Chương 20 - Phiên ngoại 1: Câu chuyện “giường chiếu” sau khi thành thân
Vì sao lại thíc...
2024-08-14 09:26:37
Ta bận bịu trong bếp một hồi, làm
được ra một mâm bánh hồng. Gạo được dùng là đủ mọi loại gạo cũ trên đời
này mà ta có thể tìm được, nhưng dù sao thì chỗ này cũng không phải tiệm gạo nhà ta, ta chỉ có thể vơ vét được đây đó khoảng 3 loại.
Những chiếc bánh hồng nóng hổi đặt trên mâm, mùi hương bay khắp cả căn bếp nhỏ của khách điếm, đúng là rất dày vò người khác. Ta cần thận nếm mỗi thứ 1 cái, lại ghi ghi chép chép sự khác biệt nhỏ giữa chúng để tìm cách điều chỉnh. Tiểu trúc ngồi bên cạnh ta thì lại hì hục ăn hết cái này đến cái khác. Tay phải là bánh hồng, tay trái lại cầm quả hồng chín do Kiều bà bà tặng.
Ta loay hoay một lúc thì chợt nghe tiếng bước chân vững vàng, chậm rãi của ai đó. Ta đưa mắt nhìn qua thì thấy Minh Tử Kỳ đang đứng trước cửa bếp, ánh mắt điềm tĩnh, mỉm cười nhìn ta: “Hoa muội giờ này còn có nhã hứng làm điểm tâm nữa sao. Có phải đói rồi không, để ta gọi đầu bếp làm thêm vài món cho muội.”
Ta mỉm cười ngạc nhiên nhìn huynh ấy, lại giải thích một chút tình huống sáng nay cùng Kiều bà bà. Huynh ấy bước đấn gần ta, ngồi xuống chiếc bàn gỗ vuông trước mặt, đối diện nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, đưa tay đến gần vén sợi tóc mai rơi tán loạn của ta lên, lại cười nói: “ Vậy ta có cơ hội làm người thử bánh của muội không”
“Tất nhiên là được rồi, nếu huynh không chê có thể dùng thử góp ý với ta một chút” Ta ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Sự dịu dàng của huynh ấy khiến ta rung động, vui vẻ, nhưng đôi lúc lại khiến ta vô cùng rối bời. Chúng ta gặp nhau chưa được mấy lần, lại có thể từ nói chuyện, tâm tình, ăn uống cùng nhau, đến bàn chuyện hôn sự. Ta có chút không theo kịp mạch truyện này. ta đúng thật là có thích huynh ấy, điều này cũng dễ hiểu thôi. Ai lại không thích một người luôn mỉm cười dịu dàng nhìn mình như vậy chứ.
Nhưng huynh ấy thích ta thì ta không hiểu lắm. Chẳng lẽ huynh ấy thích ta vì ta ham ăn hay sao. Thật kỳ lạ. Ai lại thích một cô nương suốt ngày chỉ nghĩ đến điểm tâm chứ.
Ta im lặng nhìn huynh ấy cẩn thận nếm thử món bánh của ta, im lặng chờ phán xét.
Huynh ấy lúc ăn không nói gì cả, đến khi ăn xong mới chậm rãi nói: “Món bánh này rất thú vị, tinh tế, một cách kỳ lạ nào đó lại có thể khiến gạo cũ trở nên tươi ngon như vậy, thơm mùi hồng chín, thanh yên tươi mát, lại thoảng hương trúc, khiến ta cảm nhận được hương mùa hè của Nam Hạ… Ba loại bánh thì cũng có sự khác biệt đôi chút, có lẽ là loại gạo khác nhau nên lớp vỏ bánh cũng khác nhau đôi chút. Một loại lớp vỏ không quá mềm dẻo, một loại rất vừa vặn, loại khác lại ngả sang màu vàng nâu, hương vị cũng không quá tươi ngon như vậy. Ta nghĩ, cùng một phương thức không thể áp dụng cho tất cả mọi loại gạo được. Muội có thể xem và điều chỉnh lại một chút.”
Ta nghe huynh ấy nói mà có phần thêm kính nể sự uyên bác của huynh ấy. Ta nhìn huynh ấy không chớp mắt, sự ngưỡng mộ ngập tràn trong ánh mắt của ta, ta chống cằm nhìn phu quân tương lai của mình. Khuôn mặt chính trực, ánh mắt cương nghị, lạnh lùng, lại có nét dịu dàng, mềm mại. Lồng ngực vừa rộng vừa rắn chắc, khiến cho bất kỳ cô nương nào cũng đều muốn ngã vào.
Ta biết mình lại đắm chìm trong xúc cảm rung động của bản thân. Đến khi hoàn hồn thì lại thấy huynh ấy chống cằm nhìn ta, vẻ mặt vửa buồn cười vừa thưởng thức: “ Muội đang nghĩ gì thế. Ta có chuyện này đã muốn hỏi muội lâu rồi… ta đẹp đến thế sao”
Ta cúi mặt xuống, ngượng gần chết, mặt đỏ như mông khỉ. Thầm nghĩ, tại sao mỗi lần gặp nhau với huynh ấy lại là ta bẽ mặt chứ, không công bằng.
Ta im lặng ngẫm nghĩ một hồi, muốn phản bác lại, nhưng không nghĩ ra được điều gì có thể phản bác: “Ta đang nghĩ, vì sao huynh lại muốn thành thân với ta. Vì sao lại thích ta.”
Những chiếc bánh hồng nóng hổi đặt trên mâm, mùi hương bay khắp cả căn bếp nhỏ của khách điếm, đúng là rất dày vò người khác. Ta cần thận nếm mỗi thứ 1 cái, lại ghi ghi chép chép sự khác biệt nhỏ giữa chúng để tìm cách điều chỉnh. Tiểu trúc ngồi bên cạnh ta thì lại hì hục ăn hết cái này đến cái khác. Tay phải là bánh hồng, tay trái lại cầm quả hồng chín do Kiều bà bà tặng.
Ta loay hoay một lúc thì chợt nghe tiếng bước chân vững vàng, chậm rãi của ai đó. Ta đưa mắt nhìn qua thì thấy Minh Tử Kỳ đang đứng trước cửa bếp, ánh mắt điềm tĩnh, mỉm cười nhìn ta: “Hoa muội giờ này còn có nhã hứng làm điểm tâm nữa sao. Có phải đói rồi không, để ta gọi đầu bếp làm thêm vài món cho muội.”
Ta mỉm cười ngạc nhiên nhìn huynh ấy, lại giải thích một chút tình huống sáng nay cùng Kiều bà bà. Huynh ấy bước đấn gần ta, ngồi xuống chiếc bàn gỗ vuông trước mặt, đối diện nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, đưa tay đến gần vén sợi tóc mai rơi tán loạn của ta lên, lại cười nói: “ Vậy ta có cơ hội làm người thử bánh của muội không”
“Tất nhiên là được rồi, nếu huynh không chê có thể dùng thử góp ý với ta một chút” Ta ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Sự dịu dàng của huynh ấy khiến ta rung động, vui vẻ, nhưng đôi lúc lại khiến ta vô cùng rối bời. Chúng ta gặp nhau chưa được mấy lần, lại có thể từ nói chuyện, tâm tình, ăn uống cùng nhau, đến bàn chuyện hôn sự. Ta có chút không theo kịp mạch truyện này. ta đúng thật là có thích huynh ấy, điều này cũng dễ hiểu thôi. Ai lại không thích một người luôn mỉm cười dịu dàng nhìn mình như vậy chứ.
Nhưng huynh ấy thích ta thì ta không hiểu lắm. Chẳng lẽ huynh ấy thích ta vì ta ham ăn hay sao. Thật kỳ lạ. Ai lại thích một cô nương suốt ngày chỉ nghĩ đến điểm tâm chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta im lặng nhìn huynh ấy cẩn thận nếm thử món bánh của ta, im lặng chờ phán xét.
Huynh ấy lúc ăn không nói gì cả, đến khi ăn xong mới chậm rãi nói: “Món bánh này rất thú vị, tinh tế, một cách kỳ lạ nào đó lại có thể khiến gạo cũ trở nên tươi ngon như vậy, thơm mùi hồng chín, thanh yên tươi mát, lại thoảng hương trúc, khiến ta cảm nhận được hương mùa hè của Nam Hạ… Ba loại bánh thì cũng có sự khác biệt đôi chút, có lẽ là loại gạo khác nhau nên lớp vỏ bánh cũng khác nhau đôi chút. Một loại lớp vỏ không quá mềm dẻo, một loại rất vừa vặn, loại khác lại ngả sang màu vàng nâu, hương vị cũng không quá tươi ngon như vậy. Ta nghĩ, cùng một phương thức không thể áp dụng cho tất cả mọi loại gạo được. Muội có thể xem và điều chỉnh lại một chút.”
Ta nghe huynh ấy nói mà có phần thêm kính nể sự uyên bác của huynh ấy. Ta nhìn huynh ấy không chớp mắt, sự ngưỡng mộ ngập tràn trong ánh mắt của ta, ta chống cằm nhìn phu quân tương lai của mình. Khuôn mặt chính trực, ánh mắt cương nghị, lạnh lùng, lại có nét dịu dàng, mềm mại. Lồng ngực vừa rộng vừa rắn chắc, khiến cho bất kỳ cô nương nào cũng đều muốn ngã vào.
Ta biết mình lại đắm chìm trong xúc cảm rung động của bản thân. Đến khi hoàn hồn thì lại thấy huynh ấy chống cằm nhìn ta, vẻ mặt vửa buồn cười vừa thưởng thức: “ Muội đang nghĩ gì thế. Ta có chuyện này đã muốn hỏi muội lâu rồi… ta đẹp đến thế sao”
Ta cúi mặt xuống, ngượng gần chết, mặt đỏ như mông khỉ. Thầm nghĩ, tại sao mỗi lần gặp nhau với huynh ấy lại là ta bẽ mặt chứ, không công bằng.
Ta im lặng ngẫm nghĩ một hồi, muốn phản bác lại, nhưng không nghĩ ra được điều gì có thể phản bác: “Ta đang nghĩ, vì sao huynh lại muốn thành thân với ta. Vì sao lại thích ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro