Tâm Trạng Bồn C...
2024-11-26 13:50:28
Ngày hôm sau, Diệp Linh vẫn giữ thói quen đến trường sớm. Cô thích cảm giác yên tĩnh vào buổi sáng, khi sân trường vẫn còn thưa thớt người. Đứng dưới tán cây bằng lăng trước cổng trường, Diệp Linh ngắm nhìn những tia nắng đầu ngày rọi qua kẽ lá, lòng tự nhủ rằng hôm nay phải tập trung hơn vào bài học, không được để suy nghĩ về Minh Triết làm phân tâm nữa.
“Diệp Linh, sao cậu đứng đây một mình thế?” Giọng nói quen thuộc của Lan Tâm vang lên phía sau. Cô bạn khoác tay Diệp Linh, kéo cô đi vào lớp. “Đừng ngẩn ngơ nữa, nhanh chân lên, không lát nữa cậu lại phải ngồi bàn cuối cho mà xem!”
Cả hai bước vào lớp, và lần này Diệp Linh đã cố gắng không nhìn về phía Minh Triết. Nhưng thật trớ trêu, anh lại đang cầm cuốn sách đi về phía cô.
“Chào Diệp Linh.” Minh Triết mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô.
Diệp Linh cảm giác trái tim mình như ngừng đập. “Chào… chào Minh Triết.”, cô lắp bắp, cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
“Cậu có thể giúp mình mang cuốn sách này đến thư viện được không? Mình đang vội đến phòng giáo viên, không tiện ghé qua đó được.” Minh Triết đưa ra cuốn sách bìa xanh nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành.
Diệp Linh ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên anh nhờ cô làm gì đó. Dù cảm thấy lo lắng, cô vẫn cố gắng gật đầu. “Được, mình sẽ giúp.”
“Cảm ơn cậu.” Minh Triết mỉm cười, sau đó quay người rời đi, để lại Diệp Linh đứng đó với cuốn sách trên tay và một trái tim loạn nhịp.
“Cậu có thấy vừa rồi cậu ấy cười với cậu không? Còn nhờ cậu nữa chứ!” Lan Tâm vừa bước vào lớp đã trêu chọc bạn mình. “Mình nghĩ đây là dấu hiệu tốt đó.”
“Dấu hiệu gì chứ? Chắc cậu ấy chỉ nhờ mình vì tiện đường thôi mà,” Diệp Linh đáp, nhưng trong lòng không khỏi thấy vui. Cô nhìn cuốn sách, cảm giác như nó đang mang theo một chút hơi thở của Minh Triết.
Sau giờ học, Diệp Linh cẩn thận mang cuốn sách đến thư viện. Trên đường đi, cô không ngừng nghĩ về lời nói và nụ cười của Minh Triết. Dù tự nhủ không nên quá bận tâm, nhưng lòng cô lại tràn ngập những cảm xúc khó tả.
Khi đến thư viện, cô tình cờ gặp Lưu Minh Thắng, bạn thân của Minh Triết. Minh Thắng là một chàng trai vui tính, luôn mang lại cảm giác thoải mái cho mọi người xung quanh.
“Diệp Linh, cậu cũng đến thư viện à? Trùng hợp thật đó!” Minh Thắng cười tươi, vẫy tay chào cô.
“À, mình chỉ đến để trả sách thôi.” Diệp Linh giơ cuốn sách trong tay, cảm thấy hơi ngại.
Minh Thắng nhìn cuốn sách, sau đó bật cười. “Hóa ra là sách của Minh Triết! Cậu ấy nhờ cậu trả hộ à? Cậu ấy may mắn thật đấy, có người giúp mà chẳng cần động tay.”
Diệp Linh không biết trả lời thế nào, chỉ cười nhẹ. Minh Thắng tiếp tục trò chuyện một lúc, nhưng những lời của anh khiến cô bắt đầu tự hỏi: Minh Triết thực sự nghĩ gì khi nhờ cô? Có phải anh chỉ coi cô là một người bạn bình thường, hay…?
Khi rời khỏi thư viện, Diệp Linh cảm thấy lòng mình rối bời. Cô không biết phải đối mặt với những cảm xúc này ra sao. Mọi thứ cứ như một cuốn sách mà cô chưa từng đọc, đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
“Diệp Linh, sao cậu đứng đây một mình thế?” Giọng nói quen thuộc của Lan Tâm vang lên phía sau. Cô bạn khoác tay Diệp Linh, kéo cô đi vào lớp. “Đừng ngẩn ngơ nữa, nhanh chân lên, không lát nữa cậu lại phải ngồi bàn cuối cho mà xem!”
Cả hai bước vào lớp, và lần này Diệp Linh đã cố gắng không nhìn về phía Minh Triết. Nhưng thật trớ trêu, anh lại đang cầm cuốn sách đi về phía cô.
“Chào Diệp Linh.” Minh Triết mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô.
Diệp Linh cảm giác trái tim mình như ngừng đập. “Chào… chào Minh Triết.”, cô lắp bắp, cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
“Cậu có thể giúp mình mang cuốn sách này đến thư viện được không? Mình đang vội đến phòng giáo viên, không tiện ghé qua đó được.” Minh Triết đưa ra cuốn sách bìa xanh nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành.
Diệp Linh ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên anh nhờ cô làm gì đó. Dù cảm thấy lo lắng, cô vẫn cố gắng gật đầu. “Được, mình sẽ giúp.”
“Cảm ơn cậu.” Minh Triết mỉm cười, sau đó quay người rời đi, để lại Diệp Linh đứng đó với cuốn sách trên tay và một trái tim loạn nhịp.
“Cậu có thấy vừa rồi cậu ấy cười với cậu không? Còn nhờ cậu nữa chứ!” Lan Tâm vừa bước vào lớp đã trêu chọc bạn mình. “Mình nghĩ đây là dấu hiệu tốt đó.”
“Dấu hiệu gì chứ? Chắc cậu ấy chỉ nhờ mình vì tiện đường thôi mà,” Diệp Linh đáp, nhưng trong lòng không khỏi thấy vui. Cô nhìn cuốn sách, cảm giác như nó đang mang theo một chút hơi thở của Minh Triết.
Sau giờ học, Diệp Linh cẩn thận mang cuốn sách đến thư viện. Trên đường đi, cô không ngừng nghĩ về lời nói và nụ cười của Minh Triết. Dù tự nhủ không nên quá bận tâm, nhưng lòng cô lại tràn ngập những cảm xúc khó tả.
Khi đến thư viện, cô tình cờ gặp Lưu Minh Thắng, bạn thân của Minh Triết. Minh Thắng là một chàng trai vui tính, luôn mang lại cảm giác thoải mái cho mọi người xung quanh.
“Diệp Linh, cậu cũng đến thư viện à? Trùng hợp thật đó!” Minh Thắng cười tươi, vẫy tay chào cô.
“À, mình chỉ đến để trả sách thôi.” Diệp Linh giơ cuốn sách trong tay, cảm thấy hơi ngại.
Minh Thắng nhìn cuốn sách, sau đó bật cười. “Hóa ra là sách của Minh Triết! Cậu ấy nhờ cậu trả hộ à? Cậu ấy may mắn thật đấy, có người giúp mà chẳng cần động tay.”
Diệp Linh không biết trả lời thế nào, chỉ cười nhẹ. Minh Thắng tiếp tục trò chuyện một lúc, nhưng những lời của anh khiến cô bắt đầu tự hỏi: Minh Triết thực sự nghĩ gì khi nhờ cô? Có phải anh chỉ coi cô là một người bạn bình thường, hay…?
Khi rời khỏi thư viện, Diệp Linh cảm thấy lòng mình rối bời. Cô không biết phải đối mặt với những cảm xúc này ra sao. Mọi thứ cứ như một cuốn sách mà cô chưa từng đọc, đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro