Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Muốn Gặp Tôi Sao?

Huỳnh Thiên Kỳ

2024-07-12 15:40:44

“ Vậy tôi gọi xe, tôi xin phép ra về. ”

Dứt câu, Trầm Cửu Ly gấp gáp bước đi, ghé ngang chiếc ghế lấy túi xách rồi vội vàng như ma đuổi.

Ở nhà riêng của đàn ông vào buổi tối rất nguy hiểm nha!

Đặc biệt là người nguy hiểm như Đinh Tẫn Dực!

Rõ ràng anh ta không muốn cô về, chứ xe thì có tận ba, bốn chiếc.

Trầm Cửu Ly cô phải chạy lẹ thôi!

Thế nhưng, dù nhanh đến đâu cũng không bằng Đinh Tẫn Dực, Trầm Cửu Ly vừa đến tủ để giày thì cánh tay thon thả đã bị anh túm lại.

“ Chờ một lát, để tôi lên phòng lấy áo khoác trả cho cô. ”

Cô cố gắng bình tĩnh, lên tiếng:

“ Hay là để ngày mai đi. ”

Đột nhiên có giọng cười trầm ồn vang lên, nói:

“ Ngày mai cô muốn gặp tôi nữa sao? ”

Trầm Cửu Ly vừa sững sờ vừa xấu hổ, vốn dĩ không nghĩ đến chuyện đó, chỉ muốn nhanh chóng đi về nhà.

“ Vậy anh lên lấy đi, tôi chờ! ”

Thực sự Đinh Tẫn Dực không muốn trêu ghẹo nhưng cô tự mình chuốc lấy, anh khom người tới trước để hai khuôn mặt gần kề, tà tứ hỏi lại:

“ Muốn gặp tôi sao? ”

Bờ môi đỏ mọng của Trầm Cửu Ly run rẩy, lúc lúng túng nên đôi mắt cứ chớp, câu từ thốt ra cũng lắp bắp chẳng rõ:

“ Tôi… tôi không muốn! ”

“ Không muốn gì? ”

“ Tôi không có muốn gặp anh, anh mau lên lấy áo khoác trả lại cho tôi, tôi còn phải về sớm nghỉ ngơi ngày mai đi làm. ”

Đinh Tẫn Dực lại cười, gật đầu như đồng ý, xoay lưng bước đi vào thẳng thang máy lên phòng ngủ của anh.

Tranh thủ lúc này, Trầm Cửu Ly mở tủ lấy giày cao gót mang vào đôi chân, để lại ngay ngắn đôi dép bông mềm mại cho Đinh Mạn Nhu, sau đó đứng chờ anh xuống.

Năm phút sau, thang máy mở ra, Đinh Tẫn Dực cao ngạo bước đến gần cô, trên tay đang cầm một chiếc áo khoác và chìa khóa xe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trầm Cửu Ly cầm lấy áo khoác, chân mày đột nhiên chau nhẹ và khuôn mặt trở nên ngờ nguệch, bàn tay vạch tới vạch lui kiểm tra và cũng như để khơi gợi ký ức đêm đó.

Không thể nhầm được, áo này không phải của cô.

Thậm chí còn cả nhãn mác nữa chứ.

Cô nhớ hình như mình đã mặc qua một lần, và cũng đâu dư tiền đến mức mua sắm đồ hiệu đắt đỏ.

“ Hình như anh lấy nhầm áo khoác. ”

“ Áo khoác của cô, tôi đã lỡ tay làm bẩn, bồi thường cho cô đấy! ”

Bồi thường thế này có phải Đinh Tẫn Dực anh rất lỗ không?

“ Bẩn rồi thì thôi đi, áo khoác của tôi cũng không đáng bao nhiêu đâu. ”

Trầm Cửu Ly dúi chiếc áo khoác vào tay của Đinh Tẫn Dực trả lại, thực sự không thể nhận khi mối quan hệ của cô và anh vẫn chưa được rõ ràng.

“ Cô không nhận, tôi cũng chẳng thể mặc, vậy thì làm sao? ”

“ Tôi và Mạn Nhu cùng size, anh cứ đưa cho em ấy! ”

Lý do Đinh Tẫn Dực không cắt mác chính là sợ Trầm Cửu Ly nghĩ rằng áo khoác của Đinh Mạn Nhu đã từng mặc, chứ chẳng có ý khoe khoang, thể hiện, hay là điều gì cả.

Lúc này, anh giật đứt nhãn mác, bước tới khoác lên vai cho cô, lên tiếng:

“ Ra ngoài lạnh lắm, mặc vào đi. ”

Khoảng cách giữa cả hai đang thực sự rất gần, mùi hương cơ thể nam tính hòa lẫn cùng nước hoa khiến trái tim của Trầm Cửu Ly loạn nhịp thình thịch, tầm mắt còn đang hướng vào yếu hầu của Đinh Tẫn Dực.

Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!

Trầm Cửu Ly nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lên anh gượng gạo cất lời:

“ Tôi… tôi chuyển khoản trả tiền cho anh nha? ”

“ Tôi không nhận tiền, nhưng nếu cô có lòng đến thế, thì cuối tuần sang nấu cơm cho tôi ăn đi. ”

“ Anh không sợ bị đau bụng à? ”

Đinh Tẫn Dực cho tay vào túi, nhướn mày, dửng dưng trả lời:

“ Chủ tịch nghỉ một bữa để vào viện truyền nước cũng không ai dám nói gì. ”

“ Ba tôi là đầu bếp đó, anh đừng có khinh thường tôi được không? ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đinh Tẫn Dực cười nhẹ, dáng vẻ nổi giận của Trầm Cửu Ly thực sự rất dễ thương và trẻ con, nên đừng hỏi tại sao anh thích trêu chọc cô đến thế.

“ Tôi đưa cô về. ”

“ Không cần, tôi tự bắt xe! ”

Trầm Cửu Ly nâng giọng, hậm hực mặc chiếc áo khoác vào người, ngoe nguẩy xoay người bước đi.

Thế nhưng, đằng sau phát ra giọng nói:

“ Cô không ra khỏi nơi đây được đâu, khi tôi chưa đồng ý. ”

Trầm Cửu Ly khựng hẳn bước chân khi chợt nhớ ra, đưa mắt đảo mấy vòng khắp căn nhà, đặc biệt là cách cửa.

Sau đó, khuôn miệng nhỏ nhắn của cô căng ra như đang cười, xoay lại nhìn Đinh Tẫn Dực, nhỏ nhẹ lên tiếng:

“ Phiền anh mở cửa và cổng giúp tôi! ”

Đinh Tẫn Dực như không nghe thấy, thong thả bước tới sofa ngồi xuống, cầm chiếc iPad lên xem tin tức.

Trầm Cửu Ly khóc thét trong lòng, hối hận vô cùng, sau đó chậm rãi bước tới sofa giả vờ hắng giọng, nói:

“ Chủ tịch Đinh, tôi không đùa với anh đâu! ”

“ Tôi cũng đâu đùa với cô. ”

“ Con người của tôi cực kỳ nóng tính, do anh trêu tôi trước, là anh sai trước! ”

Đinh Tẫn Dực vắt chéo đôi chân, im lặng dựa lưng về sau thành ghế, ngón tay chạm vuốt vào màn hình.

“ Wow, công nhận anh có gu thẩm mỹ ghê, áo khoác thực sự rất đẹp, cảm ơn nhiều nha~”

“ … ”

Nụ cười giả trân của Trầm Cửu Ly càng thêm cứng ngắc, sau đó chậm chạp ngồi xuống sofa, nhưng cách xa Đinh Tẫn Dực một đoạn.

“ Tôi nói cho anh biết, mọi người mà dị nghị và đàm tiếu không tốt về tôi, khiến tôi không tìm được bạn trai, là anh phải chịu trách nhiệm đó! ”

Đinh Tẫn Dực đột nhiên nhếch môi, ánh mắt và ngón tay dừng hẳn, ngẩng sang nhìn cô hỏi rõ:

“ Chịu trách nhiệm thế nào? ”

Trầm Cửu Ly lần nữa hắng giọng, lãng tránh ánh mắt đang tò mò kia, trả lời:

“ Ít nhất thì anh cũng phải giới thiệu vài người cho tôi tìm hiểu! ”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Số ký tự: 0