Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Vùng Khỉ Ho Cò Gáy Sinh Ra Điêu Dân

Trúc Tiên Tiên

2024-07-15 09:12:40

Trong phòng thí luyện thỉnh thoảng truyền đến vài mùi, người của Lục trạch bao gồm cả A Thần ở trong nhíu mày, vốn là vật bài tiết của rệp sáp trắng thì có thể có mùi thơm gì.

Cho nên trong lòng bọn họ đều là mang chút mâu thuẫn, nhưng đều không dám có bất kỳ khác thường.

Lục Vương Thị kéo tay nhỏ của Lục Bạch Đào, đây là lần đầu tiên nàng làm ăn, cũng là lần đầu tiên Lục phủ kể từ khi khai thiên lập địa làm ăn với bên ngoài.

Tiện tay phủi nhẹ sợi tóc trên trán, Lục Vương Thị nhẹ giọng dặn dò: "Bất kể kết quả như nào, trong lòng nương, con là giỏi nhất."

Chung quy Lục Vương Thị là nữ nhân, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, bất kể Lục Bạch Đào làm gì, mặc dù bà có nghi ngờ vẫn lựa chọn tin tưởng như cũ.

Lục Bạch Đào cười nhạt một tiếng, ngược lại đi vào phòng thí luyện, vốn là chỗ nấu chảy nến, nhiệt độ tự nhiên không thấp.

A Thần lập tức chần chờ chốc lát, cũng theo Lục Bạch Đào đi vào.

Nhưng lại thấy Lục Bạch Đào bước liên tục nhẹ nhàng, vẫn đi tới, tàn nhẫn cắn môi, đặt khuôn đúc trên bàn.

Tiếp theo gật đầu với A Thần, hắn có thể đi vào cũng là chuyện Lục Bạch Đào bất ngờ.

"Cảm ơn."

"Đừng hiểu lầm, ta lo lắng phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ, thế nên mới cùng tiến vào."

A Thần thờ ơ nói.

Lục Bạch Đào bĩu môi, lại là lơ đễnh, lại mở nắp ra, trong khoảnh khắc một mùi gay mũi đập vào mặt.

A Thần nắm mũi theo bản năng, âm thầm thở dài, đây là mùi gì vậy, cho dù làm thì sẽ có người dùng hay không? Có phải nàng ấy mất khứu giác rồi không?

Song, Lục Bạch Đào im lặng không nói, vẻ mặt điềm tĩnh đi về phía trước, từ bên hông lấy một cái túi, đây là túi thơm các cô nương thường hay đeo, nghe nói bên trong là bột phấn của hoa oải hương, ngưng thần tĩnh khí, đuổi muỗi ngăn ngứa.

Lục Bạch Đào lặng lẽ thả hương liệu bên trong vào: "Đảo chút đi."

"Nàng nói ta? Nàng nói đùa gì vậy, nàng quên là chúng ta..."

"Ước pháp tam chương đúng không?"

Lục Bạch Đào bĩu môi cười nhẹ, lần này A Thần có chỗ dựa, chính là dựa vào cái gọi là pháp tam chương của hắn, chỉ có điều đồ bỏ đó không có chút tác dụng nào với nàng.

A Thần ngầm đồng ý, Lục Bạch Đào này coi như là thông minh, biết hắn muốn nói gì.

Lục Bạch Đào giảo hoạt cười, hỏi một câu như lọt vào sương mù, không rõ vấn đề cho lắm: "Ta là ai?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lục Bạch Đào, đại tiểu thư Lục trạch."

"Huynh là ai?"

Ánh mắt ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lục Bạch Đào trước mặt, nàng ấy mất trí nhớ rồi à, ta biết mình là ai thì còn ở đây làm gì, để một nha đầu như nàng huơ tay múa chân với mình.

Mặc dù nói thầm trong lòng như vậy nhưng hắn lại trả lời: "A Thần."

"Có quan hệ gì với ta?"

Lục Bạch Đào hướng dẫn từng bước, chút tâm tư này A Thần cũng đoán được đại khái, hắn do dự, im lặng không nói.

"Nói đi."

Tuy A Thần không vui vẫn yếu ớt nói ra: "Lần này là cô gia mới của Lục trạch, đương nhiên, cũng chỉ là khế ước, qua một thời gian ta sẽ rời đi."

A Thần mỉa mai khiến Lục Bạch Đào buồn cười, nhưng cũng chưa hỏi tới quá nhiều, chẳng qua là đổi đề tài câu chuyện, nghiêm nghị hỏi: "Nhưng mà A Thần biết tam cương ngũ thường*."

*tam cương ngũ thường: tam cương: vua tôi, cha con, chồng vợ; ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín

A Thần ngầm đồng ý: "Đạo phu thê, nữ tử tất nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, mãi mãi không đổi."

Lục Bạch Đào cười khổ không ngừng, xiềng xích của những cái ràng buộc nữ tử này vẫn kéo dài đến hiện đại, như cũ vẫn có đám người mù quáng ngu dốt yêu cầu nữ nhân như thế.

Nhưng thật ra nàng muốn đổi mới lịch sử, để cho bọn họ biết, ai nói nữ tử không đạo lý bằng nam tử.

"Được, nếu đã như vậy ta lại hỏi huynh, trên dưới Lục trạch, huynh là thân phận gì?"

Lục Bạch Đào nhướng mày, khiêu khích A Thần trước mặt, người xưa cổ hủ, cô cũng đã lĩnh giáo qua, tuân thủ nghiêm ngặt giáo điều, nàng muốn cho A Thần biết cái gì là tam cương ngũ thường của Lục trạch, cái gì là quy củ của Lục trạch.

A Thần chần chờ: "Ta..."

"Lại không nói hôn nhân của chúng ta là khế ước, nhưng cũng là do quan môi ấn con dấu, từ đó huynh chính là con rể của Lục trạch."

"Nếu như ta tôn trọng huynh, cũng có thể nói trong lòng Lục Bạch Đào ta còn có lương thiện, thương yêu tướng công, nếu như ta không cho phép thì ước pháp tam chương kia là quy củ tự huynh đặt ra cho mình."

Lục Bạch Đào nói xong lại khúc khích cười, mặc dù A Thần mặt đỏ tai hồng, nổi gân xanh, nàng cũng không để ý.

Ai bảo hắn động một chút là nói với nàng gì mà ước pháp tam chương, nhưng cũng không phải là Lục Bạch Đào nàng cam tâm tình nguyện, chỉ cần nàng không muốn, đừng nói ước pháp tam chương kia, hiến pháp tạm thời ngàn chương với nàng cũng là thùng rỗng kêu to.

"Nàng..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Thần phẩy tay áo bỏ đi, thân phận ở rể này cũng không phải hắn muốn làm, là Lục Bạch Đào từng bước từng bước dụ dỗ hắn đi vào bẫy rập do Lục Bạch Đào thiết kế.

Lần này càng tiếp xúc, thật ra khiến A Thần bắt đầu sinh ra một loại cảm giác hắn đã rơi vào miệng cọp.

Lục Bạch Đào không quay đầu lại, nói như này: "Tướng công ơi, chẳng lẽ huynh quên mất ước định không thành của huynh với ta à."

A Thần thở hổn hển, cứng ngắc đứng tại chỗ.

"Ôi trời, tướng công chớ có tức giận như thế chứ."

Lục Bạch Đào khẽ cười, lặng lẽ nhích tới gần A Thần: "Ta mà ở trước mặt người khác, hiển nhiên là tuân thủ ước pháp tam chương của huynh, chỉ có điều những lúc khác nếu như tướng công lại đề cập tới, Bạch Đào thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu nha."

Liếc mắt ra hiệu, Lục Bạch Đào nháy mắt một cái về phía A Thần, không cần uy bức lợi dụ, chỉ cần Lục Bạch Đào trêu chọc A Thần thì sẽ khiến hắn không ngừng kêu khổ.

A Thần cũng biết Lục Bạch Đào sẽ làm cái gì, chỉ bực tức nói một câu: "Vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân."

Lục Bạch Đào lại không để ý, trong giây lát cảm thấy cảm giác bắt nạt A Thần này cũng không tệ, trong lòng đắc ý, cuộc sống thời xa xưa khôn khan nhàm chán như thế không bằng ăn cơm, ngủ, bắt nạt A Thần.

A Thần không thể làm gì, trong đôi mắt có chút oán giận nhưng cũng bất lực, chỉ có thể lấy tay che mũi đi tới sáp nước trước mặt quấy lên.

Đây là việc vô cùng sỉ nhục khiến A Thần mong được mình có thể nhớ lại chuyện đã trải qua, không bị Lục Bạch Đào lạnh lẽo như vậy nữa, có thể rời khỏi địa ngục nhân gian này.

Song, bên tai cười khẽ, giống như một lưỡi dao sắc bén, từng mảnh từng mảnh cắt đi tôn nghiêm trên người hắn, đau đớn toàn tâm khiến cho A Thần không muốn ẩn nhẫn nữa.

Nàng vừa thành công cổ vũ hắn, vừa thành công khiến hắn tức đến thở hổn hển.

Ngoài cửa, Lục Vương Thị chà xát tay trong ngực, đi đi lại lại, cảm thấy lo lắng, khiến cho Lục Vương Thị như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Bà không biết quyết định đột nhiên xuất hiện này sẽ giống như khát khao của Lục Bạch Đào hay không, bà không biết Lục gia trang có vượt qua được khốn cảnh bình an vô sự hay không.

Bà càng không biết, kế tiếp công khai đụng chạm với Lục Thịnh Quang bọn họ thì bọn họ có có từ bỏ ý đồ không?

Vương thúc tiến lên, trấn an Lục Vương thị: "Phu nhân chớ nóng vội, tiểu thư cô gia ở bên trong sẽ chăm sóc nhau."

Trên trán Lục Vương Thị lộ ra lo lắng: "Đương nhiên ta biết tiểu thư cô gia ở bên trong, chỉ là đây cũng là lần thử đầu tiên, lỡ thất bại thì sao?"

"Hôm nay tộc trưởng lại nhìn chằm chằm, ta thật sự sợ không đợi được đến ngày đó, Lục trạch sẽ bị hủy trong tay tôi."

Lục Vương Thị rơi lệ, thỉnh thoảng nhìn quanh, trong phòng thí luyện cũng không có bất kỳ tiếng vang.

Lần này, bọn họ đã tiến vào một canh giờ rồi, ngọn nến này là tốt hay xấu, thành hay bại, bọn họ đều không biết gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Số ký tự: 0