Chưa Từng Nói Lời Yêu

Khi Trái Tim Lê...

2024-11-26 13:50:28

Ngày cuối tuần, trời trong xanh, nắng nhẹ nhàng trải dài khắp sân trường. Hôm nay, trường tổ chức buổi dọn dẹp khu vườn sinh học, và tất cả học sinh được yêu cầu tham gia. Diệp Linh, với cây chổi trên tay, đứng dưới bóng cây lớn, nhìn ngắm những luống hoa rực rỡ mà lòng không khỏi bồi hồi.

“A Diệp! Đừng đứng đấy nữa, mau giúp mình kéo cái xẻng này đi!” Giọng Lan Tâm vang lên từ phía xa. Diệp Linh vội chạy lại, vừa kéo xẻng vừa nghe Lan Tâm cằn nhằn: “Cậu cứ lơ đãng mãi thế này thì không biết bao giờ mới xong việc!”

“Mình chỉ đang suy nghĩ một chút thôi,” Diệp Linh cười gượng. Dù không nói ra, nhưng cô biết bản thân cứ mãi nghĩ về Minh Triết. Từ lần anh nhờ cô trả sách, hình ảnh anh như khắc sâu vào tâm trí cô.

Khi Diệp Linh đang tập trung vào công việc, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau: “Cần giúp không?”

Cô giật mình quay lại, và trái tim như ngừng đập khi thấy Minh Triết đứng đó. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ cuốn hút kỳ lạ. Tay anh cầm một chiếc kéo tỉa, ánh mắt nhìn cô đầy thân thiện.

“À… không cần đâu. Mình làm được mà,” Diệp Linh lúng túng đáp, nhưng trong lòng không ngừng rộn ràng.

Minh Triết bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy cây xẻng trong tay cô. “Công việc này nặng, để mình làm cho.” Trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Linh, anh bắt đầu cuốc đất một cách thuần thục.

Lan Tâm đứng gần đó, chứng kiến cảnh tượng này mà không nhịn được cười. Cô chạy lại gần, thì thầm vào tai Diệp Linh: “Thấy chưa? Cậu ấy lại quan tâm đến cậu rồi đấy!”

“Không phải đâu,” Diệp Linh vội xua tay, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng cô.

Minh Triết hoàn thành công việc một cách nhanh chóng, sau đó quay sang mỉm cười với Diệp Linh. “Vậy là xong rồi. Nếu có gì khó khăn nữa, cứ gọi mình nhé.”



“Cảm ơn cậu” Diệp Linh lí nhí nói, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cảm thấy như mọi ánh nắng đều đang chiếu rọi vào mình, làm tim cô đập loạn nhịp.

Buổi chiều hôm đó, khi mọi người đã hoàn thành công việc và bắt đầu ra về, Minh Triết lại bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô. “Diệp Linh, cậu có muốn đi cùng mình không? Mình định ghé qua quán trà sữa gần đây.”

Diệp Linh sửng sốt, không biết phải trả lời thế nào. Lan Tâm từ xa hét lớn: “Đi đi, A Diệp! Cơ hội không đến lần thứ hai đâu!”

Dưới ánh mắt khích lệ của bạn thân, Diệp Linh gật đầu. “Được, mình đi.”

Hai người bước đi trên con đường nhỏ dẫn đến quán trà sữa. Không khí có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đầy ấm áp. Minh Triết chủ động bắt chuyện, hỏi thăm về việc học và sở thích của cô. Diệp Linh ngạc nhiên khi phát hiện ra anh rất quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt, và điều đó khiến cô cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.

Khi cả hai ngồi trong quán, Minh Triết đột nhiên nói: “Diệp Linh, cậu có biết rằng mình rất ngưỡng mộ sự chăm chỉ của cậu không? Dù không phải lúc nào cũng nổi bật, nhưng cậu luôn cố gắng hết mình.”

Diệp Linh sững người. Cô không ngờ anh lại để ý đến những điều như vậy. “Cảm ơn cậu, nhưng mình nghĩ mình không giỏi giang gì cả.”

Minh Triết lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Đừng tự hạ thấp bản thân. Mình nghĩ cậu có nhiều điều đặc biệt hơn cậu tưởng.”

Lời nói của anh khiến trái tim Diệp Linh như tan chảy. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình không phải là một người tầm thường trong mắt anh. Có lẽ, giữa họ, đang dần hình thành một sợi dây liên kết mà cô không thể ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chưa Từng Nói Lời Yêu

Số ký tự: 0