Chương 40
2024-10-07 10:18:49
Trời vẫn chưa tối, nhưng tất cả đèn trong phòng khách đều đã được bật lên, khiến nơi đây trở nên sáng sủa và rực rỡ.
Lâm Tri Ngôn nhặt cầm phổ bị rơi lên, đặt lại nó lên giá nhạc, ngón tay lúc rút lại rủ xuống chạm vào phím đàn đen trắng, vang lên tiếng vù vù, theo sau là tiếng tru tréo chói tai kéo dài.
Khuôn mặt cô phản chiếu trên thân đàn như tấm gương đen, hàng mi dài hơi cụp xuống, có bóng mờ mờ, nỗi tâm sự nhiều đến mức sắp hiện hết ra ngoài.
Cô không biết đã đứng đó bao lâu, ánh chiều tà ngoài cửa sổ vô cùng tĩnh mịch, một bàn tay với các khớp xương đều đặn vươn ra từ bên cạnh cô, đàn cho cô nghe một bản nhạc ngắn không rõ tên.
Các đốt ngón tay thon dài trắng nõn nhảy nhót giữa các phím đen trắng, thanh thoát mà uyển chuyển, các đường kinh lạc xinh đẹp trên mu bàn tay hiện rõ, một bức tranh vui tai vui mắt, chỉ cần nhìn cũng có thể biết giai điệu này nhẹ nhàng và dễ nghe đến mức nào.
Đáng tiếc máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn vĩnh viễn không có cách nào nghe hiểu được, giống như cô mãi mãi không thể nhìn thấu được người đàn ông đang đánh đàn.
“Đang đợi anh à? Sao không nhắn tin báo cho anh biết, anh nhận được tin nhất định sẽ nhanh chóng trở lại.”
Giọng nói của Hoắc Thuật ấm áp như gió xuân vang lên bên tai, nhưng Lâm Tri Ngôn lại vô cớ cảm thấy ớn lạnh.
Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông bao phủ lên đầu ngón tay của Lâm Tri Ngôn, nhưng cô lại rút tay lại mà không để lại dấu vết nào.
Hoắc Thuật khẽ ngây ra, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tri Ngôn nhanh chóng xốc lại tinh thần, từ từ hít một hơi rồi xoay người, bình tĩnh nhìn anh.
[A Thuật, em muốn nói chuyện với anh.]
Hoắc Thuật cũng không quá bất ngờ, cười ấm áp nói: “Được, chúng ta lên lầu nói chuyện.”
Anh nắm lấy tay Lâm Tri Ngôn đang buông thõng ở bên người, lực nắm nhẹ nhàng nhưng không thể phủ nhận nó.
Hơi ấm mỏng manh từ đầu ngón tay truyền tới, áp vào da thịt Lâm Tri Ngôn, sự ấm áp đó khiến không ai có thể tin rằng dưới thân xác này lại ẩn chứa một linh hồn với ham muốn hủy diệt.
Chỉ vài bước cầu thang, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy dài đằng đẵng như một thế kỷ đã trôi qua, mạch suy nghĩ cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Cách bố trí trên tầng hai vẫn như cũ, bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, nhưng Lâm Tri Ngôn lại nhạy bén phát hiện ra viên đá nguyên bản “Phù thủy xứ Oz” không thấy đâu, mà được thay thế bằng vật trang trí hình khối rubik màu trắng bạc.
Chiếc máy tính màn hình cong được đặt ở giữa, màn hình tối đen, giống như một chiếc hộp Pandora đang chờ được mở ra.
“Nhìn gì thế, Yêu Yêu?”
Hoắc Thuật khẽ vân vê ngón tay cô, kéo dòng suy nghĩ của cô trở lại.
[Viên đá đó đâu?] Lâm Tri Ngôn hỏi.
“Viên đá opal à? Anh cầm tạm đi có chút việc, sau này sẽ có bất ngờ.”
Hoắc Thuật xoay người cầm cốc nước ấm, kéo cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ: “Em muốn nói gì với anh?”
Lâm Tri Ngôn cầm lấy cốc nước ấm bằng gốm đang bốc khói, cụp mắt xuống một lúc, lấy hết can đảm nói: [Em muốn nói chuyện với anh về Leo.]
“Leo... Leo?”
Hoắc Thuật nheo mắt lại, nhanh chóng phản ứng lại: “Nana đã nói gì với em?”
[Đừng thay đổi chủ đề nữa, hiện tại là em muốn hỏi anh.]
Lâm Tri Ngôn mím môi gõ chữ, giống như muốn trút hết suy nghĩ cả một ngày ra: [Anh nói với em, Nana bị tai nạn ô tô là vì giận dỗi lén lấy xe đi gặp đàn anh, đàn anh đó là Leo phải không? “Một chết một bị thương” mà anh nói, người chết là Leo đúng không? Tại sao anh không cứu anh ta? Lúc em gái anh gọi điện thoại cho anh, tại sao anh lại cúp máy? Dịu dàng ân cần, bạc bẽo máu lạnh, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?]
“Yêu Yêu...”
[Trả lời em.]
Hoắc Thuật nhìn đôi mắt quật cường nghiêm túc của cô, im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Đúng, là anh ta.”
Lâm Tri Ngôn sững sờ, trái tim như rơi vào hố băng.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh như nước của Hoắc Thuật, đôi môi hé mở với vẻ không thể tin được, còn có phần sợ hãi.
“Về việc tại sao lại cúp máy Nana, anh không nghĩ làm như vậy là có gì sai. Bị thương thì nên gọi đến số cấp cứu, đây là đạo lý mà đến đứa trẻ con cũng hiểu được. Anh không phải là bác sĩ, cho dù chạy đến hiện trường thì thế nào? Đường dây điện thoại bị chiếm, sẽ chỉ làm lỡ thời cơ giải cứu tốt nhất.”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói: “Nana cũng giống như bà Bạch, thường hành động bốc đồng, thiếu lý trí, anh không ngờ em ấy lại hận anh vì chuyện vụn vặt này.”
... Chuyện vụn vặt?
Cô em gái mười bảy tuổi gặp tai nạn xe cộ trải qua ranh giới sống chết mong manh, chứng kiến đàn anh mình yêu thầm chết bên cạnh mình, thế mà chỉ là chuyện vụn vặt trong mắt Hoắc Thuật sao?
[Trong giây phút quan trọng giữa sự sống và cái chết cô ấy gọi cho anh là bởi vì cần anh, tin tưởng anh, anh chưa bao giờ nghĩ hành vi tự khoe khoang là lý trí này sẽ đẩy cô ấy xuống vực thẳm tuyệt vọng sao?]
“Anh nói rồi, em ấy cần là cấp cứu, chứ không phải anh.”
Hoắc Thuật hơi nghiêng đầu, giống như vô tội mà không thể lý giải được: “Anh không hiểu, các em đang để bụng cái gì. Các em quá cảm tính rồi đó.”
Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh đến mức gần như xa lạ.
Lâm Tri Ngôn đặt tách trà lên bàn, quyết định từ bỏ tranh luận với anh về vấn đề điểm mấu chốt của đạo đức và cảm tính lý tính.
[Leo thân bại danh liệt có phải là anh cố ý làm không? Có phải có liên quan đến… thí nghiệm của anh?]
“Anh cố ý? Kẻ thất bại sẽ luôn tìm lý do từ người khác.”
Hoắc Thuật mỉm cười, giống như đã hoàn toàn cởi bỏ lớp mặt nạ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Đúng vậy, ngay từ đầu anh đã không tin anh ta thật lòng muốn làm bạn với anh. Anh ta giống như rất nhiều người khác, chỉ nhìn trúng vầng hào quang rực rỡ bên ngoài của anh, không hiểu được bản chất bên trong của anh. Đã đến vì lợi ích, thì không cần phải tỏ ra chân thành. Lúc đầu, anh ta hưởng thụ những thành quả học thuật do sự va chạm tư duy với anh mang lại, dần dần bắt đầu cùng hưởng nguồn lực và tiền bạc của anh, thậm chí còn lấy chủ đề luận văn của anh làm của riêng cho mình, bởi vì anh ta biết anh sẽ không quan tâm. Yêu Yêu à, anh ta bị thất bại là do dục vọng lấp liếm sai lầm.”
Vào thời khắc thí nghiệm kết thúc, vẻ mặt dữ tợn không dám tin của Leo thật sự vô cùng thú vị.
Hoắc Thuật vừa nói, vừa nghiêng đầu ngóng nhìn Lâm Tri Ngôn: “Quả thật anh đã không kịp thời ngăn cản anh ta, anh chỉ cắt đứt sợi dây mà anh ta đã bám chặt lấy là anh khi anh ta từng bước rơi xuống vực sâu của dục vọng mà thôi, lẽ nào như vậy là sai sao? Với tư cách là người quan sát, không can thiệp vào đối tượng quan sát là nguyên tắc cơ bản nhất.”
Đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm đến mức dường như có thể nuốt chửng linh hồn của người khác.
[Rốt cuộc anh đang quan sát cái gì vậy? Anh đã nhận được sự đồng ý của anh ta chưa?]
“Người quan sát đứng ở một chiều không gian cao hơn, tại sao cần phải nhận được sự đồng ý của đối tượng quan sát?”
Hoắc Thuật hờ hững nói: “Yêu Yêu, em quan sát một bông hoa hay một con chuột bạch, phải nhận được sự đồng ý của chúng trước sao?”
[…]
Không, không đúng!
Lâm Tri Ngôn mím chặt môi, gắng sức phản bác: [Đó là một người sống sờ sờ!]
Trong mắt Hoắc Thuật không có chút cảm xúc dao động, khẽ hỏi: “Yêu Yêu, em biết tại sao Leo lại tìm Nana trước để làm gì không?”
Lâm Tri Ngôn đương nhiên không biết được.
“Anh ta nợ một khoản cờ bạc lớn ở Las Vegas, dụ bắt Nana chạy trốn, mục đích là lợi dụng em ấy để tống tiền.”
Hoắc Thuật liếc nhìn, giống như ở trên cao nhìn xuống toàn cục, hời hợt kể lại một mặt khác của sự việc.
“Anh đã nhắc nhở Nana, nhưng em ấy hoàn toàn không tin, còn thật sự cho rằng Leo chỉ là nạn nhân. Nếu em ấy thông minh hơn, lý trí hơn thì đã không xảy ra tai nạn đó.”
Lâm Tri Ngôn ngây ra.
Một bên là sự thật Hoắc Thuật bổ sung thêm, một bên là lời nhắc nhở chấn động của Hoắc Y Na: “Bất kể anh ta nói gì, cô cũng đừng tin!”
Cán cân lý trí lắc lư, ý thức của cô sắp bị xé làm đôi.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy mình đang ở trong tình huống “Rashomon*” hiện thực, lời khai dẫn chứng của mỗi bên liên quan được thêu dệt theo hướng có lợi cho bản thân họ…
*Rashomon: là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
Lâm Tri Ngôn không có cách nào phán xét.
Cô nhắm mắt, trấn tĩnh lại rồi gõ chữ: [Còn em thì sao? Anh có điều gì muốn thẳng thắn với em không?]
Ánh mắt Hoắc Thuật khẽ thay đổi.
[A Thuật, bây giờ em nghiêm túc hỏi lại anh một lần nữa.]
Cô xoay người nhìn Hoắc Thuật, ánh mắt lạnh nhạt như vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, gõ từng chữ một: [Anh đã từng lừa dối em chưa?]
Màn hình điện thoại di động nho nhỏ cùng dòng chữ lạnh lùng dường như không đủ chứa đựng những tâm sự ngổn ngang trong cô.
Hoắc Thuật cụp mắt hồi lâu, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Chưa từng.”
Anh giang tay ôm lấy Lâm Tri Ngôn vào lòng, cúi đầu nhắm mắt lại. Hơi thở nóng hổi từ gáy truyền đến dái tai, cuối cùng đọng lại hương thơm dịu nhẹ trên đó.
Lâm Tri Ngôn giơ tay đặt lên vai anh, vừa quay đầu định “nói” gì đó, anh liền nghiêng người ép tới.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy vào, chuyển động quấn lấy, giống như vừa vỗ về vừa có ý dỗ cô vui. Không bao lâu, nắm tay trên vai anh dần mất sức.
Giao tiếp giữa người trưởng thành quả thật không biết làm sao, nhất là khi một người thông minh như Hoắc Thuật chịu đặt lòng kiêu ngạo của mình xuống cúi đầu lấy lòng. Ý thức của Lâm Tri Ngôn vô cùng tỉnh táo, nhưng cơ thể lại mê muội không thể phản kháng, cô cảm thấy linh hồn mình như đang bay trên không, lạnh lùng nhìn xuống hai cơ thể đang quấn lấy nhau hôn môi.
Lúc Lâm Tri Ngôn từ trong phòng tắm bước ra, suýt nữa không đứng vững vì thiếu oxy.
Cô khép lại áo choàng tắm, dựa vào tường ngoài phòng tắm, trên đôi má thanh tú lộ ra vẻ ửng đỏ ướt át, lúc này cô cũng không quan tâm máy trợ thính có bị dính nước không, ra sức lau khô tóc rồi đeo máy trợ thính vào tai trái, lại đeo đồng hồ để nắm được thời gian.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy xối xả, vừa rồi cô cố gắng từ chối làm bước cuối cùng, hẳn là trong thời gian ngắn Hoắc Thuật sẽ không ra ngoài.
Lâm Tri Ngôn đi về phía bàn làm việc, ngồi lên ghế máy tính.
Lúc ấn mở nút nguồn, tay cô không khỏi run rẩy.
Trong đầu cô vang lên một giọng nói chất vấn: Lâm Tri Ngôn, mày thật sự muốn làm điều này sao? Một khi anh ấy phát hiện ra mày mở chiếc máy tính này, cho dù trong đó có đáp án mày muốn biết hay không, thì tình cảm của bọn mày cũng sẽ chấm dứt.
Một giọng nói khác lại hét lên trong đầu cô: Lâm Tri Ngôn, mày tỉnh táo lên! Mày phải có được sự thật thuộc về riêng mày, mày đã cho Hoắc Thuật cơ hội rồi!
Đúng vậy, cô đã cho Hoắc Thuật cơ hội rồi.
Ban ngày hỏi một lần, buổi tối lại hỏi một lần nữa.
Hoắc Thuật quá thông minh, rất biết cách kiểm soát chủ đề, cô còn có thể làm gì khác?
Màn hình máy tính nhanh chóng sáng lên, hiển thị cần nhập mật khẩu.
Ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu tới, Lâm Tri Ngôn mở điện thoại, tìm được dãy số tám chữ số mà Hoắc Y Na cung cấp trong bản ghi nhớ.
“... Đây là mật khẩu mà Leo nói với tôi. Hai năm trước tôi đã dùng nó để mở máy tính của Hoắc Thuật, không biết bây giờ còn dùng được không. Hoắc Thuật rất cảnh giác.”
Lời nói của Hoắc Y Na vẫn văng vẳng bên tai: “Nếu không được, cô thử ngày sinh của anh ta xem sao.”
Lâm Tri Ngôn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhập mật khẩu.
[Mật khẩu bị sai, bạn còn có hai lần để nhập lại!]
Lại nhập ngày sinh của Hoắc Thuật.
[Mật khẩu bị sai, bạn còn có một lần để nhập lại!]
Lâm Tri Ngôn vô cùng căng thẳng, cả hai mật khẩu đều không đúng, làm thế nào đây?
Phải từ bỏ sao?
Lâm Tri Ngôn quay lại nhìn bóng hình mờ ảo phản chiếu trên kính phòng tắm, trong lòng vô cớ cảm thấy xót xa: Rốt cuộc bản thân đang làm cái gì vậy! Điều gì đã ép cô đi đến bước này?
Lâm Tri Ngôn cắn môi, ôm trán hít một hơi thật sâu.
Nghĩ đến điều gì đó, cô từ từ mở mắt.
Thử lại lần cuối cùng, nếu lần này vẫn không thành công, thì đến cả ông trời cũng không muốn đứng về phía cô...
Lâm Tri Ngôn mở lịch trên điện thoại di động, không ngừng lật lại về những năm trước, tìm được ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch cách đây mười lăm năm, run rẩy nhập các con số...
Một tiếng “ting” khẽ vang lên, mật khẩu chính xác.
Một thiên tài như Hoắc Thuật không bao giờ cho phép bản thân có điểm yếu, nếu nói đến thất bại khắc sâu trong lòng mà anh đã gặp phải trong cuộc đời...
Lâm Tri Ngôn chỉ nghĩ đến một việc.
Cô đã đánh cược đúng, Hoắc Thuật thật sự đã dùng ngày bị bắt cóc để cài làm mật khẩu quan trọng.
Dòng chữ chưa được chỉnh sửa xong nằm trên thanh công cụ, Lâm Tri Ngôn nhấn nút bấm, nhập lại mật khẩu lần nữa. Bí mật khiến cô canh cánh trong lòng cứ như vậy trải ra trước mắt cô.
[Mẫu thí nghiệm số 003]
[Mẫu thí nghiệm số 003]
Lúc đọc hiểu được dòng chữ này, trái tim Lâm Tri Ngôn như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào, hít thở trở nên khó khăn.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo xuống đọc với tốc độ nhanh nhất, càng nhìn xuống, lòng cô càng trĩu nặng như rơi xuống vực thẳm.
Bên dưới là một tài liệu bằng hình ảnh và văn bản, hoàn cảnh gia đình và các mối quan hệ xã hội của Lâm Tri Ngôn đều vô cùng rõ ràng, trên bản đồ tư duy phân kỳ thậm chí còn ghi chú tất cả các sở thích của cô.
Kéo xuống nữa, là mấy trang... Ghi chép quan sát?
Lâm Tri Ngôn trầy trật đọc văn bản bằng tiếng nước ngoài đầy trên màn hình.
[Ngày 18 tháng 9 năm 20XX: Đối tượng quan sát được chọn, mẫu vật hai lần tiếp cận người quan sát, không rõ động cơ.]
[Ngày 19 tháng 9 năm 20XX: Mẫu vật có ý thức kháng cự rõ ràng về lợi ích vật chất, tâm lý phòng bị khá mạnh.]
[Ngày 22 tháng 9 năm 20XX: Mục tiêu nghi ngờ có thiện cảm với người quan sát, nhưng lại cự tuyệt bị thuần hóa, hành vi mâu thuẫn, động cơ không rõ ràng.]
[Ngày 27 tháng 9 năm 20XX: Loại bỏ ảnh hưởng của lượng biến đổi không liên quan đến dữ liệu thí nghiệm.]
[Ngày 06 tháng 10 năm 20XX: Con thỏ la hét.]
[Ngày 17 tháng 10 năm 20XX: Bước vào giai đoạn quan sát. Tinh thần mẫu vật ổn định, ý thức tỉnh táo.]
[Ngày 1 tháng 11 năm 20XX: Mẫu vật bị thế giới bên ngoài kích thích, tỏ ra khao khát tài nguyên vật chất, nhưng không phải là vì bản thân. Hành vi đi ngược lại với lý thuyết do người quan sát xây dựng, vẫn chưa được đi sâu phân tích.]
[Ngày 24 tháng 12 năm 20XX: Mẫu vật đã thiết lập mối quan hệ không xác định với người quan sát, dữ liệu không rõ ràng.]
[Ngày 4 tháng 1 năm 20XX: Mẫu vật quan sát bị bên ngoài kích thích, ở trong giai đoạn tâm lý yếu đuối, nhưng vẫn có ý thức tỉnh táo, thậm chí có thể nhìn thấy sự tiến hóa tư duy đáng kinh ngạc.]
[Loại bỏ hiệu ứng của người quan sát, sửa chữa dữ liệu thí nghiệm.]
[Dữ liệu đã được sửa chữa.]
Lâm Tri Ngôn nhặt cầm phổ bị rơi lên, đặt lại nó lên giá nhạc, ngón tay lúc rút lại rủ xuống chạm vào phím đàn đen trắng, vang lên tiếng vù vù, theo sau là tiếng tru tréo chói tai kéo dài.
Khuôn mặt cô phản chiếu trên thân đàn như tấm gương đen, hàng mi dài hơi cụp xuống, có bóng mờ mờ, nỗi tâm sự nhiều đến mức sắp hiện hết ra ngoài.
Cô không biết đã đứng đó bao lâu, ánh chiều tà ngoài cửa sổ vô cùng tĩnh mịch, một bàn tay với các khớp xương đều đặn vươn ra từ bên cạnh cô, đàn cho cô nghe một bản nhạc ngắn không rõ tên.
Các đốt ngón tay thon dài trắng nõn nhảy nhót giữa các phím đen trắng, thanh thoát mà uyển chuyển, các đường kinh lạc xinh đẹp trên mu bàn tay hiện rõ, một bức tranh vui tai vui mắt, chỉ cần nhìn cũng có thể biết giai điệu này nhẹ nhàng và dễ nghe đến mức nào.
Đáng tiếc máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn vĩnh viễn không có cách nào nghe hiểu được, giống như cô mãi mãi không thể nhìn thấu được người đàn ông đang đánh đàn.
“Đang đợi anh à? Sao không nhắn tin báo cho anh biết, anh nhận được tin nhất định sẽ nhanh chóng trở lại.”
Giọng nói của Hoắc Thuật ấm áp như gió xuân vang lên bên tai, nhưng Lâm Tri Ngôn lại vô cớ cảm thấy ớn lạnh.
Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông bao phủ lên đầu ngón tay của Lâm Tri Ngôn, nhưng cô lại rút tay lại mà không để lại dấu vết nào.
Hoắc Thuật khẽ ngây ra, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tri Ngôn nhanh chóng xốc lại tinh thần, từ từ hít một hơi rồi xoay người, bình tĩnh nhìn anh.
[A Thuật, em muốn nói chuyện với anh.]
Hoắc Thuật cũng không quá bất ngờ, cười ấm áp nói: “Được, chúng ta lên lầu nói chuyện.”
Anh nắm lấy tay Lâm Tri Ngôn đang buông thõng ở bên người, lực nắm nhẹ nhàng nhưng không thể phủ nhận nó.
Hơi ấm mỏng manh từ đầu ngón tay truyền tới, áp vào da thịt Lâm Tri Ngôn, sự ấm áp đó khiến không ai có thể tin rằng dưới thân xác này lại ẩn chứa một linh hồn với ham muốn hủy diệt.
Chỉ vài bước cầu thang, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy dài đằng đẵng như một thế kỷ đã trôi qua, mạch suy nghĩ cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Cách bố trí trên tầng hai vẫn như cũ, bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, nhưng Lâm Tri Ngôn lại nhạy bén phát hiện ra viên đá nguyên bản “Phù thủy xứ Oz” không thấy đâu, mà được thay thế bằng vật trang trí hình khối rubik màu trắng bạc.
Chiếc máy tính màn hình cong được đặt ở giữa, màn hình tối đen, giống như một chiếc hộp Pandora đang chờ được mở ra.
“Nhìn gì thế, Yêu Yêu?”
Hoắc Thuật khẽ vân vê ngón tay cô, kéo dòng suy nghĩ của cô trở lại.
[Viên đá đó đâu?] Lâm Tri Ngôn hỏi.
“Viên đá opal à? Anh cầm tạm đi có chút việc, sau này sẽ có bất ngờ.”
Hoắc Thuật xoay người cầm cốc nước ấm, kéo cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ: “Em muốn nói gì với anh?”
Lâm Tri Ngôn cầm lấy cốc nước ấm bằng gốm đang bốc khói, cụp mắt xuống một lúc, lấy hết can đảm nói: [Em muốn nói chuyện với anh về Leo.]
“Leo... Leo?”
Hoắc Thuật nheo mắt lại, nhanh chóng phản ứng lại: “Nana đã nói gì với em?”
[Đừng thay đổi chủ đề nữa, hiện tại là em muốn hỏi anh.]
Lâm Tri Ngôn mím môi gõ chữ, giống như muốn trút hết suy nghĩ cả một ngày ra: [Anh nói với em, Nana bị tai nạn ô tô là vì giận dỗi lén lấy xe đi gặp đàn anh, đàn anh đó là Leo phải không? “Một chết một bị thương” mà anh nói, người chết là Leo đúng không? Tại sao anh không cứu anh ta? Lúc em gái anh gọi điện thoại cho anh, tại sao anh lại cúp máy? Dịu dàng ân cần, bạc bẽo máu lạnh, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?]
“Yêu Yêu...”
[Trả lời em.]
Hoắc Thuật nhìn đôi mắt quật cường nghiêm túc của cô, im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Đúng, là anh ta.”
Lâm Tri Ngôn sững sờ, trái tim như rơi vào hố băng.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh như nước của Hoắc Thuật, đôi môi hé mở với vẻ không thể tin được, còn có phần sợ hãi.
“Về việc tại sao lại cúp máy Nana, anh không nghĩ làm như vậy là có gì sai. Bị thương thì nên gọi đến số cấp cứu, đây là đạo lý mà đến đứa trẻ con cũng hiểu được. Anh không phải là bác sĩ, cho dù chạy đến hiện trường thì thế nào? Đường dây điện thoại bị chiếm, sẽ chỉ làm lỡ thời cơ giải cứu tốt nhất.”
Hoắc Thuật bình tĩnh nói: “Nana cũng giống như bà Bạch, thường hành động bốc đồng, thiếu lý trí, anh không ngờ em ấy lại hận anh vì chuyện vụn vặt này.”
... Chuyện vụn vặt?
Cô em gái mười bảy tuổi gặp tai nạn xe cộ trải qua ranh giới sống chết mong manh, chứng kiến đàn anh mình yêu thầm chết bên cạnh mình, thế mà chỉ là chuyện vụn vặt trong mắt Hoắc Thuật sao?
[Trong giây phút quan trọng giữa sự sống và cái chết cô ấy gọi cho anh là bởi vì cần anh, tin tưởng anh, anh chưa bao giờ nghĩ hành vi tự khoe khoang là lý trí này sẽ đẩy cô ấy xuống vực thẳm tuyệt vọng sao?]
“Anh nói rồi, em ấy cần là cấp cứu, chứ không phải anh.”
Hoắc Thuật hơi nghiêng đầu, giống như vô tội mà không thể lý giải được: “Anh không hiểu, các em đang để bụng cái gì. Các em quá cảm tính rồi đó.”
Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh đến mức gần như xa lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn đặt tách trà lên bàn, quyết định từ bỏ tranh luận với anh về vấn đề điểm mấu chốt của đạo đức và cảm tính lý tính.
[Leo thân bại danh liệt có phải là anh cố ý làm không? Có phải có liên quan đến… thí nghiệm của anh?]
“Anh cố ý? Kẻ thất bại sẽ luôn tìm lý do từ người khác.”
Hoắc Thuật mỉm cười, giống như đã hoàn toàn cởi bỏ lớp mặt nạ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Đúng vậy, ngay từ đầu anh đã không tin anh ta thật lòng muốn làm bạn với anh. Anh ta giống như rất nhiều người khác, chỉ nhìn trúng vầng hào quang rực rỡ bên ngoài của anh, không hiểu được bản chất bên trong của anh. Đã đến vì lợi ích, thì không cần phải tỏ ra chân thành. Lúc đầu, anh ta hưởng thụ những thành quả học thuật do sự va chạm tư duy với anh mang lại, dần dần bắt đầu cùng hưởng nguồn lực và tiền bạc của anh, thậm chí còn lấy chủ đề luận văn của anh làm của riêng cho mình, bởi vì anh ta biết anh sẽ không quan tâm. Yêu Yêu à, anh ta bị thất bại là do dục vọng lấp liếm sai lầm.”
Vào thời khắc thí nghiệm kết thúc, vẻ mặt dữ tợn không dám tin của Leo thật sự vô cùng thú vị.
Hoắc Thuật vừa nói, vừa nghiêng đầu ngóng nhìn Lâm Tri Ngôn: “Quả thật anh đã không kịp thời ngăn cản anh ta, anh chỉ cắt đứt sợi dây mà anh ta đã bám chặt lấy là anh khi anh ta từng bước rơi xuống vực sâu của dục vọng mà thôi, lẽ nào như vậy là sai sao? Với tư cách là người quan sát, không can thiệp vào đối tượng quan sát là nguyên tắc cơ bản nhất.”
Đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm đến mức dường như có thể nuốt chửng linh hồn của người khác.
[Rốt cuộc anh đang quan sát cái gì vậy? Anh đã nhận được sự đồng ý của anh ta chưa?]
“Người quan sát đứng ở một chiều không gian cao hơn, tại sao cần phải nhận được sự đồng ý của đối tượng quan sát?”
Hoắc Thuật hờ hững nói: “Yêu Yêu, em quan sát một bông hoa hay một con chuột bạch, phải nhận được sự đồng ý của chúng trước sao?”
[…]
Không, không đúng!
Lâm Tri Ngôn mím chặt môi, gắng sức phản bác: [Đó là một người sống sờ sờ!]
Trong mắt Hoắc Thuật không có chút cảm xúc dao động, khẽ hỏi: “Yêu Yêu, em biết tại sao Leo lại tìm Nana trước để làm gì không?”
Lâm Tri Ngôn đương nhiên không biết được.
“Anh ta nợ một khoản cờ bạc lớn ở Las Vegas, dụ bắt Nana chạy trốn, mục đích là lợi dụng em ấy để tống tiền.”
Hoắc Thuật liếc nhìn, giống như ở trên cao nhìn xuống toàn cục, hời hợt kể lại một mặt khác của sự việc.
“Anh đã nhắc nhở Nana, nhưng em ấy hoàn toàn không tin, còn thật sự cho rằng Leo chỉ là nạn nhân. Nếu em ấy thông minh hơn, lý trí hơn thì đã không xảy ra tai nạn đó.”
Lâm Tri Ngôn ngây ra.
Một bên là sự thật Hoắc Thuật bổ sung thêm, một bên là lời nhắc nhở chấn động của Hoắc Y Na: “Bất kể anh ta nói gì, cô cũng đừng tin!”
Cán cân lý trí lắc lư, ý thức của cô sắp bị xé làm đôi.
Lâm Tri Ngôn cảm thấy mình đang ở trong tình huống “Rashomon*” hiện thực, lời khai dẫn chứng của mỗi bên liên quan được thêu dệt theo hướng có lợi cho bản thân họ…
*Rashomon: là hiện tượng xảy ra khi một sự kiện được các cá nhân liên quan diễn giải theo nhiều cách khác nhau, thậm chí trái ngược nhau.
Lâm Tri Ngôn không có cách nào phán xét.
Cô nhắm mắt, trấn tĩnh lại rồi gõ chữ: [Còn em thì sao? Anh có điều gì muốn thẳng thắn với em không?]
Ánh mắt Hoắc Thuật khẽ thay đổi.
[A Thuật, bây giờ em nghiêm túc hỏi lại anh một lần nữa.]
Cô xoay người nhìn Hoắc Thuật, ánh mắt lạnh nhạt như vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, gõ từng chữ một: [Anh đã từng lừa dối em chưa?]
Màn hình điện thoại di động nho nhỏ cùng dòng chữ lạnh lùng dường như không đủ chứa đựng những tâm sự ngổn ngang trong cô.
Hoắc Thuật cụp mắt hồi lâu, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Chưa từng.”
Anh giang tay ôm lấy Lâm Tri Ngôn vào lòng, cúi đầu nhắm mắt lại. Hơi thở nóng hổi từ gáy truyền đến dái tai, cuối cùng đọng lại hương thơm dịu nhẹ trên đó.
Lâm Tri Ngôn giơ tay đặt lên vai anh, vừa quay đầu định “nói” gì đó, anh liền nghiêng người ép tới.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy vào, chuyển động quấn lấy, giống như vừa vỗ về vừa có ý dỗ cô vui. Không bao lâu, nắm tay trên vai anh dần mất sức.
Giao tiếp giữa người trưởng thành quả thật không biết làm sao, nhất là khi một người thông minh như Hoắc Thuật chịu đặt lòng kiêu ngạo của mình xuống cúi đầu lấy lòng. Ý thức của Lâm Tri Ngôn vô cùng tỉnh táo, nhưng cơ thể lại mê muội không thể phản kháng, cô cảm thấy linh hồn mình như đang bay trên không, lạnh lùng nhìn xuống hai cơ thể đang quấn lấy nhau hôn môi.
Lúc Lâm Tri Ngôn từ trong phòng tắm bước ra, suýt nữa không đứng vững vì thiếu oxy.
Cô khép lại áo choàng tắm, dựa vào tường ngoài phòng tắm, trên đôi má thanh tú lộ ra vẻ ửng đỏ ướt át, lúc này cô cũng không quan tâm máy trợ thính có bị dính nước không, ra sức lau khô tóc rồi đeo máy trợ thính vào tai trái, lại đeo đồng hồ để nắm được thời gian.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy xối xả, vừa rồi cô cố gắng từ chối làm bước cuối cùng, hẳn là trong thời gian ngắn Hoắc Thuật sẽ không ra ngoài.
Lâm Tri Ngôn đi về phía bàn làm việc, ngồi lên ghế máy tính.
Lúc ấn mở nút nguồn, tay cô không khỏi run rẩy.
Trong đầu cô vang lên một giọng nói chất vấn: Lâm Tri Ngôn, mày thật sự muốn làm điều này sao? Một khi anh ấy phát hiện ra mày mở chiếc máy tính này, cho dù trong đó có đáp án mày muốn biết hay không, thì tình cảm của bọn mày cũng sẽ chấm dứt.
Một giọng nói khác lại hét lên trong đầu cô: Lâm Tri Ngôn, mày tỉnh táo lên! Mày phải có được sự thật thuộc về riêng mày, mày đã cho Hoắc Thuật cơ hội rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, cô đã cho Hoắc Thuật cơ hội rồi.
Ban ngày hỏi một lần, buổi tối lại hỏi một lần nữa.
Hoắc Thuật quá thông minh, rất biết cách kiểm soát chủ đề, cô còn có thể làm gì khác?
Màn hình máy tính nhanh chóng sáng lên, hiển thị cần nhập mật khẩu.
Ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu tới, Lâm Tri Ngôn mở điện thoại, tìm được dãy số tám chữ số mà Hoắc Y Na cung cấp trong bản ghi nhớ.
“... Đây là mật khẩu mà Leo nói với tôi. Hai năm trước tôi đã dùng nó để mở máy tính của Hoắc Thuật, không biết bây giờ còn dùng được không. Hoắc Thuật rất cảnh giác.”
Lời nói của Hoắc Y Na vẫn văng vẳng bên tai: “Nếu không được, cô thử ngày sinh của anh ta xem sao.”
Lâm Tri Ngôn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhập mật khẩu.
[Mật khẩu bị sai, bạn còn có hai lần để nhập lại!]
Lại nhập ngày sinh của Hoắc Thuật.
[Mật khẩu bị sai, bạn còn có một lần để nhập lại!]
Lâm Tri Ngôn vô cùng căng thẳng, cả hai mật khẩu đều không đúng, làm thế nào đây?
Phải từ bỏ sao?
Lâm Tri Ngôn quay lại nhìn bóng hình mờ ảo phản chiếu trên kính phòng tắm, trong lòng vô cớ cảm thấy xót xa: Rốt cuộc bản thân đang làm cái gì vậy! Điều gì đã ép cô đi đến bước này?
Lâm Tri Ngôn cắn môi, ôm trán hít một hơi thật sâu.
Nghĩ đến điều gì đó, cô từ từ mở mắt.
Thử lại lần cuối cùng, nếu lần này vẫn không thành công, thì đến cả ông trời cũng không muốn đứng về phía cô...
Lâm Tri Ngôn mở lịch trên điện thoại di động, không ngừng lật lại về những năm trước, tìm được ngày hai mươi chín tháng mười hai âm lịch cách đây mười lăm năm, run rẩy nhập các con số...
Một tiếng “ting” khẽ vang lên, mật khẩu chính xác.
Một thiên tài như Hoắc Thuật không bao giờ cho phép bản thân có điểm yếu, nếu nói đến thất bại khắc sâu trong lòng mà anh đã gặp phải trong cuộc đời...
Lâm Tri Ngôn chỉ nghĩ đến một việc.
Cô đã đánh cược đúng, Hoắc Thuật thật sự đã dùng ngày bị bắt cóc để cài làm mật khẩu quan trọng.
Dòng chữ chưa được chỉnh sửa xong nằm trên thanh công cụ, Lâm Tri Ngôn nhấn nút bấm, nhập lại mật khẩu lần nữa. Bí mật khiến cô canh cánh trong lòng cứ như vậy trải ra trước mắt cô.
[Mẫu thí nghiệm số 003]
[Mẫu thí nghiệm số 003]
Lúc đọc hiểu được dòng chữ này, trái tim Lâm Tri Ngôn như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào, hít thở trở nên khó khăn.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo xuống đọc với tốc độ nhanh nhất, càng nhìn xuống, lòng cô càng trĩu nặng như rơi xuống vực thẳm.
Bên dưới là một tài liệu bằng hình ảnh và văn bản, hoàn cảnh gia đình và các mối quan hệ xã hội của Lâm Tri Ngôn đều vô cùng rõ ràng, trên bản đồ tư duy phân kỳ thậm chí còn ghi chú tất cả các sở thích của cô.
Kéo xuống nữa, là mấy trang... Ghi chép quan sát?
Lâm Tri Ngôn trầy trật đọc văn bản bằng tiếng nước ngoài đầy trên màn hình.
[Ngày 18 tháng 9 năm 20XX: Đối tượng quan sát được chọn, mẫu vật hai lần tiếp cận người quan sát, không rõ động cơ.]
[Ngày 19 tháng 9 năm 20XX: Mẫu vật có ý thức kháng cự rõ ràng về lợi ích vật chất, tâm lý phòng bị khá mạnh.]
[Ngày 22 tháng 9 năm 20XX: Mục tiêu nghi ngờ có thiện cảm với người quan sát, nhưng lại cự tuyệt bị thuần hóa, hành vi mâu thuẫn, động cơ không rõ ràng.]
[Ngày 27 tháng 9 năm 20XX: Loại bỏ ảnh hưởng của lượng biến đổi không liên quan đến dữ liệu thí nghiệm.]
[Ngày 06 tháng 10 năm 20XX: Con thỏ la hét.]
[Ngày 17 tháng 10 năm 20XX: Bước vào giai đoạn quan sát. Tinh thần mẫu vật ổn định, ý thức tỉnh táo.]
[Ngày 1 tháng 11 năm 20XX: Mẫu vật bị thế giới bên ngoài kích thích, tỏ ra khao khát tài nguyên vật chất, nhưng không phải là vì bản thân. Hành vi đi ngược lại với lý thuyết do người quan sát xây dựng, vẫn chưa được đi sâu phân tích.]
[Ngày 24 tháng 12 năm 20XX: Mẫu vật đã thiết lập mối quan hệ không xác định với người quan sát, dữ liệu không rõ ràng.]
[Ngày 4 tháng 1 năm 20XX: Mẫu vật quan sát bị bên ngoài kích thích, ở trong giai đoạn tâm lý yếu đuối, nhưng vẫn có ý thức tỉnh táo, thậm chí có thể nhìn thấy sự tiến hóa tư duy đáng kinh ngạc.]
[Loại bỏ hiệu ứng của người quan sát, sửa chữa dữ liệu thí nghiệm.]
[Dữ liệu đã được sửa chữa.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro