Cân nhắc thêm
2024-08-11 07:40:56
Thiên Thanh nhìn thấy sự trầm ngâm trong mắt Hạ Ngôn Hy, cô nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, đặt tay lên tay anh.
" Ngôn Hy, anh sao vậy? Uống nhiều rượu quá à ? ” Cô hỏi, giọng nói đầy quan tâm.
Ngôn Hy giật mình, như thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nhìn Thiên Thanh, ánh mắt có chút bối rối.
“Không, không có gì đâu, Thiên Thiên. Anh chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ thôi.”
Thiên Thanh không tin hoàn toàn vào lời anh nói, cô nhướng mày, cố ép buộc anh phải giải thích thêm.
" Anh chỉ đang nghĩ, sau này em gả cho người khác thì chúng ta sẽ không thể cùng nhau như thế này nữa. "
Âu Mạn nói đúng, Thiên Thanh không còn nhỏ nữa, đã không còn là đứa bé mà anh có thể mỗi ngày giữ chặt bên người. Nếu có một ngày anh thật sự phải trơ mắt nhìn cô lấy người khác, Hạ Ngôn Hy khi đó thật sự không chịu đựng nổi.
Thiên Thanh nghe thấy lời nói của Ngôn Hy, ánh mắt cô chợt trở nên phức tạp. Rõ ràng là cô lo Hạ Ngôn Hy sẽ sớm kết hôn với đối tượng mà bà nội sắp đặt, anh lại sợ cô gả cho người khác. Liệu có phải...anh cũng không nỡ hay không ?
Không nỡ rời xa em
Đặng Thiên Thanh xua tan ý nghị đó trong đầu, cô mỉm cười ngẩn đầu đối diện anh
" Vậy thì anh đi nói với bà nội ai trong chúng ta cũng đều không lập gia đình, vậy thì có thể mãi mãi ở bên nhau rồi "
Lời này Thiên Thanh có thể tùy tiện nói nhưng anh không thể, cô cũng biết rõ điều đó. Sở dĩ nói như thế chỉ để làm khó anh thôi, sản nghiệp Hạ gia không thể không có người kế thừa, số mệnh cũng đã định anh không thể tùy ý.
Hạ Ngôn Hy cười, anh không biết mình có giấu được nỗi chua xót trong ánh mắt hay không, bất đắc dĩ thốt ra một câu đau lòng
" Em biết điều đó không thể mà "
"Em chỉ nói đùa thôi." Thiên Thanh cười nói, giọng cô bình thản như đã biết trước đáp án
Ngôn Hy nhìn cô, cảm thấy lòng mình như bị thắt lại. Anh cũng muốn bản thân có thể tùy ý, không phải suy nghĩ thiệt hơn như cách mà anh đứng trên thương trường, muốn cho người trong lòng những gì mà họ muốn nhưng hiện thực tàn nhẫn khiến anh không thể hứa hẹn điều gì. Anh chỉ có thể im lặng, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự bất lực.
Cô mỉm cười dịu dàng.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Đã uống rượu rồi thì nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Thiên Thanh nhẹ nhàng buông tay anh, đứng dậy rồi quay người bước về phía cầu thang để lại Ngôn Hy ngồi lại trong phòng khách. Anh nhìn theo bóng dáng cô, tâm trạng đầy mâu thuẫn.
...
Về phía Lê Âu Mạn, cô ấy cảm thấy bản thân không đợi được nữa, đã được một khoảng thời gian kể từ hôm sinh nhật Hạ Ngôn Hy, hai người không có thêm cuộc hẹn riêng nào, anh nói là do tính chất công việc nhưng nếu mọi thứ cứ kéo dài đều không tốt cho cả hai gia tộc. Chỉ khi hai nhà Hạ-Lê sớm thiết lập quan hệ thông gia thì vị thế trên thương trường mới càng khó đánh đổ, mới có thể bành trướng, nhưng Hạ Ngôn Hy cứ dây dưa mãi khiến Lê gia sốt ruột sợ rằng phía nhà bên kia tìm được đối tượng khác tốt hơn để liên minh. Vậy nên không thể gặp mặt Hạ Ngôn Hy thì Âu Mạn chỉ có thể tìm đến Dương Mẫn Quân để thỏ thẻ.
Dương Mẫn Quân sau khi nghe xong cũng hiểu được mấy phần, bà bảo Âu Mạn yên tâm để bà tìm gặp Ngôn Hy mà nói chuyện, Lê gia cũng xem như là môn đăng hộ đối còn có quan hệ hợp tác làm ăn lâu đời, muốn tìm gia tộc khác đáp ứng đủ yêu cầu sợ là hơi khó.
Dương Mẫn Quân lấy cớ nhớ con cháu để tập trung mọi người tại căn nhà cỗ phía Tây. Bà ngồi trên chiếc ghế mộc chạm khắc tinh xảo, tay mân mê chuỗi hạt thi thoảng lại nhấp nháp ngụm trà.
Thiên Thanh ở phía sau giúp Dương Mẫn Quân xoa bóp, vô cùng hiểu chuyện bà ấy rất hài lòng.
Hạ Quang Minh nhìn cô cười gật gù
" Con là giỏi nịnh bà nội nhất, ở nhà cũng chẳng thấy xoa bóp cho ba, rảnh rỗi cũng không về nhà, con với Ngôn Hy ấy hai đứa y hệt nhau. "
Đặng Thiên Thanh ở phía sau đôi tay thoăn thoát đáp lời ông
" Ngôn Hy bận việc ở công ty nên không đưa con về, con nào dám quấy chứ "
Ông biết nhóc con nhà ông nói thế chỉ là cái cớ thôi, ai mà không biết con bé dính lấy Hạ Ngôn Hy, anh không về thì cô về làm gì
" Con ấy chuyện gì cũng nói được, con không biết gọi chú Hiên đến đón ? Còn viện lý do, chỉ có bà nội mớ gọi hai đứa về được "
Ngôn Hy ngồi một góc tủm tỉm cười, khung cảnh gia đình hòa hợp thế này chính là vô cùng hạnh phúc
Dương Mẫn Quân vỗ nhẹ lên bàn tay Thiên Thanh ý bảo cô dừng lại, giọng bà ôn tồn
" Anh trai thì gọi là anh trai, hoặc là anh Ngôn Hy, con cứ gọi thẳng tên mãi như vậy không được, không có phép tắc "
Thiên Thanh nghe lời bà nội nhắc nhở, khuôn mặt có chút đỏ bừng vì ngượng ngùng. Cô cúi đầu, không dám đáp lời.
Ngôn Hy ngồi gần đó nghe thấy lời của bà nội, liền lên tiếng.
"Không sao đâu bà nội, Thiên Thiên gọi tên con cũng không vấn đề gì. Chỉ cần mọi người trong nhà đều vui vẻ là được rồi."
Dương Mẫn Quân nhìn Ngôn Hy, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tình thương.
"Ngôn Hy, con là anh lớn trong nhà, cần phải làm gương cho em nhỏ. Dù có yêu thương nhau thế nào cũng phải giữ lễ nghĩa."
Ngôn Hy gật đầu, giọng nói nghẹn lại
"Dạ, con hiểu rồi bà nội. Con sẽ chú ý hơn."
Dương Mẫn Quân gật gù hài lòng
" Nhân tiện nhà chúng ta có mặt đông đủ, ta cũng muốn nói một chuyện quan trọng "
Bà ngừng lại một chút, hướng mắt nhìn Hạ Ngôn Hy
" Chuyện của con với Âu Mạn đi đến đâu rồi ? "
Dương Mẫn Quân hỏi tới đây đương nhiên là biết mối quan hệ của anh với Lê Âu Mạn không có tiến triển gì.
Trong lòng Thiên Thanh cũng dấy lên chút sốt ruột, cô cũng muốn biết câu trả lời của anh
Thấy Ngôn Hy im lặng bà lại nói tiếp
" Con đã không còn nhỏ nữa, cũng đừng nên để người lớn trong nhà phiền lòng. Sớm thành gia lập thất, có người thủ thỉ bên gối vẫn tốt hơn mà "
Sự im lặng của anh khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Thiên Thanh ngồi gần đó, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Giờ đây, cô lo lắng không biết câu trả lời của anh sẽ ra sao, Thiên Thanh nhìn anh chuyên chú
"Ngôn Hy, con nói gì đi chứ?" Dương Mẫn Quân thúc giục.
Ngôn Hy thở dài, ánh mắt trở nên kiên định hơn.
"Nội, con hiểu sự lo lắng của mọi người. Nhưng con nghĩ rằng hôn nhân là chuyện cả đời, không thể vội vàng được. Con và Âu Mạn... chúng con chưa thực sự hiểu nhau đủ để tiến tới hôn nhân."
Như sợ lời nói của mình mang tính cự tuyệt quá cao trước sự sắp xếp của người lớn trong nhà, anh chêm thêm một câu
" Vẫn là nên cân nhắc thêm...chọn người khác vậy. "
" Ngôn Hy, anh sao vậy? Uống nhiều rượu quá à ? ” Cô hỏi, giọng nói đầy quan tâm.
Ngôn Hy giật mình, như thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nhìn Thiên Thanh, ánh mắt có chút bối rối.
“Không, không có gì đâu, Thiên Thiên. Anh chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ thôi.”
Thiên Thanh không tin hoàn toàn vào lời anh nói, cô nhướng mày, cố ép buộc anh phải giải thích thêm.
" Anh chỉ đang nghĩ, sau này em gả cho người khác thì chúng ta sẽ không thể cùng nhau như thế này nữa. "
Âu Mạn nói đúng, Thiên Thanh không còn nhỏ nữa, đã không còn là đứa bé mà anh có thể mỗi ngày giữ chặt bên người. Nếu có một ngày anh thật sự phải trơ mắt nhìn cô lấy người khác, Hạ Ngôn Hy khi đó thật sự không chịu đựng nổi.
Thiên Thanh nghe thấy lời nói của Ngôn Hy, ánh mắt cô chợt trở nên phức tạp. Rõ ràng là cô lo Hạ Ngôn Hy sẽ sớm kết hôn với đối tượng mà bà nội sắp đặt, anh lại sợ cô gả cho người khác. Liệu có phải...anh cũng không nỡ hay không ?
Không nỡ rời xa em
Đặng Thiên Thanh xua tan ý nghị đó trong đầu, cô mỉm cười ngẩn đầu đối diện anh
" Vậy thì anh đi nói với bà nội ai trong chúng ta cũng đều không lập gia đình, vậy thì có thể mãi mãi ở bên nhau rồi "
Lời này Thiên Thanh có thể tùy tiện nói nhưng anh không thể, cô cũng biết rõ điều đó. Sở dĩ nói như thế chỉ để làm khó anh thôi, sản nghiệp Hạ gia không thể không có người kế thừa, số mệnh cũng đã định anh không thể tùy ý.
Hạ Ngôn Hy cười, anh không biết mình có giấu được nỗi chua xót trong ánh mắt hay không, bất đắc dĩ thốt ra một câu đau lòng
" Em biết điều đó không thể mà "
"Em chỉ nói đùa thôi." Thiên Thanh cười nói, giọng cô bình thản như đã biết trước đáp án
Ngôn Hy nhìn cô, cảm thấy lòng mình như bị thắt lại. Anh cũng muốn bản thân có thể tùy ý, không phải suy nghĩ thiệt hơn như cách mà anh đứng trên thương trường, muốn cho người trong lòng những gì mà họ muốn nhưng hiện thực tàn nhẫn khiến anh không thể hứa hẹn điều gì. Anh chỉ có thể im lặng, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự bất lực.
Cô mỉm cười dịu dàng.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Đã uống rượu rồi thì nên nghỉ ngơi sớm đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Thanh nhẹ nhàng buông tay anh, đứng dậy rồi quay người bước về phía cầu thang để lại Ngôn Hy ngồi lại trong phòng khách. Anh nhìn theo bóng dáng cô, tâm trạng đầy mâu thuẫn.
...
Về phía Lê Âu Mạn, cô ấy cảm thấy bản thân không đợi được nữa, đã được một khoảng thời gian kể từ hôm sinh nhật Hạ Ngôn Hy, hai người không có thêm cuộc hẹn riêng nào, anh nói là do tính chất công việc nhưng nếu mọi thứ cứ kéo dài đều không tốt cho cả hai gia tộc. Chỉ khi hai nhà Hạ-Lê sớm thiết lập quan hệ thông gia thì vị thế trên thương trường mới càng khó đánh đổ, mới có thể bành trướng, nhưng Hạ Ngôn Hy cứ dây dưa mãi khiến Lê gia sốt ruột sợ rằng phía nhà bên kia tìm được đối tượng khác tốt hơn để liên minh. Vậy nên không thể gặp mặt Hạ Ngôn Hy thì Âu Mạn chỉ có thể tìm đến Dương Mẫn Quân để thỏ thẻ.
Dương Mẫn Quân sau khi nghe xong cũng hiểu được mấy phần, bà bảo Âu Mạn yên tâm để bà tìm gặp Ngôn Hy mà nói chuyện, Lê gia cũng xem như là môn đăng hộ đối còn có quan hệ hợp tác làm ăn lâu đời, muốn tìm gia tộc khác đáp ứng đủ yêu cầu sợ là hơi khó.
Dương Mẫn Quân lấy cớ nhớ con cháu để tập trung mọi người tại căn nhà cỗ phía Tây. Bà ngồi trên chiếc ghế mộc chạm khắc tinh xảo, tay mân mê chuỗi hạt thi thoảng lại nhấp nháp ngụm trà.
Thiên Thanh ở phía sau giúp Dương Mẫn Quân xoa bóp, vô cùng hiểu chuyện bà ấy rất hài lòng.
Hạ Quang Minh nhìn cô cười gật gù
" Con là giỏi nịnh bà nội nhất, ở nhà cũng chẳng thấy xoa bóp cho ba, rảnh rỗi cũng không về nhà, con với Ngôn Hy ấy hai đứa y hệt nhau. "
Đặng Thiên Thanh ở phía sau đôi tay thoăn thoát đáp lời ông
" Ngôn Hy bận việc ở công ty nên không đưa con về, con nào dám quấy chứ "
Ông biết nhóc con nhà ông nói thế chỉ là cái cớ thôi, ai mà không biết con bé dính lấy Hạ Ngôn Hy, anh không về thì cô về làm gì
" Con ấy chuyện gì cũng nói được, con không biết gọi chú Hiên đến đón ? Còn viện lý do, chỉ có bà nội mớ gọi hai đứa về được "
Ngôn Hy ngồi một góc tủm tỉm cười, khung cảnh gia đình hòa hợp thế này chính là vô cùng hạnh phúc
Dương Mẫn Quân vỗ nhẹ lên bàn tay Thiên Thanh ý bảo cô dừng lại, giọng bà ôn tồn
" Anh trai thì gọi là anh trai, hoặc là anh Ngôn Hy, con cứ gọi thẳng tên mãi như vậy không được, không có phép tắc "
Thiên Thanh nghe lời bà nội nhắc nhở, khuôn mặt có chút đỏ bừng vì ngượng ngùng. Cô cúi đầu, không dám đáp lời.
Ngôn Hy ngồi gần đó nghe thấy lời của bà nội, liền lên tiếng.
"Không sao đâu bà nội, Thiên Thiên gọi tên con cũng không vấn đề gì. Chỉ cần mọi người trong nhà đều vui vẻ là được rồi."
Dương Mẫn Quân nhìn Ngôn Hy, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tình thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngôn Hy, con là anh lớn trong nhà, cần phải làm gương cho em nhỏ. Dù có yêu thương nhau thế nào cũng phải giữ lễ nghĩa."
Ngôn Hy gật đầu, giọng nói nghẹn lại
"Dạ, con hiểu rồi bà nội. Con sẽ chú ý hơn."
Dương Mẫn Quân gật gù hài lòng
" Nhân tiện nhà chúng ta có mặt đông đủ, ta cũng muốn nói một chuyện quan trọng "
Bà ngừng lại một chút, hướng mắt nhìn Hạ Ngôn Hy
" Chuyện của con với Âu Mạn đi đến đâu rồi ? "
Dương Mẫn Quân hỏi tới đây đương nhiên là biết mối quan hệ của anh với Lê Âu Mạn không có tiến triển gì.
Trong lòng Thiên Thanh cũng dấy lên chút sốt ruột, cô cũng muốn biết câu trả lời của anh
Thấy Ngôn Hy im lặng bà lại nói tiếp
" Con đã không còn nhỏ nữa, cũng đừng nên để người lớn trong nhà phiền lòng. Sớm thành gia lập thất, có người thủ thỉ bên gối vẫn tốt hơn mà "
Sự im lặng của anh khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Thiên Thanh ngồi gần đó, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Giờ đây, cô lo lắng không biết câu trả lời của anh sẽ ra sao, Thiên Thanh nhìn anh chuyên chú
"Ngôn Hy, con nói gì đi chứ?" Dương Mẫn Quân thúc giục.
Ngôn Hy thở dài, ánh mắt trở nên kiên định hơn.
"Nội, con hiểu sự lo lắng của mọi người. Nhưng con nghĩ rằng hôn nhân là chuyện cả đời, không thể vội vàng được. Con và Âu Mạn... chúng con chưa thực sự hiểu nhau đủ để tiến tới hôn nhân."
Như sợ lời nói của mình mang tính cự tuyệt quá cao trước sự sắp xếp của người lớn trong nhà, anh chêm thêm một câu
" Vẫn là nên cân nhắc thêm...chọn người khác vậy. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro