Chương 22 - Uy Lực Của Huyết Linh Động Trùng
Gây Thù Kết Oán
Nam Hải Nhân
2024-08-08 12:02:25
Thấy Bản Vĩ có ý muốn động thủ lại thì Lưu Phòng liền đứng dậy ngăn cản : Bản Vĩ ngươi không được mất bình tĩnh ở nơi này , học viện có quy tắc nghiêm cấm các học viên đánh nhau ở đây . Nếu có ân oán có thể lên võ đài ở học viện để tỉ thí . Mặc dù vậy nhưng chúng ta mới đến đây được hai ngày không nên làm lớn chuyện .
Nghe Lưu Phong nói vậy Bản Vĩ liền cố gắng nhẫn nhịn một lần , hắn ta sau đó liền ngồi xuống và ăn tiếp . Nhưng cây muốn yên mà gió chẳng ngừng , đám người của đại gia tộc đó lại không ngừng khiêu khích : Ha ha ha cuối cùng cũng chỉ dám mạnh miệng cũng không dám đánh ta sao . Đúng là đám thường dân ti tiện .
Bỗng nhiên lúc này một người nam tử ở phía học viên năm hai liền đứng dậy quát to : Ngươi là cái thá gì mà dám mạnh miệng ở đây , ngươi chẳng lẽ không xem những học viên năm hai và năm ba chúng ta ra gì sao .
Người nam tử này nói xong liền bộc phát tu vi linh sĩ ra khiến cho tên khiêu khích kia phải câm miệng lại không dám ho he một lời . Một phần hắn ta sợ người nam tử có tu vi linh sĩ kia , nhưng hắn còn e ngại hơn là cả học viên năm hai và năm ba . Cuối cùng cuộc cãi vã này kết thúc ở đây , Lưu Phong và Bản Vĩ cũng đã đắc tội với đám người của các đại gia tộc kia , khiến kẻ khiêu khích kia không ngừng oán hận .
Bỏ qua việc bị khiêu khích , phải nói rằng thức ăn ở đây vô cùng ngon và bổ dưỡng Lưu Phong và Bản Vĩ đã ăn rất nhiều : Này Lưu Phong ngươi ăn cái đùi gà này đi .
- Được rồi , ta vẫn đang ăn một cái đùi heo đây , quả thực đồ ăn ở học viện thật tuyệt , đây là lần đầu tiên trong đời ta ăn no như vậy . - Lưu Phong nói .
- Ừm ừm ta cũng vậy .
Hai người ăn rất nhiều đến nỗi thức ăn trên bàn không còn sót lại một thứ gì . Sau bữa ăn hai người đã để lại không ít ấn tượng đối với những người xuất thân từ tầng lớp thường dân xung quanh .
Một người trong đó nói : Này Bản Vĩ không ngờ ngươi dám đứng lên đe dọa tên kia đó . Ngươi biết hắn là ai không .
Bản Vĩ hồn nhiên trả lời : Là ai .
Người kia nói tiếp : Ta nghe nói hắn ta là một vị thiếu chủ của gia tộc họ Ưng trong thành , hắn tên là Ưng Sĩ .
Bản Vĩ nghe vậy liền nói : Vậy sao , dù gì ta cũng đang ở trong học viện , chẳng lẽ gia tộc hắn ta cường đại đến mức có thể xông vào học viện mà xử lí ta hay sao .
Lưu Phong nghe Bản Vĩ nói vậy cũng không phản đối : Nhưng suy cho cùng chúng ta không thể ở lại trong học viện này mãi , ban đêm mỗi người đều phải trở lại nhà của mình .
Sau bữa ăn mỗi người đều muốn đi khám phá nội viện này : Này Lưu Phong ngươi đi đến phòng luyện công với ta không ta nghe nói vào trong đó tu luyện sẽ gia tăng tốc độ hơn rất nhiều so với tu luyện ở bên ngoài . - Bản Vĩ cười nói .
Nhưng Lưu Phong lại từ chối : Ngươi đi đi , ta bây giờ muốn tiến đến thư viện để đọc một ít tài liệu .
Sau đó hai người liền rời đi , Lưu Phong trong lòng lại càng cảm thán về sự rộng lớn của học viện , hắn ta đã đi rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy thư viện . Đang trên đường đi Lưu Phong liền bất ngờ gặp bóng dáng người cao gầy , đó là vị nam tử đã nói giúp cho mình ở phòng ăn .
Lưu Phong liền tiến tới chào hỏi : Vị đại ca này , ta là Lưu Phong trưa nay chúng ta đã gặp nhau ở phòng ăn , cảm tạ huynh đã nói giúp ta trưa nay .
Nam tử đó thấy vậy liền khẽ cười : Ồ là ngươi sao , chuyện trưa nay cũng không là gì cả , bản thân ta cũng xuất thân từ tầng lớp thường dân , nghe những lời khó nghe từ hắn ta cảm thấy khó chịu nên đứng lên dạy cho hắn một bài học . Được rồi ta tên là Bàn Phong , ngươi gọi ta là Bàn Phong là được rồi .
Lưu Phong có dáng người nhỏ bé đi bên cạnh Bàn Phong có dàng người cao gầy tạo thành một hình ảnh đối lập khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác lạ thường .
Lưu Phong nói tiếp : Dù gì ta cũng phải đa tạ Bàn Phong ca đã giúp đỡ lần này , nếu không thì có lẽ mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đó .
Bàn Phong khoác tay nói : Ừm , chuyện này không có gì lớn ta cũng chỉ nói một câu thôi . Ngươi có vẻ đang đi tìm cái gì phải không .
Lưu Phong thấy vậy liền gật đầu cười : Đúng vậy , tiểu đệ đang muốn đi đến thư viện tìm một ít tài liệu nhưng khổ nỗi thư viện quá lớn , ta muốn đã tìm một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy .
Nghe thấy vậy Bàn Phong liền cười nói : Vậy được ngươi đi theo ta , vừa hay ta cũng đang muốn đi đến thư viện .
--- Hết Chương , cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ , tác phát hiện đã có một số web copy truyện này và đăng lên web họ nên tác xin phép để lại STK ở đây ạ : ACB Bank 16944481 Phạm Tuấn , OCEANBANK 06006035916600018 Phạm Tuấn Hải ---
Nghe Lưu Phong nói vậy Bản Vĩ liền cố gắng nhẫn nhịn một lần , hắn ta sau đó liền ngồi xuống và ăn tiếp . Nhưng cây muốn yên mà gió chẳng ngừng , đám người của đại gia tộc đó lại không ngừng khiêu khích : Ha ha ha cuối cùng cũng chỉ dám mạnh miệng cũng không dám đánh ta sao . Đúng là đám thường dân ti tiện .
Bỗng nhiên lúc này một người nam tử ở phía học viên năm hai liền đứng dậy quát to : Ngươi là cái thá gì mà dám mạnh miệng ở đây , ngươi chẳng lẽ không xem những học viên năm hai và năm ba chúng ta ra gì sao .
Người nam tử này nói xong liền bộc phát tu vi linh sĩ ra khiến cho tên khiêu khích kia phải câm miệng lại không dám ho he một lời . Một phần hắn ta sợ người nam tử có tu vi linh sĩ kia , nhưng hắn còn e ngại hơn là cả học viên năm hai và năm ba . Cuối cùng cuộc cãi vã này kết thúc ở đây , Lưu Phong và Bản Vĩ cũng đã đắc tội với đám người của các đại gia tộc kia , khiến kẻ khiêu khích kia không ngừng oán hận .
Bỏ qua việc bị khiêu khích , phải nói rằng thức ăn ở đây vô cùng ngon và bổ dưỡng Lưu Phong và Bản Vĩ đã ăn rất nhiều : Này Lưu Phong ngươi ăn cái đùi gà này đi .
- Được rồi , ta vẫn đang ăn một cái đùi heo đây , quả thực đồ ăn ở học viện thật tuyệt , đây là lần đầu tiên trong đời ta ăn no như vậy . - Lưu Phong nói .
- Ừm ừm ta cũng vậy .
Hai người ăn rất nhiều đến nỗi thức ăn trên bàn không còn sót lại một thứ gì . Sau bữa ăn hai người đã để lại không ít ấn tượng đối với những người xuất thân từ tầng lớp thường dân xung quanh .
Một người trong đó nói : Này Bản Vĩ không ngờ ngươi dám đứng lên đe dọa tên kia đó . Ngươi biết hắn là ai không .
Bản Vĩ hồn nhiên trả lời : Là ai .
Người kia nói tiếp : Ta nghe nói hắn ta là một vị thiếu chủ của gia tộc họ Ưng trong thành , hắn tên là Ưng Sĩ .
Bản Vĩ nghe vậy liền nói : Vậy sao , dù gì ta cũng đang ở trong học viện , chẳng lẽ gia tộc hắn ta cường đại đến mức có thể xông vào học viện mà xử lí ta hay sao .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Phong nghe Bản Vĩ nói vậy cũng không phản đối : Nhưng suy cho cùng chúng ta không thể ở lại trong học viện này mãi , ban đêm mỗi người đều phải trở lại nhà của mình .
Sau bữa ăn mỗi người đều muốn đi khám phá nội viện này : Này Lưu Phong ngươi đi đến phòng luyện công với ta không ta nghe nói vào trong đó tu luyện sẽ gia tăng tốc độ hơn rất nhiều so với tu luyện ở bên ngoài . - Bản Vĩ cười nói .
Nhưng Lưu Phong lại từ chối : Ngươi đi đi , ta bây giờ muốn tiến đến thư viện để đọc một ít tài liệu .
Sau đó hai người liền rời đi , Lưu Phong trong lòng lại càng cảm thán về sự rộng lớn của học viện , hắn ta đã đi rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy thư viện . Đang trên đường đi Lưu Phong liền bất ngờ gặp bóng dáng người cao gầy , đó là vị nam tử đã nói giúp cho mình ở phòng ăn .
Lưu Phong liền tiến tới chào hỏi : Vị đại ca này , ta là Lưu Phong trưa nay chúng ta đã gặp nhau ở phòng ăn , cảm tạ huynh đã nói giúp ta trưa nay .
Nam tử đó thấy vậy liền khẽ cười : Ồ là ngươi sao , chuyện trưa nay cũng không là gì cả , bản thân ta cũng xuất thân từ tầng lớp thường dân , nghe những lời khó nghe từ hắn ta cảm thấy khó chịu nên đứng lên dạy cho hắn một bài học . Được rồi ta tên là Bàn Phong , ngươi gọi ta là Bàn Phong là được rồi .
Lưu Phong có dáng người nhỏ bé đi bên cạnh Bàn Phong có dàng người cao gầy tạo thành một hình ảnh đối lập khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác lạ thường .
Lưu Phong nói tiếp : Dù gì ta cũng phải đa tạ Bàn Phong ca đã giúp đỡ lần này , nếu không thì có lẽ mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đó .
Bàn Phong khoác tay nói : Ừm , chuyện này không có gì lớn ta cũng chỉ nói một câu thôi . Ngươi có vẻ đang đi tìm cái gì phải không .
Lưu Phong thấy vậy liền gật đầu cười : Đúng vậy , tiểu đệ đang muốn đi đến thư viện tìm một ít tài liệu nhưng khổ nỗi thư viện quá lớn , ta muốn đã tìm một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy .
Nghe thấy vậy Bàn Phong liền cười nói : Vậy được ngươi đi theo ta , vừa hay ta cũng đang muốn đi đến thư viện .
--- Hết Chương , cảm ơn các đọc giả đã ủng hộ , tác phát hiện đã có một số web copy truyện này và đăng lên web họ nên tác xin phép để lại STK ở đây ạ : ACB Bank 16944481 Phạm Tuấn , OCEANBANK 06006035916600018 Phạm Tuấn Hải ---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro