Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Lo lắng.
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Tại thư phòng môn chủ Dược Vương Cốc!
Một vị trung niền khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi nghiền ngẫm quyền y đan được ghi chép từ thời xa xưa truyền lại một cách chăm chú thì bỗng ở bên ngoài có ba tiếng bước chân tiến lại gần.
Thấy ba bóng người ở ngoài cửa, Mục Thư Hàng gấp nhẹ cuốn sách rồi lên tiếng.
"Vào đi".
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không giấu được nụ cười trên gương mặt của cả ba, hắn trong đầu thầm nghĩ.
'Chuyến đi này có thu hoạch gì tốt hay sao mà trông ba người này vui vẻ như vậy? Thật tò mò?'
Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của hắn, cả ba người kính cẩn cúi đầu thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng.
"Không nhục sứ mệnh tông chủ giao phó".
Tiếp sau đó, một vị lão giả lên tiếng.
"Chuyến đi đến Minh Vương thành lần này có thu hoạch khá đáng kể, người mà lúc trước tông chủ có nhắc qua đó tuy không mời về được nhưng nàng có một tiểu đệ có thiên phú cực kỳ cao".
"Trong lễ trưởng thành đã xuất sắc đứng đầu, tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng tu vi đã đạt tới Thiên Địa cảnh".
"Ố"
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc thốt ra.
"Đúng là thu hoạch không tệ nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của cả ba thì chuyện này chắc cũng chỉ tính là một niềm vui nhỏ thôi đúng không?"
"Đúng là không thể qua mặt được tông chủ".
Vị lão giả khác đưa mắt nhìn Viên Thế rồi cười nhẹ nói.
"Chuyện này phải để thánh tử nói sẽ hay hơn".
Viên Thế gật đầu, trong ánh mắt bỗng ánh lên tinh quang, trả lời.
"Trên đường quay về, đệ tử vô tình cứu được một nữ tử có cảnh giới Tinh Cực cảnh. Tuy gặp không ít nguy hiểm nhưng trong hiểm cảnh đã thức tỉnh huyết mạch".
"Tuy không biết đó là dạng huyết mạch gì nhưng theo như đệ tử cảm nhận thì cấp bậc sẽ không thấp. Nghĩ tương lai sẽ có ích cho tông môn nên đệ tử đã cả gan đồng ý để nàng nương nhờ Dược Vương Cốc và đảm bảo cung cấp tài nguyên tu luyện.
"Cái gì?"
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì có chút cả kinh, hai mắt nhìn Viên Thế lộ rõ sự bất ngờ đáp.
"Ngươi mời về tông một người vừa thức tỉnh huyết mạch? Chuyện này có ai khác biết hay chưa?"
"Chuyện này cấp bách nên đệ tử khi vừa về liền chạy tới đây bẩm báo nhưng..."
Viên Thể hơi cúi đầu, giọng nói có phần ngập ngừng.
"Tuy những thế lực có hiểm khích với ta không biết nhưng kẻ thù của nằng đã biết. Theo như ước định thì trong mười năm bọn chúng sẽ không tìm tới đây để gây chuyện mà sau khi đến thời gian ước định, nàng sẽ phải quay về để thực hiện giao ước".
"..."
Mục Thư Hàng gương mặt có chút trầm xuống, trong ánh mắt hiện rõ sự đắn đo hỏi.
"Kẻ thù của nàng ta có cảnh giới gì? Có cảnh giới Hoá Cảnh toạ trấn?"
Viên Thể gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự lo lẳng.
"Đúng thế, tuy không biết thế lực đó nông sâu nhưng theo đệ tử thì chúng có cường giả Hóá Cảnh cao giao toạ trấn và cũng có thể là Hoá Cảnh đỉnh phong".
"Chuyện này đúng là nan giản?"
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặt có phần tiếc nuối.
"Tuy cường giả Tinh Cực cảnh thức tỉnh huyết mạch thì lực lượng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng chừng đó vẫn không đủ?"
"Mười năm quá ngắn để một người có thể nắm vững được huyết mạch chứ đừng nói đến việc đột phá cảnh giới.
Huyết mạch tuy cường đại nhưng phải tiêu một một lượng tài nguyên rất lớn".
"Chuyện này ta thấy lợi ích thì ít mà hao tổn thì nhiều".
Viên Thế nghe thấy vậy thì lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hy vọng nói.
"Nếu như bình thường thì sẽ đúng giống như tông chủ nói. Nhưng còn một chuyện nữa đệ tử vẫn chưa nói".
"Tông chủ, người còn nhớ những gì mà đệ tử đã nói lúc vừa bái sư?"
"Là vị tiền bối mà ngươi đã từng nhắc đến?"
Mục Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.
"Ta thấy hiếu kì và rất muốn gặp người có thể khiến ngươi sùng bái như vậy?"
"Để mà nói thì cũng bắt đầu từ lúc đi Minh Vương thành, đệ tử may mắn gặp lại vị tiền bối đó đang là khách khanh của Minh gia".
Minh Viển vui vẻ đáp.
"Đệ tử cũng đã đề cập đến chuyện Đan Tông thịnh hội và mời tiền bối đến tông môn ta làm khách khách. Nếu như có tiền bối ở tại thì đệ tử dám chắc lần thịnh hội này ta sẽ dành được vị trí cao".
"Ô, ngươi tự tin với khả năng của vị tiền bối đó như vậy sao?"
Mục Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại.
"Nếu như ngươi so sánh về khả năng luyện đan của vị tiền bối đó với các trưởng lão ở trong tông ta thì sẽ như thế nào?"
"...".
Viên Thế suy ngẫm một lúc rối nói với giọng điệu chắc nịch.
"Tuy chưa từng nhìn thấy tiền bối luyện đan nhưng đệ tử luôn có dự cảm rằng khả năng của người chỉ có cao hơn các vị trưởng lão".
"Mặc dù không có căn cứ nhưng chỉ dựa vào thủ pháp luyện đan lúc trước truyền cho đệ tử cao thâm mới có thể khiến ta một bước được như hiện tại thì thử hỏi một người nắm giữ thủ pháp đó sẽ là bậc tồn tại cao như thế nào?"
"Không biết phải nói như thế nào nhưng đệ tử có cảm giác thủ pháp đó chỉ là tiền bối tuỳ ý truyền thụ mà thôi".
"..."
Mục Thư Hàng nghe thấy thế thì có phần trẩm mặc.
"Ý của ngươi nói không phải không có lí nhưng để chắc chắn thì có thể mời vị tiền bối đó thể hiện một phen. Ta cũng muốn được nhìn thấy thủ pháp tinh diệu đó được thi triển bởi một người luyện đan sư cao giai".
"Theo như ý của ngươi thì vị tiền bối này còn liên quan đến nữ tử đó hay sao?"
"Đúng vậy".
Vien The gat dau dap.
"Ước định là do tiền bối đặt ra, ban đầu đệ tử cũng hỏi lý do vì sao người lại chọn thời gian ngắn như vậy nhưng tiền bối chỉ nói đừng khinh thường người thức tỉnh huyết mạch".
"Tuy không biết ngụ ý sâu xa của tiền bối nhưng đệ tử có dự cảm chỉ cần có sự giúp đỡ của người thì nàng ta sẽ từ chim hoa thành phượng hoàng".
Mục Thư Hàng cười nhẹ, trên gương mặt lộ rõ sự hiếu kỳ hỏi.
"Ta càng ngày càng hiếu kỳ, vị tiền bối mà ngươi nói rốt cuộc thần thông quảng đại đến chừng nào khi vừa có thể chỉ đạo được cả việc luyện đan lẫn chuyện tu luyện".
"À đúng rồi, ngươi đã an bài cho hai người đó ổn thỏa cả hay chưa?"
Viên Thể gật đầu đáp.
"Đệ tử đã giao lệnh bài của mình cho nàng giữ rồi, khi hai người lên tới đỉnh và giao nó ra thì chắc chắn sẽ được an bài ổn thoả".
"...".
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì nhướm mày, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ không mấy chắc chắn.
"Kể từ lúc ngươi đi thì người được giao nhiệm vụ đón tiếp khách là tên Dương Trọc. Tên đó đối với ngươi có ác cảm rất lớn, khi hắn biết hai người đó là người ngươi mời đến có khi sẽ gây khó dễ cũng nên".
Viên Thể nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt hắn hiện rõ sự lo lắng.
"Thôi chết, nếu tên đó gặp tiền bối thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra?"
"Ngươi lo cho hai người đói vị Dương Trọc dùng thế ép người hay sao, lúc này đang có rất nhiều khách tới nên hắn ta có lẽ sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng?"
Mục Thư Hàng thở ra một hơi đáp.
"Chỉ sợ cái tính cao ngạo của hắn ta khiến vị tiền bối đó cảm thấy phật lòng với tông môn ta mà thôi. Như thế sẽ không tốt một chút nào cả?"
Viên Thể dứt khoát lắc đầu, hẳn quay người chạy nhanh ra bên ngoài và nói vọng lại.
"Đệ tử không phải lo cho tiền bối mà đang lo cho tên ngốc Dương Trọc kia thôi. Chỉ mong hắn ta đừng gây ra chuyện gì quá đáng?
Một vị trung niền khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi nghiền ngẫm quyền y đan được ghi chép từ thời xa xưa truyền lại một cách chăm chú thì bỗng ở bên ngoài có ba tiếng bước chân tiến lại gần.
Thấy ba bóng người ở ngoài cửa, Mục Thư Hàng gấp nhẹ cuốn sách rồi lên tiếng.
"Vào đi".
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không giấu được nụ cười trên gương mặt của cả ba, hắn trong đầu thầm nghĩ.
'Chuyến đi này có thu hoạch gì tốt hay sao mà trông ba người này vui vẻ như vậy? Thật tò mò?'
Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của hắn, cả ba người kính cẩn cúi đầu thi lễ rồi đồng thanh lên tiếng.
"Không nhục sứ mệnh tông chủ giao phó".
Tiếp sau đó, một vị lão giả lên tiếng.
"Chuyến đi đến Minh Vương thành lần này có thu hoạch khá đáng kể, người mà lúc trước tông chủ có nhắc qua đó tuy không mời về được nhưng nàng có một tiểu đệ có thiên phú cực kỳ cao".
"Trong lễ trưởng thành đã xuất sắc đứng đầu, tuổi vẫn còn rất trẻ nhưng tu vi đã đạt tới Thiên Địa cảnh".
"Ố"
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì trên gương mặt hiện rõ sự kinh ngạc thốt ra.
"Đúng là thu hoạch không tệ nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của cả ba thì chuyện này chắc cũng chỉ tính là một niềm vui nhỏ thôi đúng không?"
"Đúng là không thể qua mặt được tông chủ".
Vị lão giả khác đưa mắt nhìn Viên Thế rồi cười nhẹ nói.
"Chuyện này phải để thánh tử nói sẽ hay hơn".
Viên Thế gật đầu, trong ánh mắt bỗng ánh lên tinh quang, trả lời.
"Trên đường quay về, đệ tử vô tình cứu được một nữ tử có cảnh giới Tinh Cực cảnh. Tuy gặp không ít nguy hiểm nhưng trong hiểm cảnh đã thức tỉnh huyết mạch".
"Tuy không biết đó là dạng huyết mạch gì nhưng theo như đệ tử cảm nhận thì cấp bậc sẽ không thấp. Nghĩ tương lai sẽ có ích cho tông môn nên đệ tử đã cả gan đồng ý để nàng nương nhờ Dược Vương Cốc và đảm bảo cung cấp tài nguyên tu luyện.
"Cái gì?"
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì có chút cả kinh, hai mắt nhìn Viên Thế lộ rõ sự bất ngờ đáp.
"Ngươi mời về tông một người vừa thức tỉnh huyết mạch? Chuyện này có ai khác biết hay chưa?"
"Chuyện này cấp bách nên đệ tử khi vừa về liền chạy tới đây bẩm báo nhưng..."
Viên Thể hơi cúi đầu, giọng nói có phần ngập ngừng.
"Tuy những thế lực có hiểm khích với ta không biết nhưng kẻ thù của nằng đã biết. Theo như ước định thì trong mười năm bọn chúng sẽ không tìm tới đây để gây chuyện mà sau khi đến thời gian ước định, nàng sẽ phải quay về để thực hiện giao ước".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Mục Thư Hàng gương mặt có chút trầm xuống, trong ánh mắt hiện rõ sự đắn đo hỏi.
"Kẻ thù của nàng ta có cảnh giới gì? Có cảnh giới Hoá Cảnh toạ trấn?"
Viên Thể gật đầu, trên gương mặt lộ rõ sự lo lẳng.
"Đúng thế, tuy không biết thế lực đó nông sâu nhưng theo đệ tử thì chúng có cường giả Hóá Cảnh cao giao toạ trấn và cũng có thể là Hoá Cảnh đỉnh phong".
"Chuyện này đúng là nan giản?"
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, biểu cảm trên gương mặt có phần tiếc nuối.
"Tuy cường giả Tinh Cực cảnh thức tỉnh huyết mạch thì lực lượng sẽ tăng lên gấp mấy lần. Nhưng chừng đó vẫn không đủ?"
"Mười năm quá ngắn để một người có thể nắm vững được huyết mạch chứ đừng nói đến việc đột phá cảnh giới.
Huyết mạch tuy cường đại nhưng phải tiêu một một lượng tài nguyên rất lớn".
"Chuyện này ta thấy lợi ích thì ít mà hao tổn thì nhiều".
Viên Thế nghe thấy vậy thì lắc đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hy vọng nói.
"Nếu như bình thường thì sẽ đúng giống như tông chủ nói. Nhưng còn một chuyện nữa đệ tử vẫn chưa nói".
"Tông chủ, người còn nhớ những gì mà đệ tử đã nói lúc vừa bái sư?"
"Là vị tiền bối mà ngươi đã từng nhắc đến?"
Mục Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi hắn.
"Ta thấy hiếu kì và rất muốn gặp người có thể khiến ngươi sùng bái như vậy?"
"Để mà nói thì cũng bắt đầu từ lúc đi Minh Vương thành, đệ tử may mắn gặp lại vị tiền bối đó đang là khách khanh của Minh gia".
Minh Viển vui vẻ đáp.
"Đệ tử cũng đã đề cập đến chuyện Đan Tông thịnh hội và mời tiền bối đến tông môn ta làm khách khách. Nếu như có tiền bối ở tại thì đệ tử dám chắc lần thịnh hội này ta sẽ dành được vị trí cao".
"Ô, ngươi tự tin với khả năng của vị tiền bối đó như vậy sao?"
Mục Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại.
"Nếu như ngươi so sánh về khả năng luyện đan của vị tiền bối đó với các trưởng lão ở trong tông ta thì sẽ như thế nào?"
"...".
Viên Thế suy ngẫm một lúc rối nói với giọng điệu chắc nịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tuy chưa từng nhìn thấy tiền bối luyện đan nhưng đệ tử luôn có dự cảm rằng khả năng của người chỉ có cao hơn các vị trưởng lão".
"Mặc dù không có căn cứ nhưng chỉ dựa vào thủ pháp luyện đan lúc trước truyền cho đệ tử cao thâm mới có thể khiến ta một bước được như hiện tại thì thử hỏi một người nắm giữ thủ pháp đó sẽ là bậc tồn tại cao như thế nào?"
"Không biết phải nói như thế nào nhưng đệ tử có cảm giác thủ pháp đó chỉ là tiền bối tuỳ ý truyền thụ mà thôi".
"..."
Mục Thư Hàng nghe thấy thế thì có phần trẩm mặc.
"Ý của ngươi nói không phải không có lí nhưng để chắc chắn thì có thể mời vị tiền bối đó thể hiện một phen. Ta cũng muốn được nhìn thấy thủ pháp tinh diệu đó được thi triển bởi một người luyện đan sư cao giai".
"Theo như ý của ngươi thì vị tiền bối này còn liên quan đến nữ tử đó hay sao?"
"Đúng vậy".
Vien The gat dau dap.
"Ước định là do tiền bối đặt ra, ban đầu đệ tử cũng hỏi lý do vì sao người lại chọn thời gian ngắn như vậy nhưng tiền bối chỉ nói đừng khinh thường người thức tỉnh huyết mạch".
"Tuy không biết ngụ ý sâu xa của tiền bối nhưng đệ tử có dự cảm chỉ cần có sự giúp đỡ của người thì nàng ta sẽ từ chim hoa thành phượng hoàng".
Mục Thư Hàng cười nhẹ, trên gương mặt lộ rõ sự hiếu kỳ hỏi.
"Ta càng ngày càng hiếu kỳ, vị tiền bối mà ngươi nói rốt cuộc thần thông quảng đại đến chừng nào khi vừa có thể chỉ đạo được cả việc luyện đan lẫn chuyện tu luyện".
"À đúng rồi, ngươi đã an bài cho hai người đó ổn thỏa cả hay chưa?"
Viên Thể gật đầu đáp.
"Đệ tử đã giao lệnh bài của mình cho nàng giữ rồi, khi hai người lên tới đỉnh và giao nó ra thì chắc chắn sẽ được an bài ổn thoả".
"...".
Mục Thư Hàng nghe thấy vậy thì nhướm mày, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ không mấy chắc chắn.
"Kể từ lúc ngươi đi thì người được giao nhiệm vụ đón tiếp khách là tên Dương Trọc. Tên đó đối với ngươi có ác cảm rất lớn, khi hắn biết hai người đó là người ngươi mời đến có khi sẽ gây khó dễ cũng nên".
Viên Thể nghe thấy vậy thì giật mình, trên gương mặt hắn hiện rõ sự lo lắng.
"Thôi chết, nếu tên đó gặp tiền bối thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra?"
"Ngươi lo cho hai người đói vị Dương Trọc dùng thế ép người hay sao, lúc này đang có rất nhiều khách tới nên hắn ta có lẽ sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng?"
Mục Thư Hàng thở ra một hơi đáp.
"Chỉ sợ cái tính cao ngạo của hắn ta khiến vị tiền bối đó cảm thấy phật lòng với tông môn ta mà thôi. Như thế sẽ không tốt một chút nào cả?"
Viên Thể dứt khoát lắc đầu, hẳn quay người chạy nhanh ra bên ngoài và nói vọng lại.
"Đệ tử không phải lo cho tiền bối mà đang lo cho tên ngốc Dương Trọc kia thôi. Chỉ mong hắn ta đừng gây ra chuyện gì quá đáng?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro