Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Vô Cùng Kích Động

Trúc Tiên Tiên

2024-07-15 09:12:40

Rạng sáng hôm sau, bầu trời xanh thẳm quang đãng không có một gợn mây, ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi, trên đường phố, chốc chốc lại có tiếng bán hàng rong truyền tới, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, vang xa tới tận chân trời.

Trong cửa tiệm, từng cơn gió phảng phất cuốn qua mặt đất mang theo một chút bụi bặm, đám mạng nhện vẫn nằm rõ ràng y nguyên ở trong góc.

A Thần nhíu mày, hắn thấy hơi uể oải, cả một đêm bị Lục Bạch Đào quấn lấy, cả người nàng đều bu lấy hắn, khiến cho hắn không tài nào nhúc nhích nổi, cuối cùng dẫn tới tình trạng kiệt sức.

“Không biết nha đầu kia ăn gì mà lớn lên nhỉ?”

A Thần không kìm được đỡ lấy cái thắt lưng ê ẩm của hắn, mở miệng quở trách Lục Bạch Đào: “Này, tỉnh dậy đi, nàng bị điên rồi hả?”

Đôi mắt nàng nhắm nghiền, không có dấu hiệu muốn mở ra, gương mặt nàng phiếm hồng, hắn thích bộ dáng yên tĩnh như này của Lục Bạch Đào, nó sẽ không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Thế nhưng, trong cơn mơ màng, Lục Bạch Đào mấp máy môi, giống như nàng đang nóng lòng thưởng thức một món ăn ngon nào đó, mà trên thực tế, sự thoải mái hiếm hoi này vậy mà khiến cho nàng cảm thấy như mình đang ở trong phòng ngủ của mình, ôm trong lòng mình món đồ chơi mềm mại mà nàng thích.

“Ngươi thật tuyệt.”

Lục Bạch Đào đang chìm đắm trong thế giới màu hường phấn, miệng nàng lẩm bẩm không ngừng, sau đó không kiểm soát được mà ngẩng đầu hôn lên.

Ngay giây phút đó, Lục Bạch Đào tùy tiện xoa xoa cái trán của A Thần: “Gấu bông bị làm sao vậy, lông nhung đáng yêu trên mặt ngươi đâu mất rồi?”

Lục Bạch Đào hoàn toàn đắm chìm trong cuộc sống của thế kỷ 21, dường như nàng đã trở lại khi còn là một bé gái, nàng thích những con gấu bông mềm mại đầy lông, đặc biệt là con gấu bông với kích cỡ to bằng người mà mẹ đã tặng cho nàng.

Thế nhưng, cái đụng chạm vô ý này đã chạm phải giới hạn cuối cùng của A Thần, khiến cho hắn không thể nhịn nổi nữa.

Hắn giật mình đứng phắt dậy, một tiếng động giòn tan vang lên, hông của A Thần đột nhiên nhói lên một cái, còn Lục Bạch Đào cũng bị A Thần hất xuống đất ngay lập tức.

“Ta rớt khỏi giường mất rồi.”

Lục Bạch Đào chẳng biết trời trăng mây đất gì, nàng cho rằng mình vừa lăn từ trên giường xuống, nàng vẫn chưa cảm nhận được điều khác thường, hai tay quờ quạng muốn tiếp tục quay về cái ổ vừa ấm vừa mềm của mình.

Có điều, trong đầu nàng bất chợt thoáng qua một ý nghĩ, ngay khi Lục Bạch Đào còn chưa kịp phản ứng lại, A Thần đã nổi trận lôi đình mắng nàng: “Nàng đúng là một nữ nhân chẳng ra làm sao.”

Lục Bạch Đào cau mày, nàng vô ý thức mấp máy môi: Ôi chao, đột nhiên ta quên mất bản thân đã xuyên không, còn quên sạch cả chuyện tối ngày hôm qua.

Lục Bạch Đào nhắm chặt hai mắt, nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng, vừa rồi nàng đã nhiệt tình chủ động hôn A Thần một cái, đó chính là nụ hôn đầu của nàng.

Trời ơi, đương nhiên là nàng không thể giải thích được tại vì nàng đã ngủ mơ, hơn nữa, đó giờ nàng cũng không thích một nam nhân cổ hủ như hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Thần hờ hững, chốc chốc hắn lại lấy tay chà lên mặt, trong lòng hắn thầm oán trách Lục Bạch Đào.

“Lục cô nương, nàng tỉnh rồi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng A Thần cũng mở miệng nói chuyện, hắn nhất định phải rời khỏi Lục Bạch Đào, không thể để nàng gần gũi thân thiết với hắn thêm nữa.

Đặc biệt, nếu như có ai đó biết bọn họ đã tiếp xúc da thịt, còn có hành động thân mật như vậy, thì cả đời này của hắn đều bị hủy trong tay nữ nhân này, hắn phải làm người ở rể tại Lục gia, mất đi sự tự do.

Lục Bạch Đào giả vờ ngủ say, nàng nhắm nghiền hai mắt, không có ý muốn tỉnh lại.

A Thần lạnh nhạt, hắn liên tục gọi Lục Bạch Đào nhưng không thấy nàng phản ứng lại, vậy mà A Thần ma xui quỷ khiến cho rằng bởi vì khi nãy hắn đã quá lỗ mãng nên đã khiến cho Lục Bạch Đào ngã đến hôn mê bất tỉnh.

Đột nghiên A Thần cảm thấy lo lắng, hắn không kìm được quay người lại muốn kiểm tra xem, thế nhưng ngay trong nháy mắt, A Thần bỗng dưng bị trượt chân, hắn té ngã ngay phía trên không lệch phát nào.

Ngoài cửa tiệm, Vương thúc đúng hẹn đánh xe ngựa tới, ông ấy đang ra lệnh cho mấy đầy tớ lĩnh canh khuân mấy thứ từ trên xe ngựa xuống rồi sắp xếp lại gọn gàng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ly rời khỏi Lục gia trang nên nàng ấy vô cùng hiếu kỳ về kinh thành, đôi mắt nàng ấy liên tục dáo dác nhìn xung quanh, mãi cho tới khi Vương thúc sai Tiểu Ly đi báo cho Lục Bạch Đào một tiếng, nàng ấy mới nhảy xuống từ trên xe ngựa.

“Tiểu thư, cô gia.”

Tiểu Ly thoải mái vô tư đẩy cửa tiệm đi vào, sau đó nàng ấy đi tới sân vườn.

Thế nhưng, trong nháy mắt, giọng nói của Tiểu Ly ngập ngừng: “Nô tỳ không nhìn thấy gì hết, nô tỳ xin cáo lui.”

Lúc đó, A Thần ngã thẳng lên người Lục Bạch Đào, những cái đụng chạm trong vô thức khiến cho A Thần đỏ mặt tía tai.

Phút chốc, bầu không khí trở nên yên tĩnh, hai người trừng mắt nhìn nhau, A Thần không la hét thất thanh, Lục Bạch Đào cũng không còn tâm trí để dạy dỗ A Thần nữa.

Giây phút đó, ánh mắt hai người trở nên mơ màng, họ bị hớp hồn bởi cảnh tượng trước mắt.

Hai người không kìm được mà đắm đuối, cho tới khi Tiểu Ly đột nhiên chạy tới cắt ngang, hai người họ mới hoảng hốt đồng thanh nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Tiểu Ly quay lưng lại về phía hai người, nàng ấy lúng túng đáp lại: “Nô tỳ biết ạ, nô tỳ xin cáo lui.”

Tiểu Ly bất đắc dĩ nhún vai, lẩm bẩm trong miệng: “Tất cả là tại quản gia Vương, nếu không thì ta cũng không làm tiểu thư và cô gia mất hứng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người lại một lần nữa đồng thanh: “Chúng ta không có...”

Thế nhưng, toàn bộ những lời giải thích đều trở nên vô ích, Tiểu Ly chạy một mạch khỏi đó, đương nhiên không cần phải nói, Tiểu Ly đã hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ.

Lục Bạch Đào nằm trên mặt đất cười gượng, còn A Thần bên kia thì vội vàng nghiêng người tách ra khỏi Lục Bạch Đào.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Vẻ mặt A Thần lo lắng, hắn cảm thấy bất an, như thể lúc nãy hắn mới là người bị ức hiếp.

Lục Bạch Đào miễn cưỡng nở nụ cười: “Còn làm thế nào được nữa, ta và huynh là phu thê, chuyện cũng bình thường mà.”

Lục Bạch Đào khoan thai đứng dậy, vốn dĩ hai người cũng không xảy ra chuyện gì, đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm, không hơn.

Thấy A Thần tỏ ra như vậy, Lục Bạch Đào cũng chỉ có thể an ủi tới đó.

“Bình thường?”

A Thần cười khẩy, hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn Lục Bạch Đào, hắn nên sớm hiểu rõ, nha đầu kia khác hẳn với người bình thường, nàng vốn là một nữ nhân không có phép tắc gì hết: “Nàng đùa à, nàng cho rằng loại hành vi này là bình thường ư?”

A Thần cảm thấy vô cùng kích động.

Lục Bạch Đào thờ ơ xoay người, nàng nhìn A Thần một lượt: “Chẳng lẽ ta phải bắt huynh chịu trách nhiệm? Huynh sẽ cam tâm tình nguyện chắc?”

Lục Bạch Đào vừa nói vừa đưa tay lau đi “dòng lệ” trên khóe mắt, nàng ứa nước mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ tủi thân, nàng oán trách hắn: “Tội cho một tiểu thư khuê các như ta, còn chưa đính hôn mà hôm nay đã hai ba lần bị người ta đùa giỡn. Đương nhiên là ta biết, trái tim A Thần không hướng về Lục gia trang, huynh quay lại chẳng qua là muốn phân chia mỗi người một ngả với ta mà thôi.”

Lục Bạch Đào nói thẳng một mạch ý định của A Thần, hắn quá bất mãn với Lục Bạch Đào nên mới gấp gáp muốn đoạn tuyệt với Lục Bạch Đào.

Hôm nay, bị Lục Bạch Đào nói ra hết tâm tư trong lòng, không hiểu sao A Thần lại cảm thấy hơi đau lòng.

A Thần im lặng không nói.

Lục Bạch Đào quay lưng về phía hắn, hai tay nàng không kìm được mà lấy hai tay bưng kín mặt, cơ thể nàng run rẩy, trông vô cùng suy sụp.

Lát sau, nàng cất giọng nói: “Huynh đi đi.”

A Thần nao nao nhìn nàng không chớp mắt, hắn vẫn đứng yên tại đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Số ký tự: 0