Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Xuyên Sách (2)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
Đợi khi đi đến nơi không có ai, người phụ nữ kia mới bước chậm lại, biểu cảm trên mặt đổi thành hận sắt không thành thép.
Đầu tiên bà ấy quan sát bốn phía xung quanh một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói thầm bên tai Thịnh Tuyết: “Con nhóc thối này, rốt cuộc con đã chạy đi đâu vậy? Con còn biết quay về.”
“…Dì ơi, dì nhận lầm người rồi à? Thịnh Tuyết bị hỏi đến mức hồ đồ, sao hai người cô gặp phải đều nhận sai người thế này?
“Con cứ đóng kịch tiếp đi, tiếp tục đóng kịch đi!” Người phụ nữ kia vươn tay vỗ vào lưng cô một cái, lần này còn đánh tàn nhẫn hơn so với thím Lý vừa rồi, khiến lưng cô đau rát.
“Tôi không đóng kịch… Rốt cuộc các người là ai thế?” Tượng bồ tát còn có ba phần tính nóng, lần này Thịnh Tuyết bị đánh thật sự nổi giận, cô đã từng học qua võ thuật phòng lưu manh đấy, lão hổ không ra oai coi cô là mèo bệnh chắc?
“Tao là mẹ mày đây! Mày còn hỏi tao là ai?” Người phụ nữ kia vươn tay định véo tai cô, vì có vết xe đổ trước đó, lần này Thịnh Tuyết thông minh hơn, lập tức tránh khỏi tập kích.
“Dì, dì thật sự nhận lầm người rồi, cháu không phải con gái gì…” Cô phát hiện ra hình như người ở nơi này đều rất bạo lực, một lời không hợp lập tức động tay động chân.
Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lật ngược khuỷu tay trái của cô lên, chỉ vào một vết bớt hình trái tim trên khuỷu tay, nói:
“Đây là vết bớt khi mày vừa sinh ra đã có, mày còn dám nói không phải con gái tao, không sợ thiên lôi đánh xuống à?”
Bà ấy vừa nói dứt câu, bầu trời vốn dĩ vạn dặm không mây đội nhiên rung ầm ầm, từng hạt mưa như hạt đậu nành lập tức rơi xuống, một trận mưa to tầm tã bất ngờ đổ xuống, khiến Thịnh Tuyết hoàn toàn choáng váng, trong lòng thầm nghĩ: Ông trời ơi, không cần phải phối hợp như vậy chứ?
“Mày xem đi? Ông trời cũng không nhìn nổi rồi!” Người phụ nữ kia lại kéo bả vai cô: “Sau này đừng đùa kiểu ấy nữa. Còn thất thần làm gì? Mau về nhà! Để xem cha với bà nội xử lý con thế nào!”
Trời mưa lớn như vậ, cả người đã biến thành gà rừng rớt vào nồi canh, Thịnh Tuyết ôm Tiểu Thần Tài chỉ có thể không tình nguyện bước theo bà ấy đi về nhà họ Thịnh.
Chạng vạng, Thịnh Tuyết ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, quần áo trên người đã thay bằng một bộ đồ ngắn tay màu xám tro quê mùa, còn con mèo béo của cô thì đang nằm bên cạnh, không tim không phổi ngủ ngon lành.
Vốn dĩ đầu tóc ướt dầm dề đã được lau gần khô rồi, nhưng cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ cơn mê mang.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì ham món lợi nhỏ mà mình lại xuyên sách, hơn nữa còn là xuyên vào một quyển sách về thời niên đại mà cô từng xem qua.
Cô còn trở thành Thịnh Tuyết, con gái nhỏ của nhà họ Thịnh, trùng tên trùng họ với mình, đã rời nhà trốn đi.
Trong sách sau khi “Thịnh Tuyết” trốn đi, không có bất kỳ tin tức nào về cô ấy nữa. Cô ấy chỉ sống trong hồi ức của nam nữ chủ, giống như sau khi rời nhà trốn đi cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không còn thấy chút bóng dáng tăm hơi nào nữa.
Cô không biết vẻ ngoài của mình giống với “Thịnh Tuyết” kia bao nhiêu, nhưng mà người nhà bọn họ đều không nhìn ra được, khả năng là rất giống.
Ở nơi này, Thịnh Tuyết kia mới mười chín tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi.
Sau khi hỏi dò vài câu cô mới biết, hiện giờ là năm bảy mươi lăm, còn vài năm nữa mới đến năm cải cách. Cho nên lúc này cô chỉ có thể được tới đâu hay tới đó, tạm thời ngoan ngoãn giả làm con gái nhỏ của nhà họ Thịnh, kiếm miếng cơm ăn. Nếu không trong niên đại ăn không đủ no này, không có chỗ dung thân thật sự sẽ bị đói chết đấy.
Vừa rồi người phụ nữ kéo cô về nhà họ Thịnh chính là mẹ của Thịnh Tuyết kia, tên là Trang Tiểu Phương. Bà ấy bê một cái bát lớn đi tới bên cạnh giường đất: “Mau uống cái này đi cho ấm bụng!”
Tiếng “Mẹ” thật ra có chút khó mở miệng, Thẩm Tuyết nghẹn nửa ngày mới phun ra được hai chữ “Cảm ơn.”
Người ngồi đầu giường đất là bà nội của Thịnh Tuyết kia, tên là Liễu Đông Chi. Mái tóc xám trắng của bà ta được búi lại gọn gàng, trong miệng ngậm tẩu thuốc phiện, vẻ mặt khôn khéo, nhìn qua là biết khi còn trẻ không phải người hiền lành gì.
Bà ta nghiêng đầu nhìn lướt qua phía bên này, bĩu môi, cất giọng âm dương quái khí, nói: “Con nhóc này lập công hay là kiếm được tiền thế? Vậy mà còn nấu canh trứng gà cho nó ăn. Gà mái già nhà ta còn lập công nhiều hơn nó.”
Mặc kệ phạm phải sai lầm gì, con cái đều là thịt trong lòng người mẹ, nào có đạo lý không thương con mình. Trang Tiểu Phương giả vờ không nghe thấy lời mỉa mai châm chọc của bà cụ, vẫn tiếp tục cho Thịnh Tuyết uống canh trứng gà.
Đầu tiên bà ấy quan sát bốn phía xung quanh một chút, sau đó mới nhỏ giọng nói thầm bên tai Thịnh Tuyết: “Con nhóc thối này, rốt cuộc con đã chạy đi đâu vậy? Con còn biết quay về.”
“…Dì ơi, dì nhận lầm người rồi à? Thịnh Tuyết bị hỏi đến mức hồ đồ, sao hai người cô gặp phải đều nhận sai người thế này?
“Con cứ đóng kịch tiếp đi, tiếp tục đóng kịch đi!” Người phụ nữ kia vươn tay vỗ vào lưng cô một cái, lần này còn đánh tàn nhẫn hơn so với thím Lý vừa rồi, khiến lưng cô đau rát.
“Tôi không đóng kịch… Rốt cuộc các người là ai thế?” Tượng bồ tát còn có ba phần tính nóng, lần này Thịnh Tuyết bị đánh thật sự nổi giận, cô đã từng học qua võ thuật phòng lưu manh đấy, lão hổ không ra oai coi cô là mèo bệnh chắc?
“Tao là mẹ mày đây! Mày còn hỏi tao là ai?” Người phụ nữ kia vươn tay định véo tai cô, vì có vết xe đổ trước đó, lần này Thịnh Tuyết thông minh hơn, lập tức tránh khỏi tập kích.
“Dì, dì thật sự nhận lầm người rồi, cháu không phải con gái gì…” Cô phát hiện ra hình như người ở nơi này đều rất bạo lực, một lời không hợp lập tức động tay động chân.
Người phụ nữ kia hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lật ngược khuỷu tay trái của cô lên, chỉ vào một vết bớt hình trái tim trên khuỷu tay, nói:
“Đây là vết bớt khi mày vừa sinh ra đã có, mày còn dám nói không phải con gái tao, không sợ thiên lôi đánh xuống à?”
Bà ấy vừa nói dứt câu, bầu trời vốn dĩ vạn dặm không mây đội nhiên rung ầm ầm, từng hạt mưa như hạt đậu nành lập tức rơi xuống, một trận mưa to tầm tã bất ngờ đổ xuống, khiến Thịnh Tuyết hoàn toàn choáng váng, trong lòng thầm nghĩ: Ông trời ơi, không cần phải phối hợp như vậy chứ?
“Mày xem đi? Ông trời cũng không nhìn nổi rồi!” Người phụ nữ kia lại kéo bả vai cô: “Sau này đừng đùa kiểu ấy nữa. Còn thất thần làm gì? Mau về nhà! Để xem cha với bà nội xử lý con thế nào!”
Trời mưa lớn như vậ, cả người đã biến thành gà rừng rớt vào nồi canh, Thịnh Tuyết ôm Tiểu Thần Tài chỉ có thể không tình nguyện bước theo bà ấy đi về nhà họ Thịnh.
Chạng vạng, Thịnh Tuyết ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, quần áo trên người đã thay bằng một bộ đồ ngắn tay màu xám tro quê mùa, còn con mèo béo của cô thì đang nằm bên cạnh, không tim không phổi ngủ ngon lành.
Vốn dĩ đầu tóc ướt dầm dề đã được lau gần khô rồi, nhưng cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ cơn mê mang.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì ham món lợi nhỏ mà mình lại xuyên sách, hơn nữa còn là xuyên vào một quyển sách về thời niên đại mà cô từng xem qua.
Cô còn trở thành Thịnh Tuyết, con gái nhỏ của nhà họ Thịnh, trùng tên trùng họ với mình, đã rời nhà trốn đi.
Trong sách sau khi “Thịnh Tuyết” trốn đi, không có bất kỳ tin tức nào về cô ấy nữa. Cô ấy chỉ sống trong hồi ức của nam nữ chủ, giống như sau khi rời nhà trốn đi cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không còn thấy chút bóng dáng tăm hơi nào nữa.
Cô không biết vẻ ngoài của mình giống với “Thịnh Tuyết” kia bao nhiêu, nhưng mà người nhà bọn họ đều không nhìn ra được, khả năng là rất giống.
Ở nơi này, Thịnh Tuyết kia mới mười chín tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi.
Sau khi hỏi dò vài câu cô mới biết, hiện giờ là năm bảy mươi lăm, còn vài năm nữa mới đến năm cải cách. Cho nên lúc này cô chỉ có thể được tới đâu hay tới đó, tạm thời ngoan ngoãn giả làm con gái nhỏ của nhà họ Thịnh, kiếm miếng cơm ăn. Nếu không trong niên đại ăn không đủ no này, không có chỗ dung thân thật sự sẽ bị đói chết đấy.
Vừa rồi người phụ nữ kéo cô về nhà họ Thịnh chính là mẹ của Thịnh Tuyết kia, tên là Trang Tiểu Phương. Bà ấy bê một cái bát lớn đi tới bên cạnh giường đất: “Mau uống cái này đi cho ấm bụng!”
Tiếng “Mẹ” thật ra có chút khó mở miệng, Thẩm Tuyết nghẹn nửa ngày mới phun ra được hai chữ “Cảm ơn.”
Người ngồi đầu giường đất là bà nội của Thịnh Tuyết kia, tên là Liễu Đông Chi. Mái tóc xám trắng của bà ta được búi lại gọn gàng, trong miệng ngậm tẩu thuốc phiện, vẻ mặt khôn khéo, nhìn qua là biết khi còn trẻ không phải người hiền lành gì.
Bà ta nghiêng đầu nhìn lướt qua phía bên này, bĩu môi, cất giọng âm dương quái khí, nói: “Con nhóc này lập công hay là kiếm được tiền thế? Vậy mà còn nấu canh trứng gà cho nó ăn. Gà mái già nhà ta còn lập công nhiều hơn nó.”
Mặc kệ phạm phải sai lầm gì, con cái đều là thịt trong lòng người mẹ, nào có đạo lý không thương con mình. Trang Tiểu Phương giả vờ không nghe thấy lời mỉa mai châm chọc của bà cụ, vẫn tiếp tục cho Thịnh Tuyết uống canh trứng gà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro