Chương 42
2024-10-07 10:18:49
Lâm Tri Ngôn không biết mình đã ra khỏi nhà họ Hoắc bằng cách nào.
Lúc xuống tầng chạm mặt Quan Thiến nhưng cô không rảnh để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, chỉ vội vã thay giày rồi đi ra ngoài.
Con đường xuống núi vừa dài vừa lạnh, những ngọn đèn đường tỏa ra quầng ánh sáng lẻ loi, tưởng chừng như không thấy được điểm kết thúc. Tháng ba mùa xuân se lạnh, gió đêm lạnh lẽo thổi tới như cứa vào bắp chân trần của cô khiến cô tê tái.
Phía sau vẫn luôn có một chiếc xe bám theo Lâm Tri Ngôn với khoảng cách không gần cũng không xa, đèn pha chiếu xuống chân cô như lớp sương lạnh phủ xuống mặt đất.
Lâm Tri Ngôn không biết đó là xe của nhà họ Hoắc phái tới hay của người đi đường tình cờ ngang qua. Cô không dám quay đầu nhìn mà chỉ siết chặt chiếc áo măng tô bằng vải cashmere và bước nhanh hơn. Mắt cá chân cứng đờ của cô đau nhức vì phải đi nhanh, giống như nếu cô đi chậm hơn một bước thì sẽ có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo và cắn nuốt cô vậy.
Không biết đi được bao lâu, đèn neon trở nên sáng hơn và tiếng xe cộ trên dọc đường chính cũng ngày càng rõ ràng hơn. Lâm Tri Ngôn vẫy một chiếc taxi lại, chiếc xe còn chưa kịp dừng hẳn thì cô đã nhanh chóng mở cửa bước lên xe.
Không thể chậm trễ được, cô sắp không chống đỡ được nữa.
Cô mệt mỏi, ngồi co quắp ở ghế sau, Lâm Tri Ngôn khom người đỡ đầu, hơi thở dồn dập.
“Người đẹp đi đâu đây?”
Ông chú lái xe ở phía trước quay đầu hỏi tận hai lần.
Lâm Tri Ngôn nín thở, mò mẫm tìm điện thoại di động ở trong túi rồi run rẩy gõ địa chỉ, chỉ một dòng chữ nhưng phải xóa rồi sửa đến vài lần.
Chiếc taxi bắt đầu lăn bánh, bỏ lại sườn dốc của khu biệt thự ở phía sau rồi nhanh chóng biến mất. Lâm Tri Ngôn thở ra một hơi dài, xiềng xích vô hình quấn quanh cổ lập tức được kéo đứt, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi ngoi lên khỏi mặt nước.
Cô khoanh tay cuộn tròn người ở ghế sau như đang rất lạnh, quay đầu nhìn khung cảnh đường phố đèn neon đang lùi nhanh như gió biến mất bên ngoài cửa kính ô tô bụi bặm và bẩn thỉu.
Khung cảnh đường phố dần dần trở nên không rõ ràng, rồi xuất hiện những vầng sáng và tối lớn màu xanh đỏ vàng. Lâm Tri Ngôn vô thức kéo tay áo lên để lau cửa sổ xe, thầm nghĩ tại sao trên kính lại có nhiều sương mờ như vậy.
Nhưng cô lau một cách cứng ngắc hồi lâu, cảnh tượng trước mắt không những không rõ nét hơn mà ngày càng giống như một cơn mưa xối xả trút xuống.
Lúc này Lâm Tri Ngôn mới phản ứng lại, nâng ngón tay chạm vào hàng lông mi ướt đẫm của mình.
Làm gì có sương mờ trên cửa sổ ô tô chứ? Rõ ràng là do đôi mắt của cô.
Trở lại căn hộ, Lâm Tri Ngôn tìm kiếm tài khoản WeChat của Hoắc Thuật, nhanh chóng dứt khoát xóa sạch sẽ rồi túm con thỏ Stella Lou trên giường ném vào thùng rác ở hành lang. Sau đó cô trở về phòng tắt điện thoại di động, trùm chăn kín đầu đi ngủ.
Cô mê man ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh run rẩy, hơi thở trong khoang miệng và mũi nóng như lửa đốt.
Cô thò tay ra khỏi chăn, mò mẫm như con ruồi không đầu một lúc mới mở được tủ đầu giường ra để lấy nhiệt kế điện tử.
Đo được 38,7℃.
Cô nghĩ là do khi ở nhà họ Hoắc cô không lau khô tóc, tâm trạng kích động, thêm việc ban đêm còn đi bộ trong gió lớn nên đã bị trúng gió, cảm lạnh.
Đã hơn một năm nay cô không bị cảm lạnh. Một lúc sau cô đành phải lê thân hình nặng trĩu của mình xuống giường, lấy một viên ibuprofen có tác dụng giảm đau từ trong tủ ra rồi uống cùng với nước lạnh.
Bụng cũng đói nhưng cô thật sự không muốn ăn.
Lâm Tri Ngôn lại bất giác ngủ thiếp đi, toàn thân đổ mồ hôi. Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, những tấm rèm cửa bằng voan màu trắng tinh đã được rải những tia nắng vàng rực rỡ, cô không phân biệt được bây giờ là bình minh hay hoàng hôn.
Cơn đau đầu cuối cùng cũng biến mất, nhưng cơ thể vẫn nhớp nháp và nặng trĩu. Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại di động ở trong đống chăn cuộn tròn ra, mở máy lên thì thấy đã chín rưỡi sáng.
Vậy mà cô đã ngủ suốt mười hai tiếng.
Trong WeChat có một số tin nhắn, một tin từ Ngải Dao hỏi cô tại sao vẫn chưa lên lớp, một tin từ Lăng Phi bảo cô đặt bàn ăn tối tại một nhà hàng nổi tiếng trên mạng mới mở.
Hôm nay lúc chín giờ hai mươi phút cô có tiết dạy thủ công, cô đã muộn mười phút. Lâm Tri Ngôn vội vàng nhờ Ngải Dao lên dạy thay mình một tiết, ngay sau đó gửi tin nhắn cho dì viện trưởng và bà Diêm để xin nghỉ ốm.
Sau khi sắp xếp công việc xong, cô lại cảm thấy kiệt sức.
Lâm Tri Ngôn đặt mua thuốc cảm cúm trên ứng dụng giao hàng rồi trả lời Lăng Phi một cách yếu ớt: [Xin lỗi Phi Phi, tớ bị ốm rồi, không thể ra ngoài ăn được.]
Lăng Phi: [Có chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?]
Lâm Tri Ngôn: [Đêm qua tớ sốt cả đêm, đến sáng nay cũng gần hết sốt rồi, nhưng vẫn không có sức.]
Lăng Phi: [Uống thuốc chưa? Mỗi lần bị ốm cậu đừng cố chịu đựng. Có cần tớ đặt một ít thuốc rồi gửi qua chỗ cậu không?]
Lâm Tri Ngôn chưa kịp trả lời, Lăng Phi đã nhanh chóng thu hồi tin nhắn, gửi một tin khác: [Suýt thì quên! Bây giờ cậu đã có người nhà rồi, tớ không đến quấy rầy hai người nữa ~ [he he]]
Lâm Tri Ngôn ngơ ngác nhìn dòng chữ này. Tất cả những chuyện xảy ra trong tối qua đều hiện lên trong đầu, một cảm giác nghẹt thở như thủy triều dần dần dâng lên trong lồng ngực cô.
[Phi Phi.]
Cô nói: [Tớ không còn người nhà nữa.]
Bên kia yên tĩnh một hồi lâu mới gửi đến một câu thăm dò: [Ý cậu là sao?]
[Tớ và anh ấy chia tay rồi.]
Lâm Tri Ngôn trả lời xong, lập tức ném điện thoại sang một bên. Lúc thật sự gõ dòng chữ này ra, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Cơn sốt vốn làm tiêu hao thể lực, cộng thêm việc không ăn tối và ăn sáng nên lúc này Lâm Tri Ngôn đói đến mức đau dạ dày.
Cô lấy giấy ra xì mũi rồi đứng dậy nấu một bát mì. Ăn xong thì thuốc cảm cúm đặt mua ngoài cũng được đưa tới, cô uống thuốc, đi tắm rửa rồi lại chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Có lẽ do thuốc đã phát huy tác dụng nên Lâm Tri Ngôn gặp một cơn ác mộng.
Cô mơ mình đang đứng trong góc nhìn của một con thỏ, tay chân bị trói lại nằm ở trên bàn mổ, trơ mắt nhìn lưỡi dao lạnh lẽo vung vẩy ở trước mặt. Cô nghe thấy tiếng da thịt bị lột ra, đau đến mức nước mắt chảy lăn dài trên má.
Cứu mạng, cứu mạng!
Cô muốn hét lên nhưng cổ họng khàn đặc, không thể phát ra âm thanh nào.
Lâm Tri Ngôn vùng vẫy ở trong cơn ác mộng rồi choàng tỉnh dậy.
Chiếc điện thoại đặt bên gối rung lên, là Lăng Phi gọi video đến, hơn nữa còn không chỉ có một cuộc.
Lâm Tri Ngôn chậm chạp nhấc máy và thấy cánh cửa chống trộm màu xám đen của mình xuất hiện trên màn hình. Đôi tay làm móng tay kiểu Pháp của Lăng Phi đang điên cuồng ấn chuông, vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Lúc này Lâm Tri Ngôn hoàn toàn tỉnh táo, đứng phắt dậy, kéo lê dép , mở cửa chống trộm ra thì thấy Lăng Phi đang đứng ngoài cửa thở dồn dập.
[Phi Phi? Cậu sao thế...]
Cô còn chưa kịp dùng thủ ngữ thì Lăng Phi đã chạy tới ôm cô.
Không hỏi một câu nào mà chỉ có một cái ôm trấn an bằng tất cả sức lực.
Ấm áp đến mức khiến sống mũi của Lâm Tri Ngôn đau xót, viền mắt gần như đỏ bừng lên.
“Mang cốc đến cho tớ! Cậu ốm thì lên giường nằm đi, đừng cố chịu đựng để đón tiếp tớ.”
Lăng Phi đặt cam và lê vừa mua lên chiếc bàn tròn, khẽ mắng: “Tớ đến nhà cậu biết bao nhiêu lần rồi, còn không biết tự rót trà à?”
Lâm Tri Ngôn đành phải đưa một chiếc cốc thủy tinh sạch cho Lăng Phi, vừa ngửi vừa bất đắc dĩ dùng thủ ngữ: [Vậy thì tự rót một ít nước ấm uống đi, tớ bị ốm rồi, sợ lây sang cậu.]
Cổ tay dưới ống tay áo trắng như sương đọng lại, lộ rõ những vết bầm đỏ tím vô cùng chói mắt.
Lăng Phi lập tức bùng nổ, đặt cốc xuống bàn tròn, kéo cổ tay của Lâm Tri Ngôn lại rồi hét: “Người nhà anh ta đánh cậu?”
Lâm Tri Ngôn sửng sốt, sau đó rút tay lại, kéo ống tay áo xuống rồi lắc đầu ra hiệu: [Không phải, do tớ tháo đồng hồ ra nên mới bị vậy đó.]
Lăng Phi nhìn cô với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.
[Thật sự không phải mà, tớ thề đấy.]
Lâm Tri Ngôn thở dài, thề hết lần này đến lần khác.
Lúc này Lăng Phi mới yên tâm một nửa, thút tha thút thít lấy một quả lê đi vào bếp rửa sạch rồi cắt thành từng miếng. Sau đó bê đĩa ra ngồi xuống cạnh giường của Lâm Tri Ngôn.
Cô ấy nhìn bộ dạng hốc hác với đầu mũi đỏ bừng của Lâm Tri Ngôn thì không khỏi đau lòng.
“Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải hôm qua vẫn còn tốt lành sao?”
Lăng Phi không nhịn được, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Lâm Tri Ngôn dựa vào đầu giường, gượng cười. Nhưng với thần sắc ốm yếu xanh xao thì nụ cười đó trông không khác gì đang khóc.
[Anh ấy chưa từng thích tớ, do có mục đích khác nên mới tiếp cận tớ.]
Lâm Tri Ngôn bình tĩnh dùng thủ ngữ: [Có lẽ trong mắt anh ấy tớ không được xem là “người”, mà chẳng khác gì chó mèo ở trong chuồng cả...]
Nhưng Lăng Phi lại nắm tay cô, đau lòng nói: “Không sao đâu, bé Ngôn, không sao đâu. Không muốn nói thì đừng nói, có tớ ở đây rồi!”
Lúc này Lâm Tri Ngôn mới nhận ra đầu ngón tay của mình đang khẽ run lên, không thể kiểm soát được.
Ý thức của cô rất tỉnh táo và bình tĩnh, nhưng cơ thể dường như đang nhớ lại cơn đau nhói cắt da vào hôm qua.
Vì vậy Lâm Tri Ngôn hạ tay xuống, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của Lăng Phi, mím môi không nói gì.
...
Lạc Nhất Minh phát hiện trong nhiều ngày qua Lâm Tri Ngôn không xuất hiện bên cạnh Hoắc Thuật nữa.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Ngay từ đầu Lạc Nhất Minh đã biết Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật sẽ không ở bên nhau dài lâu.
Không phải vì anh ấy đã biết trước tình hình bên trong, mà bởi vì anh ấy quá hiểu Hoắc Thuật. Một người đàn ông thông minh đến mức gần như bướng bỉnh, có siêu ý chí đến mức biến thái và không bao giờ chìm đắm hay mất kiểm soát với bất kỳ chuyện gì.
Vào năm sáu bảy tuổi, trước khi Hoắc Thuật đi theo bà Bạch ra nước ngoài sinh sống thì đã sống trong một biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại ô Kinh Bắc để nghỉ hè.
Lúc đó Lạc Nhất Minh bị Hoắc Thuật bắt phục tùng, cộng thêm việc hiếm khi gặp được bạn cùng tuổi nên vẫn luôn nói dối ông Lạc để đến chơi với Hoắc Thuật.
Họ thích chơi mẫu máy chơi game cầm tay mới ra gần đây và đã thi đấu trong vài ngày, cả hai đều thấy rất đã.
Cho đến ngày nọ, khi Lạc Nhất Minh hào hứng đến tìm Hoắc Thuật với “tuyệt chiêu” của mình thì thấy anh đang đứng cạnh thùng dầu trong sân và ném máy chơi game vào ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực một cách không thương tiếc.
Lạc Nhất Minh hoảng sợ, lao tới và hét lên: “Sao anh lại đốt nó! Anh rể em đã đặc biệt nhờ người mang về từ Hồng Kông cho em đấy!”
Hoắc Thuật quay đầu nhìn anh ấy, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Bởi vì thời gian chơi game đã vượt quá dự kiến nên nó rất ảnh hưởng đến anh.”
Lạc Nhất Minh vẫn luôn ghi nhớ vẻ mặt của Hoắc Thuật vào ngày hôm đó.
Đáy mắt anh phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa đang nhảy nhót với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ lùng, không hề có một chút ấm áp nào.
Vào lúc đó, lần đầu tiên cậu bé Lạc Nhất Minh đã lờ mờ nhận ra Hoắc Thuật và mình... Nói cách khác, không giống như hầu hết những người tầm thường trên thế giới này, số phận của Hoắc Thuật chính là ngồi trên ngai vàng ở đâu đó và ngạo nghễ nhìn xuống đống xác chết ở dưới chân mình.
Hoắc Thuật cũng sẽ không mê mệt bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Tất cả những thứ cố ý muốn lay chuyển anh thì cuối cùng đều sẽ phải tan xương nát thịt, không còn mẩu vụn nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Nhất Minh có hơi đồng cảm với Lâm Tri Ngôn, thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận.
Có lẽ ngay từ đầu anh ấy nên nhắc nhở Lâm Tri Ngôn, nhắc nhở cô đừng cố gắng dập lửa...
Tuy nhiên làm sao anh ấy đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì được? Và có lập trường gì để đứng ra nhắc nhở đây?
“Ôi, cũng không biết bây giờ cô nhóc câm đó thế nào rồi...”
Lúc xuống tầng chạm mặt Quan Thiến nhưng cô không rảnh để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, chỉ vội vã thay giày rồi đi ra ngoài.
Con đường xuống núi vừa dài vừa lạnh, những ngọn đèn đường tỏa ra quầng ánh sáng lẻ loi, tưởng chừng như không thấy được điểm kết thúc. Tháng ba mùa xuân se lạnh, gió đêm lạnh lẽo thổi tới như cứa vào bắp chân trần của cô khiến cô tê tái.
Phía sau vẫn luôn có một chiếc xe bám theo Lâm Tri Ngôn với khoảng cách không gần cũng không xa, đèn pha chiếu xuống chân cô như lớp sương lạnh phủ xuống mặt đất.
Lâm Tri Ngôn không biết đó là xe của nhà họ Hoắc phái tới hay của người đi đường tình cờ ngang qua. Cô không dám quay đầu nhìn mà chỉ siết chặt chiếc áo măng tô bằng vải cashmere và bước nhanh hơn. Mắt cá chân cứng đờ của cô đau nhức vì phải đi nhanh, giống như nếu cô đi chậm hơn một bước thì sẽ có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo và cắn nuốt cô vậy.
Không biết đi được bao lâu, đèn neon trở nên sáng hơn và tiếng xe cộ trên dọc đường chính cũng ngày càng rõ ràng hơn. Lâm Tri Ngôn vẫy một chiếc taxi lại, chiếc xe còn chưa kịp dừng hẳn thì cô đã nhanh chóng mở cửa bước lên xe.
Không thể chậm trễ được, cô sắp không chống đỡ được nữa.
Cô mệt mỏi, ngồi co quắp ở ghế sau, Lâm Tri Ngôn khom người đỡ đầu, hơi thở dồn dập.
“Người đẹp đi đâu đây?”
Ông chú lái xe ở phía trước quay đầu hỏi tận hai lần.
Lâm Tri Ngôn nín thở, mò mẫm tìm điện thoại di động ở trong túi rồi run rẩy gõ địa chỉ, chỉ một dòng chữ nhưng phải xóa rồi sửa đến vài lần.
Chiếc taxi bắt đầu lăn bánh, bỏ lại sườn dốc của khu biệt thự ở phía sau rồi nhanh chóng biến mất. Lâm Tri Ngôn thở ra một hơi dài, xiềng xích vô hình quấn quanh cổ lập tức được kéo đứt, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi ngoi lên khỏi mặt nước.
Cô khoanh tay cuộn tròn người ở ghế sau như đang rất lạnh, quay đầu nhìn khung cảnh đường phố đèn neon đang lùi nhanh như gió biến mất bên ngoài cửa kính ô tô bụi bặm và bẩn thỉu.
Khung cảnh đường phố dần dần trở nên không rõ ràng, rồi xuất hiện những vầng sáng và tối lớn màu xanh đỏ vàng. Lâm Tri Ngôn vô thức kéo tay áo lên để lau cửa sổ xe, thầm nghĩ tại sao trên kính lại có nhiều sương mờ như vậy.
Nhưng cô lau một cách cứng ngắc hồi lâu, cảnh tượng trước mắt không những không rõ nét hơn mà ngày càng giống như một cơn mưa xối xả trút xuống.
Lúc này Lâm Tri Ngôn mới phản ứng lại, nâng ngón tay chạm vào hàng lông mi ướt đẫm của mình.
Làm gì có sương mờ trên cửa sổ ô tô chứ? Rõ ràng là do đôi mắt của cô.
Trở lại căn hộ, Lâm Tri Ngôn tìm kiếm tài khoản WeChat của Hoắc Thuật, nhanh chóng dứt khoát xóa sạch sẽ rồi túm con thỏ Stella Lou trên giường ném vào thùng rác ở hành lang. Sau đó cô trở về phòng tắt điện thoại di động, trùm chăn kín đầu đi ngủ.
Cô mê man ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh run rẩy, hơi thở trong khoang miệng và mũi nóng như lửa đốt.
Cô thò tay ra khỏi chăn, mò mẫm như con ruồi không đầu một lúc mới mở được tủ đầu giường ra để lấy nhiệt kế điện tử.
Đo được 38,7℃.
Cô nghĩ là do khi ở nhà họ Hoắc cô không lau khô tóc, tâm trạng kích động, thêm việc ban đêm còn đi bộ trong gió lớn nên đã bị trúng gió, cảm lạnh.
Đã hơn một năm nay cô không bị cảm lạnh. Một lúc sau cô đành phải lê thân hình nặng trĩu của mình xuống giường, lấy một viên ibuprofen có tác dụng giảm đau từ trong tủ ra rồi uống cùng với nước lạnh.
Bụng cũng đói nhưng cô thật sự không muốn ăn.
Lâm Tri Ngôn lại bất giác ngủ thiếp đi, toàn thân đổ mồ hôi. Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, những tấm rèm cửa bằng voan màu trắng tinh đã được rải những tia nắng vàng rực rỡ, cô không phân biệt được bây giờ là bình minh hay hoàng hôn.
Cơn đau đầu cuối cùng cũng biến mất, nhưng cơ thể vẫn nhớp nháp và nặng trĩu. Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại di động ở trong đống chăn cuộn tròn ra, mở máy lên thì thấy đã chín rưỡi sáng.
Vậy mà cô đã ngủ suốt mười hai tiếng.
Trong WeChat có một số tin nhắn, một tin từ Ngải Dao hỏi cô tại sao vẫn chưa lên lớp, một tin từ Lăng Phi bảo cô đặt bàn ăn tối tại một nhà hàng nổi tiếng trên mạng mới mở.
Hôm nay lúc chín giờ hai mươi phút cô có tiết dạy thủ công, cô đã muộn mười phút. Lâm Tri Ngôn vội vàng nhờ Ngải Dao lên dạy thay mình một tiết, ngay sau đó gửi tin nhắn cho dì viện trưởng và bà Diêm để xin nghỉ ốm.
Sau khi sắp xếp công việc xong, cô lại cảm thấy kiệt sức.
Lâm Tri Ngôn đặt mua thuốc cảm cúm trên ứng dụng giao hàng rồi trả lời Lăng Phi một cách yếu ớt: [Xin lỗi Phi Phi, tớ bị ốm rồi, không thể ra ngoài ăn được.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Phi: [Có chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?]
Lâm Tri Ngôn: [Đêm qua tớ sốt cả đêm, đến sáng nay cũng gần hết sốt rồi, nhưng vẫn không có sức.]
Lăng Phi: [Uống thuốc chưa? Mỗi lần bị ốm cậu đừng cố chịu đựng. Có cần tớ đặt một ít thuốc rồi gửi qua chỗ cậu không?]
Lâm Tri Ngôn chưa kịp trả lời, Lăng Phi đã nhanh chóng thu hồi tin nhắn, gửi một tin khác: [Suýt thì quên! Bây giờ cậu đã có người nhà rồi, tớ không đến quấy rầy hai người nữa ~ [he he]]
Lâm Tri Ngôn ngơ ngác nhìn dòng chữ này. Tất cả những chuyện xảy ra trong tối qua đều hiện lên trong đầu, một cảm giác nghẹt thở như thủy triều dần dần dâng lên trong lồng ngực cô.
[Phi Phi.]
Cô nói: [Tớ không còn người nhà nữa.]
Bên kia yên tĩnh một hồi lâu mới gửi đến một câu thăm dò: [Ý cậu là sao?]
[Tớ và anh ấy chia tay rồi.]
Lâm Tri Ngôn trả lời xong, lập tức ném điện thoại sang một bên. Lúc thật sự gõ dòng chữ này ra, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Cơn sốt vốn làm tiêu hao thể lực, cộng thêm việc không ăn tối và ăn sáng nên lúc này Lâm Tri Ngôn đói đến mức đau dạ dày.
Cô lấy giấy ra xì mũi rồi đứng dậy nấu một bát mì. Ăn xong thì thuốc cảm cúm đặt mua ngoài cũng được đưa tới, cô uống thuốc, đi tắm rửa rồi lại chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Có lẽ do thuốc đã phát huy tác dụng nên Lâm Tri Ngôn gặp một cơn ác mộng.
Cô mơ mình đang đứng trong góc nhìn của một con thỏ, tay chân bị trói lại nằm ở trên bàn mổ, trơ mắt nhìn lưỡi dao lạnh lẽo vung vẩy ở trước mặt. Cô nghe thấy tiếng da thịt bị lột ra, đau đến mức nước mắt chảy lăn dài trên má.
Cứu mạng, cứu mạng!
Cô muốn hét lên nhưng cổ họng khàn đặc, không thể phát ra âm thanh nào.
Lâm Tri Ngôn vùng vẫy ở trong cơn ác mộng rồi choàng tỉnh dậy.
Chiếc điện thoại đặt bên gối rung lên, là Lăng Phi gọi video đến, hơn nữa còn không chỉ có một cuộc.
Lâm Tri Ngôn chậm chạp nhấc máy và thấy cánh cửa chống trộm màu xám đen của mình xuất hiện trên màn hình. Đôi tay làm móng tay kiểu Pháp của Lăng Phi đang điên cuồng ấn chuông, vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Lúc này Lâm Tri Ngôn hoàn toàn tỉnh táo, đứng phắt dậy, kéo lê dép , mở cửa chống trộm ra thì thấy Lăng Phi đang đứng ngoài cửa thở dồn dập.
[Phi Phi? Cậu sao thế...]
Cô còn chưa kịp dùng thủ ngữ thì Lăng Phi đã chạy tới ôm cô.
Không hỏi một câu nào mà chỉ có một cái ôm trấn an bằng tất cả sức lực.
Ấm áp đến mức khiến sống mũi của Lâm Tri Ngôn đau xót, viền mắt gần như đỏ bừng lên.
“Mang cốc đến cho tớ! Cậu ốm thì lên giường nằm đi, đừng cố chịu đựng để đón tiếp tớ.”
Lăng Phi đặt cam và lê vừa mua lên chiếc bàn tròn, khẽ mắng: “Tớ đến nhà cậu biết bao nhiêu lần rồi, còn không biết tự rót trà à?”
Lâm Tri Ngôn đành phải đưa một chiếc cốc thủy tinh sạch cho Lăng Phi, vừa ngửi vừa bất đắc dĩ dùng thủ ngữ: [Vậy thì tự rót một ít nước ấm uống đi, tớ bị ốm rồi, sợ lây sang cậu.]
Cổ tay dưới ống tay áo trắng như sương đọng lại, lộ rõ những vết bầm đỏ tím vô cùng chói mắt.
Lăng Phi lập tức bùng nổ, đặt cốc xuống bàn tròn, kéo cổ tay của Lâm Tri Ngôn lại rồi hét: “Người nhà anh ta đánh cậu?”
Lâm Tri Ngôn sửng sốt, sau đó rút tay lại, kéo ống tay áo xuống rồi lắc đầu ra hiệu: [Không phải, do tớ tháo đồng hồ ra nên mới bị vậy đó.]
Lăng Phi nhìn cô với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.
[Thật sự không phải mà, tớ thề đấy.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn thở dài, thề hết lần này đến lần khác.
Lúc này Lăng Phi mới yên tâm một nửa, thút tha thút thít lấy một quả lê đi vào bếp rửa sạch rồi cắt thành từng miếng. Sau đó bê đĩa ra ngồi xuống cạnh giường của Lâm Tri Ngôn.
Cô ấy nhìn bộ dạng hốc hác với đầu mũi đỏ bừng của Lâm Tri Ngôn thì không khỏi đau lòng.
“Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải hôm qua vẫn còn tốt lành sao?”
Lăng Phi không nhịn được, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Lâm Tri Ngôn dựa vào đầu giường, gượng cười. Nhưng với thần sắc ốm yếu xanh xao thì nụ cười đó trông không khác gì đang khóc.
[Anh ấy chưa từng thích tớ, do có mục đích khác nên mới tiếp cận tớ.]
Lâm Tri Ngôn bình tĩnh dùng thủ ngữ: [Có lẽ trong mắt anh ấy tớ không được xem là “người”, mà chẳng khác gì chó mèo ở trong chuồng cả...]
Nhưng Lăng Phi lại nắm tay cô, đau lòng nói: “Không sao đâu, bé Ngôn, không sao đâu. Không muốn nói thì đừng nói, có tớ ở đây rồi!”
Lúc này Lâm Tri Ngôn mới nhận ra đầu ngón tay của mình đang khẽ run lên, không thể kiểm soát được.
Ý thức của cô rất tỉnh táo và bình tĩnh, nhưng cơ thể dường như đang nhớ lại cơn đau nhói cắt da vào hôm qua.
Vì vậy Lâm Tri Ngôn hạ tay xuống, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của Lăng Phi, mím môi không nói gì.
...
Lạc Nhất Minh phát hiện trong nhiều ngày qua Lâm Tri Ngôn không xuất hiện bên cạnh Hoắc Thuật nữa.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Ngay từ đầu Lạc Nhất Minh đã biết Lâm Tri Ngôn và Hoắc Thuật sẽ không ở bên nhau dài lâu.
Không phải vì anh ấy đã biết trước tình hình bên trong, mà bởi vì anh ấy quá hiểu Hoắc Thuật. Một người đàn ông thông minh đến mức gần như bướng bỉnh, có siêu ý chí đến mức biến thái và không bao giờ chìm đắm hay mất kiểm soát với bất kỳ chuyện gì.
Vào năm sáu bảy tuổi, trước khi Hoắc Thuật đi theo bà Bạch ra nước ngoài sinh sống thì đã sống trong một biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại ô Kinh Bắc để nghỉ hè.
Lúc đó Lạc Nhất Minh bị Hoắc Thuật bắt phục tùng, cộng thêm việc hiếm khi gặp được bạn cùng tuổi nên vẫn luôn nói dối ông Lạc để đến chơi với Hoắc Thuật.
Họ thích chơi mẫu máy chơi game cầm tay mới ra gần đây và đã thi đấu trong vài ngày, cả hai đều thấy rất đã.
Cho đến ngày nọ, khi Lạc Nhất Minh hào hứng đến tìm Hoắc Thuật với “tuyệt chiêu” của mình thì thấy anh đang đứng cạnh thùng dầu trong sân và ném máy chơi game vào ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực một cách không thương tiếc.
Lạc Nhất Minh hoảng sợ, lao tới và hét lên: “Sao anh lại đốt nó! Anh rể em đã đặc biệt nhờ người mang về từ Hồng Kông cho em đấy!”
Hoắc Thuật quay đầu nhìn anh ấy, nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Bởi vì thời gian chơi game đã vượt quá dự kiến nên nó rất ảnh hưởng đến anh.”
Lạc Nhất Minh vẫn luôn ghi nhớ vẻ mặt của Hoắc Thuật vào ngày hôm đó.
Đáy mắt anh phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa đang nhảy nhót với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ lùng, không hề có một chút ấm áp nào.
Vào lúc đó, lần đầu tiên cậu bé Lạc Nhất Minh đã lờ mờ nhận ra Hoắc Thuật và mình... Nói cách khác, không giống như hầu hết những người tầm thường trên thế giới này, số phận của Hoắc Thuật chính là ngồi trên ngai vàng ở đâu đó và ngạo nghễ nhìn xuống đống xác chết ở dưới chân mình.
Hoắc Thuật cũng sẽ không mê mệt bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Tất cả những thứ cố ý muốn lay chuyển anh thì cuối cùng đều sẽ phải tan xương nát thịt, không còn mẩu vụn nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Nhất Minh có hơi đồng cảm với Lâm Tri Ngôn, thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận.
Có lẽ ngay từ đầu anh ấy nên nhắc nhở Lâm Tri Ngôn, nhắc nhở cô đừng cố gắng dập lửa...
Tuy nhiên làm sao anh ấy đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì được? Và có lập trường gì để đứng ra nhắc nhở đây?
“Ôi, cũng không biết bây giờ cô nhóc câm đó thế nào rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro