Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Ta Không Phải Kỹ Nữ Của Vạn Hoa Lâu

Trúc Tiên Tiên

2024-07-15 09:12:40

Ánh đèn rực rỡ, người người qua lại tấp nập, sau khi từ biệt Lục Vương Thị, Lục Bạch Đào dẫn theo A Thần rời khỏi Lục gia trang.

Hôm nay mẫu nến thử nghiệm đã được gia công xong, mục đích lần này của nàng là mang theo mẫu thử này tới kinh thành.

Ở trong mắt bọn họ, dường như việc sống an phận một chỗ ở Lục gia trang, một lòng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của ông cha, quy tắc của kinh thành, tôn sùng đám nha môn của quan phủ là sự lựa chọn tốt nhất.

Bởi vậy, nếu muốn những cây nến này có thị trường tiêu thụ thì chắc chắn bọn họ phải tới nơi kinh thành phồn hoa.

Họ cưỡi ngựa liên tục cả một buổi sáng, mặc dù nguyên chủ là tiểu thư khuê các, suốt ngày ru rú ở trong nhà chẳng giao du với ai, nhưng cha nàng lại không phải kẻ tầm thường, mặc dù kỹ năng cưỡi ngựa không tốt lắm nhưng cũng có thể miễn cưỡng ngồi trên lưng ngựa.

Hiện giờ, có thêm A Thần ngồi sau bảo hộ, nàng cũng không có gì phải lo lắng cả.

Có điều, A Thần cũng đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lục Bạch Đào khẽ cười lộ ra má lúm đồng tiền, nàng cố ý tựa vào người A Thần nhưng hắn lại nghiêm túc nói: “Lục cô nương xin hãy thận trọng.”

A Thần vừa nói vừa nhích người ra chỗ khác.

Lục Bạch Đào làm như không thấy, nàng vẫn làm theo ý mình.

Cứ như vậy, khoảng chừng sau giờ Ngọ, hai người bọn họ đã tới được kinh thành, Lục Bạch Đào cùng A Thần thong thả dạo chơi trên con đường lớn vô cùng náo nhiệt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, đây không phải là phim trường mà thật sự là đường phố ở thời cổ đại.

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi cả một vùng, phủ lên những bức tường màu đỏ và mái ngói xanh biếc, những lá cờ treo trên mái hiên của từng nhà theo gió bay phất phới, lúc ẩn lúc hiện.

Chốc chốc lại có tiếng xe ngựa lọc cọc chạy vòng quanh qua những tốp người nườm nượp, ai cũng mang vẻ mặt điềm tĩnh tươi cười.

“Hồ lô ngào đường đây...”

Những người bán hàng rong liên tục rao bán không ngừng, trên đường phố nhộn nhịp tràn ngập những tiếng rao hồ lô ngào đường, xuyên qua đám người, lọt vào tai Lục Bạch Đào.

Lục Bạch Đào nhìn chằm chằm người bán hàng rong, nàng theo thói quen huých nhẹ khuỷu tay vào lưng A Thần: “A Thần, ta muốn ăn hồ lô ngào đường.”

Thế nhưng A Thần cũng không thể dứt mắt ra khỏi cảnh tượng phồn hoa trước mắt, dường như khung cảnh này rất quen thuộc nhưng làm thế nào hắn cũng không nhớ nổi, cuối cùng thì trước kia đã xảy ra chuyện gì.

Có điều, ở sâu trong ký ức của A Thần, hắn chắc chắn rằng bản thân đã từng tới kinh thành rồi, có thể sẽ có ai đó ở kinh thành nhận ra thân phận của hắn.

“Huynh đang suy nghĩ gì vậy?”

Lục Bạch Đào có vẻ không vui, ngoái đầu lại nhìn, nàng bĩu môi lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là sợ ai nhìn thấy?”

A Thần bất đắc dĩ gượng cười, hắn xoay người nhảy xuống ngựa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vị công tử kia thật là điển trai, diện mạo vô song, nếu như có thể được hầu hạ ở bên chính là phúc khí của ta.”

“Thật là tuấn tú...”

Những ánh mắt mê muội đuổi theo sau lưng A Thần, giống như mấy fan bất chấp theo đuổi idol của mình ở thế kỉ 21 vậy.

Có điều, A Thần này dù sao cũng đang ở rể nhà mình, nàng không đồng ý với việc A Thần gieo rắc tình cảm khắp nơi bỏ nàng lẻ loi một mình.

Tất nhiên, Lục Bạch Đào nàng đường đường là một nữ tử đi theo chủ nghĩa xã hội khoa học tích cực, sao nàng có thể đồng ý với việc A Thần tam thê tứ thiếp được.

“Hừ.”

Lục Bạch Đào khẽ hắng giọng, nàng dừng lại một lát rồi duỗi cánh tay mảnh mai ra, nói: “Tướng công, Bạch Đào sợ.”

Người xưa đã nói, trẻ nhỏ yếu đuối phải được nuông chiều, Lục Bạch Đào vừa giả bộ kêu một tiếng vừa điềm đạm, vừa nhỏ nhẹ, vừa đáng yêu, mặc dù A Thần hơi nghi ngờ nhưng để tránh né ong bướm lại gần, hắn cũng bằng lòng hầu hạ nàng.

Không lâu sau, mấy nữ nhân xung quanh tản đi không ít, nhưng vẫn có vài người tới gần, thỉnh thoảng buông lời trêu chọc.

Lục Bạch Đào bèn dứt khoát nhảy xuống từ trên lưng ngựa, sau đó tiến đến dựa sát vào người A Thần: “Tướng công, ta cảm thấy hơi khó chịu.”

Nàng ngước mắt lên nhìn, tiệm sắp đóng cửa đến nơi rồi mà nam nhân này vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng tại cái đám nữ nhân này thật là phiền phức.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là lúc tới cửa tiệm thì trời đã tối rồi.

Nàng liếc mắt khinh bỉ nhìn xung quanh... Lẽ nào đám nữ nhân này chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ bất phàm như A Thần hay sao?

Lục Bạch Đào thầm nghĩ, xem ra, nếu như nàng không tuyên bố chủ quyền thì chắc bọn họ sẽ không rời đi.

Nghĩ vậy, Lục Bạch Đào bèn che chở A Thần phía sau, nàng cất giọng nói: “Các vị, người này đang ở rể tại Lục phủ, nếu như mang ra số ngân lượng phù hợp thì người sẽ tặng lại cho các vị.”

A Thần vẫn đang được Lục Bạch Đào che chở phía sau nhưng tâm trạng hắn không vui, chẳng lẽ nha đầu thối này coi hắn là một món hàng, nói là đi bán nến, chẳng bằng nói là bắt hắn phải hy sinh nhan sắc.

A Thần nắm chặt ống tay áo của Lục Bạch Đào, khóe mắt hắn bắn ra tia lửa giận.

Lục Bạch Đào thong thả vỗ tay A Thần: “Tướng công, huynh cứ yên tâm... Trong số những vị tiểu thư ở đây, ai trả giá cao nhất sẽ là người thắng cuộc.”

Dứt lời, Lục Bạch Đào kéo tay A Thần đi tới, hành động đột này của nàng không những khiến cho A Thần ngạc nhiên mà còn làm cho hết thảy nam nữ quanh đó đều kinh ngạc không thôi.

Dường như nam nhân da trắng với dung mạo xinh đẹp trước mắt này chẳng khác nào hoa khôi ở Vạn Hoa Lâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có điều... Đám nữ nhân ở đó vẫn nóng lòng muốn thử, đối với các nàng mà nói, nếu có A Thần trong phủ, cho dù là ở rể thì cũng không để các nàng phải lo chuyện cơm áo.

“Con số đầu tiên là một ngàn lượng.”

Lục Bạch Đào khẽ cười, mặc dù chính nàng nửa đường cứu được A Thần nhưng giữ hắn ở bên cạnh còn có tác dụng, nàng làm sao có thể để bọn họ dễ dàng có được hắn.

Hơn nữa, A Thần ở bên cạnh tốt xấu gì cũng coi như một tấm bài sống, Lục Bách Đào sao có thể bằng lòng thả hắn đi, còn phải tìm người thông báo.

“Một ngàn lượng...”

Ai nấy đều nhíu mày, các nàng nhìn A Thần, hắn chỉ cần cau mày một cái cũng có thể khiến người ta say đắm.

Có điều, nữ nhân ở triều đại này làm gì có nhiều ngân lượng như thế, các nàng cũng chỉ dám nhìn A Thần thêm một lát rồi rối rít rời đi.

Thấy vậy, Lục Bạch Đào tùy ý vỗ tay, nàng đưa tay nhỏ quẹt mũi: “Đòi đấu với ta, các ngươi còn non lắm.”

A Thần tức giận, hắn ngơ ngác nhìn kẻ lừa đảo Lục Bạch Đào, trong đôi mắt hắn tràn đầy lửa giận, nếu như không phải bị Lục Bạch Đào âm mưu hãm hại, sao hắn có thể lưu lạc tới nông nỗi phải đi ở rể.

Lục Bạch Đào không quay đầu lại, nàng vươn tay về phía A Thần: “Huynh nói chúng ta không phải...”

Lục Bạch Đào còn chưa nói xong, A Thần đã thở hổn hển cắm đầu bước lên phía trước.

“Huynh làm sao vậy?”

Lục Bạch Đào không thể hiểu nổi.

Lúc này, A Thần đang bước nhanh tới cửa tiệm, hắn tự nhiên muốn tuân thủ nghiêm ngặt khế ước của bọn họ, rồi cũng sẽ có một ngày hắn nhớ lại thân phận của mình, đến lúc đó, hắn sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần ân tình của Lục Bạch Đào.

“Huynh thật là, ta giúp huynh giải vây, vậy mà huynh lại xem ta là người lòng dạ độc ác...”

“Ta xem ý tốt của nàng là lòng dạ độc ác?”

A Thần tức giận chỉ tay về phía đám người đang ngày một đi xa, có thể thấy rõ ràng, A Thần hắn không phải là một món hàng, cũng không muốn Lục Bạch Đào khinh thường hắn như vậy, hắn có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

“Lục cô nương, Lục tiểu thư, A Thần đúng là một người ở rể, thế nhưng ta ở rể có ký khế ước, ta và nàng đôi bên bình đẳng, không hơn. Ta nói cho nàng biết, ta không phải là kỹ nữ của Vạn Hoa Lâu, cũng không phải là một món hàng, chuyện đi hay ở, sống hay chết của ta không phải do nàng quyết định.”

A Thần giận tím mặt thở hổn hển, hắn xoay người hòa mình vào trong đám người, hắn đã hoàn toàn bị Lục Bạch Đào chọc giận.

Chỉ còn lại Lục Bạch Đào ở lại, nàng lặng lẽ đứng ngay tại chỗ, nàng vô thức mấp máy môi: “Ta chỉ là muốn giải vây cho huynh mà thôi.”

Lục Bạch Đào cắn chặt môi, nàng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chủng Điền Lương Duyên, Thủ Phú Hầu Phu Nhân

Số ký tự: 0