Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân
Rao Bán Nến
Trúc Tiên Tiên
2024-07-15 09:12:40
“Cô gia, tiểu thư.”
Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong sân vườn, A Thần lúng túng chỉ vào Vương thúc, sau đó hắn quay người rời khỏi.
Lục Bạch Đào gian xảo xoay người lại, nữ nhân mới vừa rồi còn đang nghẹn ngào, giờ khóe miệng đang vẽ nên một nụ cười đắc ý, một giây sau, nàng siết chặt nắm đấm, hả hê nói một câu: “YES!”
Màn diễn xuất vừa rồi chắc hẳn sẽ khiến cho A Thần đang muốn rời đi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Lục Bạch Đào, nàng càng ngày càng bái phục kỹ năng diễn xuất của chính mình.
“Lục...”
Vừa đắc ý được một lúc, A Thần quay đầu nhìn lại, hắn kinh ngạc nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở của Lục Bạch Đào.
Lục Bạch Đào miễn cưỡng nở nụ cười, lông mày nàng nhíu lại, vẻ mặt mất tự nhiên: “Sao vậy, tướng công?”
A Thần làm như không thấy, hắn chậm rãi nói: “Tất cả đã tới rồi, ta cần phải làm gì?”
A Thần thầm nghĩ, loại chuyện như hủy đi sự trong sạch của một người, A Thần chắc chắn không làm được, thế nhưng trong lúc vô tình, hắn đã tiếp xúc gần gũi với Lục Bạch Đào quá nhiều lần, chính vì vậy mà hắn quyết định ở lại, chờ tới khi Lục Bạch Đào thật sự tìm được rể hiền cho mình thì khi đó hắn sẽ tự mình rời đi.
Lục Bạch Đào không tỏ ra thảm nhại nữa, nàng nói: “Tới rồi à, ta biết rồi.”
Dứt lời, Lục Bạch Đào cúi đầu bước nhanh qua người A Thần, nàng sợ rằng chỉ cần hơi khựng lại một chút, thì A Thần sẽ nhận ra sự khác thường của mình.
Ngoài cửa, Vương thúc dẫn theo một đám người hầu đang đứng đó, chờ Lục Bạch Đào ra chỉ thị.
Lục Bạch Đào lơ đãng xuất hiện trước mặt mọi người, mà không biết rằng Tiểu Ly đã lanh mồm lanh miệng trấn an bọn họ, khiến bọn họ vui vẻ, cả đám người đều đang đứng yên lặng chờ đợi nàng sai bảo.
“Mấy người các ngươi tới sân sau dọn dẹp lại sương phòng và nhà kho, còn mấy người thì đến sảnh trước thu dọn nhé.”
Lục Bạch Đào xoa cằm, nàng nghĩ bụng trong chốc lát rồi nói: “Còn nữa, ta muốn đặt một cái bục giảng ở đây.”
“Bục giảng?”
Tiểu Ly nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Lục Bạch Đào: “Tiểu thư, cái đó dùng để làm gì?”
“Sau này ngươi sẽ biết.”
Lục Bạch Đào cố ý lấp lửng nói: “Được rồi, mọi người cứ làm theo những gì ta vừa chỉ thị.”
“Ta làm cái gì?”
A Thần nhíu mày đi tới, hỏi Lục Bạch Đào.
Lục Bạch Đào bèn nháy mắt với A Thần: “Đi theo ta.”
Hiển nhiên Lục Bạch Đào đã có kế hoạch sẵn, nếu đã muốn gia công nến thì phải tạo một chỗ đứng ở kinh thành, phải cho bọn họ biết đến tên tuổi của mình.
Lúc này, Lục Bạch Đào hẳn là muốn dùng việc bán nến ra ngoài để gây dựng danh tiếng.
Chính bởi ý nghĩ đó mà Lục Bạch Đào mới quyết định dẫn theo A Thần tới cửa tiệm.
Đối với việc làm ăn buôn bán, một thường dân như A Thần chẳng khác nào tên tùy tùng, chỉ biết đi theo Lục Bạch Đào, mặc cho nàng đi tới khắp các cửa tiệm bán nến, sau đó đều phải nhanh chóng rời đi.
Nói thế nào đi chăng nữa, chẳng có một cửa tiệm nào dám nhập những cây nến từ người bán vừa không có tên tuổi, vừa gia công ở nơi chẳng có tiếng tăm gì.
Bỗng nhiên, Lục Bạch Đào nhìn chằm chằm vào một tiệm nến nổi danh, nàng vẫn còn muốn đi tới phủ nha, dọc theo đường đi, Lục Bạch Đào im lặng không nói một lời, điều này làm cho A Thần cảm thấy khó hiểu, nha đầu này vẫn còn nhỏ xíu, không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì.
Mãi cho tới khi đến phủ nha, Lục Bạch Đào mới lấy ra cây nến từ trong túi vải.
Vị quan khẽ nheo mắt, nhìn cây nến trước mặt một người, thậm chí ông ta còn khinh bỉ nói: “Thứ vớ vẩn gì đây, đây không phải chỗ để mặc các ngươi chơi đùa, làm trò xằng bậy.”
Đối với bọn họ, những hình tượng rập khuôn đã khiến cho bọn họ ấn định rằng đồ vật dùng để thắp sáng chỉ có thể là đèn dầu hoặc là sáp ong, thứ mà Lục Bạch Đào đề cử, dù cho nàng có khua môi múa mép đến mấy thì ông ta cũng không quan tâm, thậm chí ông ta còn coi Lục Bạch Đào như một kẻ đang kiếm chuyện một cách vô cớ.
“Đại nhân, cây nến này là do chính tay dân nữ làm ra, so với sáp ong chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém, mong đại nhân xem xét lại.”
Lục Bạch Đào thẳng thắn nói.
Song, vị quan kia lại nổi giận đùng đùng, ông ta mắng Lục Bạch Đào: “Hừ, ranh con, há có thể ăn nói bừa bãi ở nha môn như vậy, còn không mau quay về nhà, chăm sóc tướng công cho tốt đi.”
Triều đại trọng nam khinh nữ này không cho Lục Bạch Đào có cơ hội mở miệng, trong chốc lát, ông ta đã ra lệnh cho bộ khoái đuổi Lục Bạch Đào ra ngoài.
Thế nhưng, A Thần cản ông ta lại: “Đại nhân, tuy rằng thê tử vụng về của ta đã mạo phạm, nhưng lời nàng nói không phải không có ý đúng.”
“Đúng vậy, cây nến của ta có thể chữa bệnh mất ngủ, tập trung suy nghĩ.”
Lục Bạch Đào ăn ngay nói thẳng, dường như nàng cố tình muốn nhắc nhở nam nhân này.
Vị quan không để bụng, ông ta vẫn cho rằng Lục Bạch Đào là kẻ lừa đảo, vậy nên ông ta không nói không rằng, tống cổ hai người ra ngoài.
Thế nhưng, Lục Bạch Đào đã nhanh tay để lại cây nến của nàng.
Trước cửa phủ nha, Lục Bạch Đào tiện tay chỉnh lại vạt áo, nàng tự tin nói: “Chúng ta quay về thôi, tướng công.”
A Thần không thể hiểu nổi, tại sao lần này nha đầu kia có thể bình tĩnh như vậy, không phải muốn ra ngoài rao bán nến ư, vì sao tới được nha môn rồi, khi bị vị quan kia từ chối thì nàng lại muốn từ bỏ.
Hắn biết, Lục Bạch Đào không phải là người như vậy.
A Thần đang do dự thì bị Lục Bạch Đào kéo người đi tới một cửa tiệm phía trước.
Lục Bạch Đào bình thản, thỉnh thoảng nàng lại vuốt ve mấy món trang sức trên người, lát sau, nàng thờ ơ nói: “Ta biết huynh muốn hỏi cái gì?”
A Thần ngây người nhìn Lục Bạch Đào một cách chăm chú, trên người nữ nhân nhỏ bé trước mặt hắn dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện mà hắn không biết, nàng khác hẳn so với những nữ nhân cùng trang lứa.
Lục Bạch Đào nở nụ cười rạng rỡ, nàng nói: “A Thần, huynh có nhớ vẻ bề ngoài của vị quan đó không?”
A Thần gật đầu: “Có, hốc mắt thâm quầng, vẻ mặt phờ phạc.”
Lục Bạch Đào cười tủm tỉm đáp: “Đúng là như vậy, vị quan đó chắc chắn đã bận rộn ngày đêm, có điều, giờ đang vào hạ, tiết trời nóng bức, ông ta khó có thể yên giấc, khí sắc của ông ta đương nhiên sẽ suy giảm, mắt có quầng thâm cũng chẳng có gì lạ.”
Lục Bạch Đào hờ hững nói, A Thần cũng hiểu ra được một chút.
Thế nhưng Lục Bạch Đào lại cố ý nói lấp lửng: “Chờ mấy ngày nữa sẽ biết thôi, việc cần làm bây giờ là đặt cho cửa tiệm một cái tên mới.”
Lục Bạch Đào đã đi khắp các tiệm tạp hóa ở trong kinh thành, nàng cũng âm thầm đặc biệt chú ý tới những cái tên của mấy tiệm tạp hóa đó.
nàng đương nhiên không muốn mãi ở kinh thành mà chẳng có tiếng tăm gì như thế, trong lòng nàng cũng có một kế hoạch lớn.
Hôm nay, cây nến thắp sáng của nàng đã chế tạo xong, Lục Bạch Đào hẳn là có mục đích khác.
“Tên?”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, vốn tưởng rằng Lục Bạch Đào chẳng qua chỉ muốn phá phách chút thôi, không ngờ nàng lại nghiêm túc đến như vậy.
Vương thúc là người đầu tiên trấn an mọi người: “Tiểu thư, kinh thành vốn là nơi đất thiêng sản sinh ra người tài, Lục gia trang ngoại trừ hoa màu thì không có gì khác, xưa kia, lão gia cũng định mở tiệm tạp hóa tại cửa tiệm này, dùng để bán gạo và một số mặt hàng khác.”
“Đúng.”
Ứng Hòa là tên đầy tớ đã theo hầu khá lâu năm, hắn ta nói theo: “Tiểu thư, nếu như cửa tiệm này chỉ kinh doanh mỗi một loại nến này thì cơ bản không thấm được vào đâu, cũng không thể mang lại nhiều lợi nhuận được.”
“Nếu như tiểu thư dự định làm vậy. Không bằng buôn bán thứ khác đi.”
Toàn bộ hoa màu của Lục gia trang đã bị Lục Thịnh Quang phá hủy, hiện giờ ngay cả việc đóng địa tô cũng trở nên khó khăn, huống chi là gom góp cho cửa tiệm.
Thế nhưng, Lục Bạch Đào lại không để bụng, nàng tự tin chắc chắn nói: “Các vị hãy tin tưởng ta, trong vòng một tháng, nếu như không có thành tựu gì, Lục Bạch Đào ta sẽ theo các người trở về, mặc cho tộc trưởng xử trí.”
Đôi mắt u ám của Lục Bạch Đào nhìn chăm chú về phía xa, bộ dáng tràn ngập khí thế khiến cho nàng càng trở nên kiên cường hơn.
Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong sân vườn, A Thần lúng túng chỉ vào Vương thúc, sau đó hắn quay người rời khỏi.
Lục Bạch Đào gian xảo xoay người lại, nữ nhân mới vừa rồi còn đang nghẹn ngào, giờ khóe miệng đang vẽ nên một nụ cười đắc ý, một giây sau, nàng siết chặt nắm đấm, hả hê nói một câu: “YES!”
Màn diễn xuất vừa rồi chắc hẳn sẽ khiến cho A Thần đang muốn rời đi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Lục Bạch Đào, nàng càng ngày càng bái phục kỹ năng diễn xuất của chính mình.
“Lục...”
Vừa đắc ý được một lúc, A Thần quay đầu nhìn lại, hắn kinh ngạc nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở của Lục Bạch Đào.
Lục Bạch Đào miễn cưỡng nở nụ cười, lông mày nàng nhíu lại, vẻ mặt mất tự nhiên: “Sao vậy, tướng công?”
A Thần làm như không thấy, hắn chậm rãi nói: “Tất cả đã tới rồi, ta cần phải làm gì?”
A Thần thầm nghĩ, loại chuyện như hủy đi sự trong sạch của một người, A Thần chắc chắn không làm được, thế nhưng trong lúc vô tình, hắn đã tiếp xúc gần gũi với Lục Bạch Đào quá nhiều lần, chính vì vậy mà hắn quyết định ở lại, chờ tới khi Lục Bạch Đào thật sự tìm được rể hiền cho mình thì khi đó hắn sẽ tự mình rời đi.
Lục Bạch Đào không tỏ ra thảm nhại nữa, nàng nói: “Tới rồi à, ta biết rồi.”
Dứt lời, Lục Bạch Đào cúi đầu bước nhanh qua người A Thần, nàng sợ rằng chỉ cần hơi khựng lại một chút, thì A Thần sẽ nhận ra sự khác thường của mình.
Ngoài cửa, Vương thúc dẫn theo một đám người hầu đang đứng đó, chờ Lục Bạch Đào ra chỉ thị.
Lục Bạch Đào lơ đãng xuất hiện trước mặt mọi người, mà không biết rằng Tiểu Ly đã lanh mồm lanh miệng trấn an bọn họ, khiến bọn họ vui vẻ, cả đám người đều đang đứng yên lặng chờ đợi nàng sai bảo.
“Mấy người các ngươi tới sân sau dọn dẹp lại sương phòng và nhà kho, còn mấy người thì đến sảnh trước thu dọn nhé.”
Lục Bạch Đào xoa cằm, nàng nghĩ bụng trong chốc lát rồi nói: “Còn nữa, ta muốn đặt một cái bục giảng ở đây.”
“Bục giảng?”
Tiểu Ly nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Lục Bạch Đào: “Tiểu thư, cái đó dùng để làm gì?”
“Sau này ngươi sẽ biết.”
Lục Bạch Đào cố ý lấp lửng nói: “Được rồi, mọi người cứ làm theo những gì ta vừa chỉ thị.”
“Ta làm cái gì?”
A Thần nhíu mày đi tới, hỏi Lục Bạch Đào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bạch Đào bèn nháy mắt với A Thần: “Đi theo ta.”
Hiển nhiên Lục Bạch Đào đã có kế hoạch sẵn, nếu đã muốn gia công nến thì phải tạo một chỗ đứng ở kinh thành, phải cho bọn họ biết đến tên tuổi của mình.
Lúc này, Lục Bạch Đào hẳn là muốn dùng việc bán nến ra ngoài để gây dựng danh tiếng.
Chính bởi ý nghĩ đó mà Lục Bạch Đào mới quyết định dẫn theo A Thần tới cửa tiệm.
Đối với việc làm ăn buôn bán, một thường dân như A Thần chẳng khác nào tên tùy tùng, chỉ biết đi theo Lục Bạch Đào, mặc cho nàng đi tới khắp các cửa tiệm bán nến, sau đó đều phải nhanh chóng rời đi.
Nói thế nào đi chăng nữa, chẳng có một cửa tiệm nào dám nhập những cây nến từ người bán vừa không có tên tuổi, vừa gia công ở nơi chẳng có tiếng tăm gì.
Bỗng nhiên, Lục Bạch Đào nhìn chằm chằm vào một tiệm nến nổi danh, nàng vẫn còn muốn đi tới phủ nha, dọc theo đường đi, Lục Bạch Đào im lặng không nói một lời, điều này làm cho A Thần cảm thấy khó hiểu, nha đầu này vẫn còn nhỏ xíu, không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì.
Mãi cho tới khi đến phủ nha, Lục Bạch Đào mới lấy ra cây nến từ trong túi vải.
Vị quan khẽ nheo mắt, nhìn cây nến trước mặt một người, thậm chí ông ta còn khinh bỉ nói: “Thứ vớ vẩn gì đây, đây không phải chỗ để mặc các ngươi chơi đùa, làm trò xằng bậy.”
Đối với bọn họ, những hình tượng rập khuôn đã khiến cho bọn họ ấn định rằng đồ vật dùng để thắp sáng chỉ có thể là đèn dầu hoặc là sáp ong, thứ mà Lục Bạch Đào đề cử, dù cho nàng có khua môi múa mép đến mấy thì ông ta cũng không quan tâm, thậm chí ông ta còn coi Lục Bạch Đào như một kẻ đang kiếm chuyện một cách vô cớ.
“Đại nhân, cây nến này là do chính tay dân nữ làm ra, so với sáp ong chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém, mong đại nhân xem xét lại.”
Lục Bạch Đào thẳng thắn nói.
Song, vị quan kia lại nổi giận đùng đùng, ông ta mắng Lục Bạch Đào: “Hừ, ranh con, há có thể ăn nói bừa bãi ở nha môn như vậy, còn không mau quay về nhà, chăm sóc tướng công cho tốt đi.”
Triều đại trọng nam khinh nữ này không cho Lục Bạch Đào có cơ hội mở miệng, trong chốc lát, ông ta đã ra lệnh cho bộ khoái đuổi Lục Bạch Đào ra ngoài.
Thế nhưng, A Thần cản ông ta lại: “Đại nhân, tuy rằng thê tử vụng về của ta đã mạo phạm, nhưng lời nàng nói không phải không có ý đúng.”
“Đúng vậy, cây nến của ta có thể chữa bệnh mất ngủ, tập trung suy nghĩ.”
Lục Bạch Đào ăn ngay nói thẳng, dường như nàng cố tình muốn nhắc nhở nam nhân này.
Vị quan không để bụng, ông ta vẫn cho rằng Lục Bạch Đào là kẻ lừa đảo, vậy nên ông ta không nói không rằng, tống cổ hai người ra ngoài.
Thế nhưng, Lục Bạch Đào đã nhanh tay để lại cây nến của nàng.
Trước cửa phủ nha, Lục Bạch Đào tiện tay chỉnh lại vạt áo, nàng tự tin nói: “Chúng ta quay về thôi, tướng công.”
A Thần không thể hiểu nổi, tại sao lần này nha đầu kia có thể bình tĩnh như vậy, không phải muốn ra ngoài rao bán nến ư, vì sao tới được nha môn rồi, khi bị vị quan kia từ chối thì nàng lại muốn từ bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn biết, Lục Bạch Đào không phải là người như vậy.
A Thần đang do dự thì bị Lục Bạch Đào kéo người đi tới một cửa tiệm phía trước.
Lục Bạch Đào bình thản, thỉnh thoảng nàng lại vuốt ve mấy món trang sức trên người, lát sau, nàng thờ ơ nói: “Ta biết huynh muốn hỏi cái gì?”
A Thần ngây người nhìn Lục Bạch Đào một cách chăm chú, trên người nữ nhân nhỏ bé trước mặt hắn dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện mà hắn không biết, nàng khác hẳn so với những nữ nhân cùng trang lứa.
Lục Bạch Đào nở nụ cười rạng rỡ, nàng nói: “A Thần, huynh có nhớ vẻ bề ngoài của vị quan đó không?”
A Thần gật đầu: “Có, hốc mắt thâm quầng, vẻ mặt phờ phạc.”
Lục Bạch Đào cười tủm tỉm đáp: “Đúng là như vậy, vị quan đó chắc chắn đã bận rộn ngày đêm, có điều, giờ đang vào hạ, tiết trời nóng bức, ông ta khó có thể yên giấc, khí sắc của ông ta đương nhiên sẽ suy giảm, mắt có quầng thâm cũng chẳng có gì lạ.”
Lục Bạch Đào hờ hững nói, A Thần cũng hiểu ra được một chút.
Thế nhưng Lục Bạch Đào lại cố ý nói lấp lửng: “Chờ mấy ngày nữa sẽ biết thôi, việc cần làm bây giờ là đặt cho cửa tiệm một cái tên mới.”
Lục Bạch Đào đã đi khắp các tiệm tạp hóa ở trong kinh thành, nàng cũng âm thầm đặc biệt chú ý tới những cái tên của mấy tiệm tạp hóa đó.
nàng đương nhiên không muốn mãi ở kinh thành mà chẳng có tiếng tăm gì như thế, trong lòng nàng cũng có một kế hoạch lớn.
Hôm nay, cây nến thắp sáng của nàng đã chế tạo xong, Lục Bạch Đào hẳn là có mục đích khác.
“Tên?”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, vốn tưởng rằng Lục Bạch Đào chẳng qua chỉ muốn phá phách chút thôi, không ngờ nàng lại nghiêm túc đến như vậy.
Vương thúc là người đầu tiên trấn an mọi người: “Tiểu thư, kinh thành vốn là nơi đất thiêng sản sinh ra người tài, Lục gia trang ngoại trừ hoa màu thì không có gì khác, xưa kia, lão gia cũng định mở tiệm tạp hóa tại cửa tiệm này, dùng để bán gạo và một số mặt hàng khác.”
“Đúng.”
Ứng Hòa là tên đầy tớ đã theo hầu khá lâu năm, hắn ta nói theo: “Tiểu thư, nếu như cửa tiệm này chỉ kinh doanh mỗi một loại nến này thì cơ bản không thấm được vào đâu, cũng không thể mang lại nhiều lợi nhuận được.”
“Nếu như tiểu thư dự định làm vậy. Không bằng buôn bán thứ khác đi.”
Toàn bộ hoa màu của Lục gia trang đã bị Lục Thịnh Quang phá hủy, hiện giờ ngay cả việc đóng địa tô cũng trở nên khó khăn, huống chi là gom góp cho cửa tiệm.
Thế nhưng, Lục Bạch Đào lại không để bụng, nàng tự tin chắc chắn nói: “Các vị hãy tin tưởng ta, trong vòng một tháng, nếu như không có thành tựu gì, Lục Bạch Đào ta sẽ theo các người trở về, mặc cho tộc trưởng xử trí.”
Đôi mắt u ám của Lục Bạch Đào nhìn chăm chú về phía xa, bộ dáng tràn ngập khí thế khiến cho nàng càng trở nên kiên cường hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro