Chương 41
2024-10-07 10:18:49
Dữ liệu ngày gần đây nhất để trống, giống như không có thời gian ghi lại, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó không thể kiểm soát được, khiến toàn bộ văn bản đã viết bị xóa sạch...
Lâm Tri Ngôn không có tâm trạng để phân tích, toàn bộ cơ thể cô như ngâm trong nước lạnh, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ớn lạnh.
Em biết giải phẫu một con thỏ cần mấy bước không?
Đầu tiên phải chọn một mục tiêu dễ bảo đủ tiêu chuẩn, gần gũi cưng nựng vào thời điểm thích hợp;
Sau đó mê hoặc, để nó lơi lỏng cảnh giác, mất đi ý trí;
Tiếp theo mổ xẻ da thịt cùng xương để lộ ra trái tim đang đập không chút phòng bị, quan sát tình trạng của nó;
Tiếp nữa, cung cấp đủ mọi kích thích để có được phản xạ có điều kiện chân thực nhất của nó;
Đợi đến khi nhận được kết quả mình mong muốn, thì thí nghiệm kết thúc, xử tử mẫu vật.
Lâm Tri Ngôn từng đồng cảm với những con thỏ bị mổ xẻ để quan sát đó, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, mỗi một con thỏ run rẩy la hét trong phòng thí nghiệm kia đều là cô.
Sự mê hoặc của lợi ích tiền tài, sự quan sát cảm xúc và Hoắc Thuật luôn là người đầu tiên chạy đến bên cô mỗi khi cô gặp bất lợi...
Thì ra đều là những “nhãn thí nghiệm” được thiết kế riêng cho cô.
Những thứ cô cho là dịu dàng hào hoa phong nhã, quan tâm săn sóc đều chỉ là những biểu hiện giả dối được Hoắc Thuật bày ra nhằm mục đích có được dữ liệu quan sát trực tiếp mà thôi.
Những việc xưa rõ mồn một như hiện ra trước mắt, Lâm Tri Ngôn cảm thấy trái tim mình như bị một con dao mổ sắc bén mổ xẻ, cái lạnh thấu xương từng chút một truyền vào trong da thịt, để lại những vết thương khắp người.
Thật hoang đường.
Trên thế giới này rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?
“Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn run rẩy, chỉ nghe thấy giọng nói kề sát phía sau, đã cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Cô dùng hết sức lực xoay người lại nhìn Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm buộc lỏng lẻo, vạt áo mở rộng, có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ ngực vạm vỡ của phần thân trên, kết hợp với mái tóc dày ướt nhẹp đang nhỏ giọt, giống như không kịp thu dọn lau khô đã bước ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt anh di chuyển xuống, nhìn đến màn hình máy tính đang mở phía sau Lâm Tri Ngôn, hàng mi cụp xuống khẽ run rẩy.
Dừng lại một giây, anh bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, giơ ngón tay nhấn nút tắt nguồn máy tính.
“Sao em lại ngồi đây? Tóc không sấy khô, sẽ bị cảm đó.”
Hoắc Thuật duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, giống như vô số lần thân mật trước đó.
Lâm Tri Ngôn đột nhiên tách bàn tay của anh ra, đứng dậy theo phản xạ có điều kiện rồi lùi về phía sau, cho đến khi dán sát vào bàn làm viêc, không thể lùi tiếp được nữa.
Động tác mạnh khiến chiếc ghế văn phòng nặng nề trượt ra xa một mét, đập vào tủ sách.
Nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, ánh mắt Hoắc Thuật tối sầm lại.
Những ngón tay giơ trong không trung cũng dần cuộn lại.
Lâm Tri Ngôn mò tìm chiếc điện thoại trên bàn, các khớp ngón tay trắng bệch, bàn tay run rẩy gõ chữ.
[Tại sao lại lừa tôi?]
“Yêu Yêu, trước tiên em...”
[Trả lời tôi!]
Lâm Tri Ngôn mím môi không tiếng động chất vấn, sức lực ở đầu ngón tay gần như xuyên thủng màn hình.
Hoắc Thuật im lặng, nhướng hàng mi ướt át, nói rõ ràng từng chữ: “Anh không lừa dối em.”
Trả lời vô cùng tự tin, khiến Lâm Tri Ngôn muốn bật cười.
[Tôi đã xem hết mọi thứ trong máy tính của anh rồi, bây giờ nói dối còn có ích gì!]
“Anh không nói dối, anh chỉ muốn hiểu rõ động cơ hành vi của em.”
[… Cái gì?]
“Tình thân, tình bạn và tình yêu, người đời luôn cổ xúy chúng là ba thứ tình cảm không vụ lợi nhất. Nhưng anh chưa từng trải qua.”
Hoắc Thuật lạnh nhạt nói: “Trẻ em cần có người nuôi dạy, người già cần có người phụng dưỡng, vì vậy con người đã tạo ra tình thân. Phiêu bạt bên ngoài cần có người hỗ trợ giúp đỡ, chia sẻ tài nguyên, vì vậy tạo ra tình bạn. Còn về tình yêu, logic của sự tồn tại đơn giản hơn, gen cần sinh sản, con người cần nối dõi tông đường, sự tồn tại của hormone thúc đẩy tình yêu... Việc duy trì tình cảm chủ yếu dựa trên sự trao đổi lợi ích. Cái gọi là “không vụ lợi” hoàn toàn không có công thức hay định lý nào cả, nhưng nó là mệnh đề giả để tự lừa dối mình.”
Quan điểm này được giáo sư dạy cho lúc anh mười lăm tuổi, đó là lần đầu tiên trong đời anh được dạy dỗ.
Giống như tất cả những thiên tài trẻ tuổi, Hoắc Thuật lúc đó kiêu ngạo và tự phụ từ trong xương cốt. Anh không cho rằng bản thân mình có gì sai, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình bị vấy bẩn bởi “thất bại”.
Kẻ mạnh thông minh sinh ra là để dựng lên trật tự thế giới, mọi lý thuyết trái ngược với hiểu biết của họ đều phải bị bác bỏ và xóa bỏ.
Anh nói với Lâm Tri Ngôn như này: “Anh chỉ đặt lợi ích trước mặt mọi người, sau đó quan sát sự lựa chọn của họ mà thôi.”
“Anh chỉ đang nghiên cứu môn học của anh.”
Nghe vậy, Lâm Tri Ngôn cảm thấy vô cùng thê lương.
Cô rất muốn cười thành tiếng, nhưng trong lòng đau đớn khiến khóe miệng nhếch lên cũng khó khăn, huyệt thái dương căng ra đau nhức.
Cuối cùng cô cũng tin Hoắc Thuật không có tình cảm, cũng không tin vào tất cả những tình cảm thuần khiết trên đời.
Chỉ vì cái lý do nực cười này mà anh chơi đùa những người vô tội quay mòng mòng. Trên đời còn điều gì vô lý, tàn nhẫn hơn thế?
[Mẫu thí nghiệm 003, hai người đáng thương bị anh quan sát, ngoài Leo, còn ai nữa?]
“...”
Hoắc Thuật cụp mắt, hạ giọng nói: “Đừng hỏi nữa Yêu Yêu, em sẽ không muốn biết đâu.”
[Tôi muốn biết!]
Đầu ngón tay Lâm Tri Ngôn lạnh buốt.
“Là bà Bạch.”
Đối tượng quan sát đầu tiên của anh chính là người mẹ ruột ham vật chất và hư vinh của anh.
Kể từ đó, tình thân, tình bạn và tình yêu, ba thí nghiệm đã hoàn thành một vòng khép kín hoàn hảo.
Lâm Tri Ngôn ngơ ngác buông thõng tay xuống, chiếc điện thoại di động nắm chặt trong lòng bàn tay đập mạnh vào mép bàn, phát ra một âm thanh chói tai.
Trong mắt Hoắc Thuật hiện lên vẻ đau lòng, muốn nhìn vết bầm trên tay cô, nhưng lại bị cô bất ngờ né tránh.
[Cho nên, anh cảm thấy việc tiến hành một thí nghiệm hợp pháp về bản chất con người hoàn toàn không tính là lừa dối tôi?]
Đúng vậy, như Hoắc Thuật đã nói, quan sát một bông hoa cần phải được sự đồng ý của hoa sao?
Quan sát một con chuột bạch, cần được sự đồng ý của chuột bạch sao?
Giải phẫu một con thỏ thí nghiệm, phải quan tâm đến cảm nhận của con thỏ sao?
Đáy mắt Lâm Tri Ngôn ươn ướt, hơi thở trở nên tắc nghẹn, giống như không khí xung quanh bị hút hết, cô sắp chết chìm trong tuyệt vọng.
Cô nhìn chằm chằm vào Hoắc Thuật đang im lặng, hận mình không thể hét lên để trút giận, hận giọng nói AI trên điện thoại không thể biểu đạt được sự tức giận của cô vào lúc này.
[Nhưng, điều này có thể giống được sao?]
[Lúc làm thí nghiệm sinh vật, anh có muốn lên giường với con thỏ trên bàn phẫu thuật không!]
Chất vấn không một tiếng động nhưng lại vang dội như tiếng sấm.
Hoắc Thuật không có cách nào trả lời được, anh không tìm được đáp án.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Tri Ngôn, lồng ngực anh căng tức đau đớn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Là bệnh tim sao? Không, gen của anh rất khỏe mạnh, trong dòng họ không có tiền sử bệnh tim, điều này thật kỳ lạ…
“... Hình như anh bị ốm rồi.”
Anh lẩm bẩm một mình, không biết là đang nói cho ai nghe.
Hoắc Thuật quen tỏ ra yếu đuối để lừa gạt người khác, Lâm Tri Ngôn sẽ không bao giờ tin anh nữa.
Cô đã từng tiến tới mà không chút do dự, cho rằng người có địa vị như Hoắc Thuật cùng lắm là không nghiêm túc trong mối quan hệ này, tệ nhất là sẽ không đi cùng cô dài lâu.
Lâm Tri Ngôn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cô không ngờ sẽ có kết cục hoang đường như này.
Hoắc Thuật thậm chí còn không coi cô là con người, Lâm Tri Ngôn... chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.
Anh không có yêu cũng không có hận, giống như người Thiếc tội nghiệp trong “Phù thủy xứ Oz”, không có trái tim, không có tình cảm...
Vì không hiểu yêu thích là gì, nên mới có thể dễ dàng nói ra lời yêu thích. Anh đứng ở góc độ của người quan sát, đã lên kế hoạch từ sớm cho việc này, nhìn Lâm Tri Ngôn từng bước chìm sâu hơn.
Mọi thứ đều có dấu vết để lại, nhưng buồn cười là đến bây giờ Lâm Tri Ngôn mới hiểu ra được!
Cô cảm thấy mình giống như đang chơi trò chơi giết người theo kịch bản, đi vòng vòng đảo ngược mấy lượt, đến lượt cuối cùng mới bất ngờ đảo ngược tình thế. “Người tốt” ở bên cạnh mà cô vẫn luôn dựa dẫm, tin tưởng, dốc hết sức đồng hành cùng, mới là BOSS lớn nhất trong trò chơi…
Thật nực cười, đúng không?
Hoắc Y Na mắng không sai, cô quá ngu ngốc, quá đần độn.
[Tại sao lại là tôi?]
Hơi thở Lâm Tri Ngôn run rẩy, dùng tư thái đơn độc gặp khó không chùn bước để yêu cầu một sự thật cuối cùng: [Tại sao lại chọn tôi?]
“Bởi vì em đủ tốt, đến ứng tuyển làm người phụ trách tắm rửa cũng quá trùng hợp.”
Giọng nói của Hoắc Thuật trầm khàn, đã không còn sự bình tĩnh và kiềm chế lúc đầu: “Anh không hiểu, tại sao lại có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác mà không đòi hỏi bất kỳ báo đáp nào.”
Từng câu chữ tựa như dao đang lăng trì.
[Cho nên, anh cảm thấy đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, là tôi có dụng ý khác?]
“Đó chỉ là suy nghĩ ban đầu của anh, không đại biểu cho bây giờ, Yêu Yêu...”
[Đừng gọi tôi như thế! Anh làm tôi cảm thấy buồn nôn!]
Lâm Tri Ngôn che máy trợ thính lại, giọng nói lạnh lùng đã không có cách nào thể hiện được nỗi đau trong lòng cô nữa.
Cô thậm chí còn không quan tâm mà dùng thủ ngữ, động tác của những ngón tay đan xen vừa tức giận vừa bi thương: [Người điếc lúc mua đồ sẽ bị ức hiếp, lúc giao tiếp sẽ bị cười nhạo khẩu âm, ngay cả anh cũng muốn bắt nạt tôi, tại sao? Chỉ bởi vì tôi không thể nói, không có cách nào lên án tố cáo sao? Bởi vì một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, cho dù có biến mất khỏi thế giới này cũng sẽ không để lại bất kỳ tiếng nói nào phải không? Lương thiện là sai ư!]
Hoắc Thuật lặng lẽ nhìn, nói: “Em không sai, đừng tự làm khó mình.”
[Anh quả thật có chướng ngại về mặt tình cảm. Anh nên đi khám bác sĩ chứ không nên ở đây đưa ra luận đề thí nghiệm gì đó!]
Lâm Tri Ngôn chuyển qua giọng nói trên điện thoại di động: [Tên điên.]
Lông mi Hoắc Thuật khẽ run.
“Tên điên…”
Anh thưởng thức hai chữ này, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.
Sau đó từ từ lộ ra nụ cười giễu cợt giống như tự ngược: “Đúng, rất nhiều người gọi anh như vậy. Nhưng anh không cho là như vậy, Yêu Yêu, anh chỉ lý trí hơn đại đa số mà thôi.”
Nhưng lý trí của anh lại là lưỡi dao sắc bén gây tổn thương nhất trên đời.
Lâm Tri Ngôn dường như đã kiệt sức, chống lên bàn mệt mỏi lùi lại hai bước.
Cô sai rồi, cô không nên mơ mộng hão huyền nói đạo lý với một tên điên ra vẻ đạo mạo.
[Chúng ta chia tay đi, nếu đây được coi như là ‘tình yêu’.]
Sợ Hoắc Thuật không hiểu, Lâm Tri Ngôn run rẩy chỉ vào Hoắc Thuật và mình, dùng lực tách hai bàn tay đang siết chặt ra, sức lực lớn đến mức dường như muốn xé toạc không khí, vẽ ra một ranh giới vô hình.
[Chia tay!]
Trái tim chợt nhói đau, còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Thuật đã tiến lên nắm chặt lấy cổ tay Lâm Tri Ngôn.
Nắm thật chặt giống như muốn níu giữ chút hy vọng cuối cùng.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, cúi xuống nhìn, thì ra là chiếc đồng hồ anh tặng cho Lâm Tri Ngôn cách đây không lâu.
Lâm Tri Ngôn vừa kinh ngạc vừa tức giận, vung mạnh tay.
Hoắc Thuật kéo cô lại, lông mi cụp xuống phủ một tầng u ám, nhìn lên có chút bi thương.
“Đừng đi.” Anh nói.
Lâm Tri Ngôn lạnh lùng nhìn anh, thở gấp.
Một người trong mắt chỉ có lý trí và lợi ích, bày ra dáng vẻ này cho ai xem đây?
Hay nói cách khác, trên người cô vẫn còn giá trị chưa khai thác hết?
Lâm Tri Ngôn từng chút một dứt khoát rút tay ra, dùng lực quá mạnh đến nỗi da trên cổ tay bị ma sát chuyển sang màu đỏ, cùng màu với màu đỏ của máu.
Cô dùng sức giật chiếc đồng hồ ra khỏi cổ tay, ném lên người Hoắc Thuật.
Dây đeo đồng hồ quất vào cằm hơi đau, nhưng chỉ bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.
Lâm Tri Ngôn cởi áo choàng tắm, mặc váy và áo khoác, sải bước xuống lầu rời đi đầu không ngoảnh lại
Phần thông tin tác giả: Hoắc Thuật thiếu hiểu biết về tình cảm nên không biết biểu đạt những cảm xúc như “yêu” và “hận”. Do đó nhận thức tình cảm của anh ấy được thể hiện nhiều hơn qua các bệnh trạng về thể chất: ví dụ, vui là cảm thấy thoải mái, buồn cảm thấy khó chịu, ghét cảm thấy chướng mắt. Những cảm xúc mạnh khác là ngón tay run rẩy hoặc trái tim đau đớn... Anh ấy không nhận ra đây là những cảm xúc mà chỉ nghĩ rằng mình bị bệnh.
Lâm Tri Ngôn không có tâm trạng để phân tích, toàn bộ cơ thể cô như ngâm trong nước lạnh, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ớn lạnh.
Em biết giải phẫu một con thỏ cần mấy bước không?
Đầu tiên phải chọn một mục tiêu dễ bảo đủ tiêu chuẩn, gần gũi cưng nựng vào thời điểm thích hợp;
Sau đó mê hoặc, để nó lơi lỏng cảnh giác, mất đi ý trí;
Tiếp theo mổ xẻ da thịt cùng xương để lộ ra trái tim đang đập không chút phòng bị, quan sát tình trạng của nó;
Tiếp nữa, cung cấp đủ mọi kích thích để có được phản xạ có điều kiện chân thực nhất của nó;
Đợi đến khi nhận được kết quả mình mong muốn, thì thí nghiệm kết thúc, xử tử mẫu vật.
Lâm Tri Ngôn từng đồng cảm với những con thỏ bị mổ xẻ để quan sát đó, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, mỗi một con thỏ run rẩy la hét trong phòng thí nghiệm kia đều là cô.
Sự mê hoặc của lợi ích tiền tài, sự quan sát cảm xúc và Hoắc Thuật luôn là người đầu tiên chạy đến bên cô mỗi khi cô gặp bất lợi...
Thì ra đều là những “nhãn thí nghiệm” được thiết kế riêng cho cô.
Những thứ cô cho là dịu dàng hào hoa phong nhã, quan tâm săn sóc đều chỉ là những biểu hiện giả dối được Hoắc Thuật bày ra nhằm mục đích có được dữ liệu quan sát trực tiếp mà thôi.
Những việc xưa rõ mồn một như hiện ra trước mắt, Lâm Tri Ngôn cảm thấy trái tim mình như bị một con dao mổ sắc bén mổ xẻ, cái lạnh thấu xương từng chút một truyền vào trong da thịt, để lại những vết thương khắp người.
Thật hoang đường.
Trên thế giới này rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?
“Yêu Yêu.”
Lâm Tri Ngôn run rẩy, chỉ nghe thấy giọng nói kề sát phía sau, đã cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Cô dùng hết sức lực xoay người lại nhìn Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm buộc lỏng lẻo, vạt áo mở rộng, có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ ngực vạm vỡ của phần thân trên, kết hợp với mái tóc dày ướt nhẹp đang nhỏ giọt, giống như không kịp thu dọn lau khô đã bước ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt anh di chuyển xuống, nhìn đến màn hình máy tính đang mở phía sau Lâm Tri Ngôn, hàng mi cụp xuống khẽ run rẩy.
Dừng lại một giây, anh bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, giơ ngón tay nhấn nút tắt nguồn máy tính.
“Sao em lại ngồi đây? Tóc không sấy khô, sẽ bị cảm đó.”
Hoắc Thuật duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, giống như vô số lần thân mật trước đó.
Lâm Tri Ngôn đột nhiên tách bàn tay của anh ra, đứng dậy theo phản xạ có điều kiện rồi lùi về phía sau, cho đến khi dán sát vào bàn làm viêc, không thể lùi tiếp được nữa.
Động tác mạnh khiến chiếc ghế văn phòng nặng nề trượt ra xa một mét, đập vào tủ sách.
Nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, ánh mắt Hoắc Thuật tối sầm lại.
Những ngón tay giơ trong không trung cũng dần cuộn lại.
Lâm Tri Ngôn mò tìm chiếc điện thoại trên bàn, các khớp ngón tay trắng bệch, bàn tay run rẩy gõ chữ.
[Tại sao lại lừa tôi?]
“Yêu Yêu, trước tiên em...”
[Trả lời tôi!]
Lâm Tri Ngôn mím môi không tiếng động chất vấn, sức lực ở đầu ngón tay gần như xuyên thủng màn hình.
Hoắc Thuật im lặng, nhướng hàng mi ướt át, nói rõ ràng từng chữ: “Anh không lừa dối em.”
Trả lời vô cùng tự tin, khiến Lâm Tri Ngôn muốn bật cười.
[Tôi đã xem hết mọi thứ trong máy tính của anh rồi, bây giờ nói dối còn có ích gì!]
“Anh không nói dối, anh chỉ muốn hiểu rõ động cơ hành vi của em.”
[… Cái gì?]
“Tình thân, tình bạn và tình yêu, người đời luôn cổ xúy chúng là ba thứ tình cảm không vụ lợi nhất. Nhưng anh chưa từng trải qua.”
Hoắc Thuật lạnh nhạt nói: “Trẻ em cần có người nuôi dạy, người già cần có người phụng dưỡng, vì vậy con người đã tạo ra tình thân. Phiêu bạt bên ngoài cần có người hỗ trợ giúp đỡ, chia sẻ tài nguyên, vì vậy tạo ra tình bạn. Còn về tình yêu, logic của sự tồn tại đơn giản hơn, gen cần sinh sản, con người cần nối dõi tông đường, sự tồn tại của hormone thúc đẩy tình yêu... Việc duy trì tình cảm chủ yếu dựa trên sự trao đổi lợi ích. Cái gọi là “không vụ lợi” hoàn toàn không có công thức hay định lý nào cả, nhưng nó là mệnh đề giả để tự lừa dối mình.”
Quan điểm này được giáo sư dạy cho lúc anh mười lăm tuổi, đó là lần đầu tiên trong đời anh được dạy dỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như tất cả những thiên tài trẻ tuổi, Hoắc Thuật lúc đó kiêu ngạo và tự phụ từ trong xương cốt. Anh không cho rằng bản thân mình có gì sai, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình bị vấy bẩn bởi “thất bại”.
Kẻ mạnh thông minh sinh ra là để dựng lên trật tự thế giới, mọi lý thuyết trái ngược với hiểu biết của họ đều phải bị bác bỏ và xóa bỏ.
Anh nói với Lâm Tri Ngôn như này: “Anh chỉ đặt lợi ích trước mặt mọi người, sau đó quan sát sự lựa chọn của họ mà thôi.”
“Anh chỉ đang nghiên cứu môn học của anh.”
Nghe vậy, Lâm Tri Ngôn cảm thấy vô cùng thê lương.
Cô rất muốn cười thành tiếng, nhưng trong lòng đau đớn khiến khóe miệng nhếch lên cũng khó khăn, huyệt thái dương căng ra đau nhức.
Cuối cùng cô cũng tin Hoắc Thuật không có tình cảm, cũng không tin vào tất cả những tình cảm thuần khiết trên đời.
Chỉ vì cái lý do nực cười này mà anh chơi đùa những người vô tội quay mòng mòng. Trên đời còn điều gì vô lý, tàn nhẫn hơn thế?
[Mẫu thí nghiệm 003, hai người đáng thương bị anh quan sát, ngoài Leo, còn ai nữa?]
“...”
Hoắc Thuật cụp mắt, hạ giọng nói: “Đừng hỏi nữa Yêu Yêu, em sẽ không muốn biết đâu.”
[Tôi muốn biết!]
Đầu ngón tay Lâm Tri Ngôn lạnh buốt.
“Là bà Bạch.”
Đối tượng quan sát đầu tiên của anh chính là người mẹ ruột ham vật chất và hư vinh của anh.
Kể từ đó, tình thân, tình bạn và tình yêu, ba thí nghiệm đã hoàn thành một vòng khép kín hoàn hảo.
Lâm Tri Ngôn ngơ ngác buông thõng tay xuống, chiếc điện thoại di động nắm chặt trong lòng bàn tay đập mạnh vào mép bàn, phát ra một âm thanh chói tai.
Trong mắt Hoắc Thuật hiện lên vẻ đau lòng, muốn nhìn vết bầm trên tay cô, nhưng lại bị cô bất ngờ né tránh.
[Cho nên, anh cảm thấy việc tiến hành một thí nghiệm hợp pháp về bản chất con người hoàn toàn không tính là lừa dối tôi?]
Đúng vậy, như Hoắc Thuật đã nói, quan sát một bông hoa cần phải được sự đồng ý của hoa sao?
Quan sát một con chuột bạch, cần được sự đồng ý của chuột bạch sao?
Giải phẫu một con thỏ thí nghiệm, phải quan tâm đến cảm nhận của con thỏ sao?
Đáy mắt Lâm Tri Ngôn ươn ướt, hơi thở trở nên tắc nghẹn, giống như không khí xung quanh bị hút hết, cô sắp chết chìm trong tuyệt vọng.
Cô nhìn chằm chằm vào Hoắc Thuật đang im lặng, hận mình không thể hét lên để trút giận, hận giọng nói AI trên điện thoại không thể biểu đạt được sự tức giận của cô vào lúc này.
[Nhưng, điều này có thể giống được sao?]
[Lúc làm thí nghiệm sinh vật, anh có muốn lên giường với con thỏ trên bàn phẫu thuật không!]
Chất vấn không một tiếng động nhưng lại vang dội như tiếng sấm.
Hoắc Thuật không có cách nào trả lời được, anh không tìm được đáp án.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Tri Ngôn, lồng ngực anh căng tức đau đớn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Là bệnh tim sao? Không, gen của anh rất khỏe mạnh, trong dòng họ không có tiền sử bệnh tim, điều này thật kỳ lạ…
“... Hình như anh bị ốm rồi.”
Anh lẩm bẩm một mình, không biết là đang nói cho ai nghe.
Hoắc Thuật quen tỏ ra yếu đuối để lừa gạt người khác, Lâm Tri Ngôn sẽ không bao giờ tin anh nữa.
Cô đã từng tiến tới mà không chút do dự, cho rằng người có địa vị như Hoắc Thuật cùng lắm là không nghiêm túc trong mối quan hệ này, tệ nhất là sẽ không đi cùng cô dài lâu.
Lâm Tri Ngôn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cô không ngờ sẽ có kết cục hoang đường như này.
Hoắc Thuật thậm chí còn không coi cô là con người, Lâm Tri Ngôn... chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.
Anh không có yêu cũng không có hận, giống như người Thiếc tội nghiệp trong “Phù thủy xứ Oz”, không có trái tim, không có tình cảm...
Vì không hiểu yêu thích là gì, nên mới có thể dễ dàng nói ra lời yêu thích. Anh đứng ở góc độ của người quan sát, đã lên kế hoạch từ sớm cho việc này, nhìn Lâm Tri Ngôn từng bước chìm sâu hơn.
Mọi thứ đều có dấu vết để lại, nhưng buồn cười là đến bây giờ Lâm Tri Ngôn mới hiểu ra được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cảm thấy mình giống như đang chơi trò chơi giết người theo kịch bản, đi vòng vòng đảo ngược mấy lượt, đến lượt cuối cùng mới bất ngờ đảo ngược tình thế. “Người tốt” ở bên cạnh mà cô vẫn luôn dựa dẫm, tin tưởng, dốc hết sức đồng hành cùng, mới là BOSS lớn nhất trong trò chơi…
Thật nực cười, đúng không?
Hoắc Y Na mắng không sai, cô quá ngu ngốc, quá đần độn.
[Tại sao lại là tôi?]
Hơi thở Lâm Tri Ngôn run rẩy, dùng tư thái đơn độc gặp khó không chùn bước để yêu cầu một sự thật cuối cùng: [Tại sao lại chọn tôi?]
“Bởi vì em đủ tốt, đến ứng tuyển làm người phụ trách tắm rửa cũng quá trùng hợp.”
Giọng nói của Hoắc Thuật trầm khàn, đã không còn sự bình tĩnh và kiềm chế lúc đầu: “Anh không hiểu, tại sao lại có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác mà không đòi hỏi bất kỳ báo đáp nào.”
Từng câu chữ tựa như dao đang lăng trì.
[Cho nên, anh cảm thấy đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, là tôi có dụng ý khác?]
“Đó chỉ là suy nghĩ ban đầu của anh, không đại biểu cho bây giờ, Yêu Yêu...”
[Đừng gọi tôi như thế! Anh làm tôi cảm thấy buồn nôn!]
Lâm Tri Ngôn che máy trợ thính lại, giọng nói lạnh lùng đã không có cách nào thể hiện được nỗi đau trong lòng cô nữa.
Cô thậm chí còn không quan tâm mà dùng thủ ngữ, động tác của những ngón tay đan xen vừa tức giận vừa bi thương: [Người điếc lúc mua đồ sẽ bị ức hiếp, lúc giao tiếp sẽ bị cười nhạo khẩu âm, ngay cả anh cũng muốn bắt nạt tôi, tại sao? Chỉ bởi vì tôi không thể nói, không có cách nào lên án tố cáo sao? Bởi vì một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, cho dù có biến mất khỏi thế giới này cũng sẽ không để lại bất kỳ tiếng nói nào phải không? Lương thiện là sai ư!]
Hoắc Thuật lặng lẽ nhìn, nói: “Em không sai, đừng tự làm khó mình.”
[Anh quả thật có chướng ngại về mặt tình cảm. Anh nên đi khám bác sĩ chứ không nên ở đây đưa ra luận đề thí nghiệm gì đó!]
Lâm Tri Ngôn chuyển qua giọng nói trên điện thoại di động: [Tên điên.]
Lông mi Hoắc Thuật khẽ run.
“Tên điên…”
Anh thưởng thức hai chữ này, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm.
Sau đó từ từ lộ ra nụ cười giễu cợt giống như tự ngược: “Đúng, rất nhiều người gọi anh như vậy. Nhưng anh không cho là như vậy, Yêu Yêu, anh chỉ lý trí hơn đại đa số mà thôi.”
Nhưng lý trí của anh lại là lưỡi dao sắc bén gây tổn thương nhất trên đời.
Lâm Tri Ngôn dường như đã kiệt sức, chống lên bàn mệt mỏi lùi lại hai bước.
Cô sai rồi, cô không nên mơ mộng hão huyền nói đạo lý với một tên điên ra vẻ đạo mạo.
[Chúng ta chia tay đi, nếu đây được coi như là ‘tình yêu’.]
Sợ Hoắc Thuật không hiểu, Lâm Tri Ngôn run rẩy chỉ vào Hoắc Thuật và mình, dùng lực tách hai bàn tay đang siết chặt ra, sức lực lớn đến mức dường như muốn xé toạc không khí, vẽ ra một ranh giới vô hình.
[Chia tay!]
Trái tim chợt nhói đau, còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Thuật đã tiến lên nắm chặt lấy cổ tay Lâm Tri Ngôn.
Nắm thật chặt giống như muốn níu giữ chút hy vọng cuối cùng.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, cúi xuống nhìn, thì ra là chiếc đồng hồ anh tặng cho Lâm Tri Ngôn cách đây không lâu.
Lâm Tri Ngôn vừa kinh ngạc vừa tức giận, vung mạnh tay.
Hoắc Thuật kéo cô lại, lông mi cụp xuống phủ một tầng u ám, nhìn lên có chút bi thương.
“Đừng đi.” Anh nói.
Lâm Tri Ngôn lạnh lùng nhìn anh, thở gấp.
Một người trong mắt chỉ có lý trí và lợi ích, bày ra dáng vẻ này cho ai xem đây?
Hay nói cách khác, trên người cô vẫn còn giá trị chưa khai thác hết?
Lâm Tri Ngôn từng chút một dứt khoát rút tay ra, dùng lực quá mạnh đến nỗi da trên cổ tay bị ma sát chuyển sang màu đỏ, cùng màu với màu đỏ của máu.
Cô dùng sức giật chiếc đồng hồ ra khỏi cổ tay, ném lên người Hoắc Thuật.
Dây đeo đồng hồ quất vào cằm hơi đau, nhưng chỉ bằng một phần vạn nỗi đau trong tim.
Lâm Tri Ngôn cởi áo choàng tắm, mặc váy và áo khoác, sải bước xuống lầu rời đi đầu không ngoảnh lại
Phần thông tin tác giả: Hoắc Thuật thiếu hiểu biết về tình cảm nên không biết biểu đạt những cảm xúc như “yêu” và “hận”. Do đó nhận thức tình cảm của anh ấy được thể hiện nhiều hơn qua các bệnh trạng về thể chất: ví dụ, vui là cảm thấy thoải mái, buồn cảm thấy khó chịu, ghét cảm thấy chướng mắt. Những cảm xúc mạnh khác là ngón tay run rẩy hoặc trái tim đau đớn... Anh ấy không nhận ra đây là những cảm xúc mà chỉ nghĩ rằng mình bị bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro