Khi Lòng Người...
2024-11-26 13:50:28
Những ngày sau đó, Minh Triết càng chủ động hơn trong việc quan tâm Diệp Linh. Thỉnh thoảng, anh đến lớp với ly trà sữa trên tay, đặt nhẹ lên bàn cô rồi nói: “Trời nắng rồi, cậu uống cái này cho đỡ mệt.”
Lan Tâm không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn trêu chọc: “Diệp Linh, cậu trúng số rồi! Minh Triết rõ ràng là có ý với cậu!”
Diệp Linh chỉ biết cười gượng. Dù trái tim cô reo vui, nhưng lý trí luôn nhắc nhở cô rằng, sự chú ý của anh chỉ là sự lịch thiệp, không hơn không kém.
________________
Một ngày nọ, trong giờ học thể dục, khi cả lớp đang tập chạy quanh sân trường, Diệp Linh không may bị trẹo chân. Cô ngồi bệt xuống đất, mặt nhăn nhó vì đau.
“Cậu không sao chứ?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Minh Triết xuất hiện ngay bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
“Mình không sao, chỉ bị trẹo chân thôi,” Diệp Linh cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lập tức khuỵu xuống.
“Đừng cố nữa. Để mình giúp cậu.” Minh Triết không đợi cô đồng ý, liền cúi xuống, cõng cô trên lưng.
Hơi ấm từ anh truyền qua khiến trái tim Diệp Linh như ngừng đập. Cô không dám nói gì, chỉ lặng lẽ tự trách bản thân vì sự vụng về của mình. “Cậu không cần phải làm thế… thật sự không cần,” cô lí nhí đáp.
Rồi sau đó, Diệp Linh thấy ngượng ngùng, cô không biết phải làm thế nào khác, chỉ đành cúi mặt giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình. Minh Triết vừa đi vừa nói: “Cậu phải cẩn thận hơn. Lần sau có gì khó khăn thì gọi mình, đừng cố một mình.”
Câu nói ấy như một lời hứa ngầm, khiến lòng Diệp Linh vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Cô biết mình đã lún quá sâu, nhưng lại không dám tin tưởng vào khả năng của bản thân.
“Cậu không cần làm vậy đâu. Mình tự lo được mà." cô nói nhỏ, giọng nghèn nghẹn.
“Diệp Linh, mình giúp cậu vì mình muốn thế, không phải vì cậu yêu cầu. Cậu hiểu chứ?” Minh Triết quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc.
Câu nói ấy khiến Diệp Linh im lặng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lòng lại như có ngọn lửa âm ỉ cháy, không thể nào dập tắt.
Lan Tâm không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn trêu chọc: “Diệp Linh, cậu trúng số rồi! Minh Triết rõ ràng là có ý với cậu!”
Diệp Linh chỉ biết cười gượng. Dù trái tim cô reo vui, nhưng lý trí luôn nhắc nhở cô rằng, sự chú ý của anh chỉ là sự lịch thiệp, không hơn không kém.
________________
Một ngày nọ, trong giờ học thể dục, khi cả lớp đang tập chạy quanh sân trường, Diệp Linh không may bị trẹo chân. Cô ngồi bệt xuống đất, mặt nhăn nhó vì đau.
“Cậu không sao chứ?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Minh Triết xuất hiện ngay bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
“Mình không sao, chỉ bị trẹo chân thôi,” Diệp Linh cố gắng đứng dậy, nhưng ngay lập tức khuỵu xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng cố nữa. Để mình giúp cậu.” Minh Triết không đợi cô đồng ý, liền cúi xuống, cõng cô trên lưng.
Hơi ấm từ anh truyền qua khiến trái tim Diệp Linh như ngừng đập. Cô không dám nói gì, chỉ lặng lẽ tự trách bản thân vì sự vụng về của mình. “Cậu không cần phải làm thế… thật sự không cần,” cô lí nhí đáp.
Rồi sau đó, Diệp Linh thấy ngượng ngùng, cô không biết phải làm thế nào khác, chỉ đành cúi mặt giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình. Minh Triết vừa đi vừa nói: “Cậu phải cẩn thận hơn. Lần sau có gì khó khăn thì gọi mình, đừng cố một mình.”
Câu nói ấy như một lời hứa ngầm, khiến lòng Diệp Linh vừa hạnh phúc vừa đau khổ. Cô biết mình đã lún quá sâu, nhưng lại không dám tin tưởng vào khả năng của bản thân.
“Cậu không cần làm vậy đâu. Mình tự lo được mà." cô nói nhỏ, giọng nghèn nghẹn.
“Diệp Linh, mình giúp cậu vì mình muốn thế, không phải vì cậu yêu cầu. Cậu hiểu chứ?” Minh Triết quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc.
Câu nói ấy khiến Diệp Linh im lặng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lòng lại như có ngọn lửa âm ỉ cháy, không thể nào dập tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro