Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Huynh Là Người Ở Rể Của Ta

Trúc Tiên Tiên

2024-07-15 09:12:40

Tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện càng bết bát hơn tưởng tượng của hắn, không phải người ta ngấp nghé thân phận của hắn mà là ngấp nghé cơ thể hắn!

Lục Vương Thị sợ hết hồn, vội vàng kéo Lục Bạch Đào ra ngoài, trách nói: "Bạch Đào, sao con có thể mở miệng là nói hưu nói vượn như vậy? Cho dù là nhìn trúng lang quân tuấn mỹ người ta cũng phải tuân theo mệnh lệnh cha mẹ tìm người mai mối, sao có thể như vậy, như vậy..."

Lục Bạch Đào quả thực muốn đỡ trán, thôi xong, bị mẫu thân đại nhân cho là thôn bá mê trai chuyên cưỡng bức dân nam rồi! Nàng vội vàng đỡ Lục Vương Thị ngồi xuống, rót cho bà chén trà an ủi, lúc này mới giải thích:

"Nương, người thật sự nghĩ nhiều rồi, không phải con vừa ý hắn! Con là thấy hắn quần áo tướng mạo bất phàm, chắc chắn là nhân vật có thân phận, ban đầu muốn mượn ân tình cứu mạng này cầu hắn thay chúng ta ngăn chặn phiền toái chỗ tộc trưởng, ai biết hắn tỉnh dậy mất trí nhớ! Bây giờ trông cậy hắn thay chúng ta ra mặt thì không được rồi, nhưng mà không phải đúng lúc nhà chúng ta còn thiếu một người ở rể sao? Vừa vặn để hắn lấp vào chỗ thiếu."

Nàng nói xong cười hì hì, trên mặt lộ ra mấy phần giảo hoạt: "Dù sao bây giờ hắn mất trí nhớ không có chỗ để đi, làm lá chắn cho nhà chúng ta cũng tính là có việc, cũng không thể nuôi người rảnh rỗi ăn chùa uống chùa đúng không?"

"Con đứa nhỏ này, phía trước còn có chút mạch lạc, sao phía sau lại bắt đầu nói bậy bạ rồi?" Lục Vương Thị quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng bị thuyết phục tám chín phần, chỉ là có hơi nghi ngờ: "Nhưng đại phu cũng nói, công tử kia nói không chừng ngày nào đó hết bệnh, đến lúc đó nó nhớ lại thì sao?"

Lục Bạch Đào vui mừng khôn xiết vỗ tay: "Nhớ được càng tốt, nương, người quên rồi à, hắn nhớ lại mới càng có thể khôi phục thân phận, làm chỗ dựa cho nhà chúng ta, dù sao chuyện này hai bên nhà chúng ta đều không thiệt thòi!"

Lục Vương Thị hoàn toàn im lặng, nhìn nữ nhi, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một câu cảm khái: "Con đấy, năm đó cha con ra ngoài làm ăn không dẫn con theo thật đáng tiếc!"

Vì thế kế tiếp, A Thần mới vừa rồi tỉnh lại không lâu đã nghe Lục Bạch Đào rất sống động kể một đoạn mỹ nữ cứu anh hùng cho hắn, câu chuyện tình yêu máu chó về anh hùng không cho rằng báo ơn chỉ là đồng ý lấy thân báo đáp.

Hắn yên lặng nhìn Lục Bạch Đào cao hứng bừng bừng nói, nước miếng tung bay, trong lòng oán thầm: Cô nương này, ngươi xác định không lấy tiết mục ngắn nam nữ chủ trao đổi giới tính trong trà lâu để dùng chứ? Cái khác không nói, một đại nam nhân như ta tuyệt đối sẽ không "ríu rít nhào vào trong lòng ngươi"!

Lục Bạch Đào nhìn ánh mắt của hắn không đúng, cho là hắn không tin, vỗ trán, lấy tay sờ vạt áo của mình.

A Thần quá sợ hãi: Ngươi ngươi ngươi muốn làm cái gì! Chẳng lẽ thấy dùng ngôn ngữ lừa gạt không thành, còn muốn gạo nấu thành cơm sao?!

Ai ngờ Lục Bạch Đào chỉ lấy một khối ngọc bội từ trong ngực ra, dùng dải lụa giơ lên trước mắt hắn: "Nhìn thấy khối ngọc bội này chưa? Đây chính là tín vật đính ước lúc ấy huynh sống chết cứng rắn muốn tặng cho ta, cái này huynh cũng nên tin chứ nhỉ?"

A Thần: "..."

Xin lỗi, ta "sống chết cứng rắn" đưa cho ngươi khối ngọc bội giá trị liên thành như vậy thật đúng là tủi thân ngươi rồi!



Bán khối ngọc này đi cũng đủ mua nghìn tiểu nương tử như ngươi còn dư dả đó ngươi có biết không?

Mặc dù hắn mất trí nhớ nhưng một vài lẽ thường lại chưa từng quên, ngọc bội này đúng là của hắn, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy tính cách của mình từ trước đến giờ kiêu ngạo, bất luận thân phận gì cũng sẽ không ở rể cho người khác.

Hơn nữa hắn mơ hồ còn nhớ rõ mình gặp nguy hiểm là bởi vì chuyện của người nào đó, lúc này mới rơi vào hoàn cảnh như vậy, hiện tại trí nhớ của hắn hoàn toàn biến mất, với kẻ địch không biết hoàn toàn không có cách nào phòng bị, tùy tiện di chuyển xung quanh không phải là ý hay, một khi đã như vậy, còn không bằng...

A Thần cẩn thận đánh giá cô nương trước mặt ầm ĩ muốn hắn ở rể, có phần kinh ngạc phát hiện cốt cách và tướng mạo nàng rất đẹp, nhưng mà dung mạo chỉ trên trung bình, mơ hồ có cảm giác không hài hòa sai chỗ, giống như nàng vốn không nên như vậy, mà là... Dung nhan phải xuất sắc hơn mới đúng.

A Thần nhìn chăm chú hơi lâu, Lục Bạch Đào bị ánh nhìn thâm thúy kia chăm chú nhìn có chút mất tự nhiên, vừa nói vừa nhìn chằm chằm người khác là có ý gì?

Nàng có hơi xấu hổ đẩy cánh tay của A Thần, có mấy phần xấu hổ lên tiếng: "Này, còn chờ cái gì nữa? Rốt cuộc huynh có đồng ý không?"

A Thần lấy lại tinh thần, dừng lại một chút, khuôn mặt luôn anh tuấn bỗng nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt như mây và trăng rời núi, núi tuyết tan vào mùa xuân: "Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh."

"Đoàng!"

Lục Bạch Đào chỉ cảm thấy trong đầu có vô số pháo hoa nổ vang, hoa tươi nở rộ, có một con nai nhỏ xông vào trong lòng, "phù phù phù phù" đi loạn khắp nơi.

Hết lần này tới lần khác người đối diện còn không tự chủ, lại cười càng sâu: "Vậy sau này nàng chính là vị hôn thê của ta rồi, Lục cô nương, a không đúng, A Đào?"

Hai chữ cuối cùng được hắn nói ra với giọng trầm thấp nhẹ nhàng vừa hàm súc lại ôn nhu, quả thực có thể giết chết người.

Ầm! Thoáng chốc Lục Bạch Đào đỏ mặt đến bên tai, trước giờ nàng không biết chỉ một cái tên lại như vậy... Khiến người ta say mê như vậy.

A a a a! Đã nói băng sơn tuấn nam cười một tiếng biến thành ôn nhu trung khuyển, là nữ nhân thì không chịu được đâu! Nàng sợ bản thân ở lại sẽ gây ra chuyện gì đó: "A, đúng, huynh... Huynh nghỉ ngơi tốt nhé, ta trở về lại thăm huynh!" Nàng nói một cách khó khăn, chợt nhảy dựng lên, hoảng hốt chạy bừa ra khỏi cửa.

Thật sự không nhịn được muốn một lần làm thôn bá cưỡng bức mỹ nam!



Ở sau lưng nàng, độ cong của khóe môi A Thần sâu hơn mấy phần: Mặc dù mất ký ức nhưng hắn vẫn không phải là người mà ai cũng có thể chiếm tiện nghi từ hắn!

Bảy ngày sau đó, vết thương của A Thần cơ bản đã không đáng ngại, Lục Bạch Đào cũng đến ngày báo hiếu.

Lục Bạch Đào dưới sự hướng dẫn của Lục Vương Thị cung kính cắm ba nén hương dập đầu với bài vị của lão cha nhà mình, sau đó chính thức hết tang.

Kế tiếp sinh thần của nàng vô cùng cấp bách, Lục Bạch Đào không dám trễ nãi, vội vàng dẫn theo A Thần đến nhà của tộc trưởng.

"Tộc trưởng, ta đã chọn được người ở rể, rất nhanh sẽ thành thân với huynh ấy. Sau này nhi tử của bọn ta sinh cũng sẽ mang họ Lục, thừa kế hương khói của phụ thân ta, thế nên hôn sự của ta và gia sản của nhà chúng ta đều không phiền ngài quan tâm."

Lục Bạch Đào vô tình lá mặt lá trái với tộc trưởng, gặp mặt lập tức đi thẳng vào vấn đề.

A Thần mặc một bộ quần áo của hạ nhân, im lặng mà kiên cường đứng phía sau nàng, hình như đang duy trì biểu đạt không nói gì.

Lục Thịnh Quang liếc bọn họ, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng: "Ồ? Sao ta nghe nói đây là nô bộc ngươi mua được từ trong hiệu buôn tây?"

Lục Bạch Đào sắc mặt không đổi, cười một tiếng: "Ta chỉ cần tìm được vị hôn phu để gả mình đi là được rồi, về phần tìm từ đâu cũng không sao cả không phải sao?"

Đây là A Thần chủ động giải thích, bây giờ hắn mất trí nhớ, thân phận không rõ, giả dạng thành nô bộc được mua ngược lại càng dễ dàng che dấu tai mắt người.

Lục Thịnh Quang có hơi chán ghét nghiêng qua liếc A Thần, cười nhạo một tiếng:

"Bạch Đào, không phải là tứ gia gia nói ngươi, có vài người ngoại trừ cái mặt có thể nhìn khác kẻ vô dụng ra thì ngươi cũng không nên một bước đi sai, phá hủy cả đời! Chẳng lẽ thật sự không suy nghĩ kĩ chút người ta chọn sao?"

Ông ta thật sự cảm thấy tên nô bộc này lớn lên đẹp hơn cũng là tên thấp hèn bại hoại, cháu trai nhà vợ mình tùy tiện cũng có thể vứt hắn hai mươi tám con phố.

A Thần không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên một tia u ám.

Ngược lại Lục Bạch Đào nở nụ cười: "Lời này của tộc trưởng nói sai rồi, ít nhất A Thần nhà ta có gương mặt đẹp, dù sao cũng mạnh gấp trăm lần thứ đồ chơi đang nóng ruột mà lớn lên xấu xí lại muốn ăn chùa kia nhiều!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Số ký tự: 0