Chương 43
2024-10-07 10:18:49
Lạc Nhất Minh suy nghĩ miên man đến mức buột miệng nói ra những lời nói trong lòng.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ấy đã hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi. Thế nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, người đàn ông đang đọc sách bên cửa sổ đã ngước mắt lên.
Người đó vừa cười vừa hỏi anh ấy với ánh mắt lạnh lùng, thâm sâu: “Vừa rồi, em gọi cô ấy là gì cơ?”
Anh ấy gọi cô là “cô nhóc câm”, thất thần đến mức quên mất phải đổi cách xưng hô.
“Không, không có gì... Em nói ba của em! Thật trùng hợp, nói đến ba em mới nhớ ra đã quên béng một chuyện...”
Lạc Nhất Minh thuần thục trốn thoát bằng cái miệng ba hoa, phủi mông chạy như bay.
Hoắc Thuật đóng cuốn sách bằng bìa cứng mạ vàng lại rồi đặt ngón tay lên huyệt thái dương.
Một lúc sau, anh cúi xuống nhặt rubik gương trên bàn trà lên, bắt đầu bấm và xoay nó.
Không biết anh nghĩ đến cái gì mà trên tay mất đi sức nặng, các bánh răng của khối rubik trở nên lỏng lẻo, các phần góc cạnh sắc nhọn rơi xuống đất như những hạt nổ.
Những gờ trắng đen kêu tanh tách rồi lăn xuống dưới chân anh như những khúc xương bị nghiền nát.
...
Lâm Tri Ngôn nghỉ ngơi hai ngày rồi xốc lại tinh thần tập trung vào công việc.
Lăng Phi lo lắng cho tình trạng của cô, khuyên cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, thiếu đi một ai đó thì trái đất này vẫn quay.
Lâm Tri Ngôn chỉ cười nhẹ rồi trả lời: [Đúng vậy, trái đất này vẫn sẽ tiếp tục chuyển động mà không có ai đó nên tớ càng phải làm việc chăm chỉ và sống thật tốt mới được.]
Người bình thường không có tư cách tự phụ, và Lâm Tri Ngôn cũng không phải kiểu người không thể gượng dậy hay thậm chí quên cả làm việc chỉ vì gặp tổn thương trong tình yêu.
Ngày tháng tưởng như đã trở lại yên bình như xưa, nhưng thỉnh thoảng lúc đi qua cửa căn hộ hay khi một mình ngơ ngác, mở tủ lạnh ra vô tình nhìn thấy những miếng hoành thánh làm bằng tay còn chưa ăn.... Trái tim của Lâm Tri Ngôn vẫn đau như bị kim đâm, cô khó thở không biết làm cách nào để trút hết ra.
Cô ép buộc bản thân phải từ bỏ, ngày tháng sau này còn như vậy, rồi một ngày nào đó sẽ tốt hơn thôi.
Vào tháng tư, tiết trời đang dần ấm lên, sắc xuân tươi đẹp, ánh mặt trời cũng chiều lòng người. Đây là thời điểm rất thích hợp để trút bỏ những lo lắng.
Ba giờ chiều, Lâm Tri Ngôn đến viện dưỡng lão để tắm rửa theo lịch đã hẹn, nhưng hiếm khi không thấy bà Diêm ra ngoài phơi nắng và chơi mạt chược.
[Bà cụ đâu?]
Lâm Tri Ngôn dùng thủ ngữ đơn giản để hỏi nhân viên điều dưỡng đang gấp chăn và quần áo trong sân.
“Đang đi vệ sinh trong nhà vệ sinh, tôi vừa đưa bà ấy vào.”
Nhân viên điều dưỡng trả lời: “Hôm qua bà cụ lén ăn mấy quả vải, chắc là bị nóng trong táo bón rồi. Cô cứ vào trong đợi đi!”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, cởi áo khoác len ra treo lên sau cửa rồi thay ủng đi mưa không thấm nước.
Cốc cốc, cô gõ lên cánh cửa gỗ xem như một lời chào.
Không có tiếng trả lời bên trong nhà vệ sinh.
Lâm Tri Ngôn tò mò duỗi cổ ra rồi gõ thêm hai lần nữa.
Một linh cảm xấu hiện lên trong đầu, Lâm Tri Ngôn đặt đồ đạc trên tay xuống rồi chạy vào nhà vệ sinh thì lập tức hoảng sợ.
Bà Diêm ngất xỉu rồi!
Mặt của bà ấy đập vào bồn rửa tay, hai mắt nhắm nghiền, nước từ vòi nước vẫn ồ ạt chảy ra sắp tràn vào cả miệng và mũi!
Lâm Tri Ngôn tắt vòi nước trước, sau đó mới đỡ bà Diêm dậy ngồi vững rồi mới chạy ra ngoài gọi nhân viên điều dưỡng và bác sĩ trong viện dưỡng lão.
Nhóm người thực hiện sơ cứu rồi gọi xe cấp cứu đưa bà cụ đến bệnh viện.
Ban đêm, Tùy Văn mua vé máy bay gần nhất đến Sơn Thành rồi lao vào bệnh viện. Phía sau anh ta có một cặp vợ chồng có mái tóc đã điểm bạc, có thể đó là ba mẹ của anh ta.
Sau khi trao đổi tình hình với bác sĩ, Tùy Văn rời khỏi phòng bệnh trước, trịnh trọng nói với Lâm Tri Ngôn đang ngồi trên ghế soạn giáo án: “Cô Lâm, lần này thật sự may mà có cô, cảm ơn cô.”
Lâm Tri Ngôn gấp cuốn sổ lại rồi đứng dậy, gõ chứ hỏi: [Bà thế nào rồi?]
“Chắc bà cụ muốn rửa tay nên cúi người xuống khiến huyết áp tăng cao và bị nhồi máu não cấp tính. Cũng may huyết áp và sinh hiệu của bà cụ hiện đã ổn định trở lại, nhưng vẫn phải theo dõi thêm vài ngày nữa.”
Tùy Văn nhìn đồng hồ, đôi lông mày rậm khí khái khẽ cau lại: “Đã muộn thế này rồi mà cô Lâm vẫn chưa ăn gì sao? Không biết tôi có thể hân hạnh mời cô Lâm đây một bữa cơm không?”
Lâm Tri Ngôn do dự, muốn từ chối khéo theo bản năng.
Tùy Văn lại nghĩ tới điều gì đó rồi nói với vẻ mặt hiểu chuyện: “Yên tâm đi, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Dù sao cô cũng đã giúp gia đình tôi một ân huệ lớn như vậy. Nếu cần thì tôi có thể chịu trách nhiệm giải thích với bạn trai của cô.”
Sắc mặt của Lâm Tri Ngôn hơi cứng lại.
Sự thay đổi cảm xúc trong chớp mắt đó không thoát khỏi tầm mắt của Tùy Văn.
Anh ta hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi lỡ miệng.”
Lâm Tri Ngôn lắc đầu, chuyển chủ đề không hay này: [Ăn chỗ nào đây?]
Tùy Văn ra hiệu: “Cô Lâm quyết định đi.”
Tầng trên cùng của tòa nhà thương mại hưng thịnh bậc nhất trung tâm thành phố có một nhà hàng Pháp được xếp hạng sao chiếm giữ vị trí đắc địa.
Nhà hàng cao cấp và trang nhã có những bức tranh cung điện lớn treo trên tường, đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng mờ ảo, âm nhạc êm dịu kết hợp với các món khai vị ngon miệng đã tạo nên bầu không khí vô cùng thân mật và lãng mạn.
“Tổng giám đốc Hoắc.”
Tần Khả Du gọi ba lần liên tiếp, đặt dao và nĩa xuống nhìn người đàn ông đẹp trai đang thất thần ở đối diện.
Hoắc Thuật rời mắt khỏi chiếc hộp nhung màu đen trong tay rồi nở một nụ cười hoàn hảo, đúng mực: “Rất xin lỗi, cô Tần vừa nói gì vậy?”
Tần Khả Du khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú lại, cho dù cô ta được dạy dỗ tốt đến đâu thì vẫn sẽ cáu kỉnh khi bị đối tượng xem mắt lạnh nhạt như vậy. Huống hồ cô ta đã nhân cơ hội đi công tác lần này để chủ động hẹn gặp Hoắc Thuật. Chuyện này đã xem là tự hạ thấp giá trị bản thân rồi.
Nếu không phải vì Hoắc Thuật rất đẹp trai, còn chu đáo chuẩn bị quà gặp mặt… Cô ta nhất thời nghĩ rằng chiếc hộp nhung có logo của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng do trợ lý gửi đến này là cố ý chuẩn bị cho cô ta, không thì cô ta đã phủi tay rời khỏi đây từ lâu rồi.
“Hình như anh đang hơi mất tập trung.”
Tần Khả Du cắt món gan ngỗng được trang trí đẹp mắt trên đĩa sứ màu đen, kết cấu mịn như kem, tan chảy khi chạm vào: “Không ai nói với anh rằng như vậy rất mất lịch sự à.”
Hoắc Thuật vẫn khẽ cười lơ đễnh: “Ồ? Thì sao?”
“Thì rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Nhà họ Hoắc không chỉ có một đứa con trai là anh, nhưng tôi lại là cháu gái duy nhất của nhà họ Tần.”
Tần Khả Du mặc một chiếc váy dài được làm từ tơ lụa, dáng người thanh thoát và mảnh mai như một con thiên nga, mỉm cười nói: “Đều là người trưởng thành rồi, tôi thích nói chuyện đơn giản và thẳng thắn hơn một chút.”
“Đúng vậy, đúng là nên thẳng thắn.”
Hoắc Thuật đóng hộp trang sức bằng nhung lại, ngước mắt lên nói tiếp: “Bữa ăn này coi như là tiệc chiêu đãi chào đón của tôi dành cho cô Tần vì đã lặn lội đến đây, cũng là để khi trở về cô Tần có thể dễ ăn nói với người lớn trong nhà, nói rằng... Hai chúng ta không hợp, hoặc là lấy lý do nào khác, tùy theo ý của cô Tần.”
“Cái gì?”
Tần Khả Du cau mày, không thể tin được bản thân lại bị từ chối thế này.
Bởi một đứa con riêng không được công khai.
Thôi vậy, xem như anh có mắt như mù.
Mặc dù Tần Khả Du đánh giá cao vẻ bề ngoài của Hoắc Thuật, nhưng cũng có không ít đàn ông theo đuổi cô ta. Cô ta có vô số lựa chọn nên không có gì phải hối tiếc.
Tuy theo lý là vậy nhưng có ai có thể cưỡng lại sự tò mò đây?
Tần Khả Du khẽ hất cằm, tràn đầy kiêu ngạo: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Cô Tần không phải mẫu người tôi thích.”
“Vậy anh thích mẫu người như nào?”
Hoắc Thuật suy nghĩ một chút rồi nói: “Yên tĩnh, ít nói.”
Tần Khả Du vừa mới nói về văn học Baroque của Pháp suốt nửa tiếng đồng hồ, hiện giờ cảm thấy đầu gối đau âm ỉ. Dù tính tình có tốt đến đâu thì lúc này cô ta vẫn thấy hơi tức giận.
Hết lần này đến lần khác người đàn ông ngồi đối diện đều không có một câu an ủi nào, ngay cả khuôn mặt đẹp trai kia cũng trở nên cực kỳ đáng ghét.
Tần Khả Du đặt dao và nĩa bạc xuống làm phát ra tiếng kêu leng keng, cầm chiếc túi đeo tay đi tiệc tối rồi đứng dậy rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Cô ta đi được hai bước thì quay lại cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên.
Ly rượu còn chưa kịp đổ ra ngoài đã bị một bàn tay to lớn với đường kinh mạch rõ ràng ấn trở lại bàn.
“Cô Tần, chú ý giữ chừng mực.”
Hoắc Thuật đặt lòng bàn tay lên trên miệng ly rượu, lấy đầu ngón tay gõ nhẹ vào bụng ly rồi phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió: “Vở kịch máu chó lúc tám giờ đó không có tác dụng với tôi.”
Tần Khả Du bị làn sóng phê phán này dồn ép đến mức không khỏi cười khẩy một tiếng rồi nói: “Vậy tôi chúc anh vĩnh viễn không theo đuổi được cô gái yên tĩnh mà anh muốn.”
Những cô gái ngoan ngoãn xuất thân từ gia đình gia giáo không nên bị loại người này làm hại, đúng là có bệnh.
Tần Khả Du giận dữ rời đi. Hoắc Thuật lấy khăn tay ra để lau tay, ngồi một lúc mới đứng dậy đi xuống tầng.
Hôm nay anh không dẫn tài xế theo vì phải đến lấy đồ trang sức đặt làm riêng.
Một bộ dây chuyền, nhẫn, khuyên tai và trâm cài hoàn chỉnh. Tất cả đều được làm từ đá thô lấy cảm hứng trong “Phù thủy xứ Oz” sưu tầm từ lâu. Các nhà thiết kế trang sức nối tiếng nhất ở trong nước được yêu cầu thiết kế và tạo ra nó một cách nhanh chóng nên chi phí thiết kế và chi phí nhân công cao hơn rất nhiều so với giá trị của chính viên đá thô đó.
Những viên đá quý trong trẻo và lộng lẫy đang tỏa sáng trên nền vải nhung đen, màu sắc được thay đổi theo nhiều góc độ khác nhau, đẹp đến mức rúng động lòng người.
Thật ra có lấy cũng vô ích, anh không có ai để tặng nữa.
Trên mặt Hoắc Thuật không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, anh đặt chiếc hộp trang sức vào ghế phụ rồi vươn tay khởi động xe.
Sơn Thành sầm uất nhất là lúc về đêm, đèn đuốc được bật sáng trưng như ban ngày.
Xe chạy rất chậm, ánh mắt của Hoắc Thuật vô tình lướt qua người qua đường. Đột nhiên anh dừng xe lại, ánh mắt thờ ơ bỗng trở nên sắc bén và lạnh lùng...
Lâm Tri Ngôn và một người đàn ông lần lượt bước ra khỏi trung tâm thương mại. Người đàn ông chu đáo duỗi tay ra để mở cửa tự động cho cô.
Lâm Tri Ngôn gật đầu cảm ơn và chỉ một ngón tay về phía trước, hai người nhanh chóng biến mất giữa biển người.
Tiếng phanh gấp sắc bén vang lên, chiếc ô tô màu đen mất kiểm soát tông thẳng vào lan can bên đường. Những chiếc xe điện đỗ ven đường đều phát ra tiếng báo động inh ỏi, người qua đường la hét chói tai.
Cú va chạm không quá nghiêm trọng. Hoắc Thuật nghiêng người về phía trước, được đai an toàn ghìm lại vị trí cũ.
Vài sợi tóc trên trán rũ xuống, che mất khuôn mặt đẹp trai của anh tạo nên chiếc bóng sâu thẳm.
Có người đi qua gõ cửa sổ xe hỏi anh có bị thương không...
Anh có bị thương không....
Hoắc Thuật chậm chạp nâng tay lên ấn vào lồng ngực trái. Bộ đồ tối màu khiến đôi tay của anh trông trắng như sương tuyết.
Có đấy, có lẽ anh bị thương ở ngực rồi.
Không thì tại sao lồng ngực của anh lại khó chịu như vậy?
“Mình phải từ từ...”
Anh tựa lưng vào ghế, thì thào với bản thân.
Nhưng Lâm Tri Ngôn đi rồi.
Cô sẽ mỉm cười với những người đàn ông khác, sẽ trở thành vợ của người đàn ông khác.
Đồng hồ bị vỡ, WeChat bị chặn, “Phù thủy xứ Oz” trở thành vật không chủ....
Yêu Yêu của anh đã dứt khoát rời đi rồi.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ấy đã hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi. Thế nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, người đàn ông đang đọc sách bên cửa sổ đã ngước mắt lên.
Người đó vừa cười vừa hỏi anh ấy với ánh mắt lạnh lùng, thâm sâu: “Vừa rồi, em gọi cô ấy là gì cơ?”
Anh ấy gọi cô là “cô nhóc câm”, thất thần đến mức quên mất phải đổi cách xưng hô.
“Không, không có gì... Em nói ba của em! Thật trùng hợp, nói đến ba em mới nhớ ra đã quên béng một chuyện...”
Lạc Nhất Minh thuần thục trốn thoát bằng cái miệng ba hoa, phủi mông chạy như bay.
Hoắc Thuật đóng cuốn sách bằng bìa cứng mạ vàng lại rồi đặt ngón tay lên huyệt thái dương.
Một lúc sau, anh cúi xuống nhặt rubik gương trên bàn trà lên, bắt đầu bấm và xoay nó.
Không biết anh nghĩ đến cái gì mà trên tay mất đi sức nặng, các bánh răng của khối rubik trở nên lỏng lẻo, các phần góc cạnh sắc nhọn rơi xuống đất như những hạt nổ.
Những gờ trắng đen kêu tanh tách rồi lăn xuống dưới chân anh như những khúc xương bị nghiền nát.
...
Lâm Tri Ngôn nghỉ ngơi hai ngày rồi xốc lại tinh thần tập trung vào công việc.
Lăng Phi lo lắng cho tình trạng của cô, khuyên cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, thiếu đi một ai đó thì trái đất này vẫn quay.
Lâm Tri Ngôn chỉ cười nhẹ rồi trả lời: [Đúng vậy, trái đất này vẫn sẽ tiếp tục chuyển động mà không có ai đó nên tớ càng phải làm việc chăm chỉ và sống thật tốt mới được.]
Người bình thường không có tư cách tự phụ, và Lâm Tri Ngôn cũng không phải kiểu người không thể gượng dậy hay thậm chí quên cả làm việc chỉ vì gặp tổn thương trong tình yêu.
Ngày tháng tưởng như đã trở lại yên bình như xưa, nhưng thỉnh thoảng lúc đi qua cửa căn hộ hay khi một mình ngơ ngác, mở tủ lạnh ra vô tình nhìn thấy những miếng hoành thánh làm bằng tay còn chưa ăn.... Trái tim của Lâm Tri Ngôn vẫn đau như bị kim đâm, cô khó thở không biết làm cách nào để trút hết ra.
Cô ép buộc bản thân phải từ bỏ, ngày tháng sau này còn như vậy, rồi một ngày nào đó sẽ tốt hơn thôi.
Vào tháng tư, tiết trời đang dần ấm lên, sắc xuân tươi đẹp, ánh mặt trời cũng chiều lòng người. Đây là thời điểm rất thích hợp để trút bỏ những lo lắng.
Ba giờ chiều, Lâm Tri Ngôn đến viện dưỡng lão để tắm rửa theo lịch đã hẹn, nhưng hiếm khi không thấy bà Diêm ra ngoài phơi nắng và chơi mạt chược.
[Bà cụ đâu?]
Lâm Tri Ngôn dùng thủ ngữ đơn giản để hỏi nhân viên điều dưỡng đang gấp chăn và quần áo trong sân.
“Đang đi vệ sinh trong nhà vệ sinh, tôi vừa đưa bà ấy vào.”
Nhân viên điều dưỡng trả lời: “Hôm qua bà cụ lén ăn mấy quả vải, chắc là bị nóng trong táo bón rồi. Cô cứ vào trong đợi đi!”
Lâm Tri Ngôn gật đầu, cởi áo khoác len ra treo lên sau cửa rồi thay ủng đi mưa không thấm nước.
Cốc cốc, cô gõ lên cánh cửa gỗ xem như một lời chào.
Không có tiếng trả lời bên trong nhà vệ sinh.
Lâm Tri Ngôn tò mò duỗi cổ ra rồi gõ thêm hai lần nữa.
Một linh cảm xấu hiện lên trong đầu, Lâm Tri Ngôn đặt đồ đạc trên tay xuống rồi chạy vào nhà vệ sinh thì lập tức hoảng sợ.
Bà Diêm ngất xỉu rồi!
Mặt của bà ấy đập vào bồn rửa tay, hai mắt nhắm nghiền, nước từ vòi nước vẫn ồ ạt chảy ra sắp tràn vào cả miệng và mũi!
Lâm Tri Ngôn tắt vòi nước trước, sau đó mới đỡ bà Diêm dậy ngồi vững rồi mới chạy ra ngoài gọi nhân viên điều dưỡng và bác sĩ trong viện dưỡng lão.
Nhóm người thực hiện sơ cứu rồi gọi xe cấp cứu đưa bà cụ đến bệnh viện.
Ban đêm, Tùy Văn mua vé máy bay gần nhất đến Sơn Thành rồi lao vào bệnh viện. Phía sau anh ta có một cặp vợ chồng có mái tóc đã điểm bạc, có thể đó là ba mẹ của anh ta.
Sau khi trao đổi tình hình với bác sĩ, Tùy Văn rời khỏi phòng bệnh trước, trịnh trọng nói với Lâm Tri Ngôn đang ngồi trên ghế soạn giáo án: “Cô Lâm, lần này thật sự may mà có cô, cảm ơn cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn gấp cuốn sổ lại rồi đứng dậy, gõ chứ hỏi: [Bà thế nào rồi?]
“Chắc bà cụ muốn rửa tay nên cúi người xuống khiến huyết áp tăng cao và bị nhồi máu não cấp tính. Cũng may huyết áp và sinh hiệu của bà cụ hiện đã ổn định trở lại, nhưng vẫn phải theo dõi thêm vài ngày nữa.”
Tùy Văn nhìn đồng hồ, đôi lông mày rậm khí khái khẽ cau lại: “Đã muộn thế này rồi mà cô Lâm vẫn chưa ăn gì sao? Không biết tôi có thể hân hạnh mời cô Lâm đây một bữa cơm không?”
Lâm Tri Ngôn do dự, muốn từ chối khéo theo bản năng.
Tùy Văn lại nghĩ tới điều gì đó rồi nói với vẻ mặt hiểu chuyện: “Yên tâm đi, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Dù sao cô cũng đã giúp gia đình tôi một ân huệ lớn như vậy. Nếu cần thì tôi có thể chịu trách nhiệm giải thích với bạn trai của cô.”
Sắc mặt của Lâm Tri Ngôn hơi cứng lại.
Sự thay đổi cảm xúc trong chớp mắt đó không thoát khỏi tầm mắt của Tùy Văn.
Anh ta hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi lỡ miệng.”
Lâm Tri Ngôn lắc đầu, chuyển chủ đề không hay này: [Ăn chỗ nào đây?]
Tùy Văn ra hiệu: “Cô Lâm quyết định đi.”
Tầng trên cùng của tòa nhà thương mại hưng thịnh bậc nhất trung tâm thành phố có một nhà hàng Pháp được xếp hạng sao chiếm giữ vị trí đắc địa.
Nhà hàng cao cấp và trang nhã có những bức tranh cung điện lớn treo trên tường, đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng mờ ảo, âm nhạc êm dịu kết hợp với các món khai vị ngon miệng đã tạo nên bầu không khí vô cùng thân mật và lãng mạn.
“Tổng giám đốc Hoắc.”
Tần Khả Du gọi ba lần liên tiếp, đặt dao và nĩa xuống nhìn người đàn ông đẹp trai đang thất thần ở đối diện.
Hoắc Thuật rời mắt khỏi chiếc hộp nhung màu đen trong tay rồi nở một nụ cười hoàn hảo, đúng mực: “Rất xin lỗi, cô Tần vừa nói gì vậy?”
Tần Khả Du khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú lại, cho dù cô ta được dạy dỗ tốt đến đâu thì vẫn sẽ cáu kỉnh khi bị đối tượng xem mắt lạnh nhạt như vậy. Huống hồ cô ta đã nhân cơ hội đi công tác lần này để chủ động hẹn gặp Hoắc Thuật. Chuyện này đã xem là tự hạ thấp giá trị bản thân rồi.
Nếu không phải vì Hoắc Thuật rất đẹp trai, còn chu đáo chuẩn bị quà gặp mặt… Cô ta nhất thời nghĩ rằng chiếc hộp nhung có logo của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng do trợ lý gửi đến này là cố ý chuẩn bị cho cô ta, không thì cô ta đã phủi tay rời khỏi đây từ lâu rồi.
“Hình như anh đang hơi mất tập trung.”
Tần Khả Du cắt món gan ngỗng được trang trí đẹp mắt trên đĩa sứ màu đen, kết cấu mịn như kem, tan chảy khi chạm vào: “Không ai nói với anh rằng như vậy rất mất lịch sự à.”
Hoắc Thuật vẫn khẽ cười lơ đễnh: “Ồ? Thì sao?”
“Thì rốt cuộc anh nghĩ thế nào? Nhà họ Hoắc không chỉ có một đứa con trai là anh, nhưng tôi lại là cháu gái duy nhất của nhà họ Tần.”
Tần Khả Du mặc một chiếc váy dài được làm từ tơ lụa, dáng người thanh thoát và mảnh mai như một con thiên nga, mỉm cười nói: “Đều là người trưởng thành rồi, tôi thích nói chuyện đơn giản và thẳng thắn hơn một chút.”
“Đúng vậy, đúng là nên thẳng thắn.”
Hoắc Thuật đóng hộp trang sức bằng nhung lại, ngước mắt lên nói tiếp: “Bữa ăn này coi như là tiệc chiêu đãi chào đón của tôi dành cho cô Tần vì đã lặn lội đến đây, cũng là để khi trở về cô Tần có thể dễ ăn nói với người lớn trong nhà, nói rằng... Hai chúng ta không hợp, hoặc là lấy lý do nào khác, tùy theo ý của cô Tần.”
“Cái gì?”
Tần Khả Du cau mày, không thể tin được bản thân lại bị từ chối thế này.
Bởi một đứa con riêng không được công khai.
Thôi vậy, xem như anh có mắt như mù.
Mặc dù Tần Khả Du đánh giá cao vẻ bề ngoài của Hoắc Thuật, nhưng cũng có không ít đàn ông theo đuổi cô ta. Cô ta có vô số lựa chọn nên không có gì phải hối tiếc.
Tuy theo lý là vậy nhưng có ai có thể cưỡng lại sự tò mò đây?
Tần Khả Du khẽ hất cằm, tràn đầy kiêu ngạo: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Cô Tần không phải mẫu người tôi thích.”
“Vậy anh thích mẫu người như nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Thuật suy nghĩ một chút rồi nói: “Yên tĩnh, ít nói.”
Tần Khả Du vừa mới nói về văn học Baroque của Pháp suốt nửa tiếng đồng hồ, hiện giờ cảm thấy đầu gối đau âm ỉ. Dù tính tình có tốt đến đâu thì lúc này cô ta vẫn thấy hơi tức giận.
Hết lần này đến lần khác người đàn ông ngồi đối diện đều không có một câu an ủi nào, ngay cả khuôn mặt đẹp trai kia cũng trở nên cực kỳ đáng ghét.
Tần Khả Du đặt dao và nĩa bạc xuống làm phát ra tiếng kêu leng keng, cầm chiếc túi đeo tay đi tiệc tối rồi đứng dậy rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Cô ta đi được hai bước thì quay lại cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên.
Ly rượu còn chưa kịp đổ ra ngoài đã bị một bàn tay to lớn với đường kinh mạch rõ ràng ấn trở lại bàn.
“Cô Tần, chú ý giữ chừng mực.”
Hoắc Thuật đặt lòng bàn tay lên trên miệng ly rượu, lấy đầu ngón tay gõ nhẹ vào bụng ly rồi phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng chuông gió: “Vở kịch máu chó lúc tám giờ đó không có tác dụng với tôi.”
Tần Khả Du bị làn sóng phê phán này dồn ép đến mức không khỏi cười khẩy một tiếng rồi nói: “Vậy tôi chúc anh vĩnh viễn không theo đuổi được cô gái yên tĩnh mà anh muốn.”
Những cô gái ngoan ngoãn xuất thân từ gia đình gia giáo không nên bị loại người này làm hại, đúng là có bệnh.
Tần Khả Du giận dữ rời đi. Hoắc Thuật lấy khăn tay ra để lau tay, ngồi một lúc mới đứng dậy đi xuống tầng.
Hôm nay anh không dẫn tài xế theo vì phải đến lấy đồ trang sức đặt làm riêng.
Một bộ dây chuyền, nhẫn, khuyên tai và trâm cài hoàn chỉnh. Tất cả đều được làm từ đá thô lấy cảm hứng trong “Phù thủy xứ Oz” sưu tầm từ lâu. Các nhà thiết kế trang sức nối tiếng nhất ở trong nước được yêu cầu thiết kế và tạo ra nó một cách nhanh chóng nên chi phí thiết kế và chi phí nhân công cao hơn rất nhiều so với giá trị của chính viên đá thô đó.
Những viên đá quý trong trẻo và lộng lẫy đang tỏa sáng trên nền vải nhung đen, màu sắc được thay đổi theo nhiều góc độ khác nhau, đẹp đến mức rúng động lòng người.
Thật ra có lấy cũng vô ích, anh không có ai để tặng nữa.
Trên mặt Hoắc Thuật không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, anh đặt chiếc hộp trang sức vào ghế phụ rồi vươn tay khởi động xe.
Sơn Thành sầm uất nhất là lúc về đêm, đèn đuốc được bật sáng trưng như ban ngày.
Xe chạy rất chậm, ánh mắt của Hoắc Thuật vô tình lướt qua người qua đường. Đột nhiên anh dừng xe lại, ánh mắt thờ ơ bỗng trở nên sắc bén và lạnh lùng...
Lâm Tri Ngôn và một người đàn ông lần lượt bước ra khỏi trung tâm thương mại. Người đàn ông chu đáo duỗi tay ra để mở cửa tự động cho cô.
Lâm Tri Ngôn gật đầu cảm ơn và chỉ một ngón tay về phía trước, hai người nhanh chóng biến mất giữa biển người.
Tiếng phanh gấp sắc bén vang lên, chiếc ô tô màu đen mất kiểm soát tông thẳng vào lan can bên đường. Những chiếc xe điện đỗ ven đường đều phát ra tiếng báo động inh ỏi, người qua đường la hét chói tai.
Cú va chạm không quá nghiêm trọng. Hoắc Thuật nghiêng người về phía trước, được đai an toàn ghìm lại vị trí cũ.
Vài sợi tóc trên trán rũ xuống, che mất khuôn mặt đẹp trai của anh tạo nên chiếc bóng sâu thẳm.
Có người đi qua gõ cửa sổ xe hỏi anh có bị thương không...
Anh có bị thương không....
Hoắc Thuật chậm chạp nâng tay lên ấn vào lồng ngực trái. Bộ đồ tối màu khiến đôi tay của anh trông trắng như sương tuyết.
Có đấy, có lẽ anh bị thương ở ngực rồi.
Không thì tại sao lồng ngực của anh lại khó chịu như vậy?
“Mình phải từ từ...”
Anh tựa lưng vào ghế, thì thào với bản thân.
Nhưng Lâm Tri Ngôn đi rồi.
Cô sẽ mỉm cười với những người đàn ông khác, sẽ trở thành vợ của người đàn ông khác.
Đồng hồ bị vỡ, WeChat bị chặn, “Phù thủy xứ Oz” trở thành vật không chủ....
Yêu Yêu của anh đã dứt khoát rời đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro