Nợ nầng quá nhi...
2024-08-11 07:40:56
Tại bệnh viện, Thiên Thanh được
chăm sóc y tế đặc biệt. Cô bé bị bỏ đói suốt nhiều ngày, cơ thể gầy gò
và kiệt sức. Bác sĩ và y tá đều tận tình chăm sóc, mong giúp đứa bé sớm
ngày bình phục.
Những ngày đầu, Thiên Thanh hầu như không nói chuyện, chỉ ngồi im lặng trên giường bệnh, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Hạ Ngôn Hy và Hạ Quang Minh thay phiên nhau túc trực bên cạnh, cố gắng an ủi và động viên cô bé. Họ mang đến những món đồ chơi và sách truyện mà Thiên Thanh yêu thích, hy vọng giúp cô bé cảm thấy thoải mái hơn.
Một buổi sáng, bác sĩ chính điều trị cho Thiên Thanh, bác sĩ Trần, gọi Hạ Quang Minh và Hạ Ngôn Hy vào phòng làm việc. Bác sĩ Trần là một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy sự thông cảm.
“Ông Hạ, cậu Ngôn Hy, tôi muốn trao đổi với hai người về tình trạng của Thiên Thanh” bác sĩ Trần nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc.
“Vâng, bác sĩ, tình hình của con bé thế nào rồi?” Hạ Quang Minh lo lắng hỏi, ánh mắt không rời khỏi bác sĩ Trần.
“Về mặt thể chất, Thiên Thanh đang hồi phục tốt. Tuy nhiên, cái tôi lo ngại là về tình trạng tâm lý của cô bé. Sau khi trải qua những sự việc kinh hoàng như vậy, không thể tránh khỏi việc Thiên Thanh sẽ gặp vấn đề về mặt tâm lý tác động ít nhiều" bác sĩ Trần trả lời, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
Hạ Ngôn Hy cảm thấy tim mình thắt lại.
“Ý bác sĩ là sao? Thiên Thanh sẽ ổn chứ?”
Bác sĩ Trần gật đầu, rồi từ từ giải thích.
“Cô bé có thể đã gặp phải các triệu chứng của rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Những triệu chứng này bao gồm ác mộng, hồi tưởng lại sự việc, lo âu, và tránh né những thứ liên quan đến sự việc đó. Thiên Thanh có tất cả những thứ trên. "
Bác sĩ Trần ngắt quãng lại ôn tồn giải thích thêm
" Theo lẽ thường những đứa trẻ sau khi gặp phải vấn đề tương tự đều sẽ khóc lóc muốn bày tỏ nỗi uất ức của bản thân nhưng đứa trẻ nhà các vị thì ngược lại. Thiên Thanh đang có dấu hiệu tránh né, giấu nhẹm các vấn đề vào bên trong mình, điều đó đối với nột đưa trẻ là cực kỳ nguy hại. "
Hạ Quang Minh ngồi lặng đi, đôi mắt ông hiện lên nỗi đau khổ.
“Vậy chúng tôi cần làm gì để giúp con bé, bác sĩ?”
Bác sĩ Trần mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng mang lại sự an ủi.
“Điều quan trọng nhất là tình yêu và sự kiên nhẫn. Mọi người cần tạo cho Thiên Thanh một môi trường an toàn và ổn định. Tôi sẽ giới thiệu cho gia đình một chuyên gia tâm lý chuyên về trẻ em để giúp Thiên Thanh. Chúng ta cần theo dõi sát sao và đảm bảo rằng cô bé nhận được sự hỗ trợ cần thiết.”
Hạ Quang Minh gật đầu, đôi mắt ông hiện lên niềm quyết tâm.
“Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp con bé sớm ngày bình phục.”
Hạ Ngôn Hy ngồi lặng lẽ, lời nói của bác sĩ Trần như vạch trần tội lỗi mà cậu đã gây ra. Một đứa bé chỉ mới 5 tuổi mắc phải bệnh tâm lý sẽ phải vượt qua như thế nào đây ? Trong đầu Ngôn Hy lúc này chỉ còn mỗi suy nghĩ rằng từ nay sẽ luôn ở bên cạnh Thiên Thanh,đối xử với bé con thật tốt, tuyệt đối không để cô phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào nữa.
...
Những ngày sau khi Thiên Thanh xuất viện, cuộc sống của gia đình Hạ vẫn chưa trở lại bình thường. Thiên Thanh đã về nhà, nhưng tâm lý của cô bé vẫn còn nhiều vấn đề. Những vết thương không chỉ nằm trên cơ thể mà còn trong tâm hồn nhỏ bé của cô.
Từ ngày Thiên Thanh trở về, Hạ Ngôn Hy không ngừng tìm kiếm cách để giúp em gái hồi phục. Cậu đọc sách về tâm lý trẻ em, tham khảo ý kiến của các chuyên gia và luôn dành thời gian ở bên cạnh cô. Hạ Quang Minh chứng kiến hết thảy sự cố gắng của con trai nhưng mọi cố gắng của cậu dường như không mang lại kết quả như mong đợi.
Một buổi sáng, Hạ Ngôn Hy quyết định thử một phương pháp mới. Cậu đã đọc rằng việc kết nối với thiên nhiên có thể giúp trẻ em hồi phục tâm lý. Vì vậy, cậu đưa Thiên Thanh đến một khu vườn sinh thái nơi có cảnh quan yên bình và nhiều loài động vật nhỏ.
Thiên Thanh ngồi im lặng trên băng ghế gỗ, nhìn những chú chim nhỏ bay lượn xung quanh. Hạ Ngôn Hy cố gắng tạo ra không khí vui vẻ, kể cho cô nghe những câu chuyện về thiên nhiên, về những chuyến đi dã ngoại của mình khi còn nhỏ. Nhưng Thiên Thanh chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn xa xăm, dường như không thực sự chú ý đến lời nói của anh trai.
Không nản lòng, Hạ Ngôn Hy thử nhiều cách khác. Cậu đưa Thiên Thanh đến rạp chiếu phim, chọn những bộ phim hoạt hình vui nhộn mà trẻ em yêu thích nhưng Thiên Thanh chỉ ngồi im, không có phản ứng gì đặc biệt.
Hạ Ngôn Hy cũng thử làm những món ăn mà Thiên Thanh yêu thích. Cậu cẩn thận chuẩn bị từng món ăn, nhớ lại từng chi tiết nhỏ mà Thiên Thanh từng khen ngợi. Nhưng ngay cả khi cậu bày biện những món ăn ngon lành trên bàn, Thiên Thanh vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ ăn một cách máy móc, không tỏ ra vui vẻ hay hào hứng.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi, Thiên Thanh không hề đá động gì đến bất cứ ai trong nhà, chỉ thích ngồi im ỉm một góc không muốn bị ai chú ý đến. Bé con tinh ý nhận ra sau chuyện ở căn nhà hoang anh trai dường như quan tâm đến cô rất nhiều, lại giống như vì muốn chuộc tội mà yêu thương cô hơn. Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này...cũng thật tốt.
Một buổi tối sau khi cả nhà dùng cơm xong Hạ Quang Minh trở lại thư phòng giải quyết vài việc quan trọng của công ty, trước khi đi cũng không quên thơm má cô công chúa bé bỏng
" Ba đi đây, để Ngôn Hy chơi cùng con nhé "
Thiên Thanh không phản ứng ông cũng sớm đoán trước rồi.
Đặng Thiên Thanh ngồi trên sofa nhìn màn hình tivi đang chiếu bộ phim hoạt hình mà cô bé không chút hứng thú, cô muốn bỏ về phòng thì bất chợt một con cừu đen xuất hiện trước mặt cô khiến Thiên Thanh sững người. Phía sau con cừu đen đó là gương mặt nhu thuận của Hạ Ngôn Hy.
" Thiên Thiên thấy chán rồi sao ? Có muốn chơi với mình không ? Mình là Cừu Đen rất vui được làm bạn với cậu " Hạ Ngôn Hy nói, giọng nói nhẹ nhàng hoàn toàn nhập vai vào con cừu đen ghẹo cho cô vui
Thiên Thanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con cừu đen làm bằng bông kia. Cô bé không thể tin vào mắt mình, không ngờ anh trai lạnh lùng kia còn có thể vì mình mà làm đến mức như vậy. Một phần nào đó trong lòng cô cảm thấy ấm áp, như có một tia sáng nhỏ bé len lỏi vào bóng tối.
“Cừu đen...?” Thiên Thanh thì thầm, giọng nói yếu ớt.
“Đúng vậy, cừu đen! Cậu có muốn chơi cùng mình không? Chúng ta có thể làm bạn, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với nhau” Hạ Ngôn Hy tiếp tục, nhẹ nhàng đặt gấu bông chạm vào mũi em gái.
Con cừu đen này là ngày đầu tiên cô đến Hạ gia bị Hạ Ngôn Hy anh không yêu quý nên đã mang cừu đen đi. Nay vì dỗ cô lại mang nó đến dụ ngọt, đột nhiên Thiên Thanh cảm thấy mình được chiều chuộng có hơi cả gan, cô nói
" Cho em cừu đen "
Hạ Ngôn Hy sững người, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy yêu cầu từ miệng cô bé, Thiên Thanh vẫn luôn dè dặt, hỏi ý kiến, nay lại dám đưa ra yêu cầu, vẻ mặt còn có phần như ra lệnh.
Cô làm như vậy tột cùng chỉ muốn xem thử phản ứng của cậu mà thôi. Ngược lại với suy nghĩ rằng có thể Hạ Ngôn Hy sẽ ghét bỏ mình thì cậu lại vô cùng sẵn lòng, Ngôn Hy chạm nhẹ vào đỉnh đầu Thiên Thanh vuốt ve
" Đều cho em hết, đồ tốt đều dành cho em " Hạ Ngôn Hy nói, giọng dịu dàng.
Đằng nào cũng là cậu nợ cô mà.
Đặng Thiên Thanh nhìn cậu trong mắt ánh lên sự nghi ngờ, bé con giơ bàn tay nhỏ bé về phía trước, giọng nói non nớt nhưng sắc lạnh
" Nói lời giữ lời "
Ngôn Hy mỉm cười lại ngoéo tay với cô, hành động của Thiên Thanh hôm nay rất kỳ quái. Nhưng như vậy cũng tốt ít ra bé con đừng im lìm không nói nữa, sau này có đòi hỏi gì cậu đều sẽ dùng mọi cách để đáp ứng. Hạ gia nợ đứa nhỏ này quá nhiều rồi.
Những ngày đầu, Thiên Thanh hầu như không nói chuyện, chỉ ngồi im lặng trên giường bệnh, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Hạ Ngôn Hy và Hạ Quang Minh thay phiên nhau túc trực bên cạnh, cố gắng an ủi và động viên cô bé. Họ mang đến những món đồ chơi và sách truyện mà Thiên Thanh yêu thích, hy vọng giúp cô bé cảm thấy thoải mái hơn.
Một buổi sáng, bác sĩ chính điều trị cho Thiên Thanh, bác sĩ Trần, gọi Hạ Quang Minh và Hạ Ngôn Hy vào phòng làm việc. Bác sĩ Trần là một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy sự thông cảm.
“Ông Hạ, cậu Ngôn Hy, tôi muốn trao đổi với hai người về tình trạng của Thiên Thanh” bác sĩ Trần nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc.
“Vâng, bác sĩ, tình hình của con bé thế nào rồi?” Hạ Quang Minh lo lắng hỏi, ánh mắt không rời khỏi bác sĩ Trần.
“Về mặt thể chất, Thiên Thanh đang hồi phục tốt. Tuy nhiên, cái tôi lo ngại là về tình trạng tâm lý của cô bé. Sau khi trải qua những sự việc kinh hoàng như vậy, không thể tránh khỏi việc Thiên Thanh sẽ gặp vấn đề về mặt tâm lý tác động ít nhiều" bác sĩ Trần trả lời, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
Hạ Ngôn Hy cảm thấy tim mình thắt lại.
“Ý bác sĩ là sao? Thiên Thanh sẽ ổn chứ?”
Bác sĩ Trần gật đầu, rồi từ từ giải thích.
“Cô bé có thể đã gặp phải các triệu chứng của rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Những triệu chứng này bao gồm ác mộng, hồi tưởng lại sự việc, lo âu, và tránh né những thứ liên quan đến sự việc đó. Thiên Thanh có tất cả những thứ trên. "
Bác sĩ Trần ngắt quãng lại ôn tồn giải thích thêm
" Theo lẽ thường những đứa trẻ sau khi gặp phải vấn đề tương tự đều sẽ khóc lóc muốn bày tỏ nỗi uất ức của bản thân nhưng đứa trẻ nhà các vị thì ngược lại. Thiên Thanh đang có dấu hiệu tránh né, giấu nhẹm các vấn đề vào bên trong mình, điều đó đối với nột đưa trẻ là cực kỳ nguy hại. "
Hạ Quang Minh ngồi lặng đi, đôi mắt ông hiện lên nỗi đau khổ.
“Vậy chúng tôi cần làm gì để giúp con bé, bác sĩ?”
Bác sĩ Trần mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng mang lại sự an ủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Điều quan trọng nhất là tình yêu và sự kiên nhẫn. Mọi người cần tạo cho Thiên Thanh một môi trường an toàn và ổn định. Tôi sẽ giới thiệu cho gia đình một chuyên gia tâm lý chuyên về trẻ em để giúp Thiên Thanh. Chúng ta cần theo dõi sát sao và đảm bảo rằng cô bé nhận được sự hỗ trợ cần thiết.”
Hạ Quang Minh gật đầu, đôi mắt ông hiện lên niềm quyết tâm.
“Cảm ơn bác sĩ. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp con bé sớm ngày bình phục.”
Hạ Ngôn Hy ngồi lặng lẽ, lời nói của bác sĩ Trần như vạch trần tội lỗi mà cậu đã gây ra. Một đứa bé chỉ mới 5 tuổi mắc phải bệnh tâm lý sẽ phải vượt qua như thế nào đây ? Trong đầu Ngôn Hy lúc này chỉ còn mỗi suy nghĩ rằng từ nay sẽ luôn ở bên cạnh Thiên Thanh,đối xử với bé con thật tốt, tuyệt đối không để cô phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào nữa.
...
Những ngày sau khi Thiên Thanh xuất viện, cuộc sống của gia đình Hạ vẫn chưa trở lại bình thường. Thiên Thanh đã về nhà, nhưng tâm lý của cô bé vẫn còn nhiều vấn đề. Những vết thương không chỉ nằm trên cơ thể mà còn trong tâm hồn nhỏ bé của cô.
Từ ngày Thiên Thanh trở về, Hạ Ngôn Hy không ngừng tìm kiếm cách để giúp em gái hồi phục. Cậu đọc sách về tâm lý trẻ em, tham khảo ý kiến của các chuyên gia và luôn dành thời gian ở bên cạnh cô. Hạ Quang Minh chứng kiến hết thảy sự cố gắng của con trai nhưng mọi cố gắng của cậu dường như không mang lại kết quả như mong đợi.
Một buổi sáng, Hạ Ngôn Hy quyết định thử một phương pháp mới. Cậu đã đọc rằng việc kết nối với thiên nhiên có thể giúp trẻ em hồi phục tâm lý. Vì vậy, cậu đưa Thiên Thanh đến một khu vườn sinh thái nơi có cảnh quan yên bình và nhiều loài động vật nhỏ.
Thiên Thanh ngồi im lặng trên băng ghế gỗ, nhìn những chú chim nhỏ bay lượn xung quanh. Hạ Ngôn Hy cố gắng tạo ra không khí vui vẻ, kể cho cô nghe những câu chuyện về thiên nhiên, về những chuyến đi dã ngoại của mình khi còn nhỏ. Nhưng Thiên Thanh chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn xa xăm, dường như không thực sự chú ý đến lời nói của anh trai.
Không nản lòng, Hạ Ngôn Hy thử nhiều cách khác. Cậu đưa Thiên Thanh đến rạp chiếu phim, chọn những bộ phim hoạt hình vui nhộn mà trẻ em yêu thích nhưng Thiên Thanh chỉ ngồi im, không có phản ứng gì đặc biệt.
Hạ Ngôn Hy cũng thử làm những món ăn mà Thiên Thanh yêu thích. Cậu cẩn thận chuẩn bị từng món ăn, nhớ lại từng chi tiết nhỏ mà Thiên Thanh từng khen ngợi. Nhưng ngay cả khi cậu bày biện những món ăn ngon lành trên bàn, Thiên Thanh vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ ăn một cách máy móc, không tỏ ra vui vẻ hay hào hứng.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi, Thiên Thanh không hề đá động gì đến bất cứ ai trong nhà, chỉ thích ngồi im ỉm một góc không muốn bị ai chú ý đến. Bé con tinh ý nhận ra sau chuyện ở căn nhà hoang anh trai dường như quan tâm đến cô rất nhiều, lại giống như vì muốn chuộc tội mà yêu thương cô hơn. Nghĩ đi nghĩ lại chuyện này...cũng thật tốt.
Một buổi tối sau khi cả nhà dùng cơm xong Hạ Quang Minh trở lại thư phòng giải quyết vài việc quan trọng của công ty, trước khi đi cũng không quên thơm má cô công chúa bé bỏng
" Ba đi đây, để Ngôn Hy chơi cùng con nhé "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Thanh không phản ứng ông cũng sớm đoán trước rồi.
Đặng Thiên Thanh ngồi trên sofa nhìn màn hình tivi đang chiếu bộ phim hoạt hình mà cô bé không chút hứng thú, cô muốn bỏ về phòng thì bất chợt một con cừu đen xuất hiện trước mặt cô khiến Thiên Thanh sững người. Phía sau con cừu đen đó là gương mặt nhu thuận của Hạ Ngôn Hy.
" Thiên Thiên thấy chán rồi sao ? Có muốn chơi với mình không ? Mình là Cừu Đen rất vui được làm bạn với cậu " Hạ Ngôn Hy nói, giọng nói nhẹ nhàng hoàn toàn nhập vai vào con cừu đen ghẹo cho cô vui
Thiên Thanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con cừu đen làm bằng bông kia. Cô bé không thể tin vào mắt mình, không ngờ anh trai lạnh lùng kia còn có thể vì mình mà làm đến mức như vậy. Một phần nào đó trong lòng cô cảm thấy ấm áp, như có một tia sáng nhỏ bé len lỏi vào bóng tối.
“Cừu đen...?” Thiên Thanh thì thầm, giọng nói yếu ớt.
“Đúng vậy, cừu đen! Cậu có muốn chơi cùng mình không? Chúng ta có thể làm bạn, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với nhau” Hạ Ngôn Hy tiếp tục, nhẹ nhàng đặt gấu bông chạm vào mũi em gái.
Con cừu đen này là ngày đầu tiên cô đến Hạ gia bị Hạ Ngôn Hy anh không yêu quý nên đã mang cừu đen đi. Nay vì dỗ cô lại mang nó đến dụ ngọt, đột nhiên Thiên Thanh cảm thấy mình được chiều chuộng có hơi cả gan, cô nói
" Cho em cừu đen "
Hạ Ngôn Hy sững người, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy yêu cầu từ miệng cô bé, Thiên Thanh vẫn luôn dè dặt, hỏi ý kiến, nay lại dám đưa ra yêu cầu, vẻ mặt còn có phần như ra lệnh.
Cô làm như vậy tột cùng chỉ muốn xem thử phản ứng của cậu mà thôi. Ngược lại với suy nghĩ rằng có thể Hạ Ngôn Hy sẽ ghét bỏ mình thì cậu lại vô cùng sẵn lòng, Ngôn Hy chạm nhẹ vào đỉnh đầu Thiên Thanh vuốt ve
" Đều cho em hết, đồ tốt đều dành cho em " Hạ Ngôn Hy nói, giọng dịu dàng.
Đằng nào cũng là cậu nợ cô mà.
Đặng Thiên Thanh nhìn cậu trong mắt ánh lên sự nghi ngờ, bé con giơ bàn tay nhỏ bé về phía trước, giọng nói non nớt nhưng sắc lạnh
" Nói lời giữ lời "
Ngôn Hy mỉm cười lại ngoéo tay với cô, hành động của Thiên Thanh hôm nay rất kỳ quái. Nhưng như vậy cũng tốt ít ra bé con đừng im lìm không nói nữa, sau này có đòi hỏi gì cậu đều sẽ dùng mọi cách để đáp ứng. Hạ gia nợ đứa nhỏ này quá nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro