Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân
Đừng Làm Phiền Ta
Trúc Tiên Tiên
2024-07-15 09:12:40
Vào đêm dần dần lạnh, trong sương phòng, Lục Bạch Đào cau mày, lặng lẽ ngồi trước bàn, viết viết vẽ vẽ.
Về phần A Thần ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng bí mật dò xét Lục Bạch Đào đang nghiêm túc, quả nhiên là yên tĩnh như xử nữ.
Chỉ có điều, lúc này A Thần không có tâm tư quan sát sự mềm mại Lục Bạch Đào, chỉ là bên Lục Vương Thị tình nguyện, khiến cho hắnđâm lao phải theo lao, không thể không ở bên cạnh Lục Bạch Đào.
"Nếu như hai đứa con đã thật sự là phu thê, vốn là quan môi đặt lễ đính hôn, còn lại cũng chỉ là một hình thức, hiện giờ con của nương là phu thê ăn ở chung với con."
A Thần bất đắc dĩ thề son sắt, giống như đây quả thật là ý kiến tự hắn nghĩ ra.
Hôm nay buộc phải ở chung một phòng với Lục Bạch Đào lại khiến A Thần có hơi sợ hãi.
Chỉ có điều, trong sương phòng, ánh nến mờ ảo, nhuộm cả sương phòng đặc biệt mơ mơ màng màng, Lục Bạch Đào nhỏ giọng làm gì đó.
Trông mong nhìn quanh, thủ hạ túm năm tụm ba chơi đùa vài cái khuôn, khuôn này cũng kỳ lạ.
"Nàng đang làm gì vậy?"
A Thần cau mày, khó hiểu nhích tới gần bên cạnh Lục Bạch Đào, đương nhiên hắn chưa từng tận mắt chứng kiến khuôn đảo ngược của thế kỷ 21, càng sẽ không nghĩ tới ngọn nến này còn có thể có nhiều hình dạng như vậy.
Hoặc có thể nói thẳng A Thần là nam nhân quần áo tới tay thức ăn tới miệng, sao có thể chú ý tới xưởng nhỏ, kinh doanh nhỏ này.
Lục Bạch Đào im lặng không nói, nín thở tập trung suy nghĩ ngồi trên ghế, khẽ cắn môi, lông mi cong lên, đôi mắt linh động chớp chớp, cái tay nhỏ bé cắt rễ hành, cẩn thận cầm lấy một dây nhỏ, cố gắng cắt hai lát liên tiếp cùng nhau, mà ở bên cạnh của Lục Bạch Đào đã bày đầy mấy cái khuôn hình vuông.
A Thần nâng má nhìn chăm chú vào cô nương trước mặt, nha đầu này lúc im lặng nhìn cũng không tệ.
Không kìm lòng nổi chạm vào Lục Bạch Đào một cái: "Lục cô nương, nàng làm cái gì vậy? Ta có thể..."
Nhưng nàng bỗng nhiên quay đầu, hai con ngươi lạnh lùng hiện đầy tơ máu đỏ sẫm, giống như dã thú hung mãnh nhìn thấy con mồi ngon miệng: "Đừng làm phiền ta vào lúc ta đang thí nghiệm."
Một tiếng nói thô bạo này khiến khuôn đúc trước mặt Lục Bạch Đào ầm ầm sụp đổ, lần này công phu của nàng cũng biến thành bọt nước rồi.
"A..."
Trong lúc lơ đãng xoa mái tóc có hơi lộn xộn kia, khiến cho A Thần đứng ở một bên theo bản năng ngầm oán thầm, nha đầu này thì ra còn có một mặt như vậy.
"Xin lỗi."
Lục Bạch Đào cúi đầu nói như thế: "Ta cũng không muốn, chỉ có điều ta không làm được khuôn đúc thì những vật bài tiết này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì."
Lục Bạch Đào thở dài, quả thật nói thì dễ mà làm thì khó, tiếp xúc rồi mới phát hiện điều kiện có hạn, trình độ có hạn, chỉ có ý tưởng, căn bản là từng bước khó khăn.
A Thần quay lưng đi, cảm thấy vui mừng, nữ nhân chính là nữ nhân, chỉ biết phán đoán không có căn cứ, lại quên mất lý tưởng rất hoàn mỹ, thực tế cũng rất xương xẩu.
"Không sao, ta biết chuyện này quả thật rất quan trọng với Lục gia trang, chỉ có điều cũng phải lượng sức mà làm."
A Thần ung dung nói, cố gắng kích thích trí nhớ thường ngày, có lẽ có thể biết mình là một quan lại quyền quý, rời khỏi nơi này còn có thể giúp đỡ Lục Bạch Đào.
Song phía sau yên tĩnh, khiến A Thần ngậm miệng, bỗng nhiên hắn quay đầu lại mới phát hiện, Lục Bạch Đào chuyên chú trước sau như một, giống như tiếng xin lỗi lúc trước cũng chỉ là phán đoán không căn cứ của A Thần.
A Thần không tự chủ cười khổ, lặng lẽ đi tới bên cạnh, dựa vào ghế dựa nằm xuống.
Trong đêm tĩnh mịch, trong Lục trạch, ngọn đèn dầu của các phòng từ từ mờ đi, không có gì ngoài Lục Bạch Đào đang treo đèn cố gắng trong sương phòng.
Nửa đêm ếch kêu, quấy nhiễu giấc mơ đẹp của A Thần, đêm khuya lúc con người yên tĩnh cũng là lúc con người mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, trên người chẳng biết lúc nào phủ thêm tấm thảm.
A Thần nhíu chặt mày, cảnh tượng ban đêm rõ mồn một trước mắt, đứng dậy tìm bóng dáng của Lục Bạch Đào lại thấy nàng nằm trên bàn, mái tóc như thác nước xõa tung, mày nhíu chặt, trên trán vẫn mang chút ưu sầu như cũ.
Ánh mắt của A Thần dịu dàng nhìn chăm chú vào Lục Bạch Đào, có lẽ lúc yên giấc mới là Lục Bạch Đào xinh đẹp, nếu không hắn tuyệt nhiên sẽ không hy vọng Lục Bạch Đào tiếp tục như vậy.
"Đây là cái gì?"
Ánh mắt của A Thần không tự chủ chú ý tới bên môi của Lục Bạch Đào, nước miếng phá hư mỹ cảm, không dấu hiệu nhỏ xuống, còn có âm thành thở ra trong lúc lơ đãng.
Trong lúc mơ hồ A Thần lấy tay che mặt, lần này thật sự là không nói nên lời.
Nhưng mà A Thần thương hương tiếc ngọc, trên người vẫn còn hơi ấm do Lục Bạch Đào tri kỷ lưu lại khiến A Thần cảm động.
Trong lúc lơ đãng khóe miệng cười yếu ớt, lại oán trách nơi nơi, nàng ấy cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi.
A Thần rón rén ôm Lục Bạch Đào vào lòng, nhỏ giọng thu xếp cho nàng trên giường.
Mặc dù A Thần không tin ngôn luận của Lục Bạch Đào nhưng lại bị sự cố chấp của nàng làm cảm động, không một tiếng động trở lại chỗ ngồi trước đó, lúc này mới phát hiện trên tờ giấy trắng trước mặt ngoại trừ dấu vết Lục Bạch Đào lưu lại còn có một bức tranh Lục Bạch Đào vẽ ra.
"Kỹ thuật vẽ tranh này..."
A Thần lơ đễnh, càng sẽ không nghĩ tới từng dãy số chi chít kia đều là nàng cẩn thận cân nhắc viết lên.
Chỉ có điều A Thần không chú ý, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế đánh giá chế tác của Lục Bạch Đào.
Trong lòng mặc dù không rõ món đồ này đến tột cùng làm vì cái gì, nhưng lại biết rõ vị trí chính giữa sẽ để lại dấu vết to bằng ngón tay.
Không đoán sai, vật này đại khái là chuẩn bị để đặt vật dịch tiết.
A Thần ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, bình minh lặng lẽ tới, A Thần ngồi ngay ngắn ở ghế dựa bên cạnh, tiện tay từ một bên lấy ra một thanh đoản đao, rồi sau đó lại tìm một khối gỗ cẩn thận tạo hình.
Sự yên tĩnh của sáng sớm và âm thanh sàn sạt rất nhỏ ăn ý giao nhau, trên giường êm, Lục Bạch Đào ngủ say sưa.
Cho đến khí Tiểu Ly ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi, Lục Bạch Đào giật mình nhảy từ trên giường lên.
"Xong rồi xong rồi, sao mình lại ngủ đi thế?"
Lục Bạch Đào cảm thấy căng thẳng, vật dịch tiết kia đã phân phó cho Tiểu Ly vào ban đêm thì trộn nó với keo đặc, nấu chín không ngừng.
Nghĩ đến lúc này những vật dịch tiết này cũng đã dung hợp lại với keo đặc rồi.
Nếu như khuôn đúc không làm tốt, thì toàn bộ tính chất của vật dịch tiết sẽ xảy ra biến chất.
Lục Bạch Đào vô cùng lo lắng, trong lúc bối rối nhảy từ trên giường xuống, không để ý nữ tử thì nên nhu mì, lảo đảo vọt tới.
"Điều thứ nhất của ước pháp tam chương..."
Nam nhân tuấn mỹ ôm việc cực khổ cả đêm không quay đầu lại nói.
Lục Bạch Đào đôi mắt trắng bệch, hờ hững khinh bỉ nhìn nam nhân: "Ở nhà còn muốn tôn ti khác biệt như thế, cũng khó trách cuộc sống đi thận không đi tâm."
Lục Bạch Đào hé mắt liếc nhìn, trong lúc lơ đãng phát hiện khuôn đúc trong tay A Thần, đây chính là thứ đồ nàng muốn.
Lục Bạch Đào tiến lên duỗi tay định đoạt khuôn mẫu vào lòng.
A Thần khẽ cười, dùng tay chặn đi đến Lục Bạch Đào: "Nàng hiểu chứ."
Hắn cũng mặc kệ lời nói khó hiểu của Lục Bạch Đào, ở trong lòng hắn, nữ nhân nên ra phòng khách vào phòng bếp, ôn nhu khéo léo mà không phải giống với dáng vẻ này của nàng.
Bất đắc dĩ, Lục Bạch Đào khom người, sâu kín nói: "Tướng công, có thể để Bạch Đào nhìn chút không."
A Thần cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới giao khuôn đúc cho Lục Bạch Đào.
Về phần A Thần ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng bí mật dò xét Lục Bạch Đào đang nghiêm túc, quả nhiên là yên tĩnh như xử nữ.
Chỉ có điều, lúc này A Thần không có tâm tư quan sát sự mềm mại Lục Bạch Đào, chỉ là bên Lục Vương Thị tình nguyện, khiến cho hắnđâm lao phải theo lao, không thể không ở bên cạnh Lục Bạch Đào.
"Nếu như hai đứa con đã thật sự là phu thê, vốn là quan môi đặt lễ đính hôn, còn lại cũng chỉ là một hình thức, hiện giờ con của nương là phu thê ăn ở chung với con."
A Thần bất đắc dĩ thề son sắt, giống như đây quả thật là ý kiến tự hắn nghĩ ra.
Hôm nay buộc phải ở chung một phòng với Lục Bạch Đào lại khiến A Thần có hơi sợ hãi.
Chỉ có điều, trong sương phòng, ánh nến mờ ảo, nhuộm cả sương phòng đặc biệt mơ mơ màng màng, Lục Bạch Đào nhỏ giọng làm gì đó.
Trông mong nhìn quanh, thủ hạ túm năm tụm ba chơi đùa vài cái khuôn, khuôn này cũng kỳ lạ.
"Nàng đang làm gì vậy?"
A Thần cau mày, khó hiểu nhích tới gần bên cạnh Lục Bạch Đào, đương nhiên hắn chưa từng tận mắt chứng kiến khuôn đảo ngược của thế kỷ 21, càng sẽ không nghĩ tới ngọn nến này còn có thể có nhiều hình dạng như vậy.
Hoặc có thể nói thẳng A Thần là nam nhân quần áo tới tay thức ăn tới miệng, sao có thể chú ý tới xưởng nhỏ, kinh doanh nhỏ này.
Lục Bạch Đào im lặng không nói, nín thở tập trung suy nghĩ ngồi trên ghế, khẽ cắn môi, lông mi cong lên, đôi mắt linh động chớp chớp, cái tay nhỏ bé cắt rễ hành, cẩn thận cầm lấy một dây nhỏ, cố gắng cắt hai lát liên tiếp cùng nhau, mà ở bên cạnh của Lục Bạch Đào đã bày đầy mấy cái khuôn hình vuông.
A Thần nâng má nhìn chăm chú vào cô nương trước mặt, nha đầu này lúc im lặng nhìn cũng không tệ.
Không kìm lòng nổi chạm vào Lục Bạch Đào một cái: "Lục cô nương, nàng làm cái gì vậy? Ta có thể..."
Nhưng nàng bỗng nhiên quay đầu, hai con ngươi lạnh lùng hiện đầy tơ máu đỏ sẫm, giống như dã thú hung mãnh nhìn thấy con mồi ngon miệng: "Đừng làm phiền ta vào lúc ta đang thí nghiệm."
Một tiếng nói thô bạo này khiến khuôn đúc trước mặt Lục Bạch Đào ầm ầm sụp đổ, lần này công phu của nàng cũng biến thành bọt nước rồi.
"A..."
Trong lúc lơ đãng xoa mái tóc có hơi lộn xộn kia, khiến cho A Thần đứng ở một bên theo bản năng ngầm oán thầm, nha đầu này thì ra còn có một mặt như vậy.
"Xin lỗi."
Lục Bạch Đào cúi đầu nói như thế: "Ta cũng không muốn, chỉ có điều ta không làm được khuôn đúc thì những vật bài tiết này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bạch Đào thở dài, quả thật nói thì dễ mà làm thì khó, tiếp xúc rồi mới phát hiện điều kiện có hạn, trình độ có hạn, chỉ có ý tưởng, căn bản là từng bước khó khăn.
A Thần quay lưng đi, cảm thấy vui mừng, nữ nhân chính là nữ nhân, chỉ biết phán đoán không có căn cứ, lại quên mất lý tưởng rất hoàn mỹ, thực tế cũng rất xương xẩu.
"Không sao, ta biết chuyện này quả thật rất quan trọng với Lục gia trang, chỉ có điều cũng phải lượng sức mà làm."
A Thần ung dung nói, cố gắng kích thích trí nhớ thường ngày, có lẽ có thể biết mình là một quan lại quyền quý, rời khỏi nơi này còn có thể giúp đỡ Lục Bạch Đào.
Song phía sau yên tĩnh, khiến A Thần ngậm miệng, bỗng nhiên hắn quay đầu lại mới phát hiện, Lục Bạch Đào chuyên chú trước sau như một, giống như tiếng xin lỗi lúc trước cũng chỉ là phán đoán không căn cứ của A Thần.
A Thần không tự chủ cười khổ, lặng lẽ đi tới bên cạnh, dựa vào ghế dựa nằm xuống.
Trong đêm tĩnh mịch, trong Lục trạch, ngọn đèn dầu của các phòng từ từ mờ đi, không có gì ngoài Lục Bạch Đào đang treo đèn cố gắng trong sương phòng.
Nửa đêm ếch kêu, quấy nhiễu giấc mơ đẹp của A Thần, đêm khuya lúc con người yên tĩnh cũng là lúc con người mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, trên người chẳng biết lúc nào phủ thêm tấm thảm.
A Thần nhíu chặt mày, cảnh tượng ban đêm rõ mồn một trước mắt, đứng dậy tìm bóng dáng của Lục Bạch Đào lại thấy nàng nằm trên bàn, mái tóc như thác nước xõa tung, mày nhíu chặt, trên trán vẫn mang chút ưu sầu như cũ.
Ánh mắt của A Thần dịu dàng nhìn chăm chú vào Lục Bạch Đào, có lẽ lúc yên giấc mới là Lục Bạch Đào xinh đẹp, nếu không hắn tuyệt nhiên sẽ không hy vọng Lục Bạch Đào tiếp tục như vậy.
"Đây là cái gì?"
Ánh mắt của A Thần không tự chủ chú ý tới bên môi của Lục Bạch Đào, nước miếng phá hư mỹ cảm, không dấu hiệu nhỏ xuống, còn có âm thành thở ra trong lúc lơ đãng.
Trong lúc mơ hồ A Thần lấy tay che mặt, lần này thật sự là không nói nên lời.
Nhưng mà A Thần thương hương tiếc ngọc, trên người vẫn còn hơi ấm do Lục Bạch Đào tri kỷ lưu lại khiến A Thần cảm động.
Trong lúc lơ đãng khóe miệng cười yếu ớt, lại oán trách nơi nơi, nàng ấy cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi mà thôi.
A Thần rón rén ôm Lục Bạch Đào vào lòng, nhỏ giọng thu xếp cho nàng trên giường.
Mặc dù A Thần không tin ngôn luận của Lục Bạch Đào nhưng lại bị sự cố chấp của nàng làm cảm động, không một tiếng động trở lại chỗ ngồi trước đó, lúc này mới phát hiện trên tờ giấy trắng trước mặt ngoại trừ dấu vết Lục Bạch Đào lưu lại còn có một bức tranh Lục Bạch Đào vẽ ra.
"Kỹ thuật vẽ tranh này..."
A Thần lơ đễnh, càng sẽ không nghĩ tới từng dãy số chi chít kia đều là nàng cẩn thận cân nhắc viết lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều A Thần không chú ý, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế đánh giá chế tác của Lục Bạch Đào.
Trong lòng mặc dù không rõ món đồ này đến tột cùng làm vì cái gì, nhưng lại biết rõ vị trí chính giữa sẽ để lại dấu vết to bằng ngón tay.
Không đoán sai, vật này đại khái là chuẩn bị để đặt vật dịch tiết.
A Thần ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, bình minh lặng lẽ tới, A Thần ngồi ngay ngắn ở ghế dựa bên cạnh, tiện tay từ một bên lấy ra một thanh đoản đao, rồi sau đó lại tìm một khối gỗ cẩn thận tạo hình.
Sự yên tĩnh của sáng sớm và âm thanh sàn sạt rất nhỏ ăn ý giao nhau, trên giường êm, Lục Bạch Đào ngủ say sưa.
Cho đến khí Tiểu Ly ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi, Lục Bạch Đào giật mình nhảy từ trên giường lên.
"Xong rồi xong rồi, sao mình lại ngủ đi thế?"
Lục Bạch Đào cảm thấy căng thẳng, vật dịch tiết kia đã phân phó cho Tiểu Ly vào ban đêm thì trộn nó với keo đặc, nấu chín không ngừng.
Nghĩ đến lúc này những vật dịch tiết này cũng đã dung hợp lại với keo đặc rồi.
Nếu như khuôn đúc không làm tốt, thì toàn bộ tính chất của vật dịch tiết sẽ xảy ra biến chất.
Lục Bạch Đào vô cùng lo lắng, trong lúc bối rối nhảy từ trên giường xuống, không để ý nữ tử thì nên nhu mì, lảo đảo vọt tới.
"Điều thứ nhất của ước pháp tam chương..."
Nam nhân tuấn mỹ ôm việc cực khổ cả đêm không quay đầu lại nói.
Lục Bạch Đào đôi mắt trắng bệch, hờ hững khinh bỉ nhìn nam nhân: "Ở nhà còn muốn tôn ti khác biệt như thế, cũng khó trách cuộc sống đi thận không đi tâm."
Lục Bạch Đào hé mắt liếc nhìn, trong lúc lơ đãng phát hiện khuôn đúc trong tay A Thần, đây chính là thứ đồ nàng muốn.
Lục Bạch Đào tiến lên duỗi tay định đoạt khuôn mẫu vào lòng.
A Thần khẽ cười, dùng tay chặn đi đến Lục Bạch Đào: "Nàng hiểu chứ."
Hắn cũng mặc kệ lời nói khó hiểu của Lục Bạch Đào, ở trong lòng hắn, nữ nhân nên ra phòng khách vào phòng bếp, ôn nhu khéo léo mà không phải giống với dáng vẻ này của nàng.
Bất đắc dĩ, Lục Bạch Đào khom người, sâu kín nói: "Tướng công, có thể để Bạch Đào nhìn chút không."
A Thần cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới giao khuôn đúc cho Lục Bạch Đào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro