Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Xuyên Sách (3)
Thanh Thanh Thủy Phì Tạo Phao
2024-08-18 20:24:18
Thời đại này, mỗi nhà chỉ được phép nuôi một hai con gà, dù chăm sóc tốt mỗi ngày cũng chỉ có thể đẻ được hai quả trứng. Trứng gà có thể đổi thành tiền nên ngày thường mọi người đều luyến tiếc không nỡ ăn.
Bị Thịnh Thuyết uống hết một bát canh trứng như vậy, bà cụ vô cùng xót ruột, trong lòng thầm nghĩ, đợi con trai về nhà, nhất định bà ta phải bảo con trai mình dạy dỗ hai người đàn bà phá của này một chút mới được.
Uống canh trứng xong, Trang Tiểu Phương bảo Thịnh Tuyết đi ngủ một giấc, nhưng sao cô có thể ngủ được?
Cô rất hy vọng tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi, đợi khi tỉnh mộng cô sẽ về lại căn nhà nhỏ xa hoa của mình.
Nghĩ đến chuyện này, cô lại không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn con mèo béo nhà mình một cái, nếu không phải vì nó nhân lúc cô mở cửa chạy ra ngoài, cô sẽ không vì đuổi theo nó mà chạy tới vườn hoa của khu tập thể, càng sẽ không vì nhìn thấy tờ một trăm đồng rơi trong vườn hoa mà chạy tới nhặt tiền.
Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Tuyết thật sự buồn bực muốn chết. Trong bữa tiệc tối hôm nay, lốp xe dự phòng số một của cô sẽ tặng cô một bộ trang sức ngọc bích do nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp chế tạo ra, vậy mà cô lại vì tờ tiền một trăm đồng để lỡ mất món quà ngàn vạn, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi…
Những chuyện phiền lòng ấy, cô lười nghĩ tiếp, vì thế bèn khép hờ đôi mắt lại, định nghỉ ngơi trong chốc lát. Bởi vì nhà đất không cách âm, cô chưa kịp ngủ say đã nghe thấy hình như Trang Tiểu Phương và Liễu Đông Chi đang đứng bên ngoài nhỏ giọng thì thầm gì đó.
“Ngày mai, cô dẫn con nhóc kia tới nhà họ Cao nhận lỗi đi, nghe thấy không?”
Đây là giọng của Liễu Đông Chi.
“Thành Bắc là đứa trẻ thành thật, cũng không biết chuyện hôn nhân giữa Tiểu Tuyết nhà ta và thằng bé ấy còn tính hay không.”
Trang Tiểu Phương không nhịn được thở dài.
“Chuyện tốt này cô nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, con gái ngoan của cô chạy trốn một năm, nhà họ Cao có thể giấu chuyện này giúp cô đã coi như không tệ rồi. Nào có gia đình trong sạch nào sẽ cưới một đứa con gái bỏ nhà trốn đi?”
“Haiz… Tiểu Tuyết chỉ nhất thời hồ đồ.”
Tuy rằng hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Thịnh Tuyết vẫn nghe thấy rõ ràng. Nhà họ Cao, Cao Thành Bắc không phải anh Hai của nữ chủ sao? Cũng chính là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của “Thịnh Tuyết”.
Thế giới hiện giờ cô đang sống chính là trong một quyển tiểu thuyết trọng sinh thập niên bảy mươi.
Theo như sách viết, trước đây nhà họ Thịnh từng trợ giúp nhà họ Cao, sau đó trong ba năm đại hạn, vì báo đáp ân tình nhà họ Cao đã đón “Thịnh Tuyết” về nuôi vài năm.
Bởi vì từ nhỏ vẻ ngoài của “Thịnh Tuyết” đã chọc người yêu mến, người nhà họ Cao đều vô cùng thích cô ấy, vì thế hai nhà đã quyết định đính ước cho “Thịnh Tuyết và Cao Thành Bắc.
Nhưng “Thịnh Tuyết” lại không muốn gả cho Cao Thành Bắc, khi vừa tốt nghiệp cấp ba, đêm trước khi hai người chính thức đính hôn, cô ấy đã ăn trộm một tờ thư giới thiệu, bỏ nhà trốn đi.
Vì bảo vệ thanh danh cho “Thịnh Tuyết”, người hai nhà đã thương lượng với nhau.
Sau đó quyết định nói với người ngoài là “Thịnh Tuyết” lên nhà bà trẻ ở Kinh Thị chăm sóc cho bà ấy.
Tuy rằng hai nhà không vì chuyện này mà trở mặt thành thù, nhưng quan hệ đúng là xa cách hơn trước kia rất nhiều, cũng dẫn tới cục diện nữ chủ trọng sinh Cao Tranh Hỉ thích nam chủ là anh trai Thịnh Liệt Phong của Thịnh Tuyết, nhưng cầu mà không được…
Vốn dĩ nữ chủ tên là Cao Thành Tây, sau này đã tự mình sửa lại tên thành Cao Tranh Hỉ, là con gái nhà họ Cao. Trong nguyên tác chủ yếu nói về việc nữ chủ tự tử ở năm 1985, sau đó sống lại năm 1975. Để có thể ở bên nam chủ, cô ta đã mạnh mẽ vượt qua chướng ngại và khó khăn, cuối dùng dựa vào đôi tay làm giàu, ngược kẻ xấu.
Anh trai Cả của “Thịnh Tuyết” chính là nam chủ trong nguyên tác, nhưng những người khác trong nhà họ Thịnh đều là pháo hôi…
Trước đây Thịnh Tuyết từng đọc quyển sách này hai lần, với tình cảnh trước mắt, cô cảm thấy mình đúng là phận “Pháo hôi” thật.
Cuối cùng ngoài nam chủ ra, hình như kết cục của những người khác trong nhà họ Thịnh đều không tốt lắm, người chết người tàn phế. Trang Tiểu Phương còn vì bị đả kích hàng loạt, sau đó biến thành kẻ si ngốc.
Nữ chủ trọng sinh là loại người không để ý đến chuyện của người khác. Mặc dù cô ta trọng sinh trước khi sự cố xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục bi thảm của nhà họ Thịnh.
Sau khi load lại cốt truyện một lần, Thịnh Tuyết không nhịn được có chút buồn bực, xem ra cô muốn sống sót không rơi vào kết cục pháo hôi, đúng là gánh nặng đường xa…
Bị Thịnh Thuyết uống hết một bát canh trứng như vậy, bà cụ vô cùng xót ruột, trong lòng thầm nghĩ, đợi con trai về nhà, nhất định bà ta phải bảo con trai mình dạy dỗ hai người đàn bà phá của này một chút mới được.
Uống canh trứng xong, Trang Tiểu Phương bảo Thịnh Tuyết đi ngủ một giấc, nhưng sao cô có thể ngủ được?
Cô rất hy vọng tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi, đợi khi tỉnh mộng cô sẽ về lại căn nhà nhỏ xa hoa của mình.
Nghĩ đến chuyện này, cô lại không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn con mèo béo nhà mình một cái, nếu không phải vì nó nhân lúc cô mở cửa chạy ra ngoài, cô sẽ không vì đuổi theo nó mà chạy tới vườn hoa của khu tập thể, càng sẽ không vì nhìn thấy tờ một trăm đồng rơi trong vườn hoa mà chạy tới nhặt tiền.
Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Tuyết thật sự buồn bực muốn chết. Trong bữa tiệc tối hôm nay, lốp xe dự phòng số một của cô sẽ tặng cô một bộ trang sức ngọc bích do nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp chế tạo ra, vậy mà cô lại vì tờ tiền một trăm đồng để lỡ mất món quà ngàn vạn, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi…
Những chuyện phiền lòng ấy, cô lười nghĩ tiếp, vì thế bèn khép hờ đôi mắt lại, định nghỉ ngơi trong chốc lát. Bởi vì nhà đất không cách âm, cô chưa kịp ngủ say đã nghe thấy hình như Trang Tiểu Phương và Liễu Đông Chi đang đứng bên ngoài nhỏ giọng thì thầm gì đó.
“Ngày mai, cô dẫn con nhóc kia tới nhà họ Cao nhận lỗi đi, nghe thấy không?”
Đây là giọng của Liễu Đông Chi.
“Thành Bắc là đứa trẻ thành thật, cũng không biết chuyện hôn nhân giữa Tiểu Tuyết nhà ta và thằng bé ấy còn tính hay không.”
Trang Tiểu Phương không nhịn được thở dài.
“Chuyện tốt này cô nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, con gái ngoan của cô chạy trốn một năm, nhà họ Cao có thể giấu chuyện này giúp cô đã coi như không tệ rồi. Nào có gia đình trong sạch nào sẽ cưới một đứa con gái bỏ nhà trốn đi?”
“Haiz… Tiểu Tuyết chỉ nhất thời hồ đồ.”
Tuy rằng hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Thịnh Tuyết vẫn nghe thấy rõ ràng. Nhà họ Cao, Cao Thành Bắc không phải anh Hai của nữ chủ sao? Cũng chính là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của “Thịnh Tuyết”.
Thế giới hiện giờ cô đang sống chính là trong một quyển tiểu thuyết trọng sinh thập niên bảy mươi.
Theo như sách viết, trước đây nhà họ Thịnh từng trợ giúp nhà họ Cao, sau đó trong ba năm đại hạn, vì báo đáp ân tình nhà họ Cao đã đón “Thịnh Tuyết” về nuôi vài năm.
Bởi vì từ nhỏ vẻ ngoài của “Thịnh Tuyết” đã chọc người yêu mến, người nhà họ Cao đều vô cùng thích cô ấy, vì thế hai nhà đã quyết định đính ước cho “Thịnh Tuyết và Cao Thành Bắc.
Nhưng “Thịnh Tuyết” lại không muốn gả cho Cao Thành Bắc, khi vừa tốt nghiệp cấp ba, đêm trước khi hai người chính thức đính hôn, cô ấy đã ăn trộm một tờ thư giới thiệu, bỏ nhà trốn đi.
Vì bảo vệ thanh danh cho “Thịnh Tuyết”, người hai nhà đã thương lượng với nhau.
Sau đó quyết định nói với người ngoài là “Thịnh Tuyết” lên nhà bà trẻ ở Kinh Thị chăm sóc cho bà ấy.
Tuy rằng hai nhà không vì chuyện này mà trở mặt thành thù, nhưng quan hệ đúng là xa cách hơn trước kia rất nhiều, cũng dẫn tới cục diện nữ chủ trọng sinh Cao Tranh Hỉ thích nam chủ là anh trai Thịnh Liệt Phong của Thịnh Tuyết, nhưng cầu mà không được…
Vốn dĩ nữ chủ tên là Cao Thành Tây, sau này đã tự mình sửa lại tên thành Cao Tranh Hỉ, là con gái nhà họ Cao. Trong nguyên tác chủ yếu nói về việc nữ chủ tự tử ở năm 1985, sau đó sống lại năm 1975. Để có thể ở bên nam chủ, cô ta đã mạnh mẽ vượt qua chướng ngại và khó khăn, cuối dùng dựa vào đôi tay làm giàu, ngược kẻ xấu.
Anh trai Cả của “Thịnh Tuyết” chính là nam chủ trong nguyên tác, nhưng những người khác trong nhà họ Thịnh đều là pháo hôi…
Trước đây Thịnh Tuyết từng đọc quyển sách này hai lần, với tình cảnh trước mắt, cô cảm thấy mình đúng là phận “Pháo hôi” thật.
Cuối cùng ngoài nam chủ ra, hình như kết cục của những người khác trong nhà họ Thịnh đều không tốt lắm, người chết người tàn phế. Trang Tiểu Phương còn vì bị đả kích hàng loạt, sau đó biến thành kẻ si ngốc.
Nữ chủ trọng sinh là loại người không để ý đến chuyện của người khác. Mặc dù cô ta trọng sinh trước khi sự cố xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục bi thảm của nhà họ Thịnh.
Sau khi load lại cốt truyện một lần, Thịnh Tuyết không nhịn được có chút buồn bực, xem ra cô muốn sống sót không rơi vào kết cục pháo hôi, đúng là gánh nặng đường xa…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro