Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 7

2024-10-07 10:18:49

Bởi vì nội tâm quá nhạy cảm nên không dám đối mặt với khiếm khuyết.

“Cái quái gì thế? Làm như cô hiểu tôi lắm đấy.”

Hoắc Y Na mặt thì giễu cợt, nhưng bàn tay dưới lớp bọt xà phòng lại bất giác sờ đến chỗ sần sùi, lồi lõm dưới thắt lưng. Vết sẹo trên đùi càng lộ rõ, rất xấu xí, rất đáng sợ.

Bình thường nếu bị nói đúng nỗi lòng, Hoắc Y Na đã xù lông nổi đoá lên từ lâu, nhưng đôi mắt của cô gái câm quá trong sáng thuần khiết, suốt ngày cười không có chút tối tăm nào, khiến cô ta không giận nổi.

Cô ta hưng phấn giơ tay véo một cái vào cánh tay của Lâm Tri Ngôn.

Đau quá!

Lâm Tri Ngôn vừa mới ngẩng đầu lên thì Hoắc Y Na lại véo thêm cái nữa vào cánh tay cô, như thể tìm được một món đồ chơi mới: “Không phải chứ, thế này mà cũng chịu đựng không kêu lên được á?”

“…”

Lâm Tri Ngôn tóm lấy cổ tay Hoắc Y Na, dùng tay còn lại túm thật mạnh chiếc áo tắm dài dưới lớp bong bóng xà phòng xuống dưới.

Cơ thể Hoắc Y Na không tự chủ được trượt xuống dưới, cô ta hoảng hốt hét lên, vội vàng lấy tay bám vào thành bồn tắm.

Lâm Tri Ngôn gõ chữ bằng một tay thật mạnh: [Cô Lâm, tôi không phải là đất xét, cao su, rất đau đó! Tôi sẽ mặc kệ cho cô ở trong bồn tắm, tự cô nghĩ cách đứng lên đi.]

“Cô dám à?” Hoắc Y Na thở hổn hển.

Lâm Tri Ngôn nhướn mày: Xa nhập kiệm nan*, cô cứ thử mà xem.

* Xuất phát từ câu nói Do nhập kiệm xa dịch, do xa nhập kiệm nan trong “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị, gian khó chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống dễ dàng xa hoa giàu có rồi thì khó mà chuyển về cuộc sống khó khăn, tiết kiệm được.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một phút, Hoắc Y Na mím môi hoàn toàn an phận.

……

Những đám mây u ám giăng kín đỉnh đầu, vừa qua mười tám giờ mà sắc trời đã gần như tối đen.

Dưới ánh đèn sáng rực, Hoắc Thuật bước vào nhà, tiện tay cởi áo khoác đặt trên lưng ghế, sau đó cầm một khối rubik hình kim tự tháp ngồi xuống ghế sô pha, từ từ xoay chuyển.

Đây là thói quen của anh, khối rubik cấp thấp này không hề khó với anh nhưng lại rất phù hợp để tĩnh tâm.

Ông cụ ở Sơn Thành có một phần tài sản, chiều nay là lần đầu tiên anh đến công ty, gặp rất nhiều khó khăn. Không cần động não cũng biết là ai ra lệnh…

Người con vợ cả ở Thủ đô kia cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi.

Tiếng chuông vang lên, trên màn hình điện thoại xuất hiện một tấm ảnh đại diện chú hề dễ thương.

Đây là chiếc điện thoại di động khác của Hoắc Thuật, đường dây chuyên dụng đã được mã hoá, tin nhắn được gửi đến chỉ có thể là từ đám tâm thần của viện nghiên cứu M tại nước ngoài.

Hoắc Thuật thoải mái dựa người vào ghế, một tay anh ấn vào màn hình, tin nhắn của Vincent ngay lập tức hiện ra.

[Tôi cược với Alfio, cược cậu về nước sống không quá ba tháng. Vậy nên Shu này, cậu chết chưa đấy?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Thuật nhướn mày, ánh sáng từ màn hình chiếu vào ánh mắt anh một tia sáng lạnh lẽo.

Một tay ôm trán, một tay cầm điện thoại, anh uể oải gõ câu trả lời bằng tiếng Anh: [Xin lỗi nhé, làm cậu thất vọng rồi.]

[Hahahahaha còn sống à? Chậc, vậy thì tiếc quá!]

Bên kia tiếc rẻ: [Nhưng chúng tôi vẫn không hiểu, tiền cậu kiếm được cả đời tiêu không hết, sao phải về nước làm việc xấu làm gì? May mà thu thập thông tin rồi đấy, ông anh kia của cậu có vẻ khó đối phó thật đấy! Shu, bây giờ hẳn là cậu đang sống rất khổ sở nhỉ?]

[Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có chấp niệm với tiền bạc, chỉ là không chịu cảnh người khác cướp của mình được thôi.]

[Người thông minh nên ở cùng với người thông minh, chúng ta mới là người chung một thế giới.]

Vincent gửi một loạt hình icon ác quỷ: [Chúng tôi dự định phát triển một con chip sóng não có thể phân tích tín hiệu não thông qua lưới điện não đồ, sau đó tổng hợp văn bản trực quan. Cậu biết nó có nghĩa là gì không? Đến lúc đó chúng ta có thể dễ dàng lấy bất kỳ thông tin nào ta cần từ trong não bộ, toàn thể nhân loại không hề có bí mật với chúng ta!

Nhìn chú hề đang hưng phấn nhảy lên trên hình đại diện, ánh mắt của Hoắc Thuật không hề dao động.

Một bàn tay nhỏ xinh từ đằng sau vươn ra nhẹ nhàng vỗ vào vai anh.

Ngay lập tức, Hoắc Thuật quay đầu lại, sự sắc bén chưa hề phai đi trong đôi mắt.

Lâm Tri Ngôn cầm tờ đơn dịch vụ hỗ trợ tắm rửa chờ ký, bị sự lạnh lùng trong đôi mắt đen láy của người đàn ông doạ sợ… Cô không nói được, trước khi dùng ngôn ngữ ký hiệu cô luôn có thói quen chạm vào cánh tay hoặc vai của đối phương, để lấy sự chú ý của người đó về mình.

[Tôi xin lỗi.]

Cô ra nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Làm anh giật mình ư?]

Chỉ trong chớp mắt, Hoắc Thuật lại thả lỏng trở lại, bên môi nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc, dường như sự căng thẳng vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Không, tôi bị phân tâm thôi.”

Dưới ánh đèn ấm áp, hàng mi dài của Hoắc Thuật đổ bóng, các đường nét xuất sắc trên khuôn mặt của anh được ánh sáng chiếu rõ, cực kỳ cuốn hút.

Anh nhận giấy bút, không thèm nhìn mà ký tên của mình vào cột người giám hộ của bệnh nhân.

Khi nhận lại tờ đơn, Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng đặt một viên chocolate vào lòng bàn tay của Hoắc Thuật.

Đây là từ hộp chocolate lần trước Tiểu Linh đưa cho cô, Lâm Tri Ngôn thường dùng để khen thưởng các bé nghe lời nên trong túi luôn mang theo mấy viên.

Cô không có chút mập mờ, suồng sã nào, như chỉ tiện tay an ủi, dùng ngôn ngữ ký hiệu đơn giản nói với anh rằng: Ăn chocolate thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn chút đó.

Cô ra thủ ngữ rất nhẹ nhàng, đầu cũng hơi nghiêng theo. Mái tóc mềm mại, xoăn nhẹ lướt qua chiếc cổ thiên nga trắng nõn, mảnh khảnh, dường như dùng một tay cũng có thể bóp nghẹt được.

Hoắc Thuật nhìn bao bì chocolate quen thuộc, ánh mắt hơi khựng lại, có vẻ mang hàm ý sâu xa.

“Cô Lâm quen người của cô nhi viện phố Hoa Thạch à?”

Lâm Tri Ngôn sửng sốt, gõ chữ giải thích: [Tôi thực tập ở đó, làm giáo viên chuyên biệt.]

Hoắc Thuật như ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi liếc nhìn sắc trời tối om bên ngoài.

“Trời sắp mưa rồi, để tôi đưa cô Lâm về phố Hoa Thạch nhé.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh tiện tay cầm áo khoác bên cạnh đặt lên cánh tay, mỉm cười nói: “Cứ coi như là, tôi cảm ơn món quà của cô đi.”

Gió núi khiến cây cối xào xạc, trong không khí tràn ngập mùi tanh ấp ủ cơn bão tố, Lâm Tri Ngôn không có lý do để từ chối.

Có lẽ chiếc siêu xe bị hỏng kia vẫn chưa sửa xong, Hoắc Thuật hôm nay lái một chiếc xe khá khiêm tốn, ít gây chú ý, có không gian thoải mái, rộng rãi.

Khung cảnh đường phố lùi xa dần trong màn đêm, những hạt mưa vẽ trên tấm kính tối tăm sạch sẽ không dính chút bụi nào, phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trẻ. Mái tóc đen dày, đường nét của môi và chiếc mũi tuyệt đẹp, ngay cả làn da cũng hoàn hảo không tỳ vết, mang vẻ đẹp trời ban điển hình.

“Có mang ô không?” Lúc gần xuống xe Hoắc Thuật cất tiếng hỏi thật khẽ.

Lâm Tri Ngôn nhìn đôi môi mỏng hơi mím lại của anh, ngập ngừng lắc đầu.

Nghe vậy Hoắc Thuật liền lấy từ cửa xe một chiếc ô màu đen kiểu nam đưa cho Lâm Tri Ngôn.

Ngón tay trên lớp vải đen đẹp như sương như tuyết, dường như có thể dễ dàng cầm bóng rổ bằng một tay. Lâm Tri Ngôn nhận lấy, uốn cong ngón tay cái ra hiệu “cảm ơn”.

Chiếc xe dừng ở cổng toà chưng cư phía sau cô nhi viện. Không biết do ánh đèn trong xe quá tối hay vì lý do gì khác mà Lâm Tri Ngôn mò mẫm mấy lần vẫn không mở được cửa xe. Hoắc Thuật bật cười, ngả người về phía trước vòng tay qua người Lâm Tri Ngôn, giúp cô ấn nút mở cửa xe.

Lâm Tri Ngôn ngửi được mùi hương của nước giặt quần áo trên người anh, sạch sẽ như là ánh nắng lười biếng buổi chiều. Anh như một chàng thiếu niên mười tám tuổi đang độ tuổi thanh xuân.

Phía sau lưng Lâm Tri Ngôn nóng bừng lên, cô đỏ mặt một tay nói lời cảm ơn, rồi mở ô bước vào màn mưa.

Dưới chung cư có vài bóng hình nhỏ bé mặc áo mưa vàng ngồi cạnh nhau, giống như mấy chú chim sẻ nhỏ đang rúc vào nhau sưởi ấm. Lâm Tri Ngôn rảo bước qua đó. Mấy đứa nhóc ở cô nhi viện sợ cô gặp mưa nên ngay cả cơm tối cũng không chịu ăn hẳn hoi, nhất quyết nhờ giáo viên trực ban dẫn đến đón cô Lâm về nhà.

Lâm Tri Ngôn vừa đau lòng vừa cảm động, cô kẹp cán ô vào giữa đầu và vai, mỗi tay dắt một đứa nhóc.

Nhớ ra gì đó, cô ngoái lại nhìn về phía cổng, cười gật đầu chào tạm biệt.

Những hạt mưa biến thành ánh vàng dài dưới ánh đèn xe, nhẹ nhàng mềm mại bao phủ cô. Đó là nét đẹp dịu dàng, xinh đẹp đến tột đỉnh.

Hoắc Thuật ngồi ở trong xe nhìn, gần như nhìn không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm có vẻ sáng ngời một cách kỳ lạ trong bóng đêm.

Ting ting, chiếc điện thoại di động được mã hoá lại vang lên một lần nữa.

Vincent vẫn còn đang ra sức mời gọi: [Hoan nghênh cậu về đội bất cứ lúc nào, Shu]

Hoắc Thuật khẽ cong môi: [Không được rồi.]

Anh dùng tiếng Anh trả lời: [Tôi đã gặp một đối tượng quan sát thú vị hơn rồi.]

[...]

Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó gửi một tràng cười liên tục như thần kinh: [Này, này, không phải chứ?! Đã mười năm rồi mà cậu còn chưa từ bỏ cái thực nghiệm vừa nhàm chán vừa biến thái kia à? Sẽ bị lên án về đạo đức đấy!]

Trong những câu chữ tràn ngập sự phấn khích, điên rồ không khác gì anh.

Kéo cửa kính lại, Hoắc Thuật tắt điện thoại.

Họ đều hiểu rất rõ, đạo đức là sản phẩm của lương tâm, không thể kiềm chế được kẻ tâm thần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0