Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 9

2024-10-07 10:18:49

"Chuyển Phát Nhanh" sốt ruột chạy vòng quanh, sủa gâu gâu với ba người vừa ngã xuống.

Hoắc Y Na đẩy Lâm Tri Ngôn và Thành Dã Độ ra, một cô gái yếu đuối lại có lực tay mạnh đến vậy đúng là hơi bất ngờ.

"Sao chỗ nào cũng có mặt cô vậy hả! Mắc mớ gì tới cô? Ai cần cô quan tâm đến sống chết của tôi? Cô là Thánh Mẫu hay sao, cô nghĩ cô cứu được ai?"

Cô ta nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngôn, đưa ra hàng loạt những câu hỏi với giọng điệu gần như hét lên.

Không có sự sung sướng vì sống sót sau tai nạn mà chỉ có sự căm tức đến vô bờ.

Lâm Tri Ngôn lập tức hiểu ra: Sự cố vừa rồi không phải do phanh tay của xe lăn mất kiểm soát, mà là do Hoắc Y Na cố ý gây ra.

Cô nhớ đến một khách hàng mà mình từng chăm sóc ở viện dưỡng lão, đó là một bà lão khoảng chín mươi tuổi, bà ấy có ba đứa con nhưng chẳng bao giờ thấy mặt, sự chăm sóc duy nhất mà bà ấy nhận được là dịch vụ hỗ trợ tắm rửa một tháng một lần được đặt trước.

"Bà sắp đi rồi."

Đây là câu cửa miệng của bà ấy, đến cả những hơi thở dài cũng chất chứa đầy vẻ xưa cũ tuổi xế chiều. Bà ấy nói "già mà không chết ắt sẽ loạn", bà ấy đối diện với cái chết bằng thái độ bình thản như chào đón một người bạn thân thiết sau bao ngày chờ mong sau khi nhìn thấu tình người ấm lạnh trên đời.

Nhưng Hoắc Y Na lại khác, cô ta còn trẻ mà đã có sự tuyệt vọng mãnh liệt như vậy.

"Cô cũng khiếm khuyết mà, cô phải hiểu tôi mới đúng chứ! Sao cứ suốt ngày đối đầu với tôi vậy hả? Vì sao trên đời này ai cũng muốn chống lại tôi vậy hả!"

Cảm xúc của Hoắc Y Na càng ngày càng mất kiểm soát, cô ta ôm mặt nghẹn ngào, cuộn người lại trên xe lăn: "Như thế này rồi còn sống để làm gì nữa đây?"

"Cô Nana!"

Quan Thiến ôm áo choàng nhung dê chạy đến, hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng dưới sườn dốc: "Ôi trời ơi! Có chuyện gì vậy?"

Trong tiếng thét chói tai, tình hình trở nên hỗn loạn.

Trên phòng sách ở tầng hai, một tay Hoắc Thuật đỡ trán, đáy mắt phản chiếu ánh sáng xanh nhạt trên màn hình máy tính.

Con trỏ chuột đang chỉ vào một tệp tài liệu mã hóa, ngày chỉnh sửa gần đây nhất đã là ba năm trước.

Ngón tay thon dài đánh bàn phím, tạo một tệp mới: Experimental Samples 003.

Mẫu thí nghiệm số 003.

Dưới tầng chợt vang lên tiếng động, Hoắc Thuật tắt màn hình rồi đứng dậy đi xuống.

...

Vì có Lâm Tri Ngôn và Thành Dã Độ đỡ phía dưới nên Hoắc Y Na không bị thương.

Nhưng Quan Thiến lại vì thế mà hoảng sợ, tự nhận bản thân không làm tròn trách nhiệm nên liên tục xin lỗi Hoắc Thuật.

Hoắc Thuật nhíu mày, khi bị ánh mắt lạnh nhạt ấy liếc nhìn, bờ vai Hoắc Y Na run rẩy thấy rõ.

Cô ta cúi đầu rất thấp, không ngừng cạy móng tay, dường như không muốn cho người khác biết cô ta đã làm gì với chiếc xe lăn. Nhưng nếu như không nói sự thật thì sợ rằng lỗi không làm tròn trách nhiệm chăm sóc sẽ đổ lên đầu cô y tá vô tội.

Lâm Tri Ngôn chần chờ giây lát rồi đánh chữ vào máy chuyển đổi giọng nói.

[Hình như vừa nãy do phanh tay của xe lăn không ăn nên đã xảy ra một vài sự cố nhỏ, cũng may là không sao]

Hoắc Y Na chợt nhìn lên, cô ta không ngờ Lâm Tri Ngôn lại giấu bí mật này giúp cô ta.

"Đúng vậy, đúng vậy! Rõ ràng lúc tôi giữ xe đã phanh lại rồi, chắc chắn do xe lăn bị hỏng."

Quan Thiến vội vàng phụ họa nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà cô Lâm và bạn kịp thời cản chiếc xe lăn mất khống chế lại, nếu không hậu quả thực sự rất khó lường."

Hoắc Thuật nhìn Thành Dã Độ đang giúp đẩy xe lăn, ánh mắt anh dời sang chỗ Lâm Tri Ngôn, sau đó dừng lại giây lát trên khuỷu tay bị trầy da của cô.

"Cũng nhờ cô Lâm cùng với… Cậu bạn này."

Đôi chân dài của Hoắc Thuật đổi hướng, nghiêng người sang một bên: "Thật ngại quá, mời hai vị vào xử lý vết thương."

"Tôi không bị thương, không cần phiền hà. Người bị xe lăn va vào là Lâm Tri Ngôn, chắc chắn vết thương của cô ấy không hề nhẹ."

Dứt lời, Thành Dã Độ nhận lấy dây thừng dắt chó trong tay Lâm Tri Ngôn: "Cậu đi đi, cứ giao chó lại cho tôi."

Quan Thiến dẫn Lâm Tri Ngôn đến phòng giúp việc xử lý vết thương, sau khi vén vạt áo sơ mi của cô lên, cô ấy lập tức nhíu mày.

Khuỷu tay bị trầy da không nặng lắm, nhưng chỗ trên bụng bị xe lăn va vào lại đỏ ửng lên, máu ứ đọng một mảng lớn, trở nên vô cùng nổi bật trên làn da trắng ngần.

"Có lẽ vết ứ máu này phải nửa tháng nữa mới tan hết, cũng may chưa bị thương đến nội tạng và xương cốt."

Quan Thiến kiểm tra sơ bộ một lượt cho cô rồi ngẩng đầu nói: "Cô Lâm, hôm nay rất cảm ơn cô, tôi nợ cô một ân tình."

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, xua tay ý nói "Không cần khách sáo như thế".

Quan Thiến liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ở ngoài sân, lúc này Hoắc Y Na đã dần bình tĩnh lại.

"Sao cô Lâm có thể khiến cô Hoắc ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Trước đây, chỉ vì tôi muốn giúp cô ấy cởi quần áo lau người mà suýt thì bị cô ấy bóp cổ chết."

Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát rồi hỏi: [Lúc nhìn thấy cơ thể cô ấy, cô có cảm thấy khó chịu không?]

Quan Thiến bật cười: "Có gì mà khó chịu? Chúng tôi là người làm nghề y, cho dù bệnh nhân già hay trẻ, xinh đẹp hay xấu xí, có kiểu cơ thể nào mà chúng tôi chưa từng thấy chứ?"

Vấn đề nằm ở đây, đa số thiên thần áo trắng đều tuân theo đạo đức nghề nghiệp, cho rằng bệnh tật không phân biệt giới tính; nhưng người phụ trách tắm rửa không chỉ dựa vào những kiến thức chăm sóc, mà còn để ý đến việc giữ sự riêng tư và lòng tự trọng cho bệnh nhân, bao gồm cả sự quan tâm theo góc độ nhân văn... Với những bắp cơ co rút, bầu ngực teo tóp, vết sẹo ngoằn ngoèo, cô rất hiểu cảm giác khủng hoảng khi khiếm khuyết cơ thể bị phơi bày trước mặt mọi người.

Mỗi nghề có một chuyên môn riêng, hai ngành thiên về hai hướng khác nhau, không phân biệt tốt xấu hay đúng sai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi bôi thuốc xong, Quan Thiến phải rời đi trước để kiểm tra các chỉ số cơ thể cho Hoắc Y Na, vì vậy cô ấy đã để Lâm Tri Ngôn ngồi nghỉ một lát trong phòng giúp việc.

Mặc dù đây là phòng giúp việc nhưng không hề chật chội, cách bài trí còn sạch đẹp hơn cả căn nhà trọ bé tí của cô, còn có cả phòng tắm riêng kiểu Pháp.

Lâm Tri Ngôn vừa ôm khăn chườm lạnh trên bụng, vừa mở laptop ra đặt trên gối, cắn mở nắp bút ghi chép tình trạng tâm lý của Hoắc Y Na. Lúc này, cô tinh mắt phát hiện ra mấy hộp socola mới toanh chất đống trên bàn trang điểm.

Cô cúi đầu lục lọi trong chiếc túi bằng vải bố, tìm được một viên socola cuối cùng để đưa ra so sánh, bao bì như đúc ra từ một khuôn.

Là trùng hợp ư?

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, trên đầu chợt bị bóng tối che khuất, Lâm Tri Ngôn vội vàng quay đầu, cô lập tức va vào một đôi mắt đang cười.

"Cô Lâm đang nhìn gì vậy?"

Hoắc Thuật vừa chống bên mép bàn, vừa cầm cốc nước nóng hổi, ánh mắt lướt qua đống hộp socola đóng gói kia: "À, mấy cái này là quà mà một người bạn bên Ý của tôi tặng. Loại này trong nước không bán, lần trước tôi cũng thấy cô Lâm mang theo một viên, đây là món cô thích à?"

Lâm Tri Ngôn đứng dậy, mỉm cười lắc đầu.

Là anh sao? Thật sự trùng hợp như vậy ư?

Khi cô còn đang suy nghĩ, Hoắc Thuật đã đưa cốc nước trong tay cho cô, ra hiệu cho cô cầm: "Nước đường gừng táo đỏ, có tác dụng giúp lưu thông khí huyết và tan máu bầm. Cẩn thận bỏng."

Vẫn một vẻ lịch sự và săn sóc như trước đây.

Lâm Tri Ngôn nhận lấy cốc thủy tinh to ấm nóng kia bằng hai tay, đầu ngón tay khó tránh được việc chạm vào đốt ngón tay rắn rỏi của Hoắc Thuật.

Hành động vừa chạm đã thụt lại ngay của cô khiến chất lỏng màu đỏ thẫm toả hương thơm ngọt ngào trong cốc kia sóng sánh hai bên.

Cô im lặng cúi đầu xuống, hai tay bưng cốc lên miệng uống.

Chất lỏng mềm mại trượt xuống cổ họng, bụng cô ấm lên cùng vị ngọt của nước.

Vào chạng vạng tối, vạn vật chìm vào yên lặng, nhìn xuyên qua khung cửa sổ làm bằng kính trong có thể thấy vườn hoa nhỏ phía bên ngoài. Trong căn phòng sáng đèn có đốt tinh dầu thơm do nhà điều chế nước hoa điều phối cẩn thận. Quan Thiến đang kiểm tra các chỉ số cơ thể cho Hoắc Y Na, còn Thành Dã Độ dắt chú chó Golden Retriever có chứng nhận nghiệp vụ đầy đủ ngồi xổm trước thềm đá, hai cái đầu vàng óng của người và chó trở nên bắt mắt dưới ánh chiều tà.

Chuyển Phát Nhanh là chó an ủi tinh thần, nó nhạy bén ngửi thấy mùi cảm xúc khác thường của Hoắc Y Na nên bèn đứng dậy đi về phía trước, khiến Thành Dã Độ lảo đảo.

Nó dừng trước xe lăn của Hoắc Y Na, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Hoắc Y Na vẫn đang chìm trong nỗi buồn phiền, ánh mắt u ám không quá thân thiết.

Thành Dã Độ hơi xấu hổ, định dắt Chuyển Phát Nhanh đi chỗ khác, nhưng Chuyển Phát Nhanh lại khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt đầu mình lên đùi Hoắc Y Na, đôi mắt nâu to tròn yên lặng nhìn cô ta chăm chú, cảm nhận tâm trạng của cô ta.

Hoắc Y Na cứng đờ không dám động đậy.

Chuyển Phát Nhanh lại dùng miệng chó ủi ủi vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Y Na như một thói quen, để cô ta đặt tay lên đầu mình.

Đầu chó mềm mịn, ấm áp, rất dễ chịu. Hoắc Y Na cuộn tròn ngón tay, lại không nỡ nhấc tay ra, tất cả gai nhọn đều dịu dàng lẩn trốn trong sự yên lặng đầy ngượng ngùng này.

Lâm Tri Ngôn mím môi mỉm cười, vô cùng hài lòng với hành động của Chuyển Phát Nhanh.

Khi cô vừa quay đầu lại, bất chợt va phải ánh mắt đánh giá của Hoắc Thuật.

"Cô Lâm rất giỏi tiếp xúc với người khác, người khó tính đến đâu cũng bị cô trấn an cảm xúc, thật khiến cho người ta phải cảm phục."

Hoắc Thuật nói đầy chân thành: "Bây giờ rất ít người vẫn giữ được vẻ đơn thuần như cô Lâm."

Sau khi đọc được khẩu hình của anh, Lâm Tri Ngôn lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, tâm trạng cũng trở nên hoảng hốt.

Nhưng nhắc tới việc này, cô cũng phải nói một chuyện rất quan trọng.

[Tôi cảm thấy, gần đây trạng thái của em gái anh có sự bất thường.]

Lâm Tri Ngôn mở ghi chú trong điện thoại, sau đó đánh chữ với vẻ mặt nghiêm túc.

"Có lẽ vậy. Nó quá yếu đuối, khi không tìm thấy lý do sống, chết chính là sự giải thoát duy nhất."

Hoắc Thuật như đang kể lại một góc nhìn học thuật nào đó, bởi sắc mặt anh chẳng may may thay đổi.

Lâm Tri Ngôn nghi ngờ mình đọc sai khẩu hình, cô nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.

"Ý của tôi là, từ nhỏ Nana vốn quen thói kiêu căng, vấp phải khó khăn lại giở tính trẻ con, cuối cùng đưa ra một vài quyết định sai lầm khiến người khác phải đau đầu."

Ánh mắt Hoắc Thuật hiện vẻ u sầu, anh khẽ thở dài: "Nếu như không có sự giúp đỡ của cô Lâm, tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới phải."

Lâm Tri Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

[Thật ra, dựa theo một mức độ nào đó, cô ấy làm ầm ĩ như trẻ con là cách trút giận và cầu cứu với người khác, nhưng như vậy tôi vẫn còn có thể yên tâm. Sợ nhất là cô ấy bất chợt yên lặng, bởi vì người thực sự quyết định ra đi sẽ rất âm thầm và lặng lẽ.]

Lâm Tri Ngôn vừa bưng cốc nước vừa đánh chữ: [Tôi cảm thấy, cô ấy cần khai thông tư tưởng. Anh Hoắc là người thân của cô ấy, bình thường nên quan tâm, hỏi han, nói về những chủ đề mà cô ấy cảm thấy thích thú nhiều hơn, nhưng cũng đừng ép buộc em gái anh phải giao tiếp, nếu không rất dễ gây rất ra áp lực cho cô ấy, dẫn đến khơi dậy tâm lý phản nghịch.]

"Được, tôi nhớ rồi." Hoắc Thuật bình tĩnh đáp.

Lâm Tri Ngôn thoát ra từ dòng suy nghĩ miên man, nở nụ cười khiêm tốn, chỉ mong anh Hoắc không chê cô xen vào việc của người khác mới phải.

Hoắc Thuật cũng không hề lộ vẻ mất kiên nhẫn, anh dựa vào mép bàn, chớp nhẹ bờ mi: "Cô Lâm có quan hệ ruột thịt với những đứa trẻ ở viện mồ côi kia à?"

[Không có, tôi chỉ là giáo viên thực tập của bọn trẻ, mới quen biết được một năm.]

Lâm Tri Ngôn tò mò hỏi: [Sao tự dưng anh lại hỏi cái này?]

Hoắc Thuật dời mắt, nói như có điều suy nghĩ: "Tôi chỉ cảm thấy hình như cô Lâm đối xử tốt với tất cả mọi người, rõ ràng không có quan hệ ruột rà máu mủ với bọn trẻ nhưng lại hơn cả người thân."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[Anh Hoắc vẫn nên gọi thẳng tên tôi, như vậy nghe tự nhiên hơn.]

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, cảm giác được gọi là “cô Lâm” thực sự không quen.

"Cũng đúng, người nhà của cô gọi cô như thế nào?"

[Bà nội gọi tôi là Yêu Yêu.]

"Yêu Yêu?"

Hoắc Thuật khẽ nhíu mày: "Không phải Ngôn Ngôn à?"

["Yêu Yêu" là ngôn ngữ địa phương của Sơn Thành, đó là biệt danh dành cho đứa trẻ được yêu thương nhất trong nhà.]

"Được rồi, Yêu Yêu."

Hoắc Thuật gọi theo, hai mắt bất chợt cong lên.

Tim Lâm Tri Ngôn đập mạnh một nhịp, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Thuật, nhiệt độ từ bên ngực lan lên trên.

Cô cười ngượng, cúi đầu xuống đánh chữ bổ sung thêm: [Biệt danh này không thể gọi linh tinh được.]

Ở nơi Lâm Tri Ngôn lớn lên, ngoài việc Yêu Yêu được người lớn dùng để gọi thay cho "bé ngoan", thi thoảng cũng được con trai dùng để gọi bạn gái bảo bối của mình.

"Hóa ra là vậy."

Hoắc Thuật nghe cô giải thích một hồi, thật ra cũng không cảm thấy quá khó xử, anh mỉm cười nói: "Vậy để cho công bằng, cô cũng gọi thẳng tên tôi đi."

Lâm Tri Ngôn do dự.

Cô luôn cảm thấy thân phận của Hoắc Thuật không đơn giản, gọi thẳng tên thì quá đường đột, vậy nên cô bèn hỏi: [Xin mạn phép hỏi một câu, năm nay anh Hoắc bao nhiêu tuổi?]

"Hai mươi hai."

"! ! !"

Vậy mà chỉ lớn hơn mình một tuổi!

Nhìn phong thái cậu chủ trưởng thành khôn khéo của người ta, rồi nhìn lại dáng vẻ chưa trải sự đời của mình, trong lòng Lâm Tri Ngôn cảm thấy tổn thương không hề nhẹ.

[Tôi còn tưởng anh lớn hơn tôi tận mấy tuổi.]

"Hả, tôi trông già vậy sao?"

Đương nhiên không phải!

Theo cái nhìn khách quan, nếu nói bề ngoài của Hoắc Thuật như sinh viên hotboy cũng không có sai, có điều cách anh đối nhân xử thế hằng ngày thực sự rất hoàn hảo, khiến người khác không dám đoán tuổi anh quá trẻ.

Có chàng trai hai mươi tuổi nào lại có cuộc sống cao cấp như vậy, không chỉ ở "Phủ tướng quân" sang trọng mà bên cạnh còn có trợ lý riêng?

"Tôi tốt nghiệp đại học sớm, mười lăm tuổi được Viện khoa học kỹ thuật M mời về học, năm ngoái đã tốt nghiệp thạc sĩ nên chắc trông tôi cũng khá già dặn." Hoắc Thuật tự nói đùa về bản thân.

Viện khoa học kỹ thuật M?

Hai mắt Lâm Tri Ngôn mở to: Là Viện khoa học kỹ thuật M mà cô biết ư?

Mười lăm tuổi, được nơi đào tạo giáo dục danh giá mời đến học!

Trong lòng Lâm Tri Ngôn lại nhận thêm một cú sốc nữa, cô đã gặp được thiên tài trong truyền thuyết!

Cô đi học sớm, hơn nữa cũng rất chịu khó, mười bảy tuổi thi đậu đại học cũng coi như không dễ dàng gì trong cộng đồng người khiếm thính, nhưng như vậy vẫn chưa nhằm nhò gì so với Hoắc Thuật.

Trong phút chốc, Lâm Tri Ngôn như nhìn thấy quanh người Hoắc Thuật tỏa ra ánh hào quang thần thánh của học sinh giỏi, cô bèn nhấp một ngụm nước gừng táo đỏ để tự an ủi, run rẩy giơ ngón cái.

Hoắc Thuật nhìn hành động nhỏ của cô với vẻ hứng thú, trong ánh mắt thoáng hiện ý cười.

Sau khi nói chuyện thoải mái, Lâm Tri Ngôn đã uống hết nước táo đỏ, cũng đến lúc nên đi làm việc.

Khi đứng lên, cô hơi khựng lại, vẫn không nén nổi tò mò nên vội vàng đánh chữ hỏi: [Người quyên tặng rất nhiều thứ cho viện mồ côi chúng tôi, bao gồm cả socola này... là anh à?]

Dường như Hoắc Thuật đã nghĩ đến sự mong đợi và hoài nghi của cô từ trước nên cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Nếu như cô nói đến cô nhi viện Hoa Thạch Nhai kia thì có lẽ đúng là tôi."

Đôi mắt long lanh của Lâm Tri Ngôn cong lên, khóe miệng mỉm cười dịu dàng.

[Anh là người rất tốt.] Cô không tiếc lời ca ngợi.

"Thật sao, vậy tiêu chuẩn “người tốt” trong lòng cô Lâm cũng hơi thấp rồi đó."

Hoắc Thuật khẽ cười: "Hiền hậu chưa chắc đã là người tốt, mà người xấu thực sự cũng không viết chữ xấu xa lên mặt."

Lâm Tri Ngôn hơi nghiêng đầu, ngón trỏ vẽ một dấu hỏi.

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước đây tôi không tin mấy thứ như nhân quả, nhưng có lẽ bây giờ đã hơi tin rồi."

Một tay Hoắc Thuật đút túi, nói với vẻ nửa đùa nửa thật: "Nếu như không nhờ tình cờ làm những việc thiện như vậy, sao tôi có thể gặp được người tốt bụng và chu đáo như cô Lâm chứ?"

Tim cô như hẫng một nhịp, giống như thủy triều biến động vì lực hấp dẫn của các hành tinh.

Cho dù Lâm Tri Ngôn không nghe thấy âm thanh nhưng lúc này cô cũng tưởng tượng được giọng nói của anh ấm áp đến mức nào, có lẽ còn ngọt ngào hơn cả nước táo đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0