Chương 24 - Mưu Đồ Ẩn Giấu (2)
Ngưu Tầm Ngưu M...
2024-08-14 22:04:20
Editor: Mộc Miên
_____________
Trần Thúy Phân nhìn Nam Vĩ Bân sắc mặt tái nhợt, biết rằng ông ấy đang mất bình tĩnh, cô lập tức lên tiếng bày tỏ thái độ: “Mày đừng ở đây nói bậy. Chuyện không phải như vậy. Tao và cha mày tình cờ gặp nhau, vì có sự hoà hợp đôi bên nên quyết định đến với nhau ”.
“Ha ha ha ha ha ha ~”
"Hay cho câu đôi bên hoà hợp!" Nam Thu Thời gật gật đầu: "Tôi thực sự nên đánh giá cao cái gọi là đôi bên hòa hợp này. Ông ta - con bọ hung, còn bà - đống phân tròn.” Nam Thu Thời hợp hai tay xoa xoa diễn tả: “Bọ hung lăn cục phân tròn, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
"Sự sắp đặt tuyệt cà là vời của định mệnh đúng không! Ha ha ha ha ha ha ha ~"
Quan sát tình hình không mấy tốt đẹp, Nam Gia Bảo chạy đến bên tường, đứng dán người vào đó, nó cảm thấy cả cha mẹ nó đều không phải đối thủ của Nam Thu Thời.
"Đúng là xấc xược, vô pháp vô thiên. Hôm nay lấy tư cách một người cha, tao phải đích thân trừng trị mày.” Nam Vĩ Bân bị Nam Thu Thời chọc điên: "Gia đình này không thể chấp nhận đứa con hỗn láo như mày ở đó giương oai diễu võ."
"Có giỏi thì thử xem!"
Cùng lúc Nam Vĩ Bân giơ tay lên, trong nháy mắt Nam Thu Thời một chân dẫm lên ghế, chân phải đưa lên đá mạnh một phát.
"Bùm!" Một cú đá, đá thẳng vào mặt Nam Vĩ Bân.
Nam Vĩ Bân loạng choạng ngã xuống đất, làm đổ bàn ghế ầm ầm.
Dừng lại sao? Không thể đâu! Cô cầm cái ghế đẩu, đập mạnh vào tủ, bàn, giường, cái gì đập được là đập tất, văng tung tóe.
Chỉ trong vài chục giây, ngôi nhà bị đập nát bấy, bừa bộn. Trần Thúy Phân la hét yêu cầu Nam Thu Thời dừng lại, cô vẫn làm ngơ, tiếp tục đập phá không ngừng.
"Đừng đập nữa, trời ơi trời, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà."
"Thật đúng là oan gia".
Lý Tiểu Lan bước tới ngăn cản, bị Nam Thu Thời đá văng ra xa.
Nam Vĩ Bân chảy máu mũi, vẻ mặt đau khổ: "Đồ bất hiếu, mày dừng lại ngay!"
Nam Thu Thời ngoảnh mặt làm ngơ, cô đập nát tất cả rồi ném chiếc ghế đẩu đi, nói: "Đứa con bất hiếu này không thể dừng lại."
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi đã nói rồi, đưa tiền, lập tức, đưa đây thì đâu phải đến mức này!"
"Mau lấy tiền đi, động thủ nãy giờ mệt lắm rồi, tăng giá, tăng giá! 550 tệ.”
Nam Thu Thời lắc lắc tay nhìn về phía Nam Vĩ Bân đòi tiền.
Nam Vĩ Bân: "Mày còn xem tao là cha của mày không? Sao mày dám đánh cả cha của mình?"
Nam Thu Thời khó chịu vò đầu: "Tại sao đến giờ này rồi mà ông còn không hiểu. Thật vô nghĩa, một chữ cũng chẳng lọt được vào đầu ông.”
"Tôi từ đầu đến giờ từng thừa nhận ông là cha sao? Đừng nói là ông, cho dù là vua tới gây sự với tôi, tôi cũng không nương tay đâu!"
Nam Vĩ Bân thật mất mặt, nhìn khuôn mặt ngang ngược này, ông tức giận không biết làm sao thuần phục nó, vốn tưởng rằng động tay chân với Nam Thu Thời, đánh nó một trận nó sẽ sợ mình. Ấy thế mà nó phản kháng kịch liệt, Nam Vĩ Bân hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Không biết nó học cái trò đánh nhau ở đâu, ngay cả đàn ông cũng dám đánh.
Môi Nam Vĩ Bân mấp máy, Nam Thu Thời đẩy tay ông ta ra: "Đừng nói nhảm nữa, tôi không muốn nghe, đưa tiền ngay cho tôi là xong rồi".
"Tôi nhắc nhở các người, tôi đi chân trần không sợ rách giày, các người tốt nhất đừng có suy nghĩ gì không tốt với tôi, nếu không các người một hạt cơm cũng không có mà ăn đâu đấy nhá!”
Nam Thu Thời thực sự không hề đe dọa họ, trong không gian cô có một nhà sách, có cả sách tiếng anh nữa. Chỉ cần cầm một cuốn ra thả bên trong nhà rồi đi cử báo, cả nhà họ đừng mơ mà có kết quả tốt.
Chỉ là phương pháp này quá đơn giản, cô không thích.
Hành hạ bọn họ từ từ mới xứng đáng với những gì họ đã làm, còn gần một tháng nữa mới đến vụ thu hoạch dưới quê, vẫn còn thời gian.
Nam Vĩ Bân vẻ mặt ảm đạm.
Đứa con gái này đối với ông không có chút kính trọng nào, cứ xem như không có, không có tình cảm cha con.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, Nam Vĩ Bân mới khó khăn nói: "Đưa tiền cho nó". Dù sao, nếu Nam Thu Thời còn sống tại căn nhà này, ông nhất định sẽ có cách lấy lại tiền.
Trần Thúy Phân từ đáy lòng không muốn đưa. Đã gần mười năm trôi qua, khó khăn lắm bọn họ mới tiết kiệm được một ít tiền, Trần Thuý Phân thật sự không muốn con nhỏ này được hưởng dễ dàng như vậy.
Vấn đề là ngay cả Nam Vĩ Bân - chồng cô còn không đấu lại được nó, lỡ như con nhỏ điên này thật sự đến nhà xưởng bọn họ, tung tin hai người bọn họ thì sao …
Đôi mắt sắc lẹm của Nam Thu Thời nhìn chằm chằm vào Trần Thúy Phân, làm cô rùng mình, đứng dậy lảo đảo đi vào phòng lấy tiền.
_____________
Trần Thúy Phân nhìn Nam Vĩ Bân sắc mặt tái nhợt, biết rằng ông ấy đang mất bình tĩnh, cô lập tức lên tiếng bày tỏ thái độ: “Mày đừng ở đây nói bậy. Chuyện không phải như vậy. Tao và cha mày tình cờ gặp nhau, vì có sự hoà hợp đôi bên nên quyết định đến với nhau ”.
“Ha ha ha ha ha ha ~”
"Hay cho câu đôi bên hoà hợp!" Nam Thu Thời gật gật đầu: "Tôi thực sự nên đánh giá cao cái gọi là đôi bên hòa hợp này. Ông ta - con bọ hung, còn bà - đống phân tròn.” Nam Thu Thời hợp hai tay xoa xoa diễn tả: “Bọ hung lăn cục phân tròn, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
"Sự sắp đặt tuyệt cà là vời của định mệnh đúng không! Ha ha ha ha ha ha ha ~"
Quan sát tình hình không mấy tốt đẹp, Nam Gia Bảo chạy đến bên tường, đứng dán người vào đó, nó cảm thấy cả cha mẹ nó đều không phải đối thủ của Nam Thu Thời.
"Đúng là xấc xược, vô pháp vô thiên. Hôm nay lấy tư cách một người cha, tao phải đích thân trừng trị mày.” Nam Vĩ Bân bị Nam Thu Thời chọc điên: "Gia đình này không thể chấp nhận đứa con hỗn láo như mày ở đó giương oai diễu võ."
"Có giỏi thì thử xem!"
Cùng lúc Nam Vĩ Bân giơ tay lên, trong nháy mắt Nam Thu Thời một chân dẫm lên ghế, chân phải đưa lên đá mạnh một phát.
"Bùm!" Một cú đá, đá thẳng vào mặt Nam Vĩ Bân.
Nam Vĩ Bân loạng choạng ngã xuống đất, làm đổ bàn ghế ầm ầm.
Dừng lại sao? Không thể đâu! Cô cầm cái ghế đẩu, đập mạnh vào tủ, bàn, giường, cái gì đập được là đập tất, văng tung tóe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ trong vài chục giây, ngôi nhà bị đập nát bấy, bừa bộn. Trần Thúy Phân la hét yêu cầu Nam Thu Thời dừng lại, cô vẫn làm ngơ, tiếp tục đập phá không ngừng.
"Đừng đập nữa, trời ơi trời, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà."
"Thật đúng là oan gia".
Lý Tiểu Lan bước tới ngăn cản, bị Nam Thu Thời đá văng ra xa.
Nam Vĩ Bân chảy máu mũi, vẻ mặt đau khổ: "Đồ bất hiếu, mày dừng lại ngay!"
Nam Thu Thời ngoảnh mặt làm ngơ, cô đập nát tất cả rồi ném chiếc ghế đẩu đi, nói: "Đứa con bất hiếu này không thể dừng lại."
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi đã nói rồi, đưa tiền, lập tức, đưa đây thì đâu phải đến mức này!"
"Mau lấy tiền đi, động thủ nãy giờ mệt lắm rồi, tăng giá, tăng giá! 550 tệ.”
Nam Thu Thời lắc lắc tay nhìn về phía Nam Vĩ Bân đòi tiền.
Nam Vĩ Bân: "Mày còn xem tao là cha của mày không? Sao mày dám đánh cả cha của mình?"
Nam Thu Thời khó chịu vò đầu: "Tại sao đến giờ này rồi mà ông còn không hiểu. Thật vô nghĩa, một chữ cũng chẳng lọt được vào đầu ông.”
"Tôi từ đầu đến giờ từng thừa nhận ông là cha sao? Đừng nói là ông, cho dù là vua tới gây sự với tôi, tôi cũng không nương tay đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Vĩ Bân thật mất mặt, nhìn khuôn mặt ngang ngược này, ông tức giận không biết làm sao thuần phục nó, vốn tưởng rằng động tay chân với Nam Thu Thời, đánh nó một trận nó sẽ sợ mình. Ấy thế mà nó phản kháng kịch liệt, Nam Vĩ Bân hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Không biết nó học cái trò đánh nhau ở đâu, ngay cả đàn ông cũng dám đánh.
Môi Nam Vĩ Bân mấp máy, Nam Thu Thời đẩy tay ông ta ra: "Đừng nói nhảm nữa, tôi không muốn nghe, đưa tiền ngay cho tôi là xong rồi".
"Tôi nhắc nhở các người, tôi đi chân trần không sợ rách giày, các người tốt nhất đừng có suy nghĩ gì không tốt với tôi, nếu không các người một hạt cơm cũng không có mà ăn đâu đấy nhá!”
Nam Thu Thời thực sự không hề đe dọa họ, trong không gian cô có một nhà sách, có cả sách tiếng anh nữa. Chỉ cần cầm một cuốn ra thả bên trong nhà rồi đi cử báo, cả nhà họ đừng mơ mà có kết quả tốt.
Chỉ là phương pháp này quá đơn giản, cô không thích.
Hành hạ bọn họ từ từ mới xứng đáng với những gì họ đã làm, còn gần một tháng nữa mới đến vụ thu hoạch dưới quê, vẫn còn thời gian.
Nam Vĩ Bân vẻ mặt ảm đạm.
Đứa con gái này đối với ông không có chút kính trọng nào, cứ xem như không có, không có tình cảm cha con.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, Nam Vĩ Bân mới khó khăn nói: "Đưa tiền cho nó". Dù sao, nếu Nam Thu Thời còn sống tại căn nhà này, ông nhất định sẽ có cách lấy lại tiền.
Trần Thúy Phân từ đáy lòng không muốn đưa. Đã gần mười năm trôi qua, khó khăn lắm bọn họ mới tiết kiệm được một ít tiền, Trần Thuý Phân thật sự không muốn con nhỏ này được hưởng dễ dàng như vậy.
Vấn đề là ngay cả Nam Vĩ Bân - chồng cô còn không đấu lại được nó, lỡ như con nhỏ điên này thật sự đến nhà xưởng bọn họ, tung tin hai người bọn họ thì sao …
Đôi mắt sắc lẹm của Nam Thu Thời nhìn chằm chằm vào Trần Thúy Phân, làm cô rùng mình, đứng dậy lảo đảo đi vào phòng lấy tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro