Chương 10 - Tạ Thanh Tiêu Bảo Cha Mẹ Đi Cầu Hôn
Sự Thật Về Hôn...
2024-08-11 00:00:28
Sau khi mơ thấy kiếp trước, Lâm Tương Nghi dùng thời gian hai ngày, bình phục cảm xúc, sắp xếp lại tình cảnh trước mắt của cô.
Cô ngủ với Tạ Thanh Tiêu, dựa theo tình tiết tiểu thuyết, đêm hôm đó cô đã mang thai.
Lúc mới vừa tỉnh lại, cô có nghĩ tới dùng thuốc tránh thai, nhưng thứ nhất thuốc tránh thai có tác dụng phụ cực lớn, kiếp trước cô đã từng thấy một tin tức, nói vào lúc này có không ít người bởi vì dùng thuốc tránh thai dẫn tắc máu đông bỏ mình.
Thứ hai, hiện tại là một niên đại đặc thù, cô chưa kết hôn đã mang thai, không có giấy chứng nhận kết hôn hoặc là người nhà chồng đi cùng, bệnh viện không có khả năng kê đơn thuốc hoặc là làm phẫu thuật cho cô.
Ba là, ở trong tiểu thuyết cô bởi vì sinh non, thân thể trở nên cực kỳ suy yếu...
Cho nên sau khi cân nhắc, Lâm Tương Nghi vẫn quyết định giữ lại đứa bé này.
Khi Lâm Tương Nghi lâm vào trầm tư, sắc mặt Tạ Thanh Tiêu cũng rất cổ quái.
Anh đối với Lâm Tương Nghi là vừa yêu vừa hận!
Anh đối với cô tâm tâm niệm niệm đã nhiều năm, cô lại chưa từng nhìn anh một cái.
Ba ngày trước, cô mời anh đi chơi rồi chủ động xảy ra quan hệ với anh, anh nghĩ rằng cuối cùng cô cũng chấp nhận anh nên vui mừng khôn xiết.
Kết quả ngày hôm sau anh mua bữa sáng về, cô liền chạy!
Anh đến nhà cô tìm cô, nhiều lần bị từ chối ngoài cửa!
Ba ngày trôi qua, anh đã nản lòng thoái chí.
Cô lại chạy tới nói với anh cô mang thai?
Ba ngày lại phát hiện mang thai? Cô chơi anh đấy à?
Tạ Thanh Tiêu cũng sắp tức cười, gật đầu hỏi: "Được, em nói em mang thai, sau đó thì sao?"
“Chúng ta kết hôn đi." Lâm Tương Nghi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói.
Thời đại này tư tưởng quá phong bế lạc hậu, tin tức cô chưa kết hôn có con nếu truyền ra ngoài, nghênh đón cô lại sẽ là lời đồn đãi ùn ùn kéo đến.
Nếu như chỉ mình Lâm Tương Nghi cô, cô nhẫn nhịn cũng có thể qua được, nhưng chờ đứa nhỏ sinh ra thì sao? Cô muốn con mình lớn lên trong nhiều ánh mắt khác thường như vậy sao?
Lâm Tương Nghi từng đọc tiểu thuyết, biết loại bất lực này, cô không muốn để con của cô cũng thể nghiệm loại bất lực này, cô muốn cho con một thân phận danh chính ngôn thuận.
Tìm người kết hôn là lựa chọn tốt nhất.
Về phần đối tượng kết hôn, cha ruột của đứa nhỏ Tạ Thanh Tiêu tất nhiên là người được chọn.
Ở trong tiểu thuyết, thời điểm lời đồn đãi nhảm nhí đầy trời đánh về phía cô, anh thử ôm tất cả sai lầm lên người mình.
Chỉ là thế đạo này đối với phụ nữ quá hà khắc, mặc dù anh kiệt lực nói là lỗi của anh, nhưng người bị chê trách nhất vẫn là cô.
Anh là người bị hại, bị cô hiểu lầm là anh bỏ thuốc cho cô, anh không có cửa tự chứng minh, vẫn như cũ đánh không đánh trả mắng không cãi lại cô, hỏi han ân cần hữu cầu tất ứng.
Chuyện này làm cho Lâm Tương Nghi thay đổi không ít đối với anh, ít nhất anh là một người đàn ông có trách nhiệm.
“Anh không muốn sao?" Lâm Tương Nghi hỏi Tạ Thanh Tiêu từ lúc cô nói ra kết hôn liền sửng sốt.
Nếu như anh không muốn, cô cũng có thể hiểu được......
“Đồng ý!" Tạ Thanh Tiêu hoàn hồn, lập tức nói.
Buồn cười, anh làm sao có thể không muốn? Anh nằm mơ cũng muốn cưới cô về nhà.
Anh trả lời quá nhanh, nhanh đến mức có hơi kỳ quái.
Lâm Tương Nghi nhìn Tạ Thanh Tiêu một cái.
Tạ Thanh Tiêu ho một tiếng, liếc Lâm Tương Nghi nói: "Anh cũng không phải loại người không có trách nhiệm.”
Anh tìm cô ba ngày như thế, chính là vì muốn nói với cô chuyện anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Lâm Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
“Vậy chúng ta trở về thương lượng với người nhà chút, mau chóng xác định ngày cưới?" Lâm Tương Nghi nói.
Cô có thể chờ được, đứa nhỏ trong bụng cô không chờ được.
“Được!" Tạ Thanh Tiêu ước gì như thế: "Anh trở về sẽ bảo mẹ anh đến nhà em cầu hôn.”
Mau chóng cưới cô về, miễn cho cô ngày sau hối hận.
“Được." Lâm Tương Nghi đáp.
Hai người nhanh chóng lấp đầy bụng, liền chuẩn bị trở về.
Tạ Thanh Tiêu đạp xe đạp tới, nhà Lâm Tương Nghi ở thị trấn, cách nhà hàng quốc doanh hai mươi phút đi bộ.
Lúc đến cô đi bộ tới, lúc trở về cô định đi bộ, Tạ Thanh Tiêu nhất định phải tiễn cô.
Lâm Tương Nghi cũng để cho anh tiễn.
Cô ngủ với Tạ Thanh Tiêu, dựa theo tình tiết tiểu thuyết, đêm hôm đó cô đã mang thai.
Lúc mới vừa tỉnh lại, cô có nghĩ tới dùng thuốc tránh thai, nhưng thứ nhất thuốc tránh thai có tác dụng phụ cực lớn, kiếp trước cô đã từng thấy một tin tức, nói vào lúc này có không ít người bởi vì dùng thuốc tránh thai dẫn tắc máu đông bỏ mình.
Thứ hai, hiện tại là một niên đại đặc thù, cô chưa kết hôn đã mang thai, không có giấy chứng nhận kết hôn hoặc là người nhà chồng đi cùng, bệnh viện không có khả năng kê đơn thuốc hoặc là làm phẫu thuật cho cô.
Ba là, ở trong tiểu thuyết cô bởi vì sinh non, thân thể trở nên cực kỳ suy yếu...
Cho nên sau khi cân nhắc, Lâm Tương Nghi vẫn quyết định giữ lại đứa bé này.
Khi Lâm Tương Nghi lâm vào trầm tư, sắc mặt Tạ Thanh Tiêu cũng rất cổ quái.
Anh đối với Lâm Tương Nghi là vừa yêu vừa hận!
Anh đối với cô tâm tâm niệm niệm đã nhiều năm, cô lại chưa từng nhìn anh một cái.
Ba ngày trước, cô mời anh đi chơi rồi chủ động xảy ra quan hệ với anh, anh nghĩ rằng cuối cùng cô cũng chấp nhận anh nên vui mừng khôn xiết.
Kết quả ngày hôm sau anh mua bữa sáng về, cô liền chạy!
Anh đến nhà cô tìm cô, nhiều lần bị từ chối ngoài cửa!
Ba ngày trôi qua, anh đã nản lòng thoái chí.
Cô lại chạy tới nói với anh cô mang thai?
Ba ngày lại phát hiện mang thai? Cô chơi anh đấy à?
Tạ Thanh Tiêu cũng sắp tức cười, gật đầu hỏi: "Được, em nói em mang thai, sau đó thì sao?"
“Chúng ta kết hôn đi." Lâm Tương Nghi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói.
Thời đại này tư tưởng quá phong bế lạc hậu, tin tức cô chưa kết hôn có con nếu truyền ra ngoài, nghênh đón cô lại sẽ là lời đồn đãi ùn ùn kéo đến.
Nếu như chỉ mình Lâm Tương Nghi cô, cô nhẫn nhịn cũng có thể qua được, nhưng chờ đứa nhỏ sinh ra thì sao? Cô muốn con mình lớn lên trong nhiều ánh mắt khác thường như vậy sao?
Lâm Tương Nghi từng đọc tiểu thuyết, biết loại bất lực này, cô không muốn để con của cô cũng thể nghiệm loại bất lực này, cô muốn cho con một thân phận danh chính ngôn thuận.
Tìm người kết hôn là lựa chọn tốt nhất.
Về phần đối tượng kết hôn, cha ruột của đứa nhỏ Tạ Thanh Tiêu tất nhiên là người được chọn.
Ở trong tiểu thuyết, thời điểm lời đồn đãi nhảm nhí đầy trời đánh về phía cô, anh thử ôm tất cả sai lầm lên người mình.
Chỉ là thế đạo này đối với phụ nữ quá hà khắc, mặc dù anh kiệt lực nói là lỗi của anh, nhưng người bị chê trách nhất vẫn là cô.
Anh là người bị hại, bị cô hiểu lầm là anh bỏ thuốc cho cô, anh không có cửa tự chứng minh, vẫn như cũ đánh không đánh trả mắng không cãi lại cô, hỏi han ân cần hữu cầu tất ứng.
Chuyện này làm cho Lâm Tương Nghi thay đổi không ít đối với anh, ít nhất anh là một người đàn ông có trách nhiệm.
“Anh không muốn sao?" Lâm Tương Nghi hỏi Tạ Thanh Tiêu từ lúc cô nói ra kết hôn liền sửng sốt.
Nếu như anh không muốn, cô cũng có thể hiểu được......
“Đồng ý!" Tạ Thanh Tiêu hoàn hồn, lập tức nói.
Buồn cười, anh làm sao có thể không muốn? Anh nằm mơ cũng muốn cưới cô về nhà.
Anh trả lời quá nhanh, nhanh đến mức có hơi kỳ quái.
Lâm Tương Nghi nhìn Tạ Thanh Tiêu một cái.
Tạ Thanh Tiêu ho một tiếng, liếc Lâm Tương Nghi nói: "Anh cũng không phải loại người không có trách nhiệm.”
Anh tìm cô ba ngày như thế, chính là vì muốn nói với cô chuyện anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Lâm Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi.
“Vậy chúng ta trở về thương lượng với người nhà chút, mau chóng xác định ngày cưới?" Lâm Tương Nghi nói.
Cô có thể chờ được, đứa nhỏ trong bụng cô không chờ được.
“Được!" Tạ Thanh Tiêu ước gì như thế: "Anh trở về sẽ bảo mẹ anh đến nhà em cầu hôn.”
Mau chóng cưới cô về, miễn cho cô ngày sau hối hận.
“Được." Lâm Tương Nghi đáp.
Hai người nhanh chóng lấp đầy bụng, liền chuẩn bị trở về.
Tạ Thanh Tiêu đạp xe đạp tới, nhà Lâm Tương Nghi ở thị trấn, cách nhà hàng quốc doanh hai mươi phút đi bộ.
Lúc đến cô đi bộ tới, lúc trở về cô định đi bộ, Tạ Thanh Tiêu nhất định phải tiễn cô.
Lâm Tương Nghi cũng để cho anh tiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro