Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chấn kinh
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Vừa hay, lão tử đang bực mình mà không có chỗ để xả? Xem như hai người các ngươi xui xẻo!
Cùng hai tên sư đệ đi nhanh về phía Đế Nguyên Quân, bọn chúng đưa tay lên ngăn chặn.
"Kẻ đến là ai mà sao không hiểu lễ nghĩa gì hết vậy? Các ngươi không thấy những người khác đang đứng xếp hàng hay sao?"
"Ta nhìn thấy trang phục của hai ngươi trông không giống như những người ở gần đây? Là người từ đầu đến mà vô lễ như vậy?"
"Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, những kẻ không nghe theo quy định của Dược Vương Cốc sẽ bị đuổi đi.
Nếu như hai ngươi khôn hồn thì cút xuống dưới kia đứng xếp hàng cho ta".
Dương Trọc vẻ mặt đắc ý quát lớn, hai người trong mắt hắn lúc này trông chẳng khác gì hai bao cát mặc cho hắn xả giận.
"Ta cho hai ngươi ba hơi thời gian, nếu không cút khỏi tầm mắt của ta thì đừng trách vì sau nắm đấm của ta
cung".
Đám người ở xung quanh đó nghe lời to tiếng nhỏ thì tò mò nhìn qua, họ nhìn thấy hai người thì lộ nụ cười châm chọc và thích thú nhìn trò vui.
Trong mắt bọn họ, Dược Vương Cốc là một nơi rất xem trọng quy cũ. Chỉ cần có người nào đó cả gan làm trái thì sẽ bị đuổi đi, nặng hơn thì bị cấm không cho đặt chân đến đây lần nào nữa.
Nhớ lại trước đây cũng có một tên cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh phong không biết sống chết, hắn ta cũng bỏ qua việc xếp hàng và đả thương một vị đệ tủ thì khiến cao tầng Dược Vương Cốc tức giận.
Một vị trưởng lão trong lúc tức giận ra tay khiến tên kia bị đánh phế rồi ném từ trên đỉnh đỉnh núi xuống và cấm tên đó vĩnh viễn không được đặt chân đến gần. Chỉ cần hắn ta dám tới thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
Nghĩ lại chuyện đó, ánh mắt bọn họ đầy sự mong muốn nhìn hai người sẽ chịu sự trừng phạt.
Không chịu bị ba tên kia làm khó, Thượng Công Uyển về mặt bừng bừng tức giận nhìn ba tên đệ tử. Mặc dù rất bực nhưng cô không thể vì chuyện này mà gây ra thêm chuyện phiền phức.
Cô lấy ra tấm lệnh bài rồi ném thẳng về phía tên Dương Trọc rồi nói.
"Đây là cách mà Dược Vương Cốc các ngươi đối xử với khách quý hay sao?"
Cầm tấm lệnh bài Thánh Tử trên tay, sắc mặt tên Dương Trọc dần trở nên trầm xuống. Ánh mắt hắn ta và hai tên khác nhìn hai người càng ngày càng trở nên khó coi.
"Thì ra hai người là khách do Thánh Tử mời đến".
Một tên đệ tử cảm thấy có chuyện không ổn liền thay đổi, ban đầu hắn ta còn lộ vẻ hống hách nhưng bây giờ lại cụp đuôi lo lắng.
"Ban đầu nếu như hai người giao tấm lệnh bài này ra trước thì mọi chuyện có phải dễ dàng hơn rồi hay sao?"
Thượng Công Uyền nghe thấy vậy thì càng thêm phát trẩm, ánh mắt cô nhìn hẳn lộ vẻ khinh thường nói.
"Ngươi đang trách ta không giao nó ra từ sớm hay sao?"
"Không, không, ta không có ý đó?"
Hắn ta lắp ba lắp bắp đáp lời.
"Ý của ta là nếu như ngươi đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ được ưu tiên hơn những người khác mà thôi".
Nhìn tên sư đệ đang cố lấy lòng hai người càng khiến tên Dương Trọc trở nên tức tối, hẳn ta vung tay đánh mạnh vào ngực khiến tên sư đệ phun ra một ngụm máu rồi quát lớn.
"Tên khốn, đứng trước mặt ta mà ngươi dám lấy lòng hai tên này? Ngươi đang xem thường ta hay sao?"
Tên sư đệ đau đớn ôm ngực, hắn nhìn Dương Trọc đang bừng bừng lửa giận nhìn mình thì lo sợ vô cùng. Tuy biết
Thánh Tử rất được người khác xem trọng và phải cho mặt mũi nhưng tên Dương Trọc lại xem là kẻ không đội trời chung.
Tuy biết chỗ dựa sau lưng hắn ta rất lớn nhưng chọc vào khách của Thánh Tử cũng không phải chuyện dễ dàng bỏ qua nên hắn ta cảm thấy rất khó xử.
"Dương sư huynh, ta không có ý đó?"
Ten su de dua tay lau di vet mau tren khoe mieng roi cui dลื่น.
Dương Trọc nghe thấy thế thì cười lạnh hỏi.
"Vậy ý của ngươi là gì?"
Bị hỏi đúng câu khó, tên kia ấp úng đáp.
"Là... là..."
Không đợi tên kia kịp trả lời, Đế Nguyên Quân không còn kiên nhẫn nói.
"Các ngươi muốn để ta đợi đến bao giờ?"
"Hay trong mắt các ngươi thì ta không phải khách quý?"
Thấy dáng vẻ tức giận của hai người, một tên đệ tử ghé sát lại gần nói.
"Dương sư huynh, ta nghĩ chuyện này nên tạm thời bỏ qua. Ta thấy thân phận của hai người này có lẽ không thấp, chỉ sợ chọc vào hai tên này sẽ không có chuyện tốt".
"Với cả ngày kia tổ chức kỳ thi, ta nghĩ nếu mà vì chuyện này sẽ không tốt đối với Dương sư huynh".
"Hai tên khốn".
Dương Trọc tức giận trừng mắt nhìn qua, quát.
"Hai ngươi đang muốn lấy lòng hai tên này?"
"Ta mặc kệ hai tên này có phải khách của tên khốn kiếp kia hay không? Chuyện này ta chắc chắn sẽ xử lý?"
"Ồ, vậy ngươi muốn xử lý ta như thế nào?"
Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm xuống hỏi.
Bị hỏi khích, Dương Trọc trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu quát.
"Ở địa bàn của ta mà dám dùng cái giọng điệu đó? Ngươi đây là đang muốn chết?"
"Người đâu, đuổi hai tên này xuống núi cho ta".
Tiếng quát của hắn ta vang vọng khiến những tên hộ vệ ở xung quanh để ý. Ngay tức khắc, hơn hai mươi tên hộ vệ bừng bừng khí tức đứng chặn trước người cả hai với một khí thế bức người vô cùng.
Nhìn thấy dáng vẻ hừng hực khí thế, Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.
"Đây là quyết định của ngươi?"
Nói xong, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức khủng bố đè nén khiến đám hộ vệ bị ép quỳ gối và phủna một ngụm máu tươi. Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo thì họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
"Hahaha... Ngươi không chỉ phá bỏ quy tắc của tông môn mà còn đả thưởng hộ vệ".
Dương Trọc khoái chí phá lên cười lớn. Hắn ta vừa nói vừa bắn pháo hoa báo hiệu.
"Ngươi lần này chết chắc?"
Đám người phía bên dưới thấy pháo hiệu được bắn ra thì càng khoái chí.
"Dám đã thương hộ vệ? Hai tên này xong rồi".
"Ta thât sự tò mò, không biết hai người này sẽ đối mặt với lửa giận của Dược Vương Cốc như thế nào đây?"
"Các ngươi đoán thử xem, hai người này sẽ bị phát như thế nào?"
"Chẳng phải quá dễ đoán hay sao? Bị đánh phế và bị đuổi vĩnh viễn khỏi Dược Vương Cốc".
"Hahaha..."
Nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên dưới, tên Dương Trọc càng ngày càng khoái chí. Trên gương mặt hắn còn không giấu được sự phấn khích mà chỉ thẳng mặt Đế Nguyên Quân nói.
"Ngươi nghe thấy không? Những người kia nói không sai, đó chính là hậu quả khi các ngươi dám đặc tội ta".
"Hahaha..."
"Vậy sao?"
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ bình thản thở ra một hơi rồi lên tiếng.
"Dược Vương Cốc các ngươi có thế thật lớn? Ta muốn nhìn xem, các ngươi đánh phế ta như thế nào?"
Đúng lúc này, một cổ khí tức bàng bạc từ trên cao đề xuống khiến toàn bộ đỉnh núi rung chuyển và cùng với đó là một thanh âm khủng bố vang vọng khiến ai ai cũng phải rùng mình kinh sợ
"Kẻ đến là ai mà dám cả gan ra tay trên địa bàn Dược Vương Cốc? Thật không biết sống chết?"
Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người thấy một vị lão giả cao cao tại thượng nhìn xuống thì chấn kinh vô cùng. Bọn họ không ngờ được rằng, chuyện ở đây vậy mà đã kinh động đến cả trưởng lão nội môn và điều khiến họ không thể tin hơn là người đến vậy mà lại là cường giả Hóá Cảnh.
Dương Trọc nhìn lên, thấy bóng người quen thuộc thì nụ cười trên gương mặt lại thêm vui mừng. Chỉ thấy hắn nói ra hai chứ liền khiến toàn trường một lần nữa chấn kinh.
"Gia gia"
Cùng hai tên sư đệ đi nhanh về phía Đế Nguyên Quân, bọn chúng đưa tay lên ngăn chặn.
"Kẻ đến là ai mà sao không hiểu lễ nghĩa gì hết vậy? Các ngươi không thấy những người khác đang đứng xếp hàng hay sao?"
"Ta nhìn thấy trang phục của hai ngươi trông không giống như những người ở gần đây? Là người từ đầu đến mà vô lễ như vậy?"
"Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, những kẻ không nghe theo quy định của Dược Vương Cốc sẽ bị đuổi đi.
Nếu như hai ngươi khôn hồn thì cút xuống dưới kia đứng xếp hàng cho ta".
Dương Trọc vẻ mặt đắc ý quát lớn, hai người trong mắt hắn lúc này trông chẳng khác gì hai bao cát mặc cho hắn xả giận.
"Ta cho hai ngươi ba hơi thời gian, nếu không cút khỏi tầm mắt của ta thì đừng trách vì sau nắm đấm của ta
cung".
Đám người ở xung quanh đó nghe lời to tiếng nhỏ thì tò mò nhìn qua, họ nhìn thấy hai người thì lộ nụ cười châm chọc và thích thú nhìn trò vui.
Trong mắt bọn họ, Dược Vương Cốc là một nơi rất xem trọng quy cũ. Chỉ cần có người nào đó cả gan làm trái thì sẽ bị đuổi đi, nặng hơn thì bị cấm không cho đặt chân đến đây lần nào nữa.
Nhớ lại trước đây cũng có một tên cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh phong không biết sống chết, hắn ta cũng bỏ qua việc xếp hàng và đả thương một vị đệ tủ thì khiến cao tầng Dược Vương Cốc tức giận.
Một vị trưởng lão trong lúc tức giận ra tay khiến tên kia bị đánh phế rồi ném từ trên đỉnh đỉnh núi xuống và cấm tên đó vĩnh viễn không được đặt chân đến gần. Chỉ cần hắn ta dám tới thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
Nghĩ lại chuyện đó, ánh mắt bọn họ đầy sự mong muốn nhìn hai người sẽ chịu sự trừng phạt.
Không chịu bị ba tên kia làm khó, Thượng Công Uyển về mặt bừng bừng tức giận nhìn ba tên đệ tử. Mặc dù rất bực nhưng cô không thể vì chuyện này mà gây ra thêm chuyện phiền phức.
Cô lấy ra tấm lệnh bài rồi ném thẳng về phía tên Dương Trọc rồi nói.
"Đây là cách mà Dược Vương Cốc các ngươi đối xử với khách quý hay sao?"
Cầm tấm lệnh bài Thánh Tử trên tay, sắc mặt tên Dương Trọc dần trở nên trầm xuống. Ánh mắt hắn ta và hai tên khác nhìn hai người càng ngày càng trở nên khó coi.
"Thì ra hai người là khách do Thánh Tử mời đến".
Một tên đệ tử cảm thấy có chuyện không ổn liền thay đổi, ban đầu hắn ta còn lộ vẻ hống hách nhưng bây giờ lại cụp đuôi lo lắng.
"Ban đầu nếu như hai người giao tấm lệnh bài này ra trước thì mọi chuyện có phải dễ dàng hơn rồi hay sao?"
Thượng Công Uyền nghe thấy vậy thì càng thêm phát trẩm, ánh mắt cô nhìn hẳn lộ vẻ khinh thường nói.
"Ngươi đang trách ta không giao nó ra từ sớm hay sao?"
"Không, không, ta không có ý đó?"
Hắn ta lắp ba lắp bắp đáp lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ý của ta là nếu như ngươi đưa ra tấm lệnh bài này thì sẽ được ưu tiên hơn những người khác mà thôi".
Nhìn tên sư đệ đang cố lấy lòng hai người càng khiến tên Dương Trọc trở nên tức tối, hẳn ta vung tay đánh mạnh vào ngực khiến tên sư đệ phun ra một ngụm máu rồi quát lớn.
"Tên khốn, đứng trước mặt ta mà ngươi dám lấy lòng hai tên này? Ngươi đang xem thường ta hay sao?"
Tên sư đệ đau đớn ôm ngực, hắn nhìn Dương Trọc đang bừng bừng lửa giận nhìn mình thì lo sợ vô cùng. Tuy biết
Thánh Tử rất được người khác xem trọng và phải cho mặt mũi nhưng tên Dương Trọc lại xem là kẻ không đội trời chung.
Tuy biết chỗ dựa sau lưng hắn ta rất lớn nhưng chọc vào khách của Thánh Tử cũng không phải chuyện dễ dàng bỏ qua nên hắn ta cảm thấy rất khó xử.
"Dương sư huynh, ta không có ý đó?"
Ten su de dua tay lau di vet mau tren khoe mieng roi cui dลื่น.
Dương Trọc nghe thấy thế thì cười lạnh hỏi.
"Vậy ý của ngươi là gì?"
Bị hỏi đúng câu khó, tên kia ấp úng đáp.
"Là... là..."
Không đợi tên kia kịp trả lời, Đế Nguyên Quân không còn kiên nhẫn nói.
"Các ngươi muốn để ta đợi đến bao giờ?"
"Hay trong mắt các ngươi thì ta không phải khách quý?"
Thấy dáng vẻ tức giận của hai người, một tên đệ tử ghé sát lại gần nói.
"Dương sư huynh, ta nghĩ chuyện này nên tạm thời bỏ qua. Ta thấy thân phận của hai người này có lẽ không thấp, chỉ sợ chọc vào hai tên này sẽ không có chuyện tốt".
"Với cả ngày kia tổ chức kỳ thi, ta nghĩ nếu mà vì chuyện này sẽ không tốt đối với Dương sư huynh".
"Hai tên khốn".
Dương Trọc tức giận trừng mắt nhìn qua, quát.
"Hai ngươi đang muốn lấy lòng hai tên này?"
"Ta mặc kệ hai tên này có phải khách của tên khốn kiếp kia hay không? Chuyện này ta chắc chắn sẽ xử lý?"
"Ồ, vậy ngươi muốn xử lý ta như thế nào?"
Đế Nguyên Quân vẻ mặt trầm xuống hỏi.
Bị hỏi khích, Dương Trọc trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu quát.
"Ở địa bàn của ta mà dám dùng cái giọng điệu đó? Ngươi đây là đang muốn chết?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người đâu, đuổi hai tên này xuống núi cho ta".
Tiếng quát của hắn ta vang vọng khiến những tên hộ vệ ở xung quanh để ý. Ngay tức khắc, hơn hai mươi tên hộ vệ bừng bừng khí tức đứng chặn trước người cả hai với một khí thế bức người vô cùng.
Nhìn thấy dáng vẻ hừng hực khí thế, Đế Nguyên Quân hạ thấp giọng nói.
"Đây là quyết định của ngươi?"
Nói xong, Đế Nguyên Quân bộc phát khí tức khủng bố đè nén khiến đám hộ vệ bị ép quỳ gối và phủna một ngụm máu tươi. Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo thì họ chỉ có thể cúi đầu mà thôi.
"Hahaha... Ngươi không chỉ phá bỏ quy tắc của tông môn mà còn đả thưởng hộ vệ".
Dương Trọc khoái chí phá lên cười lớn. Hắn ta vừa nói vừa bắn pháo hoa báo hiệu.
"Ngươi lần này chết chắc?"
Đám người phía bên dưới thấy pháo hiệu được bắn ra thì càng khoái chí.
"Dám đã thương hộ vệ? Hai tên này xong rồi".
"Ta thât sự tò mò, không biết hai người này sẽ đối mặt với lửa giận của Dược Vương Cốc như thế nào đây?"
"Các ngươi đoán thử xem, hai người này sẽ bị phát như thế nào?"
"Chẳng phải quá dễ đoán hay sao? Bị đánh phế và bị đuổi vĩnh viễn khỏi Dược Vương Cốc".
"Hahaha..."
Nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên dưới, tên Dương Trọc càng ngày càng khoái chí. Trên gương mặt hắn còn không giấu được sự phấn khích mà chỉ thẳng mặt Đế Nguyên Quân nói.
"Ngươi nghe thấy không? Những người kia nói không sai, đó chính là hậu quả khi các ngươi dám đặc tội ta".
"Hahaha..."
"Vậy sao?"
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ bình thản thở ra một hơi rồi lên tiếng.
"Dược Vương Cốc các ngươi có thế thật lớn? Ta muốn nhìn xem, các ngươi đánh phế ta như thế nào?"
Đúng lúc này, một cổ khí tức bàng bạc từ trên cao đề xuống khiến toàn bộ đỉnh núi rung chuyển và cùng với đó là một thanh âm khủng bố vang vọng khiến ai ai cũng phải rùng mình kinh sợ
"Kẻ đến là ai mà dám cả gan ra tay trên địa bàn Dược Vương Cốc? Thật không biết sống chết?"
Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người thấy một vị lão giả cao cao tại thượng nhìn xuống thì chấn kinh vô cùng. Bọn họ không ngờ được rằng, chuyện ở đây vậy mà đã kinh động đến cả trưởng lão nội môn và điều khiến họ không thể tin hơn là người đến vậy mà lại là cường giả Hóá Cảnh.
Dương Trọc nhìn lên, thấy bóng người quen thuộc thì nụ cười trên gương mặt lại thêm vui mừng. Chỉ thấy hắn nói ra hai chứ liền khiến toàn trường một lần nữa chấn kinh.
"Gia gia"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro