Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân
Đừng Vào
Trúc Tiên Tiên
2024-07-15 09:12:40
Đêm như được nhuộm mực, ánh trăng như được luyện, lâu lâu có lấm tấm vài ngôi sao. Toàn bộ Lục trạch đều được bao phủ dưới ánh trăng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lá cây rất nhỏ, chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, hoặc là nói, Lục trạch yên tĩnh như vậy có chút quỷ dị.
"Đều tại nàng, nếu cho ta về sớm thì toàn thân ta cũng không..."
Mặt A Thần thay đổi màu sắc, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt lại, trong ánh mắt phát ra sự nghiêm nghị, A Thần phàn nàn, mùi hương khắp người này đặc biệt làm cho A Thần không vui.
“Chuyện này không trách ta được, ta không bị gì cả, chỉ có huynh hết lần này đến lần khác bị rơi xuống nước.”
Lục Bạch Đào che miệng cười khẽ, A Thần đang chật vật có chút tức giận, tuy bộ dạng này rất lạnh lùng nhưng lại khiến nàng liên tưởng tới tổng tài bá đạo, làm cho Lục Bạch Đào rất vui vẻ.
Huynh ấy đẹp trai quá.
A Thần nhíu mày, mùi hương gay mũi kia làm cho A Thần đặc biệt khó chịu, nếu như nói giúp Lục Bạch Đào hái sáp trùng trắng là vì kiếm tiền, vậy sẽ làm cho bộ dáng mình giống như vì tức giận cá nhân.
Đúng, chính là như thế, nàng muốn làm hắn xấu mặt để thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Nếu không, làm sao nàng có thể là một tay chống nạnh, một tay lại là nhẹ nhàng ấn cánh mũi.
Không…
A thần cúi đầu khẽ ngửi, bị mùi chua chát kia kích thích, có lẽ hắn quên trên người mình còn lưu lại mùi dịch tiết trùng sáp trắng, chung quy nó vẫn là dịch tiết, chua xót khó chịu, hắn khó có thể nhịn được.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không lơ đãng ảo tưởng, làm cho lồng ngực A Thần bỗng dưng có một trận nóng rực đi qua, không ngừng cuồn cuộn, nhưng cũng không thể nhịn nữa, hắn muốn lập tức bỏ đi quần áo trên người mình.
Tay A Thần giơ cao, khinh bỉ liếc quần áo trên người, trong nháy mắt đã biến mất.
“Cũng may mà mình bắt nhanh, nếu không sẽ lãng phí thứ này”
Nghĩ tới bộ dáng A Thần bị trượt chân, Lục Bạch Đào cũng cảm thấy kỳ quái, một thành viên của hiệp hội ngoại hình như mình, tại sao là không giữ lấy trai đẹp mà lại đi bắt thứ này.
Trước cửa, Tiểu Ly vừa nhìn thấy Lục Bạch Đào liền bước nhanh về phía trước, bộ dáng có chút sợ hãi: "Tiểu thư, người đã về rồi?"
Lòng Lục Bạch Đào thắt lại, sắc mặt Tiểu Ly ngưng trọng, hơi nghẹn ngào, bộ dáng như muốn khóc kia giống như đã gặp phải chuyện gì đó.
Nàng nâng mắt nhìn quét bốn phía, vốn là đến lúc cầm đèn, muốn đi bật đèn, nhưng nhìn theo ánh trăng, có thể thấy rõ ràng có rất nhiều đồ vật chất đống trong sân.
Lục Bạch Đào theo bản năng mà đoán, nếu trong phủ không có người đến thì tuyệt đối sẽ không có nhiều thứ như vậy: "Hôm nay có những người nào tới?"
"Tộc trưởng đã tới."
Tiểu Ly nói vậy, Lục Bạch Đào hoàn toàn xác định được toàn bộ sự việc này có liên quan tới Lục Thịnh Quang, cũng thiệt thòi mình không ở trong nhà, bằng không nàng nhất định phải để cho Lục Thịnh Quang có đi không có về.
Tiểu Ly nói Lục Vương Thị muốn Lục Bạch Đào đi qua đó, Lục Bạch Đào trả lời: "Ta biết, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Bạch Đào ôm chặt bảo bối, đi vào trong phòng, thầm nghĩ lão già hống hách kia có thể nói gì.
"Tẩu tử, những người này vừa rời khỏi Lục trạch liền đi tìm ta, ta là tộc trưởng Lục gia, làm sao có thể để tá điền chịu khổ?"
Nam nhân tham lam, tay cầm tách trà loại ngon nhất, nhấp một ngụm, cô nhi quả mẫu những người đó làm sao có thể trông coi cơ nghiệp lớn như vậy.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào Lục Bạch Đào nửa đường mua được nô lệ, nữ nhân dù gì cũng họ khác.
Ngoài cửa Xuân Lan dẫn Lục Bạch Đào vào.
Sáp ong dày đặc, thỉnh thoảng hiện ra ánh vàng yếu ớt, Lục Vương Thị quỳ gối trước linh vị, chuỗi châu trong tay không ngừng rung lên, cho đến khi Lục Bạch Đào đi vào, hai tròng mắt đang nhắm chặt mới chậm rãi mở ra.
“Con à, con quỳ xuống trước linh vị đi.”
"Nương, người cũng không thể nghe Tộc trưởng nói rằng những thứ này đều là ông ta làm, mèo khóc chuột giả làm người tốt, người cho rằng ông ta có thể làm chuyện tốt gì?"
Lục Vương Thị ngẩng đầu nhìn linh vị trước mặt, khẽ thở dài: "Con quỳ xuống cho ta.”
Lục Bạch Đào mơ màng không hiểu, căn bản cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Lục Vương Thị, đến cuối cùng Lục Thịnh Quang này nói cái gì trước mặt bà?
Mặc dù không vui nhưng nàng vẫn quỳ bên cạnh Lục Vương Thị.
Sau đó thấy Lục Vương Thị run rẩy lấy từ từ trong ngực ra khế đất của Lục gia: "Đây là thứ đáng giá trong nhà, cầm đồ này đi ra ngoài còn không bằng đưa cho tộc trưởng.”
Lục Vương Thị lau môi, hành động trong lúc lơ đãng kia khiến Lục Bạch Đào không hiểu nổi: "Nương, tại sao người làm vậy?"
"Có phải lão già kia nói cái gì không, không phải nói nhi nữ tự có biện pháp để thoát khỏi bể khổ, người yên tâm đi, con sẽ không để tá điền chịu khổ."
Lục Bạch Đào mạnh mẽ nói như thế, trong lòng càng tức giận, Lục Thịnh Quang vào nhà, chắc chắn không có lòng tốt, xem ra không cho ông ta biết bản lĩnh của mình thì sẽ không buông tha sản nghiệp của cha.
Lục Bạch Đào nói xong, liền nắm lấy khế đất trên mặt đất, không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Trong đình viện, quản gia đang nịnh nọt hầu hạ Lục Thịnh Quang, trong lúc đó mặt mày cũng không tự giác nhìn chằm chằm ngoài cửa: "Tộc trưởng, nha đầu này sẽ ngoan ngoãn giao khế đất ra sao?"
Từ Lục gia trở về, Lục Thịnh Quang rất tự tin, chắc chắn Lục Vương Thị sẽ giao khế đất ra như lời dặn dò của mình.
Dù sao Lục gia xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có Lục Thịnh Quang ông ta mới có thể cứu bọn họ ra khỏi trận lửa này, cũng chỉ có Lục Thịnh Quang ông ta mới có thể giúp bọn họ không gặp chuyện.
Về phần tiểu bạch kiểm A Thần, ngoại trừ bộ dáng chỉnh chu một chút thì chẳng qua cũng chỉ là một người ăn bám chủ, không có bản lĩnh gì.
Mắt Lục Thịnh Quang phát sáng: "Vợ Minh Đức lòng dạ đàn bà, một chút chú ý cũng không có, chỉ có một mình, hơi hù dọa một tí là được.”
"Vả lại nói, con nhóc kia có thể có bản lĩnh gì, tìm một gia đình tốt còn có thể sống yên ổn qua ngày, nếu tìm không thấy..."
Đôi mắt lạnh lùng, hờ hững trợn trắng mắt nhìn nữ tử hầu hạ phía sau, người này ngầm hiểu quỳ trên mặt đất, hầu hạ Lục Thịnh Quang.
Ông ta xây dựng kế sách này không đơn giản là để cho tá điền ăn không no bụng, bởi vì cái gọi là núi nghèo nước nghèo sinh ra những kẻ ngang ngược, những người này, chỉ cần có một người bị mua chuộc, làm sao có thể để cho những người bọn họ tiếp tục sống an nhàn được.
Lục Thịnh Quang đắc ý, khóe miệng chảy ra một chút nước bọt, kiễng chân chờ đợi Lục Bạch Đào cung kính giao khế đất cho mình.
Nhưng mà, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là suy nghĩ của Lục Thịnh Quang, vốn dĩ Lục Bạch Đào muốn giáo huấn Lục Thịnh Quang, tay cầm khế đất, đi tìm A Thần, nàng cũng không thể một mình đi tìm lão già kia, giờ phút này A Thần là rể của Lục gia, chỉ có hắn mới có thể làm cho Lục Thịnh Quang biết, người con rể này có biện pháp giúp Lục gia trang thoát khỏi bể khổ.
Trong sương phòng, A Thần khinh thường, nhanh chóng cởi quần áo trên người, ngâm mình vào trong nước.
Nha đầu này thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn mình rơi vào trong nước, thật là đáng ghét.
“A Thần, A Thần…”
Ngoài cửa, âm thanh Lục Bạch Đào giống như đòi mạng, làm cho đầu A Thần ong ong.
Vốn dĩ A Thần muốn đi tắm xong sẽ ngủ ngay lập tức nên chỉ để một chiếc khố trên kia, giờ thì tốt rồi, gần trong gang tấc chỉ có bộ quần áo dính đầy dịch tiết.
Không, chuyện tuyệt đối không được.
A Thần theo bản năng phản kháng, làm cho hắn đưa tay định cầm lấy quần trên bình phong, nhưng tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa nhắc nhở A Thần rằng Lục Bạch Đào muốn đẩy cửa đi vào.
"Không, đừng vào."
"Đều tại nàng, nếu cho ta về sớm thì toàn thân ta cũng không..."
Mặt A Thần thay đổi màu sắc, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt lại, trong ánh mắt phát ra sự nghiêm nghị, A Thần phàn nàn, mùi hương khắp người này đặc biệt làm cho A Thần không vui.
“Chuyện này không trách ta được, ta không bị gì cả, chỉ có huynh hết lần này đến lần khác bị rơi xuống nước.”
Lục Bạch Đào che miệng cười khẽ, A Thần đang chật vật có chút tức giận, tuy bộ dạng này rất lạnh lùng nhưng lại khiến nàng liên tưởng tới tổng tài bá đạo, làm cho Lục Bạch Đào rất vui vẻ.
Huynh ấy đẹp trai quá.
A Thần nhíu mày, mùi hương gay mũi kia làm cho A Thần đặc biệt khó chịu, nếu như nói giúp Lục Bạch Đào hái sáp trùng trắng là vì kiếm tiền, vậy sẽ làm cho bộ dáng mình giống như vì tức giận cá nhân.
Đúng, chính là như thế, nàng muốn làm hắn xấu mặt để thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Nếu không, làm sao nàng có thể là một tay chống nạnh, một tay lại là nhẹ nhàng ấn cánh mũi.
Không…
A thần cúi đầu khẽ ngửi, bị mùi chua chát kia kích thích, có lẽ hắn quên trên người mình còn lưu lại mùi dịch tiết trùng sáp trắng, chung quy nó vẫn là dịch tiết, chua xót khó chịu, hắn khó có thể nhịn được.
Nếu không, tuyệt đối sẽ không lơ đãng ảo tưởng, làm cho lồng ngực A Thần bỗng dưng có một trận nóng rực đi qua, không ngừng cuồn cuộn, nhưng cũng không thể nhịn nữa, hắn muốn lập tức bỏ đi quần áo trên người mình.
Tay A Thần giơ cao, khinh bỉ liếc quần áo trên người, trong nháy mắt đã biến mất.
“Cũng may mà mình bắt nhanh, nếu không sẽ lãng phí thứ này”
Nghĩ tới bộ dáng A Thần bị trượt chân, Lục Bạch Đào cũng cảm thấy kỳ quái, một thành viên của hiệp hội ngoại hình như mình, tại sao là không giữ lấy trai đẹp mà lại đi bắt thứ này.
Trước cửa, Tiểu Ly vừa nhìn thấy Lục Bạch Đào liền bước nhanh về phía trước, bộ dáng có chút sợ hãi: "Tiểu thư, người đã về rồi?"
Lòng Lục Bạch Đào thắt lại, sắc mặt Tiểu Ly ngưng trọng, hơi nghẹn ngào, bộ dáng như muốn khóc kia giống như đã gặp phải chuyện gì đó.
Nàng nâng mắt nhìn quét bốn phía, vốn là đến lúc cầm đèn, muốn đi bật đèn, nhưng nhìn theo ánh trăng, có thể thấy rõ ràng có rất nhiều đồ vật chất đống trong sân.
Lục Bạch Đào theo bản năng mà đoán, nếu trong phủ không có người đến thì tuyệt đối sẽ không có nhiều thứ như vậy: "Hôm nay có những người nào tới?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tộc trưởng đã tới."
Tiểu Ly nói vậy, Lục Bạch Đào hoàn toàn xác định được toàn bộ sự việc này có liên quan tới Lục Thịnh Quang, cũng thiệt thòi mình không ở trong nhà, bằng không nàng nhất định phải để cho Lục Thịnh Quang có đi không có về.
Tiểu Ly nói Lục Vương Thị muốn Lục Bạch Đào đi qua đó, Lục Bạch Đào trả lời: "Ta biết, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Bạch Đào ôm chặt bảo bối, đi vào trong phòng, thầm nghĩ lão già hống hách kia có thể nói gì.
"Tẩu tử, những người này vừa rời khỏi Lục trạch liền đi tìm ta, ta là tộc trưởng Lục gia, làm sao có thể để tá điền chịu khổ?"
Nam nhân tham lam, tay cầm tách trà loại ngon nhất, nhấp một ngụm, cô nhi quả mẫu những người đó làm sao có thể trông coi cơ nghiệp lớn như vậy.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào Lục Bạch Đào nửa đường mua được nô lệ, nữ nhân dù gì cũng họ khác.
Ngoài cửa Xuân Lan dẫn Lục Bạch Đào vào.
Sáp ong dày đặc, thỉnh thoảng hiện ra ánh vàng yếu ớt, Lục Vương Thị quỳ gối trước linh vị, chuỗi châu trong tay không ngừng rung lên, cho đến khi Lục Bạch Đào đi vào, hai tròng mắt đang nhắm chặt mới chậm rãi mở ra.
“Con à, con quỳ xuống trước linh vị đi.”
"Nương, người cũng không thể nghe Tộc trưởng nói rằng những thứ này đều là ông ta làm, mèo khóc chuột giả làm người tốt, người cho rằng ông ta có thể làm chuyện tốt gì?"
Lục Vương Thị ngẩng đầu nhìn linh vị trước mặt, khẽ thở dài: "Con quỳ xuống cho ta.”
Lục Bạch Đào mơ màng không hiểu, căn bản cũng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Lục Vương Thị, đến cuối cùng Lục Thịnh Quang này nói cái gì trước mặt bà?
Mặc dù không vui nhưng nàng vẫn quỳ bên cạnh Lục Vương Thị.
Sau đó thấy Lục Vương Thị run rẩy lấy từ từ trong ngực ra khế đất của Lục gia: "Đây là thứ đáng giá trong nhà, cầm đồ này đi ra ngoài còn không bằng đưa cho tộc trưởng.”
Lục Vương Thị lau môi, hành động trong lúc lơ đãng kia khiến Lục Bạch Đào không hiểu nổi: "Nương, tại sao người làm vậy?"
"Có phải lão già kia nói cái gì không, không phải nói nhi nữ tự có biện pháp để thoát khỏi bể khổ, người yên tâm đi, con sẽ không để tá điền chịu khổ."
Lục Bạch Đào mạnh mẽ nói như thế, trong lòng càng tức giận, Lục Thịnh Quang vào nhà, chắc chắn không có lòng tốt, xem ra không cho ông ta biết bản lĩnh của mình thì sẽ không buông tha sản nghiệp của cha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bạch Đào nói xong, liền nắm lấy khế đất trên mặt đất, không quay đầu lại rời khỏi phòng.
Trong đình viện, quản gia đang nịnh nọt hầu hạ Lục Thịnh Quang, trong lúc đó mặt mày cũng không tự giác nhìn chằm chằm ngoài cửa: "Tộc trưởng, nha đầu này sẽ ngoan ngoãn giao khế đất ra sao?"
Từ Lục gia trở về, Lục Thịnh Quang rất tự tin, chắc chắn Lục Vương Thị sẽ giao khế đất ra như lời dặn dò của mình.
Dù sao Lục gia xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có Lục Thịnh Quang ông ta mới có thể cứu bọn họ ra khỏi trận lửa này, cũng chỉ có Lục Thịnh Quang ông ta mới có thể giúp bọn họ không gặp chuyện.
Về phần tiểu bạch kiểm A Thần, ngoại trừ bộ dáng chỉnh chu một chút thì chẳng qua cũng chỉ là một người ăn bám chủ, không có bản lĩnh gì.
Mắt Lục Thịnh Quang phát sáng: "Vợ Minh Đức lòng dạ đàn bà, một chút chú ý cũng không có, chỉ có một mình, hơi hù dọa một tí là được.”
"Vả lại nói, con nhóc kia có thể có bản lĩnh gì, tìm một gia đình tốt còn có thể sống yên ổn qua ngày, nếu tìm không thấy..."
Đôi mắt lạnh lùng, hờ hững trợn trắng mắt nhìn nữ tử hầu hạ phía sau, người này ngầm hiểu quỳ trên mặt đất, hầu hạ Lục Thịnh Quang.
Ông ta xây dựng kế sách này không đơn giản là để cho tá điền ăn không no bụng, bởi vì cái gọi là núi nghèo nước nghèo sinh ra những kẻ ngang ngược, những người này, chỉ cần có một người bị mua chuộc, làm sao có thể để cho những người bọn họ tiếp tục sống an nhàn được.
Lục Thịnh Quang đắc ý, khóe miệng chảy ra một chút nước bọt, kiễng chân chờ đợi Lục Bạch Đào cung kính giao khế đất cho mình.
Nhưng mà, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là suy nghĩ của Lục Thịnh Quang, vốn dĩ Lục Bạch Đào muốn giáo huấn Lục Thịnh Quang, tay cầm khế đất, đi tìm A Thần, nàng cũng không thể một mình đi tìm lão già kia, giờ phút này A Thần là rể của Lục gia, chỉ có hắn mới có thể làm cho Lục Thịnh Quang biết, người con rể này có biện pháp giúp Lục gia trang thoát khỏi bể khổ.
Trong sương phòng, A Thần khinh thường, nhanh chóng cởi quần áo trên người, ngâm mình vào trong nước.
Nha đầu này thấy chết mà không cứu, trơ mắt nhìn mình rơi vào trong nước, thật là đáng ghét.
“A Thần, A Thần…”
Ngoài cửa, âm thanh Lục Bạch Đào giống như đòi mạng, làm cho đầu A Thần ong ong.
Vốn dĩ A Thần muốn đi tắm xong sẽ ngủ ngay lập tức nên chỉ để một chiếc khố trên kia, giờ thì tốt rồi, gần trong gang tấc chỉ có bộ quần áo dính đầy dịch tiết.
Không, chuyện tuyệt đối không được.
A Thần theo bản năng phản kháng, làm cho hắn đưa tay định cầm lấy quần trên bình phong, nhưng tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa nhắc nhở A Thần rằng Lục Bạch Đào muốn đẩy cửa đi vào.
"Không, đừng vào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro