Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân
Dịch Tiết
Trúc Tiên Tiên
2024-07-15 09:12:40
Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, thỉnh thoảng phá vỡ sự yên tĩnh của núi hoang.
Lục Bạch Đào ngập ngừng môi, muốn nói rồi lại thôi.
Nàng nhìn ra được A Thần rất khinh thường lời đề nghị của mình.
Nàng cũng biết có chuyện gì mới xảy ra, con đường phía trước càng quanh co. Càng rõ ràng hơn, tự mình miệng đỏ răng trắng nói kết quả cho A Thần, vẻ mặt hắn mờ mịt, căn bản cũng không hiểu được cái gì là khoa học, ai bảo thời này còn không có phát minh máy hơi nước, ngay cả việc chiếu sáng đều là dùng đèn dầu, còn có dùng sáp ong kia làm cái gì.
"Được, ta biết huynh không tin, nhưng ta không có yêu cầu khác, ta chỉ muốn cái kia?"
Lục Bạch Đào chơi xấu nói, sau đó dùng tay chỉ vào dịch tiết ra của trùng sáp trắng.
A Thần muốn cự tuyệt nhưng lại nhớ tới Lục Bạch Đào là ân nhân cứu mạng của mình, lần này mình lại là con rể nữa, chắc là nên nghe theo, sau đó theo yêu cầu của Lục Bạch Đào, lấy dịch tiết của trùng sáp trắng ra.
Nhưng A Thần theo bản năng cau mày, căn bản là không muốn đụng vào thứ ướt kia.
“À, A Thần tiếc mạng sống như vậy sao?”
Lục Bạch Đào dứt khoát ngồi dưới đất, bộ dáng nói cười vui vẻ, giống như người đàn bà chanh chua chơi xấu.
A Thần không tự chủ ngập ngừng môi một chút, sau đó im lặng không nói.
Bộ dáng khiến người ta chán ghét kia trong lúc lơ đãng nhúc nhích thân thể lại kích thích tới A Thần, khiến hắn cau mày.
A Thần bất đắc gì, không tự giác giơ tay lên rồi lại buông xuống, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng làm qua loại chuyện này, thu thập phân cho côn trùng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, làm sao hắn đối mặt được với đám người già của Lục gia trang chứ.
Hoặc là lỡ như khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại chính mình làm qua chuyện mất thân phận như thế, còn ra thể thống gì nữa.
A Thần chần chờ, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy ánh mắt mong đợi của Lục Bạch Đào, nàng cũng không phải đang giỡn, chỉ là nội tâm mâu thuẫn, A Thần suy nghĩ thật lâu, mới thăm dò hỏi: "Có phải nàng đang chờ thời cơ trả thù ta?"
Chuyện này cũng không tính là do A Thần gây ra, mình chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, việc phạm tội này cũng chỉ là tình cờ mà thơi.
Nhưng lại nói, chỉ nữ nhân và kẻ tiểu nhân mới khó nuôi, nữ tử quyết tâm trả thù này chắc là vì chuyện xấu hổ đó mới cố ý làm khó chính mình.
Trái tim A Thần không tự chủ nhảy lên nhảy xuống, đột nhiên ngước mắt nhìn trộm bộ dáng Lục Bạch Đào.
Lục Bạch Đào che miệng cười ha ha, may mà A Thần tự mình nghĩ ra, nàng thật sự muốn nói lại một câu: "Huynh đẹp trai huynh có quyền quyết định.”
“Lục Bạch Đào ta cho dù tức giận cũng tuyệt đối không tính toán tới sau này, muốn trả thù huynh còn cần suy nghĩ nhiều như vậy sao?”
Ánh mắt Lục Bạch Đào di chuyển, chỉ một hành động trong lúc lơ đãng đều mị hoặc chúng sinh, A Thần vội né tránh.
Người này không nhút nhát như chính mình nói, hơn nữa còn luôn trong lúc lơ đãng làm hắn như có dòng suối đi qua trong lòng.
"Huynh làm hay không làm?"
Lục Bạch Đào đứng dậy tới gần A Thần, vỗ bả vai A Thần, gằn từng chữ nói: "Huynh yên tâm đi, ta cũng không có ý định trả thù huynh, ta chỉ muốn thu thập dịch tiết trùng sáp trắng để kiếm tiền thôi, không có gì khác.”
"Kiếm tiền?"
"Đúng vậy, nếu không huynh nghĩ là làm gì?"
Lục Bạch Đào lắc đầu, chỉ vào trùng sáp trắng, mong đợi nói: "Mau đi đi.”
Sau đó nàng lại tìm một chỗ sạch sẽ, đứng ở đó, nhìn A Thần chăm chú: Chậc chậc, ngay cả do dự cũng đẹp trai như vậy, một đám tiểu thịt tươi cũng không bằng.
A Thần đột ngột quay đầu, kháng cự bản năng, để cho nàng không thể không đưa ra yêu cầu của mình: "Lục cô nương, nếu muốn thu thập trùng sáp trắng cho Lục gia trang thì được rồi, tại sao nàng không tự mình làm?"
Lục Bạch Đào nhẹ nhàng giơ bàn tay xinh đẹp lên, dưới ánh mặt trời càng mềm mại hơn, giây sau lại cắn chặt môi, vẻ mặt lộ ra vẻ ủy khuất, đặc biệt động lòng người, hờn dỗi nói: "Không phải người ta sợ sâu sao?"
Lục Bạch Đào lắc lư hai tròng mắt, bộ dáng mềm mại, mang theo xấu hổ nhìn A Thần: "Vừa mới bắt đầu chính huynh nói sẽ vì người ta mà không tiếc mạng sống, mới không bao lâu liền không muốn làm nữa?"
Lục Bạch Đào bĩu môi nhìn chăm chú A Thần, bị hai tròng mắt này nhìn chăm chú làm cho A Thần không thể làm gì khác, đành phải nghe theo lời Lục Bạch Đào, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt cây trùng sáp trắng.
Lý do đó của Lục Bạch Đào, làm cho hắn không cách nào phản bác được, cũng không phải nàng giả bộ sợ sâu, bằng không làm sao mình có thể rơi vào cạm bẫy ôn nhu kia được.
Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể nhíu mày cẩn thận từng li từng tí, tìm kiếm con mồi từ trên cây trùng sáp trắng.
Mà Lục Bạch Đào lại rất đắc ý, lấy điểm tâm từ trong quần ra, vừa chỉ điểm: "Bên cây kia có rất nhiều.”
"Ở đâu nữa?"
Một bên cô ăn ngấu nghiến đồ ăn vặt, một bên thì cẩn thận hành động này trái ngược nhau nhưng lại rất hòa hợp.
Bên ngoài núi hoang, đám côn đồ đánh không thành công quay trở lại, sợ hãi đứng ở trước mặt Trịnh Khánh.
Hắn ta nhìn những tên côn đồ bình yên vô sự bằng đôi mắt lạnh lùng, đây được cho là một trận chém giết gió tanh mưa máu: "Động thủ?"
“Hồi thiếu gia, thân thủ A Thần rất tốt, tiểu nhân không phải đối thủ.”
Trong một khoảnh khắc kia, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi, kích thích tay chân, không dám đi quá giới hạn.
Trong mắt Trịnh Khánh tràn đầy khinh thường: "Nuôi mấy người bao nhiêu túi cơm, đều là phế vật.”
Nam nhân tức giận, thuận chân đá một cái, giáo huấn những kẻ kia thất bại kia một trận, nhưng cũng không có cách nào khác mà lui, chỉ có thể nhìn chăm chú vào chỗ vực thẳm trong núi hoang bằng đôi mắt nham hiểm.
Tiếng cười trong lúc lơ đãng phát ra, vô tình chọc vào Trịnh Khánh: "Lục Bạch Đào nếu ta không chiếm được muội, cũng sẽ không để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.”
Đôi mắt lạnh lùng, hiện ra tia máu lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
Lục Thịnh Quang uy nghiêm uống một ngụm trà xanh, quản gia nhỏ giọng đáp lại.
Nam nhân mưu mô khịt mũi coi thường: "Không biết tự lượng sức mình.”
Vừa nghĩ tới A Thần, trong lòng Lục Thịnh Quang liền có chút lo lắng, mặc dù tiểu tử này không rõ lai lịch, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hắn không phải đối thủ dễ đối phó.
Rốt cuộc hắn là ai? Đến từ đâu? Trong nghề này, cũng không đến mức có một đứa ngoan như vậy, để Lục Bạch Đào có tiện nghi.
Ông ta phất tay ý bảo quản gia phái người thăm dò thân phận của A Thần.
Còn một mình Lục Thịnh Quang ở trong phòng, ông ta cau mày, trong lúc lơ đãng vân vê chòm râu: Con nhóc này đến cuối cùng muốn làm cái gì, năm đó có được núi hoang này cũng là do Lục Minh Đức có hai lượng bạc mới có được, hôm nay tặng không cũng không cần.
Con nhóc này không muốn vẫy đuôi cầu xin thương xót, cầu xin mình đại nhân bỏ qua cho tên tiểu nhân, chạy đến núi hoang này làm cái gì?
Nói chuyện yêu đương?
Trong lòng chần chờ, làm cho Lục Thịnh Quang không rảnh ở lại nơi này nữa, vội vàng gọi gã sai vặt chuẩn bị xuống xe ngựa đến Lục trạch.
Trong Lục trạch, Lục Vương Thị đang phân phó Xuân Lan hầu hạ Lục Thịnh Quang.
Lục Thịnh Quang nhìn quanh bốn phía, xung quanh không có bất kỳ thay đổi nào, mọi người ăn mặc đều xa hoa như trước.
Trong lòng thầm tính toán, tá điền này chẳng lẽ không gây sự gì sao? Một trăm mẫu ruộng tốt đều bị hủy diệt, không phải cứ mấy trăm lượng bạc là có thể đuổi đi.
Sao Lục Vương Thị này sao lại bình thản như vậy?
Lục Vương Thị theo bản năng nhìn Vương thúc phía sau, lấy hết dũng khí, hỏi: "Hôm nay tộc trưởng tới có chuyện gì? Về hôn sự Bạch Đào sẽ đi theo A Thần, tuy nhiên vẫn cần chút thời gian, đến lúc đó có thời gian cho tộc trưởng bận rộn.”
Lục Thịnh Quang uống một ngụm trà xanh, mùi thơm kia kích thích vị giác của ông ta. Giương mắt nhìn Lục Vương Thị đáng lẽ không biết chuyện gì đã xảy ra mới đúng.
Lục Bạch Đào ngập ngừng môi, muốn nói rồi lại thôi.
Nàng nhìn ra được A Thần rất khinh thường lời đề nghị của mình.
Nàng cũng biết có chuyện gì mới xảy ra, con đường phía trước càng quanh co. Càng rõ ràng hơn, tự mình miệng đỏ răng trắng nói kết quả cho A Thần, vẻ mặt hắn mờ mịt, căn bản cũng không hiểu được cái gì là khoa học, ai bảo thời này còn không có phát minh máy hơi nước, ngay cả việc chiếu sáng đều là dùng đèn dầu, còn có dùng sáp ong kia làm cái gì.
"Được, ta biết huynh không tin, nhưng ta không có yêu cầu khác, ta chỉ muốn cái kia?"
Lục Bạch Đào chơi xấu nói, sau đó dùng tay chỉ vào dịch tiết ra của trùng sáp trắng.
A Thần muốn cự tuyệt nhưng lại nhớ tới Lục Bạch Đào là ân nhân cứu mạng của mình, lần này mình lại là con rể nữa, chắc là nên nghe theo, sau đó theo yêu cầu của Lục Bạch Đào, lấy dịch tiết của trùng sáp trắng ra.
Nhưng A Thần theo bản năng cau mày, căn bản là không muốn đụng vào thứ ướt kia.
“À, A Thần tiếc mạng sống như vậy sao?”
Lục Bạch Đào dứt khoát ngồi dưới đất, bộ dáng nói cười vui vẻ, giống như người đàn bà chanh chua chơi xấu.
A Thần không tự chủ ngập ngừng môi một chút, sau đó im lặng không nói.
Bộ dáng khiến người ta chán ghét kia trong lúc lơ đãng nhúc nhích thân thể lại kích thích tới A Thần, khiến hắn cau mày.
A Thần bất đắc gì, không tự giác giơ tay lên rồi lại buông xuống, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng làm qua loại chuyện này, thu thập phân cho côn trùng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, làm sao hắn đối mặt được với đám người già của Lục gia trang chứ.
Hoặc là lỡ như khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại chính mình làm qua chuyện mất thân phận như thế, còn ra thể thống gì nữa.
A Thần chần chờ, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy ánh mắt mong đợi của Lục Bạch Đào, nàng cũng không phải đang giỡn, chỉ là nội tâm mâu thuẫn, A Thần suy nghĩ thật lâu, mới thăm dò hỏi: "Có phải nàng đang chờ thời cơ trả thù ta?"
Chuyện này cũng không tính là do A Thần gây ra, mình chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, việc phạm tội này cũng chỉ là tình cờ mà thơi.
Nhưng lại nói, chỉ nữ nhân và kẻ tiểu nhân mới khó nuôi, nữ tử quyết tâm trả thù này chắc là vì chuyện xấu hổ đó mới cố ý làm khó chính mình.
Trái tim A Thần không tự chủ nhảy lên nhảy xuống, đột nhiên ngước mắt nhìn trộm bộ dáng Lục Bạch Đào.
Lục Bạch Đào che miệng cười ha ha, may mà A Thần tự mình nghĩ ra, nàng thật sự muốn nói lại một câu: "Huynh đẹp trai huynh có quyền quyết định.”
“Lục Bạch Đào ta cho dù tức giận cũng tuyệt đối không tính toán tới sau này, muốn trả thù huynh còn cần suy nghĩ nhiều như vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Lục Bạch Đào di chuyển, chỉ một hành động trong lúc lơ đãng đều mị hoặc chúng sinh, A Thần vội né tránh.
Người này không nhút nhát như chính mình nói, hơn nữa còn luôn trong lúc lơ đãng làm hắn như có dòng suối đi qua trong lòng.
"Huynh làm hay không làm?"
Lục Bạch Đào đứng dậy tới gần A Thần, vỗ bả vai A Thần, gằn từng chữ nói: "Huynh yên tâm đi, ta cũng không có ý định trả thù huynh, ta chỉ muốn thu thập dịch tiết trùng sáp trắng để kiếm tiền thôi, không có gì khác.”
"Kiếm tiền?"
"Đúng vậy, nếu không huynh nghĩ là làm gì?"
Lục Bạch Đào lắc đầu, chỉ vào trùng sáp trắng, mong đợi nói: "Mau đi đi.”
Sau đó nàng lại tìm một chỗ sạch sẽ, đứng ở đó, nhìn A Thần chăm chú: Chậc chậc, ngay cả do dự cũng đẹp trai như vậy, một đám tiểu thịt tươi cũng không bằng.
A Thần đột ngột quay đầu, kháng cự bản năng, để cho nàng không thể không đưa ra yêu cầu của mình: "Lục cô nương, nếu muốn thu thập trùng sáp trắng cho Lục gia trang thì được rồi, tại sao nàng không tự mình làm?"
Lục Bạch Đào nhẹ nhàng giơ bàn tay xinh đẹp lên, dưới ánh mặt trời càng mềm mại hơn, giây sau lại cắn chặt môi, vẻ mặt lộ ra vẻ ủy khuất, đặc biệt động lòng người, hờn dỗi nói: "Không phải người ta sợ sâu sao?"
Lục Bạch Đào lắc lư hai tròng mắt, bộ dáng mềm mại, mang theo xấu hổ nhìn A Thần: "Vừa mới bắt đầu chính huynh nói sẽ vì người ta mà không tiếc mạng sống, mới không bao lâu liền không muốn làm nữa?"
Lục Bạch Đào bĩu môi nhìn chăm chú A Thần, bị hai tròng mắt này nhìn chăm chú làm cho A Thần không thể làm gì khác, đành phải nghe theo lời Lục Bạch Đào, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt cây trùng sáp trắng.
Lý do đó của Lục Bạch Đào, làm cho hắn không cách nào phản bác được, cũng không phải nàng giả bộ sợ sâu, bằng không làm sao mình có thể rơi vào cạm bẫy ôn nhu kia được.
Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể nhíu mày cẩn thận từng li từng tí, tìm kiếm con mồi từ trên cây trùng sáp trắng.
Mà Lục Bạch Đào lại rất đắc ý, lấy điểm tâm từ trong quần ra, vừa chỉ điểm: "Bên cây kia có rất nhiều.”
"Ở đâu nữa?"
Một bên cô ăn ngấu nghiến đồ ăn vặt, một bên thì cẩn thận hành động này trái ngược nhau nhưng lại rất hòa hợp.
Bên ngoài núi hoang, đám côn đồ đánh không thành công quay trở lại, sợ hãi đứng ở trước mặt Trịnh Khánh.
Hắn ta nhìn những tên côn đồ bình yên vô sự bằng đôi mắt lạnh lùng, đây được cho là một trận chém giết gió tanh mưa máu: "Động thủ?"
“Hồi thiếu gia, thân thủ A Thần rất tốt, tiểu nhân không phải đối thủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong một khoảnh khắc kia, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi, kích thích tay chân, không dám đi quá giới hạn.
Trong mắt Trịnh Khánh tràn đầy khinh thường: "Nuôi mấy người bao nhiêu túi cơm, đều là phế vật.”
Nam nhân tức giận, thuận chân đá một cái, giáo huấn những kẻ kia thất bại kia một trận, nhưng cũng không có cách nào khác mà lui, chỉ có thể nhìn chăm chú vào chỗ vực thẳm trong núi hoang bằng đôi mắt nham hiểm.
Tiếng cười trong lúc lơ đãng phát ra, vô tình chọc vào Trịnh Khánh: "Lục Bạch Đào nếu ta không chiếm được muội, cũng sẽ không để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.”
Đôi mắt lạnh lùng, hiện ra tia máu lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
Lục Thịnh Quang uy nghiêm uống một ngụm trà xanh, quản gia nhỏ giọng đáp lại.
Nam nhân mưu mô khịt mũi coi thường: "Không biết tự lượng sức mình.”
Vừa nghĩ tới A Thần, trong lòng Lục Thịnh Quang liền có chút lo lắng, mặc dù tiểu tử này không rõ lai lịch, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hắn không phải đối thủ dễ đối phó.
Rốt cuộc hắn là ai? Đến từ đâu? Trong nghề này, cũng không đến mức có một đứa ngoan như vậy, để Lục Bạch Đào có tiện nghi.
Ông ta phất tay ý bảo quản gia phái người thăm dò thân phận của A Thần.
Còn một mình Lục Thịnh Quang ở trong phòng, ông ta cau mày, trong lúc lơ đãng vân vê chòm râu: Con nhóc này đến cuối cùng muốn làm cái gì, năm đó có được núi hoang này cũng là do Lục Minh Đức có hai lượng bạc mới có được, hôm nay tặng không cũng không cần.
Con nhóc này không muốn vẫy đuôi cầu xin thương xót, cầu xin mình đại nhân bỏ qua cho tên tiểu nhân, chạy đến núi hoang này làm cái gì?
Nói chuyện yêu đương?
Trong lòng chần chờ, làm cho Lục Thịnh Quang không rảnh ở lại nơi này nữa, vội vàng gọi gã sai vặt chuẩn bị xuống xe ngựa đến Lục trạch.
Trong Lục trạch, Lục Vương Thị đang phân phó Xuân Lan hầu hạ Lục Thịnh Quang.
Lục Thịnh Quang nhìn quanh bốn phía, xung quanh không có bất kỳ thay đổi nào, mọi người ăn mặc đều xa hoa như trước.
Trong lòng thầm tính toán, tá điền này chẳng lẽ không gây sự gì sao? Một trăm mẫu ruộng tốt đều bị hủy diệt, không phải cứ mấy trăm lượng bạc là có thể đuổi đi.
Sao Lục Vương Thị này sao lại bình thản như vậy?
Lục Vương Thị theo bản năng nhìn Vương thúc phía sau, lấy hết dũng khí, hỏi: "Hôm nay tộc trưởng tới có chuyện gì? Về hôn sự Bạch Đào sẽ đi theo A Thần, tuy nhiên vẫn cần chút thời gian, đến lúc đó có thời gian cho tộc trưởng bận rộn.”
Lục Thịnh Quang uống một ngụm trà xanh, mùi thơm kia kích thích vị giác của ông ta. Giương mắt nhìn Lục Vương Thị đáng lẽ không biết chuyện gì đã xảy ra mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro