước mắt mình, máu tươi văng đầy người, vậy mà anh ta bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra!"
Hoắc Y Na dùng hai tay ôm chặt lấy mình, cứ như làm vậy là có thể khiến mình thấy ấm áp hơn một chút: "Sau đó chúng tôi di cư sang nước ngoài, có một năm lúc tôi đi nhặt bóng thì vô tình vào nhầm phòng anh ta, sau đó phát hiện trên tủ đầu giường của anh ta có một cây "súng đồ chơi mô phỏng" do anh ta tự lắp ráp, nhưng chỉ có tôi biết... Đó vốn dĩ không phải là đồ chơi! Cô có biết không, lúc đó anh ta chỉ mới mười ba tuổi thôi! Anh ta giả vờ nghe lời ngoan ngoãn ở trước mặt mẹ và giáo viên, nhưng chỉ có tôi biết trong lòng anh ta điên cuồng tới mức nào! Không, phải nói là anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách nào đó, hoặc có thể nói là một hội chứng thiếu hụt tình cảm, dáng vẻ dịu dàng lịch sự săn sóc của anh ta toàn là bắt chước mà ra, chứ thực ra trong lòng anh ta máu lạnh và hờ hững hơn bất cứ ai!"
[... Bắt chước?]
Lâm Tri Ngôn nhìn hai chữ này, ý thức bị lôi kéo như muốn xé đôi ra làm hai.
Hoắc Thuật với dáng vẻ dịu dàng chu đáo, anh tuấn rạng rỡ, tài hoa ngút trời, Hoắc Thuật với dáng vẻ đùa bỡn lòng người, rất giỏi ngụy trang, nguy hiểm điên cuồng...
Cô không biết đâu mới là bộ mặt chân thật của anh, đâu mới là người yêu hoàn mỹ mà cô dốc hết sức tin tưởng.
Những gì nhìn thấy và nghe thấy hôm nay gần như đã lật đổ toàn bộ hiểu biết của cô về Hoắc Thuật, có thứ gì đó đang sụp đổ, một vết nứt rất nhỏ đang lan ra như mạng nhện, lung lay sắp đổ.
Lâm Tri Ngôn ấn thái dương, hít sâu một hơi mới tìm lại được một chút lý trí tỉnh táo.
[Vậy nên lúc trước cô cố ý làm khó tôi, mới đây không lâu còn tới công ty khiếu nại tôi, đều là vì muốn cảnh báo tôi hay sao? Là để tôi đừng đến gần Hoắc Thuật nữa à?]
Hoắc Y Na tỏ vẻ "đến bây giờ cô mới hiểu hay sao", sau đó trả lời với giọng nghẹn ngào: "Tôi biết Hoắc Thuật có hứng thú với cô, nhưng đáng tiếc là cô quá ngu ngốc! Sao cô có thể ngốc như vậy được chứ!"
Mũi Lâm Tri Ngôn cay cay, cười tự giễu.
[Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã chịu nói cho tôi biết những chuyện này.]
Lâm Tri Ngôn cúi người, dù rất khó nhưng vẫn ôm Hoắc Y Na chân thành: [Cảm ơn cô, Nana.]
Hai tay Hoắc Y Na cứng đờ đặt bên người, không hề nhúc nhích, nhưng vành mắt lại không kìm được đỏ ửng lên.
Cô ta không phải người tốt lành gì, thời niên thiếu phản nghịch, ỷ thế hiếp người, làm không ít những chuyện hoang đường. Lúc khỏe mạnh ai ai cũng ghét cô ta, sau này bị liệt rồi thì mọi người thương hại cô ta, chỉ có Lâm Tri Ngôn là đối xử với cô ta như người bình thường, sẽ đấu võ mồm pha trò với cô ta, cũng hiểu được sự đau khổ và tuyệt vọng cô ta giấu dưới lớp gai nhọn của mình...
Chỉ có trong thoáng chốc đó, cô ta mới cảm nhận rõ ràng được rằng mình vẫn còn tồn tại.
Lâm Tri Ngôn đứng dậy, vịn tường lấy lại bình tĩnh.
"Lâm Tri Ngôn!"
Bỗng nhiên Hoắc Y Na gọi cô lại, ngón tay nắm chặt tấm thảm lông dê, nói: "Quan Thiến là người của Hoắc Thuật, vậy nên việc cô nói chuyện với tôi không thể giấu được anh ta đâu. Nếu cô đi chất vấn Hoắc Thuật thì cho dù anh ta có nói cái gì, cô cũng đừng tin tưởng!"
Lâm Tri Ngôn im lặng rồi gật đầu.
[Tôi sẽ cố gắng phân biệt.]
Cô siết chặt tay, một lát sau mới giương mắt hỏi: [Nana, cô có biết mật khẩu máy tính trong thư phòng Hoắc Thuật là gì không?]
Lâm Tri Ngôn giả vờ tự hỏi: [Tôi nên nói thật hay là nói những lời dễ nghe đây?]
Thấy Hoắc Y Na lại sắp xù lông lên, lúc này cô mới cười khẽ, gõ chữ rằng: [Không nghiêm trọng như vậy đâu, cô chỉ là một cô bé không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào cho chính xác thôi.]
Hoắc Y Na nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy dị ứng với cụm từ "cô bé".
"Cô vẫn như vậy, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, chỉ cần cười với cô thì cô sẽ nghĩ đó là người tốt; còn hung dữ với cô thì cô sẽ thấy đó là người xấu... Sao trên đời này lại có người dễ lừa như cô nhỉ."
Hoắc Y Na hít sâu một hơi, ngước mắt lên lạnh lùng nói: "Tôi kêu cô cách xa Hoắc Thuật một chút mà cô lại không nghe, cô sẽ bị anh ta hại chết đấy!"
Lâm Tri Ngôn thầm giật mình, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng như thủy triều lạnh lẽo.
[Ý cô là sao?] Cô nhìn chằm chằm Hoắc Y Na.
Hoắc Y Na nhận ra mình vừa nói cái gì, vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức mím chặt môi.
Cô ấy đang sợ hãi.
Nhưng sợ ai đây? Trong thoáng chốc Lâm Tri Ngôn không dám suy nghĩ sâu xa.
Cô bước về phía trước hai bước rồi ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn của Hoắc Y Na, nhìn thẳng vào mắt của thiếu nữ.
Hoắc Y Na tránh mắt đi, muốn chuyển xe lăn đi theo bản năng nhưng lại bị Lâm Tri Ngôn đè lại.
[Cô nói cho tôi biết đi, câu nói vừa rồi là có ý gì? Rốt cuộc là cô biết cái gì?]
"Tôi không biết! Tôi không thể... Cô buông tay ra!"
Môi Hoắc Y Na run rẩy, sau khi giãy giụa phí công, thấy sức của mình không thể lay chuyển được Lâm Tri Ngôn thì đột nhiên cô ta bịt kín mặt, khom lưng nói với vẻ không thể chịu nổi: "Tôi không thể nói, anh ta... Anh ta là con quái vật bất chấp lý lẽ!"
[Quái vật? Là Hoắc Thuật sao?]
Lâm Tri Ngôn nửa quỳ ôm thân hình mỏng manh đang khom của thiếu nữ vào lòng, sự run rẩy dữ dội này khiến cô thấy bất an: [Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu. Cô muốn nói thì nói, đừng đè nén bản thân nữa, nếu không muốn nói thì chúng ta dừng đề tài này tại đây.]
Giọng nữ AI không chút phập phồng nhưng lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng có thể xoa dịu lòng người.
Cảm xúc kích động của Hoắc Y Na lập tức được xoa dịu, mặc dù cô ta vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay nhưng cũng may là cơ thể không còn run rẩy nữa.
"Anh ta đã từng kể với cô lý do tại sao chân tôi bị liệt hay chưa?"
Giọng nói xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay, vừa yếu ớt vừa nặng nề.
Lâm Tri Ngôn gật đầu, sau đó giải thích: [Là tôi chủ động hỏi anh ấy.]
"Vậy anh ta có từng kể cú điện thoại cuối cùng mà tôi gọi trước khi hôn mê vì tai nạn giao thông là cho anh ta hay không? Khi đó tôi quá sợ hãi, dùng hết chút sức lực cuối cùng để nhấn phím tắt, xin anh ta cứu tôi... Nhưng cô đoán xem anh ta đã trả lời thế nào?"
Hoắc Y Na nhớ lại cảnh tượng khi đó, mười ngón tay gần như ghim vào mặt, dáng vẻ thống khổ đến tột cùng: "Anh ta trả lời lại một cách vô cảm rằng "em nên gọi 911 mà không phải anh", sau đó cúp máy một cách dứt khoát... Tôi hận anh ta vô cùng, nhưng lại hận bản thân mình hơn, lại đi ôm ảo tưởng với một con quái vật không có tình cảm như thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên Lâm Tri Ngôn cảm thấy cả người rét run, một tay nắm tay Hoắc Y Na để tránh cô ta tự làm chính mình bị thương vì kích động, tay còn lại thì cố giữ bình tĩnh để gõ chữ.
[Anh ấy không nhắc tới chuyện này, chỉ nói là cô giận dỗi bỏ nhà ra đi sau khi cãi nhau với người nhà, lén lấy xe của mẹ cô để đi gặp đàn anh, vậy nên mới gặp chuyện ngoài ý muốn.]
"Vậy sao, anh ta nói với cô như vậy sao?"
Hoắc Y Na cười khẩy một tiếng, nụ cười đó vừa mang theo sự châm chọc lại vừa mang theo sự bi thương hụt hẫng: "Nói vậy cũng không sai, đúng vậy, đúng là tôi cãi nhau một trận rất lớn với anh ta nên mới lén lấy xe của mẹ đi gặp Leo. Nhưng cô có biết tại sao tôi cãi nhau với anh ta hay không?"
Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Là vì một hạng mục thí nghiệm, tôi đã phát hiện bí mật dơ bẩn của anh ta."
Nghe thấy hai từ "thí nghiệm", trái tim Lâm Tri Ngôn như thắt lại.
Trực giác mách bảo cô rằng có chân tướng quan trọng nào đó sắp trồi lên mặt nước.
"Đàn anh Leo là người nhiệt tình dí dỏm, tuấn tú hoạt bát, cho dù là vận động hay là trong học tập thì đều rất xuất sắc, lúc còn học cấp ba anh ấy là đại diện cho học sinh ưu tú đã tốt nghiệp. Sau khi đậu vào đại học M, Leo làm quen với Hoắc Thuật, anh ấy rất tán thưởng năng lực của Hoắc Thuật, ban đầu Hoắc Thuật cũng đối xử rất tốt với Leo, thường xuyên dẫn Leo về nhà chơi, bọn họ cùng chơi bóng, biện luận, cùng đi du học, tham gia những hội thảo đứng đầu, có tài nguyên gì cũng sẽ dùng chung…”
“Tôi cứ tưởng Leo là người bạn tốt nhất của anh trai, vậy nên dần dần sinh ra tình cảm ngây thơ với anh ấy lúc nào không hay, cho đến hai năm sau, Leo dần dần thay đổi. Anh ấy nhiễm một vài sở thích tệ hại, thành tích xuống dốc không phanh, thậm chí còn gây ra gièm pha sao chép đề tài luận văn của Hoắc Thuật nữa. Về sau, anh ấy bị đại học M đuổi học rồi không tới nhà tôi thêm lần nào nữa. Mặc dù tôi rất buồn và thất vọng nhưng cũng không đến mức phản bội gia đình vì mối tình đầu đã lầm đường lạc lối, cho đến một đêm mưa, Leo uống say rồi leo tường vào nhà tôi tìm tôi, nói cho tôi biết từ đầu tới cuối những chuyện đã xảy ra... Hóa ra tất cả những chuyện này đều là thí nghiệm mà Hoắc Thuật thúc đẩy."
Hoắc Y Na hít sâu một hơi, nói: "Tôi không biết rốt cuộc anh ta đang nghiên cứu cái gì, chỉ biết là anh ta đồng ý trở thành bạn thân với Leo, chia sẻ tài nguyên với anh ấy, chia sẻ ích lợi với anh ấy, chỉ là vì muốn nuôi lớn tham vọng của Leo, phá hủy quan niệm và tín ngưỡng mà anh ấy đã xây dựng mười mấy năm, đến cả chuyện sao chép cũng là anh ta âm thầm cho phép. Tiền tài, tài nguyên, hoặc thậm chí là tài hoa, thử hỏi ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ đó chứ? Thế nên Leo đã ruồng bỏ sạch sẽ những phẩm hạnh mà mình đã giữ vững suốt mười mấy năm qua, từ một sinh viên ưu tú hoàn mỹ tỏa sáng như ánh mặt trời, trở thành kẻ sa đọa đầy những gièm pha..."
Tay chân Lâm Tri Ngôn rét run, bỗng dưng cô tìm thấy được cảm giác như đã từng quen từ chỗ người xa lạ tên Leo này.
Cứ như như những chuyện anh ta từng trải qua giống như những chuyện mà cô từng trải qua vậy.
Hoắc Thuật mà anh ta từng gặp, cô cũng từng được gặp.
Cảm giác này khiến cô run sợ, khó thở, đến nỗi ngón tay gõ chữ cũng không kìm được run lên khe khẽ.
[Tại sao?]
Cô hỏi: [Tại sao Hoắc Thuật lại làm như thế?]
"Ai mà biết? Có lẽ là vì muốn chứng minh nhân tính vốn xấu xí như thế, hoặc có thể là vì khống chế nhân tâm mới là cảnh giới cao nhất trong trò chơi này. Không thể hiểu được người bị tâm thần đâu, Lâm Tri Ngôn."
...
"Đây là nhân tính đấy, cô Lâm."
"Ai cũng ẩn chứa khả năng trở thành ác ma, chỉ là nếu bộc lộ bản tính nguy hiểm sẽ cản trở việc lấy được ích lợi, thế nên hầu hết mọi người đều chọn cách ngụy trang."
"Một khi bóc ra được lớp da văn minh bên ngoài, thì cho dù là người lịch sự tử tế như thế nào cũng sẽ biến thành ác ma tàn bạo khát máu thôi."
Câu nói khi xưa Hoắc Thuật từng nói lại quanh quẩn trong đầu cô, chẳng qua bây giờ cô mới nhận ra được sự lạnh lẽo thấu xương ẩn dưới sự "thông thấu bác học" đó.
Cứ như lớp mặt nạ hoàn mỹ đang bong ra từng mảng, để lộ cái sừng của quỷ Satan.
"Từ rất lâu trước kia mẹ đã nói với tôi rằng Hoắc Thuật không giống với người bình thường."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Y Na lẩm bẩm kể ra, kéo suy nghĩ của Lâm Tri Ngôn về hiện thực nặng nề: "Mẹ nói rằng anh ta bị bắt cóc vào năm tám tuổi, đó là chuyện trước giao thừa một hôm, ba có một buổi họp mặt ở nhà chính nên không có thời gian nhúng tay vào, một mình anh ta bị nhốt trong tầng hầm ngầm tối tăm hôi thối suốt mấy ngày mấy đêm, sau khi được cứu ra thì gần như đã mất nửa cái mạng."
Lâm Tri Ngôn ngẩn ngơ.
Hóa ra vào đêm giáng sinh, "cú sốc mang tính hủy diệt" mà Hoắc Thuật không muốn nhắc tới là chỉ chuyện này.
"Mẹ tôi lo anh ta để lại chấn thương tâm lý nên đã mời bác sĩ tâm lý đến để khai thông trị liệu cho anh ta, nhưng cô đoán xem cuối cùng thế nào? Anh ta thể hiện vô cùng bình thường, ăn uống như thường, nói chuyện như thường, cứ như sự kiện bắt cóc chấn động đó chưa từng xảy ra với anh ta vậy... Cô có thể tưởng tượng được không? Một đứa trẻ còn chưa tới chín tuổi, trải qua bốn ngày năm đêm tàn khốc, chứng kiến cảnh bọn bắt cóc bị cảnh sát đặc nhiệm dùng một phát đạn bắn vỡ đầu chết ngay trước mắt mình, máu tươi văng đầy người, vậy mà anh ta bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra!"
Hoắc Y Na dùng hai tay ôm chặt lấy mình, cứ như làm vậy là có thể khiến mình thấy ấm áp hơn một chút: "Sau đó chúng tôi di cư sang nước ngoài, có một năm lúc tôi đi nhặt bóng thì vô tình vào nhầm phòng anh ta, sau đó phát hiện trên tủ đầu giường của anh ta có một cây "súng đồ chơi mô phỏng" do anh ta tự lắp ráp, nhưng chỉ có tôi biết... Đó vốn dĩ không phải là đồ chơi! Cô có biết không, lúc đó anh ta chỉ mới mười ba tuổi thôi! Anh ta giả vờ nghe lời ngoan ngoãn ở trước mặt mẹ và giáo viên, nhưng chỉ có tôi biết trong lòng anh ta điên cuồng tới mức nào! Không, phải nói là anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách nào đó, hoặc có thể nói là một hội chứng thiếu hụt tình cảm, dáng vẻ dịu dàng lịch sự săn sóc của anh ta toàn là bắt chước mà ra, chứ thực ra trong lòng anh ta máu lạnh và hờ hững hơn bất cứ ai!"
[... Bắt chước?]
Lâm Tri Ngôn nhìn hai chữ này, ý thức bị lôi kéo như muốn xé đôi ra làm hai.
Hoắc Thuật với dáng vẻ dịu dàng chu đáo, anh tuấn rạng rỡ, tài hoa ngút trời, Hoắc Thuật với dáng vẻ đùa bỡn lòng người, rất giỏi ngụy trang, nguy hiểm điên cuồng...
Cô không biết đâu mới là bộ mặt chân thật của anh, đâu mới là người yêu hoàn mỹ mà cô dốc hết sức tin tưởng.
Những gì nhìn thấy và nghe thấy hôm nay gần như đã lật đổ toàn bộ hiểu biết của cô về Hoắc Thuật, có thứ gì đó đang sụp đổ, một vết nứt rất nhỏ đang lan ra như mạng nhện, lung lay sắp đổ.
Lâm Tri Ngôn ấn thái dương, hít sâu một hơi mới tìm lại được một chút lý trí tỉnh táo.
[Vậy nên lúc trước cô cố ý làm khó tôi, mới đây không lâu còn tới công ty khiếu nại tôi, đều là vì muốn cảnh báo tôi hay sao? Là để tôi đừng đến gần Hoắc Thuật nữa à?]
Hoắc Y Na tỏ vẻ "đến bây giờ cô mới hiểu hay sao", sau đó trả lời với giọng nghẹn ngào: "Tôi biết Hoắc Thuật có hứng thú với cô, nhưng đáng tiếc là cô quá ngu ngốc! Sao cô có thể ngốc như vậy được chứ!"
Mũi Lâm Tri Ngôn cay cay, cười tự giễu.
[Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã chịu nói cho tôi biết những chuyện này.]
Lâm Tri Ngôn cúi người, dù rất khó nhưng vẫn ôm Hoắc Y Na chân thành: [Cảm ơn cô, Nana.]
Hai tay Hoắc Y Na cứng đờ đặt bên người, không hề nhúc nhích, nhưng vành mắt lại không kìm được đỏ ửng lên.
Cô ta không phải người tốt lành gì, thời niên thiếu phản nghịch, ỷ thế hiếp người, làm không ít những chuyện hoang đường. Lúc khỏe mạnh ai ai cũng ghét cô ta, sau này bị liệt rồi thì mọi người thương hại cô ta, chỉ có Lâm Tri Ngôn là đối xử với cô ta như người bình thường, sẽ đấu võ mồm pha trò với cô ta, cũng hiểu được sự đau khổ và tuyệt vọng cô ta giấu dưới lớp gai nhọn của mình...
Chỉ có trong thoáng chốc đó, cô ta mới cảm nhận rõ ràng được rằng mình vẫn còn tồn tại.
Lâm Tri Ngôn đứng dậy, vịn tường lấy lại bình tĩnh.
"Lâm Tri Ngôn!"
Bỗng nhiên Hoắc Y Na gọi cô lại, ngón tay nắm chặt tấm thảm lông dê, nói: "Quan Thiến là người của Hoắc Thuật, vậy nên việc cô nói chuyện với tôi không thể giấu được anh ta đâu. Nếu cô đi chất vấn Hoắc Thuật thì cho dù anh ta có nói cái gì, cô cũng đừng tin tưởng!"
Lâm Tri Ngôn im lặng rồi gật đầu.
[Tôi sẽ cố gắng phân biệt.]
Cô siết chặt tay, một lát sau mới giương mắt hỏi: [Nana, cô có biết mật khẩu máy tính trong thư phòng Hoắc Thuật là gì không?]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro