Chương 8
2024-10-07 10:18:49
Đúng như dự đoán, vào ban đêm thời tiết đã thay đổi, những hạt mưa nặng hạt rơi trên cửa sổ sát đất dưới ánh đèn le lói.
Trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa chạm vào đĩa. Hai anh em nhà họ Hoắc mỗi người ngồi một bên của chiếc bàn dài, một người thích ăn đồ ăn Trung Quốc, còn một người lại chỉ ăn đồ Tây. Chiếc khăn trải bàn màu xám nhạt như một lưỡi dao sắc chia bàn thành thành hai phần rõ rệt.
Hoắc Y Na dùng dao ăn hất miếng bò bít tết ra không chịu ăn, chỉ buồn chán quấy loạn ly rượu vang đỏ lên, gây ra tiếng vang chói tai.
“Em ghét con nhỏ câm đó, đuổi cô ta đi đi.”
Cô ta lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, nói bằng giọng ra lệnh trịch thượng.
Hoắc Thuật ung dung chậm rãi ăn cơm, tóc mái được tạo kiểu rủ trên đôi lông mày tuyệt đẹp. Chỉ mặc một chiếc áo có mũ rộng rãi bình thường, vậy mà anh lại mang khí chất như thể đang mặc áo vest quần tây.
“Đàm phán phải có thái độ của người đàm phán. Ví dụ như khi em xin anh một điều gì đó, phải nói ‘làm ơn’.”
Hoắc Thuật lấy đũa gắp miếng măng tây được nướng một cách hoàn hảo trên bàn: “Vết bầm tím trên tay Lâm Tri Ngôn, là do em làm đúng không?”
“Sao thế, cô ta còn dám mách lẻo à?”
“Cô ấy muốn mách đấy, nhưng tiếc là không nói được.”
Hoắc Thuật chẳng buồn ngước mắt nhìn: “Đừng nghĩ anh không biết em định làm gì. Nana, là người thông minh thì tốt nhất biết yên phận chút. Bây giờ dù em có trở về với bà Bạch thì cũng sẽ chỉ là gánh nặng của bà ấy thôi.”
Bị chọc trúng chỗ đau, một cảm giác xấu hổ bực bội trào dâng trong Hoắc Y Na.
Đến khi kịp phản ứng lại thì cô ta đã cầm dao ăn lên ném về phía Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật ngồi yên bất động, lưỡi dao sắc bén sượt qua tai anh đập thẳng vào bức tưởng, nước rượu vang đỏ bắn ra giống như vết máu.
So với sự điềm tĩnh của anh, Hoắc Y Na giống y như một cơn lốc huỷ diệt mọi thứ.
Cô ta siết chặt tay lại, móng tay chọc vào lòng bàn tay, khi kích động chuyển sang nói tiếng Anh: “Anh là đồ nguỵ quân tử, quái thai, dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi? Tôi không muốn ở cái chỗ quỷ quái này nữa, tôi muốn mommy…”
“Em đúng là vẫn vậy. Anh cứ nghĩ rằng xảy ra chuyện như vậy, hơn sẽ trưởng thành hơn phần nào cơ.”
Hoắc Thuật thờ ơ nói, đặt chiếc đũa trong tay lên đĩa sứ. Giọng nói rất khẽ vang lên, nhưng trong sự im lặng chết chóc giữa hai người thì có vẻ vô cùng đột ngột: “Dì Trương, đưa Nana ra ngoài bình tĩnh lại một chút.”
Dì Trương dè dặt ngó vào từ cửa phòng bếp, cố gắng khuyên nhủ: “Cậu Tiểu Hoắc, bên ngoài trời đang mưa gió, thế này…”
“Em ấy cần bình tĩnh lại.”
Hoắc Thuật nhẹ nhàng ngước lên nhìn, lặp lại thêm một lần nữa.
Dì Trương bỗng cảm thấy ớn lạnh, đành phải xin lỗi bước về phía trước, đẩy Hoắc Y Na đang mất kiểm soát rời khỏi bàn ăn, đi về phía cửa.
“Stop! Đừng động vào tôi! Hoắc Thuật anh là đồ tâm thần! Tôi sẽ nói cho mommy anh ngược đãi tôi! Hoắc Thuật, Hoắc…”
Cánh cửa đóng lại, ngăn lại những lời chửi rủa chói tai của cô gái.
Bên ngoài gió lớn rít gào, không bao lâu sau tiếng đập cửa lại dồn dạp vang lên, từ điên cuồng chuyển sang hoảng sợ.
Gió lạnh kèm theo mưa rào đập thẳng vào mặt, màn đêm giống như miệng của con thú khổng lồ đang giương nanh múa vuốt định nuốt chửng con người.
“... Em sợ, cho em vào đi!”
Mặt Hoắc Y Na trắng bệch run rẩy, đã không còn sự kiêu ngạo, hống hách như vừa rồi nữa. Cô ta ôm chặt lấy bản thân khóc nức nở: “Em sai rồi, anh ơi. Thật đấy, em không dám nữa đâu…”
Hoắc Thuật ngoảnh mặt làm ngơ, ung dung từ tốn tiếp tục thưởng thức bữa tối.
Bình tĩnh không chút dao động mà cũng lạnh lùng tuyệt tình.
…
Lần thứ ba Lâm Tri Ngôn đến nhà họ Hoắc để hỗ trợ tắm rửa, cô nhận ra thái độ của Hoắc Y Na đã thay đổi rõ rệt.
Cô ta nhìn có vẻ tái hơn bình thường, đôi môi mím chặt lại gần như không có một chút máu nào. Cứ ủ rũ, uể oải ngồi trên xe lăn như là một con rối xinh đẹp bị mất đi linh hồn.
Lâm Tri Ngôn chuyển câu chữ trong điện thoại thành giọng nói AI, chịu thương chịu khó dạy Hoắc Y Na tư thế tắm chính xác. Cô bảo cô ta không nên ỷ lại xe lăn quá, nếu không sau này cơ chân sẽ teo lại nặng hơn…
Đôi chân thon thả như vậy, sau này chỉ còn có da bọc xương thì quá đáng tiếc!
Hoắc Y Na uể oải nằm trong bồn tắm, không còn chế giễu, mỉa mai, cũng không hề trêu đùa ác độc nữa. Sự sắc bén trong đôi mắt cô ta không còn nữa, chỉ còn lại nỗi cô đơn như giếng sâu!
Trạng thái có vẻ có gì đó bất thường.
Lâm Tri Ngôn đặt tay lên thành bồn tắm, vươn tay chạm vào trán Hoắc Y Na để cảm nhận nhiệt độ cơ thể. Cô ta như con thú hoảng sợ, khi hoàn hồn lại đã hất tay cô ra không chút thương tiếc.
“Bộp” một tiếng vang lên rõ ràng.
Lâm Tri Ngôn cũng không để bụng, chỉ cẩn thận nhìn chăm chú vào biểu cảm của cô ta, lo lắng nói: [Cô không sao chứ? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?]
Vốn Hoắc Y Na không định đáp lại, nhưng khi nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo của cô gái câm, sống mũi cô ta liền cay cay.
“Đừng có làm phiền tôi, để tôi yên.”
Giọng cô ta ồm ồm, lại không khỏi cảm thấy may khi cô gái câm này không nghe thấy giọng nói khủng khiếp này.
Mãi cho đến khi tắm xong, Hoắc Y Na vẫn phớt lờ Lâm Tri Ngôn.
Vào đêm trước ngày trung thu, hàng năm cô nhi viện đều tổ chức các hoạt động tình nguyện và cuộc thi làm thủ công. Hai ngày liên tiếp, Lâm Tri Ngôn và các nhân viên khác vội đến vắt chân lên cổ.
Mãi mới được rảnh rỗi, cô hộ lý Quan Thiến lại gửi tin nhắn đến, hẹn cô ba giờ chiều mai đến hỗ trợ tắm rửa.
Hoắc Y Na rất thích sạch sẽ, trước đây ngày nào cũng phải tắm rửa, đây là lần đầu khoảng cách giữa những lần tắm quá ba ngày.
Nhưng cô cũng không thấy lạ, dù sao thì trời vào thu nhiệt độ giảm, chỉ cần lau người thường xuyên là được, không nhất thiết phải tốn công gội đầu, tắm bồn mỗi ngày.
Quan Thiến không quên dặn dò: [Nghe nói cô Hoắc và anh Hoắc cãi nhau, mấy ngày nay chưa ra khỏi phòng, rèm cửa cũng che kín mít. Tôi thật sự không nhìn nổi nữa nên mới tự hẹn cô đến tắm rửa. Tóm lại ngày mai gặp cô ấy, cô nhất định phải dỗ dành chút nhé.]
[Tôi biết rồi.]
Ngẫm nghĩ, Lâm Tri Ngôn lại nói thêm: [Nhưng tôi thấy trạng thái gần đây của cô ấy có gì đó rất bất thường, tốt nhất hàng ngày cô Quan nên để ý nhiều hơn nhé.]
Quan Thiến: [Ừm ừm! Chiều mai tôi sẽ đẩy cô ấy ra ngoài phơi nắng, mong rằng cô ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.]
[Cũng được, thư giãn xong vừa hay có thể thoải mái tắm rửa.]
Lâm Tri Ngôn ngồi rúc trên ghế sô pha, tựa cằm trên đầu gối, nhớ ra điều gì đó, mắt cô bừng sáng: [Ngày mai tôi đưa ‘Chuyển phát nhanh tới, đảm bảo có thể khiến cô ấy vui lên!]
Quan Thiến không hiểu gì: [Chuyển phát nhanh gì cơ?]
“Chuyển phát nhanh” là chú chó an ủi tinh thần của cô nhi viện, giống chó Golden Retriever khoảng bốn tuổi.
Ngày nghỉ chủ nhật, khi nghe nói Lâm Tri Ngôn muốn mượn “Chuyển phát nhanh” nửa ngày, cô viện trưởng đã vui vẻ đồng ý.
Vấn đề duy nhất là ngày cuối tuần chú Lưu, tài xế lái xe của cô nhi viện không đi làm, chú chó lớn như vậy chắc chắn không thể đi phương tiện công cộng được, vậy làm thế nào để đưa nó qua đó đây?
Lâm Tri Ngôn dắt Chuyển phát nhanh đứng ở cửa cô nhi viện, cảm thấy hơi buồn.
Một chiếc mô tô màu đen đầy phong cách dừng trước mặt cô. Thành Dã Độ đang chở một thùng sách báo dành cho trẻ em đã được buộc chặt bằng dây nhựa, anh ấy tháo mũ bảo hiểm ra hỏi cô: “Cậu đang định đi đâu thế?”
Thành Dã Độ cũng là sinh viên trường đại học C, cùng khoá với Lâm Tri Ngôn, nhưng anh ấy là người khoẻ mạnh. Từ khi hai người gặp lại ở kỳ học quân sự, Thành Dã Độ thỉnh thoảng sẽ nhân dịp được nghỉ đến làm tình nguyện ở cô nhi viện, mang đến một vài quyển sách báo, quần áo mà sinh viên quyên tặng, hoặc đến dạy các cậu bé chơi bóng rổ.
Anh ấy ít nói, đường nét khuôn mặt sắc sảo, một bên tai đeo khuyên, lại còn nhuộm mái tóc màu vàng, nhìn có vẻ giống thanh niên bất hảo. Một nửa số trẻ trong cô nhi viện sợ anh ấy, nửa còn lại lại thích anh ấy. “Thầy Tiểu Thành” mà cô nhóc Thái Tư cứ hễ nhắc đến là lại đỏ mặt, chính là Thành Dã Độ.
[Tới nhà khách hàng, bệnh nhân rất thích chó.] Lâm Tri Ngôn giải thích.
Thành Dã Độ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Vậy cậu chờ tôi một chút.”
Thành Dã Độ đi vào cô nhi viện, khi trở ra đã thay bằng chiếc xe minibus màu vàng của chú Lưu. Anh ấy dừng xe trước mặt một người một chó, im lặng mở cửa xe.
Lâm Tri Ngôn cũng không khách sáo, ra hiệu “Cảm ơn”.
Sau khi lên xe, chú chó rất ngoan tìm chỗ ở hàng ghế sau rồi nằm sấp xuống, Lâm Tri Ngôn thắt day an toàn xong chỉ vào tóc của Thành Dã Độ, sau đó lại vẽ một dấu chấm hỏi trong không khí, ý là: [Sao cậu lại nhuộm tóc thành màu này?]
Thành Dã Độ khởi động xe, trả lời: “Trên mạng nói, màu sắc mà loài chó nhận biết được rất ít, chúng thích nhất là màu vàng và màu xanh lam.”
“?”
Cho nên thầy Tiểu Thành nhuộm tóc màu vàng khè chỉ để lấy lòng chó à?
Lâm Tri Ngôn bật cười, Thành Dã Độ giống như chú chó chăn cừu Đức vậy. Thoạt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng thật ra lại rất dịu dàng.
Nghe thấy Lâm Tri Ngôn bật cười, tai Thành Dã Độ hơi đỏ ửng.
Nhân lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, anh ấy ngoái đầu lại, chần chừ một lúc mới nói: “Cậu không nhớ ra tôi thật à? Lúc năm hai…”
Lâm Tri Ngôn hơi nghiêng đầu, tỏ ra khó hiểu.
Trong ánh mắt của Thành Dã Độ có một sự thất vọng thoảng qua, anh ấy buồn bã kết thúc câu chuyện: “Không có gì.”
Thật ra Lâm Tri Ngôn biết anh ấy muốn nói điều gì, nhưng đó là chuyện cũ rồi, không cần thiết phải nhắc lại làm gì.
…
Tại căn biệt thự trên đỉnh núi, cô hộ lý đẩy Hoắc Y Na đi dạo bên hồ nhân tạo.
Ánh nắng chiều thu ấm áp, sắc mặt Hoắc Y Na vẫn chán chường, đờ đẫn như trước, nói: “Gió hơi lạnh, lấy cho tôi một chiếc khăn choàng cashmere.”
Quan Thiến vội dừng bước: “Trời vào thu có hơi lạnh, tôi đẩy cô Nana vào nhà nhé?”
“Tôi vẫn còn muốn phơi nắng chút nữa.”
“Vậy được rồi, cô Nana ngồi đây đừng di chuyển nhé, tôi quay lại lấy.”
Biệt thự cách đó không xa, Quan Thiển điều chỉnh phanh xe lăn, sau đó vội vàng vào nhà.
Hoắc Y Na nhìn về phía trước bằng đôi mắt trống rỗng, từ từ kéo phanh về phía sau, rồi đẩy xe lăn chậm rãi tiến về phía trước.
Ánh nắng loang lổ chiếu đầy trên đường cây xanh, Lâm Tri Ngôn bảo Thành Dã Độ tấp xe vào lề.
Phía trước là một sườn dốc, đi lên trên nữa là khu vực của nhà họ Hoắc.
[Không có thẻ ra vào, tôi vào một mình vậy.]
Lâm Tri Ngôn thuần thục gõ chữ: [Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, lát nữa mời cậu uống trà sữa.]
Cô dắt Chuyển Phát Nhanh xuống xe, chưa đi được hai bước cô đã thấy Hoắc Y Na dừng xe lăn ở cuối sườn dốc. Gió thổi tung bộ quần áo mỏng manh của cô ta, như muốn thoát khỏi sự trói buộc, tự do bay lượn.
Cô Hoắc rõ ràng đang thẫn thờ, không nhận thấy sự hiện diện của Lâm Tri Ngôn.
Lâm Tri Ngôn vừa định giơ tay lên chào, thì nhìn thấy Hoắc Y Na đẩy xe lăn về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe lăn lao xuống dốc như điên dưới sự tác động của quán tính…
Phía dưới, Thành Dã Độ đang lùi xe.
Nếu như đụng phải, sẽ chết người đó!
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Tri Ngôn thả dây xích ra lao về phía trước, định ngăn lại chiếc xe lăn đang mất kiểm soát.
Cơn đau dữ dội từ phần ngực bụng bị va vào ập đến, Lâm Tri Ngôn ngã xuống đất, trên tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn.
“Lâm Tri Ngôn!”
Thành Dã Độ vội vã dừng xe mở cửa, một tay giữ chặt Lâm Tri Ngôn, tay kia tóm lấy xe lăn, nhưng cũng bị lực va chạm rất lớn làm ngã lăn ra đất.
Chiếc xe lăn lật nghiêng, cả ba ngay lập tức ngã vào nhau.
Trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa chạm vào đĩa. Hai anh em nhà họ Hoắc mỗi người ngồi một bên của chiếc bàn dài, một người thích ăn đồ ăn Trung Quốc, còn một người lại chỉ ăn đồ Tây. Chiếc khăn trải bàn màu xám nhạt như một lưỡi dao sắc chia bàn thành thành hai phần rõ rệt.
Hoắc Y Na dùng dao ăn hất miếng bò bít tết ra không chịu ăn, chỉ buồn chán quấy loạn ly rượu vang đỏ lên, gây ra tiếng vang chói tai.
“Em ghét con nhỏ câm đó, đuổi cô ta đi đi.”
Cô ta lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, nói bằng giọng ra lệnh trịch thượng.
Hoắc Thuật ung dung chậm rãi ăn cơm, tóc mái được tạo kiểu rủ trên đôi lông mày tuyệt đẹp. Chỉ mặc một chiếc áo có mũ rộng rãi bình thường, vậy mà anh lại mang khí chất như thể đang mặc áo vest quần tây.
“Đàm phán phải có thái độ của người đàm phán. Ví dụ như khi em xin anh một điều gì đó, phải nói ‘làm ơn’.”
Hoắc Thuật lấy đũa gắp miếng măng tây được nướng một cách hoàn hảo trên bàn: “Vết bầm tím trên tay Lâm Tri Ngôn, là do em làm đúng không?”
“Sao thế, cô ta còn dám mách lẻo à?”
“Cô ấy muốn mách đấy, nhưng tiếc là không nói được.”
Hoắc Thuật chẳng buồn ngước mắt nhìn: “Đừng nghĩ anh không biết em định làm gì. Nana, là người thông minh thì tốt nhất biết yên phận chút. Bây giờ dù em có trở về với bà Bạch thì cũng sẽ chỉ là gánh nặng của bà ấy thôi.”
Bị chọc trúng chỗ đau, một cảm giác xấu hổ bực bội trào dâng trong Hoắc Y Na.
Đến khi kịp phản ứng lại thì cô ta đã cầm dao ăn lên ném về phía Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật ngồi yên bất động, lưỡi dao sắc bén sượt qua tai anh đập thẳng vào bức tưởng, nước rượu vang đỏ bắn ra giống như vết máu.
So với sự điềm tĩnh của anh, Hoắc Y Na giống y như một cơn lốc huỷ diệt mọi thứ.
Cô ta siết chặt tay lại, móng tay chọc vào lòng bàn tay, khi kích động chuyển sang nói tiếng Anh: “Anh là đồ nguỵ quân tử, quái thai, dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi? Tôi không muốn ở cái chỗ quỷ quái này nữa, tôi muốn mommy…”
“Em đúng là vẫn vậy. Anh cứ nghĩ rằng xảy ra chuyện như vậy, hơn sẽ trưởng thành hơn phần nào cơ.”
Hoắc Thuật thờ ơ nói, đặt chiếc đũa trong tay lên đĩa sứ. Giọng nói rất khẽ vang lên, nhưng trong sự im lặng chết chóc giữa hai người thì có vẻ vô cùng đột ngột: “Dì Trương, đưa Nana ra ngoài bình tĩnh lại một chút.”
Dì Trương dè dặt ngó vào từ cửa phòng bếp, cố gắng khuyên nhủ: “Cậu Tiểu Hoắc, bên ngoài trời đang mưa gió, thế này…”
“Em ấy cần bình tĩnh lại.”
Hoắc Thuật nhẹ nhàng ngước lên nhìn, lặp lại thêm một lần nữa.
Dì Trương bỗng cảm thấy ớn lạnh, đành phải xin lỗi bước về phía trước, đẩy Hoắc Y Na đang mất kiểm soát rời khỏi bàn ăn, đi về phía cửa.
“Stop! Đừng động vào tôi! Hoắc Thuật anh là đồ tâm thần! Tôi sẽ nói cho mommy anh ngược đãi tôi! Hoắc Thuật, Hoắc…”
Cánh cửa đóng lại, ngăn lại những lời chửi rủa chói tai của cô gái.
Bên ngoài gió lớn rít gào, không bao lâu sau tiếng đập cửa lại dồn dạp vang lên, từ điên cuồng chuyển sang hoảng sợ.
Gió lạnh kèm theo mưa rào đập thẳng vào mặt, màn đêm giống như miệng của con thú khổng lồ đang giương nanh múa vuốt định nuốt chửng con người.
“... Em sợ, cho em vào đi!”
Mặt Hoắc Y Na trắng bệch run rẩy, đã không còn sự kiêu ngạo, hống hách như vừa rồi nữa. Cô ta ôm chặt lấy bản thân khóc nức nở: “Em sai rồi, anh ơi. Thật đấy, em không dám nữa đâu…”
Hoắc Thuật ngoảnh mặt làm ngơ, ung dung từ tốn tiếp tục thưởng thức bữa tối.
Bình tĩnh không chút dao động mà cũng lạnh lùng tuyệt tình.
…
Lần thứ ba Lâm Tri Ngôn đến nhà họ Hoắc để hỗ trợ tắm rửa, cô nhận ra thái độ của Hoắc Y Na đã thay đổi rõ rệt.
Cô ta nhìn có vẻ tái hơn bình thường, đôi môi mím chặt lại gần như không có một chút máu nào. Cứ ủ rũ, uể oải ngồi trên xe lăn như là một con rối xinh đẹp bị mất đi linh hồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn chuyển câu chữ trong điện thoại thành giọng nói AI, chịu thương chịu khó dạy Hoắc Y Na tư thế tắm chính xác. Cô bảo cô ta không nên ỷ lại xe lăn quá, nếu không sau này cơ chân sẽ teo lại nặng hơn…
Đôi chân thon thả như vậy, sau này chỉ còn có da bọc xương thì quá đáng tiếc!
Hoắc Y Na uể oải nằm trong bồn tắm, không còn chế giễu, mỉa mai, cũng không hề trêu đùa ác độc nữa. Sự sắc bén trong đôi mắt cô ta không còn nữa, chỉ còn lại nỗi cô đơn như giếng sâu!
Trạng thái có vẻ có gì đó bất thường.
Lâm Tri Ngôn đặt tay lên thành bồn tắm, vươn tay chạm vào trán Hoắc Y Na để cảm nhận nhiệt độ cơ thể. Cô ta như con thú hoảng sợ, khi hoàn hồn lại đã hất tay cô ra không chút thương tiếc.
“Bộp” một tiếng vang lên rõ ràng.
Lâm Tri Ngôn cũng không để bụng, chỉ cẩn thận nhìn chăm chú vào biểu cảm của cô ta, lo lắng nói: [Cô không sao chứ? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?]
Vốn Hoắc Y Na không định đáp lại, nhưng khi nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo của cô gái câm, sống mũi cô ta liền cay cay.
“Đừng có làm phiền tôi, để tôi yên.”
Giọng cô ta ồm ồm, lại không khỏi cảm thấy may khi cô gái câm này không nghe thấy giọng nói khủng khiếp này.
Mãi cho đến khi tắm xong, Hoắc Y Na vẫn phớt lờ Lâm Tri Ngôn.
Vào đêm trước ngày trung thu, hàng năm cô nhi viện đều tổ chức các hoạt động tình nguyện và cuộc thi làm thủ công. Hai ngày liên tiếp, Lâm Tri Ngôn và các nhân viên khác vội đến vắt chân lên cổ.
Mãi mới được rảnh rỗi, cô hộ lý Quan Thiến lại gửi tin nhắn đến, hẹn cô ba giờ chiều mai đến hỗ trợ tắm rửa.
Hoắc Y Na rất thích sạch sẽ, trước đây ngày nào cũng phải tắm rửa, đây là lần đầu khoảng cách giữa những lần tắm quá ba ngày.
Nhưng cô cũng không thấy lạ, dù sao thì trời vào thu nhiệt độ giảm, chỉ cần lau người thường xuyên là được, không nhất thiết phải tốn công gội đầu, tắm bồn mỗi ngày.
Quan Thiến không quên dặn dò: [Nghe nói cô Hoắc và anh Hoắc cãi nhau, mấy ngày nay chưa ra khỏi phòng, rèm cửa cũng che kín mít. Tôi thật sự không nhìn nổi nữa nên mới tự hẹn cô đến tắm rửa. Tóm lại ngày mai gặp cô ấy, cô nhất định phải dỗ dành chút nhé.]
[Tôi biết rồi.]
Ngẫm nghĩ, Lâm Tri Ngôn lại nói thêm: [Nhưng tôi thấy trạng thái gần đây của cô ấy có gì đó rất bất thường, tốt nhất hàng ngày cô Quan nên để ý nhiều hơn nhé.]
Quan Thiến: [Ừm ừm! Chiều mai tôi sẽ đẩy cô ấy ra ngoài phơi nắng, mong rằng cô ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.]
[Cũng được, thư giãn xong vừa hay có thể thoải mái tắm rửa.]
Lâm Tri Ngôn ngồi rúc trên ghế sô pha, tựa cằm trên đầu gối, nhớ ra điều gì đó, mắt cô bừng sáng: [Ngày mai tôi đưa ‘Chuyển phát nhanh tới, đảm bảo có thể khiến cô ấy vui lên!]
Quan Thiến không hiểu gì: [Chuyển phát nhanh gì cơ?]
“Chuyển phát nhanh” là chú chó an ủi tinh thần của cô nhi viện, giống chó Golden Retriever khoảng bốn tuổi.
Ngày nghỉ chủ nhật, khi nghe nói Lâm Tri Ngôn muốn mượn “Chuyển phát nhanh” nửa ngày, cô viện trưởng đã vui vẻ đồng ý.
Vấn đề duy nhất là ngày cuối tuần chú Lưu, tài xế lái xe của cô nhi viện không đi làm, chú chó lớn như vậy chắc chắn không thể đi phương tiện công cộng được, vậy làm thế nào để đưa nó qua đó đây?
Lâm Tri Ngôn dắt Chuyển phát nhanh đứng ở cửa cô nhi viện, cảm thấy hơi buồn.
Một chiếc mô tô màu đen đầy phong cách dừng trước mặt cô. Thành Dã Độ đang chở một thùng sách báo dành cho trẻ em đã được buộc chặt bằng dây nhựa, anh ấy tháo mũ bảo hiểm ra hỏi cô: “Cậu đang định đi đâu thế?”
Thành Dã Độ cũng là sinh viên trường đại học C, cùng khoá với Lâm Tri Ngôn, nhưng anh ấy là người khoẻ mạnh. Từ khi hai người gặp lại ở kỳ học quân sự, Thành Dã Độ thỉnh thoảng sẽ nhân dịp được nghỉ đến làm tình nguyện ở cô nhi viện, mang đến một vài quyển sách báo, quần áo mà sinh viên quyên tặng, hoặc đến dạy các cậu bé chơi bóng rổ.
Anh ấy ít nói, đường nét khuôn mặt sắc sảo, một bên tai đeo khuyên, lại còn nhuộm mái tóc màu vàng, nhìn có vẻ giống thanh niên bất hảo. Một nửa số trẻ trong cô nhi viện sợ anh ấy, nửa còn lại lại thích anh ấy. “Thầy Tiểu Thành” mà cô nhóc Thái Tư cứ hễ nhắc đến là lại đỏ mặt, chính là Thành Dã Độ.
[Tới nhà khách hàng, bệnh nhân rất thích chó.] Lâm Tri Ngôn giải thích.
Thành Dã Độ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Vậy cậu chờ tôi một chút.”
Thành Dã Độ đi vào cô nhi viện, khi trở ra đã thay bằng chiếc xe minibus màu vàng của chú Lưu. Anh ấy dừng xe trước mặt một người một chó, im lặng mở cửa xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tri Ngôn cũng không khách sáo, ra hiệu “Cảm ơn”.
Sau khi lên xe, chú chó rất ngoan tìm chỗ ở hàng ghế sau rồi nằm sấp xuống, Lâm Tri Ngôn thắt day an toàn xong chỉ vào tóc của Thành Dã Độ, sau đó lại vẽ một dấu chấm hỏi trong không khí, ý là: [Sao cậu lại nhuộm tóc thành màu này?]
Thành Dã Độ khởi động xe, trả lời: “Trên mạng nói, màu sắc mà loài chó nhận biết được rất ít, chúng thích nhất là màu vàng và màu xanh lam.”
“?”
Cho nên thầy Tiểu Thành nhuộm tóc màu vàng khè chỉ để lấy lòng chó à?
Lâm Tri Ngôn bật cười, Thành Dã Độ giống như chú chó chăn cừu Đức vậy. Thoạt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng thật ra lại rất dịu dàng.
Nghe thấy Lâm Tri Ngôn bật cười, tai Thành Dã Độ hơi đỏ ửng.
Nhân lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, anh ấy ngoái đầu lại, chần chừ một lúc mới nói: “Cậu không nhớ ra tôi thật à? Lúc năm hai…”
Lâm Tri Ngôn hơi nghiêng đầu, tỏ ra khó hiểu.
Trong ánh mắt của Thành Dã Độ có một sự thất vọng thoảng qua, anh ấy buồn bã kết thúc câu chuyện: “Không có gì.”
Thật ra Lâm Tri Ngôn biết anh ấy muốn nói điều gì, nhưng đó là chuyện cũ rồi, không cần thiết phải nhắc lại làm gì.
…
Tại căn biệt thự trên đỉnh núi, cô hộ lý đẩy Hoắc Y Na đi dạo bên hồ nhân tạo.
Ánh nắng chiều thu ấm áp, sắc mặt Hoắc Y Na vẫn chán chường, đờ đẫn như trước, nói: “Gió hơi lạnh, lấy cho tôi một chiếc khăn choàng cashmere.”
Quan Thiến vội dừng bước: “Trời vào thu có hơi lạnh, tôi đẩy cô Nana vào nhà nhé?”
“Tôi vẫn còn muốn phơi nắng chút nữa.”
“Vậy được rồi, cô Nana ngồi đây đừng di chuyển nhé, tôi quay lại lấy.”
Biệt thự cách đó không xa, Quan Thiển điều chỉnh phanh xe lăn, sau đó vội vàng vào nhà.
Hoắc Y Na nhìn về phía trước bằng đôi mắt trống rỗng, từ từ kéo phanh về phía sau, rồi đẩy xe lăn chậm rãi tiến về phía trước.
Ánh nắng loang lổ chiếu đầy trên đường cây xanh, Lâm Tri Ngôn bảo Thành Dã Độ tấp xe vào lề.
Phía trước là một sườn dốc, đi lên trên nữa là khu vực của nhà họ Hoắc.
[Không có thẻ ra vào, tôi vào một mình vậy.]
Lâm Tri Ngôn thuần thục gõ chữ: [Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, lát nữa mời cậu uống trà sữa.]
Cô dắt Chuyển Phát Nhanh xuống xe, chưa đi được hai bước cô đã thấy Hoắc Y Na dừng xe lăn ở cuối sườn dốc. Gió thổi tung bộ quần áo mỏng manh của cô ta, như muốn thoát khỏi sự trói buộc, tự do bay lượn.
Cô Hoắc rõ ràng đang thẫn thờ, không nhận thấy sự hiện diện của Lâm Tri Ngôn.
Lâm Tri Ngôn vừa định giơ tay lên chào, thì nhìn thấy Hoắc Y Na đẩy xe lăn về phía trước. Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe lăn lao xuống dốc như điên dưới sự tác động của quán tính…
Phía dưới, Thành Dã Độ đang lùi xe.
Nếu như đụng phải, sẽ chết người đó!
Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Tri Ngôn thả dây xích ra lao về phía trước, định ngăn lại chiếc xe lăn đang mất kiểm soát.
Cơn đau dữ dội từ phần ngực bụng bị va vào ập đến, Lâm Tri Ngôn ngã xuống đất, trên tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn.
“Lâm Tri Ngôn!”
Thành Dã Độ vội vã dừng xe mở cửa, một tay giữ chặt Lâm Tri Ngôn, tay kia tóm lấy xe lăn, nhưng cũng bị lực va chạm rất lớn làm ngã lăn ra đất.
Chiếc xe lăn lật nghiêng, cả ba ngay lập tức ngã vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro