Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Ta Chính Là Tiểu Bạch Kiểm Mà Ngươi Nhắc Tới

Trúc Tiên Tiên

2024-07-15 09:12:40

Trong màn đêm yên tĩnh, dưới bóng cây xào xạc, trong đám người đang im lặng bất ngờ truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó tiếng cười trở nên vang dội.

Trịnh Khánh bắt đầu cười khẩy: “Biểu muội, tên tiểu bạch kiểm kia có gì tốt đâu, muội chẳng bằng theo ta, sau này sẽ được cơm no áo ấm, làm thiếu phu nhân Trịnh phủ, đâu cần phải ở chỗ này xuất hiện trước đám đông.”

Cây gậy trong tay Lục Bạch Đào bị Trịnh Khánh thuận tay ném xuống đất, hắn ta dang hai cánh tay về phía Lục Bạch Đào, nguyên một bộ dáng như muốn nói muội tới đây đi, đây mới là bến đỗ an toàn cho Lục Bạch Đào.

Thế nhưng, Lục Bạch Đào lại lảo đảo lùi lại phía sau, nàng có gu thẩm mỹ của riêng mình, trước giờ Trịnh Khánh không phải kiểu nam nhân mà nàng thích: “Biểu ca, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì phải theo chó, giờ Bạch Đào đã là thê tử của A Thần nên ta phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của người làm vợ, nếu như biểu ca vẫn cố tình, Bạch Đào chỉ có thể hô gọi người tới.”

Lục Bạch Đào cố gắng trấn an bản thân, nàng muốn đe dọa Trịnh Khánh.

Ngược lại Trịnh Khánh càng trở nên hả hê: “Biểu muội à, chính biểu ca cũng không biết có chuyện gì xảy ra? Chỉ là một tên đầy tớ mà lòng tự tôn cao như vậy là không có được.”

Trịnh Khánh vừa nhếch môi chế giễu vừa không kiềm chế được mà tới gần Lục Bạch Đào.

Lục Bạch Đào nhíu mày, lần này nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra A Thần tức giận như vậy là do chính nàng đã lỡ lời, đụng chạm tới A Thần, khiến cho hắn đoạn tuyệt rời đi.

Không, không...

Lục Bạch Đào lo lắng, nàng nhìn Trịnh Khánh với ánh mắt hình viên đạn, dù sao nàng cũng là nữ nhân, hai tay không địch lại bốn tay.

“Huynh ấy không phải là đầy tớ, mà là phu quân của Lục Bạch Đào, là cô gia của Lục trạch...”

Lục Bạch Đào sốt ruột nói thẳng.

Mà Trịnh Khánh cũng ngày một ép sát, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, làm sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua.

Đối với hắn ta mà nói, chỉ cần có được Lục Bạch Đào, hắn ta vừa ôm được mỹ nhân, vừa chiếm được toàn bộ tài sản của Lục gia, cớ sao mà hắn ta không làm.

Lục Bạch Đào hoảng hốt, toàn bộ vũ khí trong tay nàng đều bị đoạt đi mất, Trịnh Khánh càng cảm thấy nắm chắc phần thắng.

Màn đêm thăm thẳm như nhuộm mực, từng cơn gió cuốn theo những chiếc lá khô trên mặt đất, trong cửa tiệm, Lục Bạch Đào đang bị Trịnh Khánh dồn vào trong góc phòng.

Nam nhân tà dâm cười bỉ ổi tiến lại gần Lục Bạch Đào.

Lục Bạch Đào cắn chặt môi, trong lòng nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình sẽ thật sự bị Trịnh Khánh vấy bẩn hay sao?

Không, tuyệt đối không thể.

Lục Bạch Đào nhíu mày, nàng dự định sẽ đập đầu vào tường, dù có đi chầu ông bà cũng không thể để cho Trịnh Khánh được toại nguyện.

Thế nhưng, khi Lục Bạch Đào vừa nhúc nhích, Trịnh Khánh đã đoán được ý đồ của nàng, hắn ta duỗi tay quăng Lục Bạch Đào xuống đất: “Muốn chết? Không có cửa đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Bạch Đào ngã uỵch vào bàn đá trong sân vườn, nàng ngay lập tức té xỉu dưới đất, khóe miệng nàng rướm máu.

Trịnh Khánh tấm tắc than thở: “Thương thay cho sắc đẹp trước mắt, đúng là uổng phí của trời mà.”

Dứt lời, Trịnh Khánh tùy tiện cởi y phục trên người, đến gần Lục Bạch Đào.

Thế nhưng, khi hắn ta đang muốn đụng tới Lục Bạch Đào, nàng co ro cuộn mình lại, đột nhiên, một thanh âm phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Song, chỉ trong phút chốc, Trịnh Khánh đã bị đánh cho té lăn ra đất.

“Ngươi là ai? Lại dám cả gan phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Trịnh Khánh căm phẫn, hắn ta nắm chặt hai tay, trong giây phút không chú ý bị đánh ngã ra đất, trong lòng hắn ta cảm thấy hơi lo lắng không yên.

Người tới cười nhạt, hắn tới gần Trịnh Khánh nói: “Biểu ca thật là mau quên, tiểu đệ chính là tiểu bạch kiểm mà biểu ca mới nhắc tới đó.”

A Thần nhếch môi, hắn đột nhiên xoay người, dìu Lục Bạch Đào đang xây xẩm mặt mày dậy.

Lục Bạch Đào cảm thấy yên tâm, hình như nàng thấy A Thần, trong lúc không chú ý va phải hắn, nàng phát hiện đúng là A Thần đang ở phía sau, Trịnh Khánh lăm le nhặt lên cây gậy trên mặt đất, hắn ta nhắm ngay A Thần: “Cẩn thận...”

A Thần bình tĩnh, không chút mảy may, một tay hắn ôm eo Lục Bạch Đào, sau đó xoay người một cái khiến cho Trịnh Khánh vồ hụt.

Làm sao Trịnh Khánh chịu bằng lòng, hắn ta tiếp tục xông tới chỗ A Thần, A Thần nhấc một chân lên, cả Trịnh Khánh và cây gậy kia đều rớt xuống đất.

“Còn không cút cho ta.”

A Thần liếc mắt nhìn Trịnh Khánh không biết trời cao đất rộng, hắn nghiêng đầu đưa mắt nhìn xung quanh: “Hay là muốn ta báo cho quan phủ, kiện các ngươi tội nửa đêm xông vào nhà dân?”

A Thần vừa nói vậy, đám người Trịnh Khánh đương nhiên biết, bản thân bọn chúng làm sai, nếu như thật sự muốn làm lớn chuyện, chọc ghẹo con gái nhà lành, tự ý xông vào nhà dân, thì bọn chúng khó mà thoát tội.

Trịnh Khánh tự biết mình đuối lý, hắn ta chỉ có thể đem theo đám thuộc hạ khệnh khạng rời đi.

Lục Bạch Đào trong lòng mang vẻ mặt sùng bái nhìn A Thần, thủ đoạn thuần thục này thật khiến cho Lục Bạch Đào vô cùng bái phục, nàng không ngờ rằng A Thần lại có bản lĩnh như vậy.

Nàng dùng ánh mắt si mê nhìn A Thần không chớp mắt, thì ra mình và nữ nhân khác giống nhau, đều thích anh hùng cứu mỹ nhân.

Thế nhưng, chỉ chưa đầy ba giây, nam nhân lạnh lùng buông Lục Bạch Đào ra, sau đó xoay người rời đi.

“A Thần, huynh...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Thần hờ hững để lại một câu: “Lục cô nương, trước đó cô nương cứu A Thần, hôm nay A Thần cứu cô nương, giờ ta và nàng huề nhau, không ai nợ ai.”

Sau đó, hắn bèn sải bước đi, để lại Lục Bạch Đào đang khó hiểu đứng đó.

Điều này khiến cho Lục Bạch Đào hốt hoảng, đột nhiên nàng nghĩ tới hình ảnh A Thần thờ ơ bỏ lại một mình nàng trong cửa tiệm, nếu như đám người Trịnh Khánh quay lại, một mình nàng sao có thể đối phó với hắn ta.

Lục Bạch Đào mở miệng ấp úng muốn nói gì đó để níu chân A Thần, nhưng trong nháy mắt, một con sâu đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

“A...”

Lục Bạch Đào hét một tiếng chói tai, thoắt một cái nàng đã đu lên người A Thần: “Có sâu, mau giết chết nó.”

Nữ nhân mặt mày tái mét, giọng nói nghẹn ngào cầu cứu A Thần.

A Thần cũng hiểu rõ, dường như mỗi lần Lục Bạch Đào trở thành keo da chó dính trên người A Thần, nàng sẽ khiến hắn không thể nhúc nhích nổi.

Quá tam ba bận, hắn thậm chí không thèm nhúc nhích mà giết chết con sâu trước mặt.

“Được rồi.”

A Thần nhẹ giọng nói, sau đó hắn cố gắng đẩy Lục Bạch Đào đang bám trên người mình xuống dưới.

Thế nhưng, chỉ có một mình A Thần muốn vậy, nữ nhân khóc như mưa, chỉ tay vào trong góc: “Vẫn còn, Bạch Đào sợ.”

Lục Bạch Đào bám người, còn mở miệng làm nũng, đương nhiên khiến cho A Thần không cố chấp nữa, hắn bèn mặc cho Lục Bạch Đào dựa vào lòng mình.

Dưới bóng đêm êm ả, Lục Bạch Đào đang tựa đầu vào lồng ngực A Thần, thỉnh thoảng nàng còn hé mắt dò xét khung cảnh xung quanh, mãi không rời khỏi vòng tay A Thần.

Mà A Thần cũng tìm một chỗ chậm rãi ngồi xuống, hắn cũng không đề cập tới chuyện rời đi. Trong cửa tiệm, một đôi nam nữ đang kề sát bên nhau.

Ngoài cửa, Trịnh Khánh lấy tay ôm một bên mặt sưng vù, vết thương còn đang ứ máu: “A Thần kia có lai lịch thế nào mà lại có bản lĩnh đến vậy.”

Hôm nay, hắn ta đã tự mình lĩnh giáo võ công của A Thần, Trịnh Khánh đã hoàn toàn tin rằng thuộc hạ của hắn ta nói không ngoa, hắn ta cũng hiểu A Thần này không phải người lương thiện gì.

Chỉ có điều, tại sao một tên đầy tớ như hắn lại có võ công như vậy, tại sao hắn có thể quay lại cửa tiệm, phá hỏng chuyện tốt của hắn ta?

E là hắn không biết, ngay khi A Thần đang do dự không biết có nên thể hiện võ công của mình hay không, hắn lại thấp thoáng nghe đâu đó có người theo sau báo cáo lại tình hình cho Trịnh Khánh: “Thiếu gia, tiểu tử kia vừa bị Lục tiểu thư trách mắng, hôm nay, bên trong cửa tiệm chỉ có một mình Lục tiểu thư.”

A Thần cảnh giác, nhìn về phía Trịnh Khánh, hắn âm thầm lo lắng cho an nguy của Lục Bạch Đào.

Cũng chính vì vậy mà hắn đã bám theo Trịnh Khánh về tới cửa tiệm, vốn hắn chỉ tính quan sát xem sao, sau đó bởi vì Lục Bạch Đào nên hắn đã ra tay cứu giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Số ký tự: 0