Chương 24 - Mưu Đồ Ẩn Giấu (2)
Ngưu Tầm Ngưu M...
2024-08-14 22:04:20
Editor: Mộc Miên
_____________
"Ăn nói nực cười, trên đời này làm gì có chuyện, có tiền không biết tiêu chỗ nào.” Nam Thu Thời khịt mũi coi thường: "Mày, muốn lấy lòng cha dượng cũng đừng lôi tao vào, tao chỉ cần tiền. "
"Nếu muốn tốt cho tôi thì ông bà đưa tiền ngay, không đưa tiền thì tôi khách sáo đâu!"
Sau khi tranh cãi với họ một hồi lâu, Nam Thu Thời dần mất kiên nhẫn, cô gõ ngón tay lên bàn một cách chậm rãi. Nếu anh trai Nam Thu Thời ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra, đây là dấu hiệu Nam Thu Thời sắp điên lên rồi.
"Túm cái quần lại, đưa tiền hay không?”
Trần Thúy Phân : "Không đưa."
Nam Vĩ Bân: "Tạm thời không thể đưa tiền cho mày được!”
"Ố ồ … được rồi nha! Các người lựa chọn đấy nhé! Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đến cổng nhà xưởng, nơi các người làm việc, thế các người tuyên truyền một chút chuyện tình yêu năm xưa của hai người.”
Vừa nói cô vừa chỉ tay và người bị điểm danh đến.
“Nam Vĩ Bân ông và Trần Thúy Phân bà, sự tình năm đó là hai người làm giày rách, lén lút qua lại với nhau, sinh ra đồ con hoang Nam Gia Bảo là nó”
Trần Thúy Phân tức giận đứng lên: "Con khốn, mày dám!"
"Tiện nhân già, chờ xem tôi có dám không?” Vẻ mặt cà lơ phất phơ của Nam Thu Thời rất rất thiếu đánh, khiến Nam Vĩ Bân, Trần Thúy Phân điên tiết lên vì tức giận.
"Mày dám nói lung tung, tao đánh gãy chân của mày!"
Nam Vĩ Bân nghe thấy đứa con gái bất hiếu này nói ra mọi chuyện năm đó thì vô cùng sợ sệt, ông không thể để người khác biết chuyện này. Gần đây, ông sắp được thăng chức lên kỹ thuật viên cấp hai, ngay thời điểm này không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.”
"Còn nhỏ đã dám bịa chuyện nói dối, thật sự là vô kỷ luật, thiếu quản, hôm nay lão tử dạy mày!”
"Xuỳ ~” Nam Thu Thời nhìn thấy đôi mắt vô cùng hoảng loạn của ông ta, miễn bàn, cô vô cùng dị ứng, tởm quá đi mất.
"Các người làm ra chuyện vô liêm sỉ mà sợ người đời nói à? Ông nói tôi nói láo, ha ha ha, không hề nhé! Tôi có bằng chứng đó." Nói xong, Nam Thu Thời chạy đến chỗ Nam Gia Bảo đang đứng cạnh Lý Tiểu Lan, kéo Nam Gia Bảo ra chỉ tay vào mặt hắn: “Đây nè, đây chính là bằng chứng.”
"Năm đó bà sinh nó ra ở bệnh viện. Đừng có nói là không có hồ sơ. Rõ ràng là sinh đủ tháng lại bịa đặt ra chuyện đứa trẻ sinh non hơn một tháng, trong khi cân nặng lại ngang ngửa với một đứa trẻ bình thường, ai mà tin được chứ?”
Nam Gia Bảo cảm thấy cô ta đang xúc phạm mình nên muốn bỏ chạy mà làm sao được, Nam Thu Thời đã nắm lấy vai nó, giữ chặt, đưa ra phía trước, giới thiệu: “Mày nhìn đây Nam Gia Bảo!”
Chỉ tay vào Nam Vĩ bân: “Đây là gian phu!”
Chỉ tay vào Trần Thúy Phân: “Còn đây là dâm phụ!”
Nam Thu Thời xoay người Nam Gia Bảo về hướng mình, đưa tay chỉ vào trán Nam Gia Bảo: "Còn mi, mi là Nam Gia Bảo, là con hoang, là bằng chứng Nam Vĩ Bân ngoại tình, chứng cứ mẹ mày Trần Thúy Phân là đồ đàn bà hư thúi, đi phá nát gia đình người khác, là kẻ thứ ba vô liêm sỉ.”
Thấy vẻ mặt Nam Gia Bảo muốn khóc mà không khóc được, cô nhéo mạnh lên mặt nó, nhìn nó chằm chằm: "Nhớ kỹ lời tao nói chưa?"
"Ô ô ô ô ô … Nhớ rồi! Nhớ kỹ rồi!" Nam Thu Thời ép buộc nó phải nhớ cho kỹ sai lầm của ba mẹ nó, nhớ rõ mẹ nó là một người phụ nữ hư đốn.
Nam Thu Thời cười nham hiểm, sắc mặt tức giận liếc nhìn ba người còn lại, nguyên chủ đã phải chịu đau đớn ra sao thì các người phải chịu đau đớn gấp bội mới vừa cái nư tao. Các người đừng hòng mà yên ổn.
"Sao mày lại nói với em trai mày như vậy?" Nam Vĩ Bân tức giận toàn thân run lên. Đúng là oan gia. Thời tiết thì nóng bức, còn Nam Vĩ Bân thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Tôi chỉ là nói cho nó biết sự thật mà thôi. Nó mặc dù còn nhỏ cơ mà nó có đủ tư cách biết chuyện này rồi chứ, đúng không?" Về phần trái tim non nớt của Nam Gia Bảo có bị tổn thương hay không, Nam Thu Thời căn bản không quan tâm. Tính mạng nguyên chủ vì oắt con này mà không còn, nó muốn sống tốt à? Nằm mơ đi …
Nhìn Lý Tiểu Lan không có phản ứng gì, Nam Thu Thời nhướng mày: "Ồ, có vẻ như mày đã sớm biết chuyện này, chuyện xấu xa này e là có mày giúp mẹ mày một tay, đúng không?”
Lý Tiểu Lan con ngươi co rụt lại: "Mày nói bậy!!"
"Mày đúng như câu "Lạy ông tôi ở bụi này". Tao nói nghe nè, lần sau đừng kích động như vậy, bí mật bại lộ ngay ra luôn. Thế nào, hai mẹ con mày thương lượng kế hoạch làm sao để kéo Nam Vĩ Bân xuống nước? Nói nghe chút coi, để tao học học một chút!”
_____________
"Ăn nói nực cười, trên đời này làm gì có chuyện, có tiền không biết tiêu chỗ nào.” Nam Thu Thời khịt mũi coi thường: "Mày, muốn lấy lòng cha dượng cũng đừng lôi tao vào, tao chỉ cần tiền. "
"Nếu muốn tốt cho tôi thì ông bà đưa tiền ngay, không đưa tiền thì tôi khách sáo đâu!"
Sau khi tranh cãi với họ một hồi lâu, Nam Thu Thời dần mất kiên nhẫn, cô gõ ngón tay lên bàn một cách chậm rãi. Nếu anh trai Nam Thu Thời ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra, đây là dấu hiệu Nam Thu Thời sắp điên lên rồi.
"Túm cái quần lại, đưa tiền hay không?”
Trần Thúy Phân : "Không đưa."
Nam Vĩ Bân: "Tạm thời không thể đưa tiền cho mày được!”
"Ố ồ … được rồi nha! Các người lựa chọn đấy nhé! Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đến cổng nhà xưởng, nơi các người làm việc, thế các người tuyên truyền một chút chuyện tình yêu năm xưa của hai người.”
Vừa nói cô vừa chỉ tay và người bị điểm danh đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nam Vĩ Bân ông và Trần Thúy Phân bà, sự tình năm đó là hai người làm giày rách, lén lút qua lại với nhau, sinh ra đồ con hoang Nam Gia Bảo là nó”
Trần Thúy Phân tức giận đứng lên: "Con khốn, mày dám!"
"Tiện nhân già, chờ xem tôi có dám không?” Vẻ mặt cà lơ phất phơ của Nam Thu Thời rất rất thiếu đánh, khiến Nam Vĩ Bân, Trần Thúy Phân điên tiết lên vì tức giận.
"Mày dám nói lung tung, tao đánh gãy chân của mày!"
Nam Vĩ Bân nghe thấy đứa con gái bất hiếu này nói ra mọi chuyện năm đó thì vô cùng sợ sệt, ông không thể để người khác biết chuyện này. Gần đây, ông sắp được thăng chức lên kỹ thuật viên cấp hai, ngay thời điểm này không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.”
"Còn nhỏ đã dám bịa chuyện nói dối, thật sự là vô kỷ luật, thiếu quản, hôm nay lão tử dạy mày!”
"Xuỳ ~” Nam Thu Thời nhìn thấy đôi mắt vô cùng hoảng loạn của ông ta, miễn bàn, cô vô cùng dị ứng, tởm quá đi mất.
"Các người làm ra chuyện vô liêm sỉ mà sợ người đời nói à? Ông nói tôi nói láo, ha ha ha, không hề nhé! Tôi có bằng chứng đó." Nói xong, Nam Thu Thời chạy đến chỗ Nam Gia Bảo đang đứng cạnh Lý Tiểu Lan, kéo Nam Gia Bảo ra chỉ tay vào mặt hắn: “Đây nè, đây chính là bằng chứng.”
"Năm đó bà sinh nó ra ở bệnh viện. Đừng có nói là không có hồ sơ. Rõ ràng là sinh đủ tháng lại bịa đặt ra chuyện đứa trẻ sinh non hơn một tháng, trong khi cân nặng lại ngang ngửa với một đứa trẻ bình thường, ai mà tin được chứ?”
Nam Gia Bảo cảm thấy cô ta đang xúc phạm mình nên muốn bỏ chạy mà làm sao được, Nam Thu Thời đã nắm lấy vai nó, giữ chặt, đưa ra phía trước, giới thiệu: “Mày nhìn đây Nam Gia Bảo!”
Chỉ tay vào Nam Vĩ bân: “Đây là gian phu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ tay vào Trần Thúy Phân: “Còn đây là dâm phụ!”
Nam Thu Thời xoay người Nam Gia Bảo về hướng mình, đưa tay chỉ vào trán Nam Gia Bảo: "Còn mi, mi là Nam Gia Bảo, là con hoang, là bằng chứng Nam Vĩ Bân ngoại tình, chứng cứ mẹ mày Trần Thúy Phân là đồ đàn bà hư thúi, đi phá nát gia đình người khác, là kẻ thứ ba vô liêm sỉ.”
Thấy vẻ mặt Nam Gia Bảo muốn khóc mà không khóc được, cô nhéo mạnh lên mặt nó, nhìn nó chằm chằm: "Nhớ kỹ lời tao nói chưa?"
"Ô ô ô ô ô … Nhớ rồi! Nhớ kỹ rồi!" Nam Thu Thời ép buộc nó phải nhớ cho kỹ sai lầm của ba mẹ nó, nhớ rõ mẹ nó là một người phụ nữ hư đốn.
Nam Thu Thời cười nham hiểm, sắc mặt tức giận liếc nhìn ba người còn lại, nguyên chủ đã phải chịu đau đớn ra sao thì các người phải chịu đau đớn gấp bội mới vừa cái nư tao. Các người đừng hòng mà yên ổn.
"Sao mày lại nói với em trai mày như vậy?" Nam Vĩ Bân tức giận toàn thân run lên. Đúng là oan gia. Thời tiết thì nóng bức, còn Nam Vĩ Bân thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Tôi chỉ là nói cho nó biết sự thật mà thôi. Nó mặc dù còn nhỏ cơ mà nó có đủ tư cách biết chuyện này rồi chứ, đúng không?" Về phần trái tim non nớt của Nam Gia Bảo có bị tổn thương hay không, Nam Thu Thời căn bản không quan tâm. Tính mạng nguyên chủ vì oắt con này mà không còn, nó muốn sống tốt à? Nằm mơ đi …
Nhìn Lý Tiểu Lan không có phản ứng gì, Nam Thu Thời nhướng mày: "Ồ, có vẻ như mày đã sớm biết chuyện này, chuyện xấu xa này e là có mày giúp mẹ mày một tay, đúng không?”
Lý Tiểu Lan con ngươi co rụt lại: "Mày nói bậy!!"
"Mày đúng như câu "Lạy ông tôi ở bụi này". Tao nói nghe nè, lần sau đừng kích động như vậy, bí mật bại lộ ngay ra luôn. Thế nào, hai mẹ con mày thương lượng kế hoạch làm sao để kéo Nam Vĩ Bân xuống nước? Nói nghe chút coi, để tao học học một chút!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro