Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Bị Chọc Ghẹo

Trúc Tiên Tiên

2024-07-15 09:12:40

Màn đêm tĩnh lặng, trong một khu rừng hoang vắng, có một đống lửa đang cháy bập bùng, A Thần tựa lưng vào một gốc cây to, hắn nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi.

Vừa mới bị Lục Bạch Đào đụng đến tôn nghiêm nên hắn không muốn tiếp tục ở lại bên cạnh nàng nữa, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi ghét bỏ Lục Bạch Đào.

“Nha đầu thối này, nếu như không phải niệm tình nàng có ơn với hắn, A Thần hắn sao lại chịu ức hiếp nhiều như vậy.”

A Thần thở dài, trong lòng hắn cũng cảm thấy phiền muộn.

Có điều, nếu phải rời khỏi Lục Bạch Đào, hắn định sẽ tìm hiểu về thân phận của mình, hẳn cũng là một ý kiến không tồi.

Ngay sau đó, A Thần quyết định không trở về bên cạnh Lục Bạch Đào nữa.

Ở phía bên này, Lục Bạch Đào đang thất tha thất thiểu đi tới cửa tiệm, đối với việc A Thần rời đi, nàng cũng không có biện pháp nào, hắn chẳng qua chỉ là một người qua đường không quan trọng mà thôi.

Vừa bước chân vào cửa tiệm, không thể không nói Lục Minh Đức là một người có mắt nhìn, đây là một đình viện có hai lối vào và hai lối ra, tương tự như tứ hợp viện ở Bắc Kinh, là một căn nhà có hai tầng lầu được xây khum lại thành vòng cung, dãy phía trước mở cửa tiệm, dãy phía sau làm sương phòng cho người ở quả là phù hợp.

Có điều, Lục Minh Đức vừa mới nhượng lại cửa tiệm thì người lại xảy ra chuyện, chính vì thế mà cửa tiệm này cũng đành bỏ hoang, xung quanh chăng đầy mạng nhện và bụi bặm.

Lục Bạch Đào cau mày, nàng bất chấp đi vào, không khí bên trong càng bụi bặm hơn khiến cho Lục Bạch Đào ho khan liên tục.

Đột nhiên, trong lúc Lục Bạch Đào không để ý, có một cái bóng xẹt qua trước mặt Lục Bạch Đào khiến nàng kinh hãi hét to: “A...”

Đoán không lầm thì Lục Bạch Đào đã thấy được khắc tinh của nàng, mấy con sâu đầy lông, côn trùng cánh cứng, còn có cả mấy con bọ đang vỗ cánh tứ tung.

“Cứu ta với...”

Lục Bạch Đào hoảng sợ, nàng lấy hai tay ôm đầu, không dám nhúc nhích.

Thế nhưng, chẳng có ai chú ý tới cửa tiệm này cả, nếu có cũng chỉ nghĩ rằng có thể có tên ăn mày hoặc người nào đó đi ngang qua, làm vài việc không liên quan mà thôi.

Một lúc sau, Lục Bạch Đào cũng hiểu tiếng kêu cứu của mình là vô ích nên nàng không la hét nữa mà dứt khoát nghiến môi: “Chết thì chết, chẳng qua chỉ là vài con bò sát, ta không tin, không có A Thần, ta không thể tự mình đối phó được.”

Dứt lời, Lục Bạch Đào cảm thấy có khí thế hơn ngay lập tức, nàng từ từ buông tay, Lục Bạch Đào còn chưa hoàn hồn liếc mắt nhìn xung quanh, nàng rón rén bước qua tiền sảnh đi vào trong sân.

“Không biết mấy người Tiểu Ly khi nào mới tới.”

Trước đó, bọn họ chia người làm hai nẻo, Vương thúc dẫn theo mấy người nông dân đáng tin ở Lục gia trang, còn mang theo nến chất đầy mấy xe ngựa, đoàn bọn họ đã đi trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều, giờ phút này A Thần đã bỏ đi một cách vô lý, chính vì vậy nàng chỉ còn có một mình, sao có thể không cảm thấy lẻ loi cho được.

Lục Bạch Đào thở dài, nàng nhìn đống lộn xộn trước mặt: “Ta không tin, đường đường là một thiếu nữ tài ba, việc này sao có thể làm khó được ta.”

Lục Bạch Đào lập tức xắn tay áo lên, chuẩn bị ra sức dọn dẹp.

Không biết từ lúc nào, trời đã về khuya, khi những vì tinh tú long lanh thấp thoáng trên bầu trời, Lục Bách Đào vẫn đang tất bật.

Ngoài cửa, một tiếng động rất nhỏ gõ thẳng vào màn đêm yên tĩnh, vậy mà Lục Bạch Đào vẫn hồn nhiên không phát giác, mãi cho tới khi cảm nhận được ánh nhìn nóng rực ở phía sau khiến Lục Bạch Đào cảm thấy không thoải mái, nàng mới nhận ra và xoay người.

“Là các ngươi?”

Lục Bạch Đào dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người trước mặt, một tên tay sai nịnh nọt bưng chiếc ghế từ bên cạnh, lấy tay áo chùi bụi, nam nhân ngồi lên, hắn ta cười một cách dâm đãng.

Biểu tình thèm đòn này khiến Lục Bạch Đào chỉ muốn đánh cho một gậy, thế nhưng nàng vẫn theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Nam nhân trước mặt không ai khác, chính là kẻ mà Lục Thịnh Quang trăm phương ngàn kế muốn mai mối cho nàng, Trịnh Khánh, dù sao đi nữa hắn ta cũng coi như có họ hàng thân thích với ông ta.

Lục Bạch Đào thở dài: “Ta còn tưởng là ai, nửa đêm nửa hôm, biểu ca không thưởng thức cơm no rượu say trong phủ, còn tới đây để làm gì?”

Trịnh Khánh không phải là người ở kinh thành, vậy mà hắn ta cũng bất ngờ chạy tới trước mặt nàng, nhìn toàn bộ sự việc, hẳn là có sự nhúng tay của Trịnh Khánh.

“Ở đây không có lúa mì cho biểu ca phá đâu.”

Lục Bạch Đào chậm rãi nói.

Vẻ mặt Trịnh Khánh nịnh nọt, nở nụ cười đáng khinh, hắn ta dùng ánh mắt hèn hạ nhìn Lục Bạch Đào từ trên xuống dưới khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Ai cũng nói biểu muội thông minh, không ngờ muội lại lợi hại tới vậy.”

Trịnh Khánh không ngờ tới Lục Bạch Đào vậy mà có thể đoán được hành vi của mình, hắn ta ngay lập tức chống chế nói: “Thật đáng tiếc, biểu muội đoán sai rồi, tất cả đều là chủ ý của tộc trưởng.”

Trịnh Khánh nheo mắt rồi lại mở ra, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo khiến cho Lục Bạch Đào miễn cưỡng nhếch môi, ai thèm biết Trịnh Khánh có âm mưu gì, nếu hắn ta không có bản lĩnh luồn cúi thì cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió như ngày hôm nay được.

Lục Bạch Đào mỉm cười, lần này nàng không thể công khai đắc tội Trịnh Khánh, đối mặt với một... Kẻ mưu mô xảo quyệt như này, nàng chỉ có một thân một mình, làm sao có thể là đối thủ của Trịnh Khánh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ vậy, Lục Bạch Đào từ tốn nói: “Đương nhiên là ta biết, biểu ca sẽ không làm như vậy.”

“Đúng là chỉ có biểu muội hiểu ta.”

Trịnh Khánh hèn hạ, đôi mắt tục tằng của hắn ta híp lại, từ nãy đến giờ chúng vẫn không rời khỏi người Lục Bạch Đào.

Hắn ta cũng thuận miệng oán trách Lục Thịnh Quang: “Tộc trưởng thật là quá đáng, đúng là một tên quái gở, đáng thương cho biểu muội xinh đẹp vậy mà vẫn phải ra mặt.”

Dứt lời, Trịnh Khánh bèn đứng dậy tiến về phía Lục Bạch Đào.

Lục Bạch Đào không ngăn cản, tuy vậy, nàng lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên lầu, ám chỉ rằng A Thần đang ở trên đó, nàng nói thầm với hắn ta: “Biểu ca, trời cũng đã tối rồi, cửa tiệm còn chưa dọn dẹp xong, Bạch Đào không thể rời khỏi đây được.”

“Ai, biểu muội nỡ lòng nào từ chối khách phương xa như thế.”

Trịnh Khánh nhếch miệng cười, hắn ta đứng dậy lại gần Lục Bạch Đào: “Nghe nói gần đây biểu muội mới tìm được một tên đầy tớ, lại còn yêu thương hắn da diết, ta và muội là biểu huynh biểu muội, so với người ngoài thì chúng ta càng thân thiết hơn, đôi ta kết thành lương duyên chẳng phải là một chuyện tốt đẹp hay sao?”

Lục Bạch Đào thuận tay nhặt một cây gậy từ dưới đất lên, cô chỉ về phía Trịnh Khánh, gấp gáp nói: “Tướng công ở đây, biểu ca nên biết chừng mực.”

Thế nhưng lời nói của Lục Bạch Đào... Không thể ngăn cản bước chân của Trịnh Khánh, ngược lại còn làm cho hắn ta ngày càng tới gần nàng hơn.

Lục Bạch Đào ngay lập tức vung cây gậy lên không trung, dồn sức đánh vào đầu Trịnh Khánh.

“Nha đầu thối này.”

Trịnh Khánh giận tím mặt, hắn ta quắc mắt nhìn Lục Bạch Đào, đúng là nha đầu thối lấy trứng chọi đá, ấy vậy mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Trịnh Khánh phẫn nộ, một giây sau hắn ta lại tươi cười: “Không sao. Ngày biểu muội đại hôn, biểu ca không có duyên nhìn thấy muội phu, hôm nay ta tới mà hắn cũng đóng cửa không gặp là có ý gì?”

Trịnh Khánh vội khua tay ngăn cản đòn đánh, hắn ta cũng nghe phong thanh được tin nha đầu kia vậy mà dẫn theo A Thần một mình rời khỏi Lục gia trang.

Cô nam quả nữ, khó tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hắn ta cũng không thể để A Thần chiếm của hời được.

May sao hắn ta vừa bắt được tin A Thần không biết điều, hắn không thèm quan tâm tới Lục Bạch Đào, tự mình rời đi, hắn ta chắc chắn một điều rằng trong cửa tiệm bây giờ chỉ còn lại một mình Lục Bạch Đào.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều như muốn ủng hộ Trịnh Khánh, làm sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Cứ như vậy cho đến hiện tại, hắn ta đã tới trước mặt Lục Bạch Đào, mặc cho Lục Bạch Đào giả bộ rằng A Thần vẫn đang ở trong cửa tiệm.

Lục Bạch Đào ngay tức khắc cảm thấy hoảng hốt, nàng vội vàng nói: “A Thần chẳng qua chỉ là một người ở rể, huynh ấy không phải đầy tớ, sao có thể xuất hiện trước mặt người làm chủ được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Số ký tự: 0