Cuộc Gặp Gỡ Bất...
2024-11-26 13:50:28
Ngày đầu tiên của năm học mới, Trương Diệp Linh cảm thấy một chút hồi hộp, dù đã học ở trường này suốt ba năm. Cô đứng ở sân trường, ngắm nhìn những lớp học cũ kỹ, những tiếng cười đùa của bạn bè xung quanh, và cảm nhận không khí náo nhiệt của ngày đầu năm học. Dù đã quen thuộc với không gian này, nhưng lần nào cũng vậy, cô vẫn cảm thấy bồi hồi, như thể mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu.
“A Diệp! Cậu đứng đấy làm gì thế? Mau vào lớp đi!” Tiếng gọi của Ngô Lan Tâm kéo Diệp Linh trở lại với thực tại. Lan Tâm - bạn thân từ hồi lớp 10 của cô, luôn là người động viên, nhắc nhở Diệp Linh mỗi khi cô có vẻ chần chừ hoặc những lúc cô lo lắng.
Diệp Linh mỉm cười, vội vàng đi theo Lan Tâm. Cả hai bước vào lớp 12-1, nơi mà Diệp Linh sẽ học trong năm học này. Khi cửa lớp mở ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, nhưng Diệp Linh không quá để ý. Cô chỉ nhìn thấy Minh Triết ngồi ở bàn đầu và ở ngay giữa lớp, ánh mắt sắc bén như mọi khi.
Minh Triết là học sinh xuất sắc của trường, chẳng ai là không biết anh. Không chỉ học giỏi mà còn nổi bật bởi ngoại hình điển trai, khiến bao nhiêu cô gái trong trường phải ngẩn ngơ mỗi lần nhìn thấy anh. Diệp Linh không phải là ngoại lệ, nhưng cô luôn giữ một khoảng cách nhất định. Anh quá hoàn hảo, còn cô thì chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Lan Tâm kéo Diệp Linh ngồi xuống cạnh mình, nhưng ánh mắt của cô không thể ngừng liếc về phía Minh Triết. Anh đang chăm chú đọc sách, dường như không để ý đến xung quanh. Diệp Linh cố gắng lấy lại sự tập trung, nhưng trong lòng cô vẫn không thể không nghĩ về Minh Triết. Có lẽ là sự ngưỡng mộ đơn thuần, hoặc có thể là điều gì đó sâu hơn mà chính cô cũng không hiểu nổi.
“Này, cậu nghĩ sao về Minh Triết?” Lan Tâm bất ngờ lên tiếng, làm Diệp Linh giật mình.
“Hả?” Diệp Linh ngước lên, mặt hơi đỏ. Cô không ngờ bạn mình lại hỏi câu này. “À, không có gì đâu. Mình chỉ nghĩ cậu ấy rất giỏi, và… là học sinh xuất sắc thôi.”
Lan Tâm cười lớn. “Mình không nghĩ vậy đâu. Cậu không thấy là cậu ấy rất thân thiện sao? Thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói chuyện với mấy bạn trong lớp mà.”
Diệp Linh chỉ mỉm cười. “Có lẽ thế. Nhưng mà cậu ấy không bao giờ để ý đến mình đâu.”
Lan Tâm nhìn cô bạn với ánh mắt khó hiểu: “Cậu nghĩ Minh Triết sẽ không để ý đến cậu sao? Cậu thử nghĩ lại đi. Cậu rất dễ thương mà.”
Diệp Linh không nói gì thêm. Cô không thể nói rằng cô thực sự cảm thấy mình không đủ can đảm để tỏ tình, hay rằng những cảm xúc mà cô dành cho Minh Triết chỉ đơn giản là những cảm xúc mà một cô gái bình thường có với một người hoàn hảo.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu bắt đầu giờ học. Cả lớp im lặng, mọi người ngồi ngay ngắn, lắng nghe cô giáo bước vào giảng bài. Diệp Linh cảm thấy lòng mình không yên, những suy nghĩ về Minh Triết cứ lởn vởn trong đầu.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, nhưng trong lòng Diệp Linh, tất cả chỉ là sự lặp đi lặp lại của những cảm xúc lạ lùng mà cô chưa bao giờ dám đối mặt. Cô chỉ biết rằng, mình chưa bao giờ có đủ can đảm để tiến gần hơn với Minh Triết. Và liệu cô có đủ tự tin để bắt đầu, hay mọi thứ sẽ chỉ mãi là sự ngưỡng mộ từ xa?
Khi giờ học kết thúc, Diệp Linh bước ra ngoài cùng Lan Tâm. Lan Tâm thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt Diệp Linh, cô cười tươi nói: “Không sao đâu, A Diệp. Cứ để mọi thứ tự nhiên, rồi sẽ có lúc cậu tìm được cơ hội thôi.”
Diệp Linh chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại đầy những suy nghĩ và hy vọng mơ hồ về một tương lai mà cô không dám nghĩ tới.
“A Diệp! Cậu đứng đấy làm gì thế? Mau vào lớp đi!” Tiếng gọi của Ngô Lan Tâm kéo Diệp Linh trở lại với thực tại. Lan Tâm - bạn thân từ hồi lớp 10 của cô, luôn là người động viên, nhắc nhở Diệp Linh mỗi khi cô có vẻ chần chừ hoặc những lúc cô lo lắng.
Diệp Linh mỉm cười, vội vàng đi theo Lan Tâm. Cả hai bước vào lớp 12-1, nơi mà Diệp Linh sẽ học trong năm học này. Khi cửa lớp mở ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, nhưng Diệp Linh không quá để ý. Cô chỉ nhìn thấy Minh Triết ngồi ở bàn đầu và ở ngay giữa lớp, ánh mắt sắc bén như mọi khi.
Minh Triết là học sinh xuất sắc của trường, chẳng ai là không biết anh. Không chỉ học giỏi mà còn nổi bật bởi ngoại hình điển trai, khiến bao nhiêu cô gái trong trường phải ngẩn ngơ mỗi lần nhìn thấy anh. Diệp Linh không phải là ngoại lệ, nhưng cô luôn giữ một khoảng cách nhất định. Anh quá hoàn hảo, còn cô thì chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Lan Tâm kéo Diệp Linh ngồi xuống cạnh mình, nhưng ánh mắt của cô không thể ngừng liếc về phía Minh Triết. Anh đang chăm chú đọc sách, dường như không để ý đến xung quanh. Diệp Linh cố gắng lấy lại sự tập trung, nhưng trong lòng cô vẫn không thể không nghĩ về Minh Triết. Có lẽ là sự ngưỡng mộ đơn thuần, hoặc có thể là điều gì đó sâu hơn mà chính cô cũng không hiểu nổi.
“Này, cậu nghĩ sao về Minh Triết?” Lan Tâm bất ngờ lên tiếng, làm Diệp Linh giật mình.
“Hả?” Diệp Linh ngước lên, mặt hơi đỏ. Cô không ngờ bạn mình lại hỏi câu này. “À, không có gì đâu. Mình chỉ nghĩ cậu ấy rất giỏi, và… là học sinh xuất sắc thôi.”
Lan Tâm cười lớn. “Mình không nghĩ vậy đâu. Cậu không thấy là cậu ấy rất thân thiện sao? Thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói chuyện với mấy bạn trong lớp mà.”
Diệp Linh chỉ mỉm cười. “Có lẽ thế. Nhưng mà cậu ấy không bao giờ để ý đến mình đâu.”
Lan Tâm nhìn cô bạn với ánh mắt khó hiểu: “Cậu nghĩ Minh Triết sẽ không để ý đến cậu sao? Cậu thử nghĩ lại đi. Cậu rất dễ thương mà.”
Diệp Linh không nói gì thêm. Cô không thể nói rằng cô thực sự cảm thấy mình không đủ can đảm để tỏ tình, hay rằng những cảm xúc mà cô dành cho Minh Triết chỉ đơn giản là những cảm xúc mà một cô gái bình thường có với một người hoàn hảo.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu bắt đầu giờ học. Cả lớp im lặng, mọi người ngồi ngay ngắn, lắng nghe cô giáo bước vào giảng bài. Diệp Linh cảm thấy lòng mình không yên, những suy nghĩ về Minh Triết cứ lởn vởn trong đầu.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, nhưng trong lòng Diệp Linh, tất cả chỉ là sự lặp đi lặp lại của những cảm xúc lạ lùng mà cô chưa bao giờ dám đối mặt. Cô chỉ biết rằng, mình chưa bao giờ có đủ can đảm để tiến gần hơn với Minh Triết. Và liệu cô có đủ tự tin để bắt đầu, hay mọi thứ sẽ chỉ mãi là sự ngưỡng mộ từ xa?
Khi giờ học kết thúc, Diệp Linh bước ra ngoài cùng Lan Tâm. Lan Tâm thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt Diệp Linh, cô cười tươi nói: “Không sao đâu, A Diệp. Cứ để mọi thứ tự nhiên, rồi sẽ có lúc cậu tìm được cơ hội thôi.”
Diệp Linh chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại đầy những suy nghĩ và hy vọng mơ hồ về một tương lai mà cô không dám nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro