Thẩm Nhất Đao
2024-08-16 06:01:17
Ở nông thôn, luôn có một số nhân vật thần bí tồn tại trong thôn. Cho dù khoa học phát triển nhanh như tên lửa, cũng vẫn có không ít người cực kỳ thành tâm thờ phụng bọn họ.
Thôn nhà họ Thẩm cũng có một người như vậy.
Dưới chân núi Cửu Long Đỉnh, có một căn nhà nhỏ, tên thật của chủ nhà là gì thì các thôn dân đều đã không còn nhớ rõ. Mọi người chỉ biết gọi cả nhà này là Thẩm Nhất Đao.
Bởi vì từ đời này sang đời khác gia đình họ, đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm chào hàng các loại dụng cụ cắt gọt với người khác để kiếm sống, nhưng khác với cách làm ăn của thương nhân thông thường, nhà này có một truyền thống rất cổ quái, chính là dao kéo của họ chỉ cho nợ chứ không bán luôn. Hơn nữa khi bán hàng, người nhà này còn sẽ cho người mua một tiên đoán.
Chờ đến ngày tiên đoán trở thành sự thật, họ mới đến thu thù lao đã thỏa thuận từ trước.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Mãn Thương cõng cháu gái Thẩm Uyển, từ chiều hôm qua sau khi chơi với mấy đứa nhỏ trong làng trở về thì trở nên ngây ngốc, cùng với vợ già là Chu Ái Trân vội vã chạy đến nhà Thẩm Nhất Đao.
Trước mặt cô bé mười hai tuổi mở cửa cho bọn họ, hai gương mặt đầy nếp nhăn của cặp vợ chồng già tràn đầy lo lắng: "Tiểu Đường à, cầu xin con nhất định phải cứu Uyển Bảo nhà ta."
"Đặt người lên giường, rồi kể chi tiết cho cháu nghe xem đã xảy ra chuyện gì." Thẩm Tiểu Đường nghiêm nghị, ra vẻ thần bí.
Thật sự là không như vậy không được, sư phụ không còn nữa, cô vẫn còn quá nhỏ, dân làng còn lâu mới tin tưởng cô như tin tưởng sư phụ của cô.
Thẩm Mãn Thương vốn cũng không tin tưởng Thẩm Tiểu Đường như vậy, nhưng không còn cách nào khác, các làng xung quanh cũng không tìm được ai có khả năng thần bí như cô bé này.
"Chính là chiều hôm qua nó chơi với mấy đứa nhỏ trong làng cả buổi chiều, sau khi trở về thì trở thành như vậy… Không nói chuyện, không ăn cơm, tối không ngủ... cứ ngồi đơ ra trên giường, nhìn chằm chằm vào ông bà suốt cả đêm!" Chu Ái Trân đỏ mắt kể rõ sự tình.
Nửa đêm suýt nữa làm cặp vợ chồng già sợ đến phát bệnh, nhưng họ cũng đã thử gọi hồn ở cửa, đều vô ích! Ban đầu cũng đã sớm muốn tìm đến nhà Thẩm Nhất Đao, nhưng lại sợ cháu gái đã có hiện tượng mất hồn, làm tình làm tội con bé lúc nửa đêm, lại dọa thêm bệnh thì không hay!
"Chắc là lên dốc rồi phải không?" Thẩm Tiểu Đường nhìn vào mắt Thẩm Uyển, sau đó đưa tay chạm vào thái dương và trán của cô bé.
“Lên sườn núi à?” Thẩm Tiểu Đường nhìn chằm chằm đôi mắt của Thẩm Uyển, sau đó lại giơ tay sờ sờ ở chỗ giữa mày và huyệt thái dương của cô bé.
Chu Ái Trân liên tục liền đầu: “Đúng đúng đúng, đúng là bọn chúng đã lên sườn núi.”
Thẩm Mãn Thương thì chăm chú nhìn vào động tác của Thẩm Tiểu Đường, lo lắng trong lòng, sợ cô bé học hành chưa đến nơi đến chốn, không những không chữa được cho cháu gái, mà còn làm tình trạng tệ hơn.
May mắn thay, Thẩm Tiểu Đường nhanh chóng rút tay lại: "Không sao, chỉ là trẻ con nghịch ngợm, vô tình đụng phải tổ tiên thôi."
Khi nói những lời này, cô cũng ra vẻ như ông cụ non, nhưng thực ra Thẩm Uyển bị cô gọi là trẻ con chỉ nhỏ hơn cô bốn tuổi.
"Đụng phải tổ tiên?" Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân lúc này chỉ tập trung vào cháu gái nên không để ý nhiều đến chi tiết.
"Nhà ông bà không phải có chôn mấy tổ tiên trên dốc đó sao?" Thẩm Tiểu Đường nói, rồi đứng dậy lấy một cái bát đổ đầy nước, lại cầm thêm ba cái đũa đến.
Cửu Long Đỉnh có chín ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, vì vậy mà có tên gọi như vậy. Mà dốc núi là một sườn dốc của một trong những ngọn núi gần làng nhất.
Ở nông thôn, chôn cất xuống đất vẫn rất phổ biến.
Sườn dốc này có phong thủy không tồi, là nơi lý tưởng để chôn cất người đã khuất, vì vậy có rất nhiều người trong làng được chôn cất tại đây.
Trước mắt lại đúng là kỳ nghỉ 5-1, không ít trẻ con được nghỉ về quê chơi đùa, liền chạy lên sườn núi. Chỗ đó có nhiều bóng râm, còn có rất nhiều dâu rừng chua chua ngọt ngọt.
Thường ngày mọi người qua lại trên dốc hay dừng lại một lúc cũng không sao. Nhưng Thẩm Tiểu Đường nhẩm đoán chắc lần này trong lúc Thẩm Uyển chơi đã giẫm lên một ngôi mộ.
Người sau khi chết, quỷ hồn sẽ vào địa phủ, nhưng cũng không phải vừa vào địa phủ, là có thể lập tức đầu thai lần nữa.
Vừa rồi khi Thẩm Tiểu Đường xem xét cho Thẩm Uyển, còn phát hiện giữa mày cô bé có vài sợi âm khí mảnh. Cũng may là không nhiều, hiển nhiên là đối phương chỉ giận con cháu đời sau của nhà mình bất kính với tổ tiên đã qua đời, nên mới ra tay khiển trách một phen.
Những nấm mồ trên dốc gần như đều là tổ tiên đã qua đời của nhà họ Thẩm, nhiều nấm mồ như thế, nếu đổi người khác tới, chắc chắn phải cần một thời gian tính toán mới ra cụ thể là Thẩm Uyển đụng nhầm phải tổ tiên nào.
Nhưng Thẩm Tiểu Đường không cần.
Thôn nhà họ Thẩm cũng có một người như vậy.
Dưới chân núi Cửu Long Đỉnh, có một căn nhà nhỏ, tên thật của chủ nhà là gì thì các thôn dân đều đã không còn nhớ rõ. Mọi người chỉ biết gọi cả nhà này là Thẩm Nhất Đao.
Bởi vì từ đời này sang đời khác gia đình họ, đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm chào hàng các loại dụng cụ cắt gọt với người khác để kiếm sống, nhưng khác với cách làm ăn của thương nhân thông thường, nhà này có một truyền thống rất cổ quái, chính là dao kéo của họ chỉ cho nợ chứ không bán luôn. Hơn nữa khi bán hàng, người nhà này còn sẽ cho người mua một tiên đoán.
Chờ đến ngày tiên đoán trở thành sự thật, họ mới đến thu thù lao đã thỏa thuận từ trước.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Mãn Thương cõng cháu gái Thẩm Uyển, từ chiều hôm qua sau khi chơi với mấy đứa nhỏ trong làng trở về thì trở nên ngây ngốc, cùng với vợ già là Chu Ái Trân vội vã chạy đến nhà Thẩm Nhất Đao.
Trước mặt cô bé mười hai tuổi mở cửa cho bọn họ, hai gương mặt đầy nếp nhăn của cặp vợ chồng già tràn đầy lo lắng: "Tiểu Đường à, cầu xin con nhất định phải cứu Uyển Bảo nhà ta."
"Đặt người lên giường, rồi kể chi tiết cho cháu nghe xem đã xảy ra chuyện gì." Thẩm Tiểu Đường nghiêm nghị, ra vẻ thần bí.
Thật sự là không như vậy không được, sư phụ không còn nữa, cô vẫn còn quá nhỏ, dân làng còn lâu mới tin tưởng cô như tin tưởng sư phụ của cô.
Thẩm Mãn Thương vốn cũng không tin tưởng Thẩm Tiểu Đường như vậy, nhưng không còn cách nào khác, các làng xung quanh cũng không tìm được ai có khả năng thần bí như cô bé này.
"Chính là chiều hôm qua nó chơi với mấy đứa nhỏ trong làng cả buổi chiều, sau khi trở về thì trở thành như vậy… Không nói chuyện, không ăn cơm, tối không ngủ... cứ ngồi đơ ra trên giường, nhìn chằm chằm vào ông bà suốt cả đêm!" Chu Ái Trân đỏ mắt kể rõ sự tình.
Nửa đêm suýt nữa làm cặp vợ chồng già sợ đến phát bệnh, nhưng họ cũng đã thử gọi hồn ở cửa, đều vô ích! Ban đầu cũng đã sớm muốn tìm đến nhà Thẩm Nhất Đao, nhưng lại sợ cháu gái đã có hiện tượng mất hồn, làm tình làm tội con bé lúc nửa đêm, lại dọa thêm bệnh thì không hay!
"Chắc là lên dốc rồi phải không?" Thẩm Tiểu Đường nhìn vào mắt Thẩm Uyển, sau đó đưa tay chạm vào thái dương và trán của cô bé.
“Lên sườn núi à?” Thẩm Tiểu Đường nhìn chằm chằm đôi mắt của Thẩm Uyển, sau đó lại giơ tay sờ sờ ở chỗ giữa mày và huyệt thái dương của cô bé.
Chu Ái Trân liên tục liền đầu: “Đúng đúng đúng, đúng là bọn chúng đã lên sườn núi.”
Thẩm Mãn Thương thì chăm chú nhìn vào động tác của Thẩm Tiểu Đường, lo lắng trong lòng, sợ cô bé học hành chưa đến nơi đến chốn, không những không chữa được cho cháu gái, mà còn làm tình trạng tệ hơn.
May mắn thay, Thẩm Tiểu Đường nhanh chóng rút tay lại: "Không sao, chỉ là trẻ con nghịch ngợm, vô tình đụng phải tổ tiên thôi."
Khi nói những lời này, cô cũng ra vẻ như ông cụ non, nhưng thực ra Thẩm Uyển bị cô gọi là trẻ con chỉ nhỏ hơn cô bốn tuổi.
"Đụng phải tổ tiên?" Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân lúc này chỉ tập trung vào cháu gái nên không để ý nhiều đến chi tiết.
"Nhà ông bà không phải có chôn mấy tổ tiên trên dốc đó sao?" Thẩm Tiểu Đường nói, rồi đứng dậy lấy một cái bát đổ đầy nước, lại cầm thêm ba cái đũa đến.
Cửu Long Đỉnh có chín ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, vì vậy mà có tên gọi như vậy. Mà dốc núi là một sườn dốc của một trong những ngọn núi gần làng nhất.
Ở nông thôn, chôn cất xuống đất vẫn rất phổ biến.
Sườn dốc này có phong thủy không tồi, là nơi lý tưởng để chôn cất người đã khuất, vì vậy có rất nhiều người trong làng được chôn cất tại đây.
Trước mắt lại đúng là kỳ nghỉ 5-1, không ít trẻ con được nghỉ về quê chơi đùa, liền chạy lên sườn núi. Chỗ đó có nhiều bóng râm, còn có rất nhiều dâu rừng chua chua ngọt ngọt.
Thường ngày mọi người qua lại trên dốc hay dừng lại một lúc cũng không sao. Nhưng Thẩm Tiểu Đường nhẩm đoán chắc lần này trong lúc Thẩm Uyển chơi đã giẫm lên một ngôi mộ.
Người sau khi chết, quỷ hồn sẽ vào địa phủ, nhưng cũng không phải vừa vào địa phủ, là có thể lập tức đầu thai lần nữa.
Vừa rồi khi Thẩm Tiểu Đường xem xét cho Thẩm Uyển, còn phát hiện giữa mày cô bé có vài sợi âm khí mảnh. Cũng may là không nhiều, hiển nhiên là đối phương chỉ giận con cháu đời sau của nhà mình bất kính với tổ tiên đã qua đời, nên mới ra tay khiển trách một phen.
Những nấm mồ trên dốc gần như đều là tổ tiên đã qua đời của nhà họ Thẩm, nhiều nấm mồ như thế, nếu đổi người khác tới, chắc chắn phải cần một thời gian tính toán mới ra cụ thể là Thẩm Uyển đụng nhầm phải tổ tiên nào.
Nhưng Thẩm Tiểu Đường không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro