Chương 1
2024-08-14 03:15:42
( Mọi quyền đều thuộc về Hiro Mashima, người sở hữu Fairy Tail và các nhân vật)
Năm X776
“Thử đi.” Brain nhìn Jellal đang nỗ lực hoàn thiện một phép thuật mà hắn dạy. Cậu bé tập trung tối đa để có thể vẽ vòng tròn ma thuật ở ngọn núi, cách xa phần còn lại của Magnolia. Anh không hiểu tại sao Brain lại tỏ ra bí mật như vậy, về việc anh gặp hắn. Một lần nữa, Makarov không biết rằng anh đang ở cùng với Brain - một thành phần nguy hiểm.
Mưa rơi mạnh xuống nền xi măng tối màu. Chàng pháp sư trẻ tuổi nhảy lên không trung, tay trái dang rộng, tay còn lại nắm lấy tay dang ra khi anh kích hoạt phép thuật, những dấu vết màu tím trên tay anh bắt đầu phát sáng rực rỡ. Ánh sáng từ những dấu vết tỏa ra như những tia sáng nhảy múa, ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp lan tỏa trong không khí, tạo nên một bầu không khí kỳ diệu và hùng vĩ. Trong tích tắc, những dấu vết trên tay anh chói lóa như những vì sao, rồi dần dần mờ nhạt, tắt hẳn. Jellal quỳ gối để cân bằng cơ thể, khẽ thở hắt ra.
Anh thể hiện rõ sức mạnh ma thuật khổng lồ vừa được giải phóng qua tư thế và động tác của mình. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh chứng minh cho sự căng thẳng và công sức mà anh đã bỏ ra trong quá trình thực hiện phép thuật.
“Ngươi nghĩ sao?” Jellal nheo mắt nhìn những dấu vết kỳ lạ trên mặt Brain đang liên tục phát sáng.
Brain nuốt khan, hắn bị ấn tượng bởi khả năng phép thuật của Jellal; cậu bé này quả thật là một nhân tài với sức mạnh đáng nể. “Đúng, cậu vượt quá sự mong đợi của tôi…”
Pháp sư nhún vai trước nhận xét của hắn; điều đó không có gì mới với anh. Tiếng mưa rơi ào ào, trời ngày một xấu đi, Brain dẫn Jellal đến một nhà kho gần đó, nơi đã bị bỏ hoang từ lâu. “Bạn đã hiểu về tư tưởng của Phù thủy đen Zeref chưa?”.Hắn đề cập đến hệ tư tưởng của Phù thủy đen- Zeref
Có chút ngạc nhiên, anh lắc đầu. Jellal khoanh tay lại, hành động như thể anh không có hứng thú với vị pháp sư nổi tiếng này "Tôi không có hứng thú với một pháp sư được cho là đã sống hơn trăm năm" Anh khẽ liếc nhìn Brain''Nhưng những điều bạn nói có phần khó tin"
"Và tại sao điều đó lại khó tin?Không một người phàm nào có thể sống vĩnh cửu."
"Đúng, những lý thuyết này có thể hơi khéo léo và được chứng minh một cách toàn diện. Nhưng bạn đang quên một sự thật rằng Zeref là bất tử. Anh ta đang ở đâu đó trên thế giới, đó là lý do tại sao tất cả các hội đen tối đều thèm khát hắn'' Brain nói
Như nghĩ ra điều gì đó anh nói "Tôi sẽ không thất hứa với bọn họ. Tôi đã hứa cho bọn họ quyền tự do, mặc dù đó là một khái niệm phổ quát, bạn có nghĩ vậy không? Sự tự do mà chúng mơ ước khác với những gì tôi diễn giải."
Jellal thương hại những đứa trẻ đó, Brain không phải là vị cứu tinh. Không phải khi những đứa trẻ đó có những lời cầu nguyện không thể được đáp ứng. Trừ khi họ tự mình trốn thoát.Đó là một sự mạo hiểm táo bạo, nhưng nó sẽ diễn ra đúng như dự đoán của Jellal. Họ sẽ thoát khỏi cơn thịnh nộ của người bị giam cầm và nổi dậy chống lại hắn. Như một con chó hoang, hung hãn
Miệng cậu bé cong lên thành một biểu cảm tự mãn. “Chúng sẽ bỏ ông, tôi chắc chắn về điều đó.”
Cậu ấy có vẻ ngoài của một đứa trẻ 11 tuổi nhưng lại là một thần đồng phép thuật. "Có lẽ vậy, vậy bạn sẽ làm gì, Jellal?"
“Xem toàn bộ kịch bản diễn ra.”
Nếu Jellal đang mỉa mai, anh không hề đưa ra bất kỳ sự hài hước nào. Thực tế là anh cực kỳ nghiêm túc. Mọi hành động của anh đều được tính toán kỹ lưỡng. Kể từ khi thoát khỏi Tháp Thiên đường, Jellal đã không còn hứng thú với việc liên minh với người khác. Bạn bè của anh là những người duy nhất trung thành với anh, nhưng Fairy Tail vẫn chưa phải là nơi anh có thể hoàn toàn tin tưởng. Hiện tại, anh sẽ cho họ trải qua một loạt các bài kiểm tra để xác định mức độ tin cậy của họ.
Jellal chộp lấy chiếc áo khoác nằm trên ghế dài ngoài nhà kho, khiến Brain cảm thấy thất vọng. “Rời đi sớm như vậy?”
Mặt trời đã gần lặn, và nếu anh không rời đi ngay bây giờ, Makarov chắc chắn sẽ nhận ra sự vắng mặt của anh. “Ừm, nếu tôi không quay lại sớm, hội trưởng của tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm tôi.”
Brain gật đầu và nhìn Jellal mặc áo khoác lên đầu. Anh ta chạy ra ngoài mặc dù trời vẫn mưa. Cỏ dưới chân trơn trượt, anh trượt chân hai lần. Đối với một pháp sư mà nói, việc bị thương do ngã trên cỏ là điều thật đáng xấu hổ.
Jellal bước vào hội quán nơi nhiều người đang trú mưa. Do tính toán sai lầm của mình, Makarov đã trở về trước khi anh đến thị trấn. Hành vi của chàng trai trẻ không thể không bị chú ý. Chủ hội nghi ngờ nhìn Jellal khi anh lặng lẽ bước vào hội trường, nhiều pháp sư không chú ý đến anh.
Fairy Tail thấy anh kỳ lạ, có lẽ vì anh thích luyện tập phép thuật hơn là tận hưởng sự thư giãn. Nhưng thực ra, , anh biết bản chất thực sự của hội, ồn ào và liều lĩnh như phương châm vô căn cứ của họ.
“Jellal,” Makarov nhấn mạnh, “Cháu đã đi đâu vậy? Sao lâu vậy?”
Pháp sư nở một nụ cười ngượng ngùng. “Ừm,con đang tập luyện trên núi. Tập luyện dưới mưa cũng tốt, như vậy có thể học cách miễn nhiễm với mưa.”
Lời bào chữa của anh không thuyết phục được Makarov. Jellal là người luôn đúng giờ và nhạy bén, không giống như nhiều pháp sư trong Fairy Tail. “Trong tất cả mọi người, ta không mong cháu lại luyện tập dưới mưa. Thư giãn chút đi nhóc, cháu còn cả cuộc đời phía trước
Jellal không để ý đến cảnh báo của ông, như thể anh đang nghe lời một ông già đọc tạp chí khi rảnh rỗi. “Thưa Master, làm như con có việc gì hay hơn để làm vậy.”
Ngay lúc đó, năm người bạn của anh cũng gia nhập cùng Makarov, cười khúc khích trước vẻ mặt bối rối của Jellal. Erza là người đầu tiên tham gia cuộc trò chuyện. “Master nói đúng, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”
“Điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của tôi,” anh lẩm bẩm một cách khó hiểu. Khoanh tay lại, anh liếc nhìn miếng bịt mắt của Erza. Jellal không nhận ra mình đã nín thở cho đến khi nhìn đi nơi khác với vẻ tội lỗi.
Makarov nhìn theo ánh mắt của anh, nhanh chóng đưa ra kết luận chỉ bằng cái liếc mắt đó.
“À, tôi sẽ đưa các con đi gặp Porlyusica để cô ấy chữa mắt cho Erza. Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ có thể nhìn được bằng cả hai mắt.”
Ý tưởng này khiến tất cả bọn trẻ sợ hãi, chúng chưa bao giờ nghĩ đến thứ gì sẽ ẩn sau miếng gạc cô đeo thay thế cho hốc mắt. Jellal, sau khi làm một số nghiên cứu của riêng mình, không nói gì. Tốt nhất là nên im lặng trước khi Makarov phát hiện ra những cuốn sách được giấu trong những phòng trống trên tầng hai của hội quán. Tầng hai là nơi duy nhất mà chúng có thể ở tạm thời cho đến khi kiếm đủ tiền.
Makarov cho rằng Sho và Millianna không thích nhớ đến ký ức của Erza, điều này hoàn toàn có thể hiểu được. hẳng ích gì khi xát muối vào vết thương khi nó không có tác dụng. “Yên tâm đi, Erza sẽ ổn thôi.”
“Hãy đảm bảo rằng cô ấy không bị giật điện,” Millianna thút thít nói, nhớ lại những cây trượng dài có phép thuật đủ mạnh để làm bị thương nặng một nô lệ. Makarov lặng lẽ nhìn nhóm bạn nhỏ đau khổ, nghĩ về những ký ức kinh hoàng.
“Cái gì? Không, Porlyusica là một người phụ nữ cực kỳ tốt bụng. Cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì như vậy!”
Năm X776
“Thử đi.” Brain nhìn Jellal đang nỗ lực hoàn thiện một phép thuật mà hắn dạy. Cậu bé tập trung tối đa để có thể vẽ vòng tròn ma thuật ở ngọn núi, cách xa phần còn lại của Magnolia. Anh không hiểu tại sao Brain lại tỏ ra bí mật như vậy, về việc anh gặp hắn. Một lần nữa, Makarov không biết rằng anh đang ở cùng với Brain - một thành phần nguy hiểm.
Mưa rơi mạnh xuống nền xi măng tối màu. Chàng pháp sư trẻ tuổi nhảy lên không trung, tay trái dang rộng, tay còn lại nắm lấy tay dang ra khi anh kích hoạt phép thuật, những dấu vết màu tím trên tay anh bắt đầu phát sáng rực rỡ. Ánh sáng từ những dấu vết tỏa ra như những tia sáng nhảy múa, ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp lan tỏa trong không khí, tạo nên một bầu không khí kỳ diệu và hùng vĩ. Trong tích tắc, những dấu vết trên tay anh chói lóa như những vì sao, rồi dần dần mờ nhạt, tắt hẳn. Jellal quỳ gối để cân bằng cơ thể, khẽ thở hắt ra.
Anh thể hiện rõ sức mạnh ma thuật khổng lồ vừa được giải phóng qua tư thế và động tác của mình. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh chứng minh cho sự căng thẳng và công sức mà anh đã bỏ ra trong quá trình thực hiện phép thuật.
“Ngươi nghĩ sao?” Jellal nheo mắt nhìn những dấu vết kỳ lạ trên mặt Brain đang liên tục phát sáng.
Brain nuốt khan, hắn bị ấn tượng bởi khả năng phép thuật của Jellal; cậu bé này quả thật là một nhân tài với sức mạnh đáng nể. “Đúng, cậu vượt quá sự mong đợi của tôi…”
Pháp sư nhún vai trước nhận xét của hắn; điều đó không có gì mới với anh. Tiếng mưa rơi ào ào, trời ngày một xấu đi, Brain dẫn Jellal đến một nhà kho gần đó, nơi đã bị bỏ hoang từ lâu. “Bạn đã hiểu về tư tưởng của Phù thủy đen Zeref chưa?”.Hắn đề cập đến hệ tư tưởng của Phù thủy đen- Zeref
Có chút ngạc nhiên, anh lắc đầu. Jellal khoanh tay lại, hành động như thể anh không có hứng thú với vị pháp sư nổi tiếng này "Tôi không có hứng thú với một pháp sư được cho là đã sống hơn trăm năm" Anh khẽ liếc nhìn Brain''Nhưng những điều bạn nói có phần khó tin"
"Và tại sao điều đó lại khó tin?Không một người phàm nào có thể sống vĩnh cửu."
"Đúng, những lý thuyết này có thể hơi khéo léo và được chứng minh một cách toàn diện. Nhưng bạn đang quên một sự thật rằng Zeref là bất tử. Anh ta đang ở đâu đó trên thế giới, đó là lý do tại sao tất cả các hội đen tối đều thèm khát hắn'' Brain nói
Như nghĩ ra điều gì đó anh nói "Tôi sẽ không thất hứa với bọn họ. Tôi đã hứa cho bọn họ quyền tự do, mặc dù đó là một khái niệm phổ quát, bạn có nghĩ vậy không? Sự tự do mà chúng mơ ước khác với những gì tôi diễn giải."
Jellal thương hại những đứa trẻ đó, Brain không phải là vị cứu tinh. Không phải khi những đứa trẻ đó có những lời cầu nguyện không thể được đáp ứng. Trừ khi họ tự mình trốn thoát.Đó là một sự mạo hiểm táo bạo, nhưng nó sẽ diễn ra đúng như dự đoán của Jellal. Họ sẽ thoát khỏi cơn thịnh nộ của người bị giam cầm và nổi dậy chống lại hắn. Như một con chó hoang, hung hãn
Miệng cậu bé cong lên thành một biểu cảm tự mãn. “Chúng sẽ bỏ ông, tôi chắc chắn về điều đó.”
Cậu ấy có vẻ ngoài của một đứa trẻ 11 tuổi nhưng lại là một thần đồng phép thuật. "Có lẽ vậy, vậy bạn sẽ làm gì, Jellal?"
“Xem toàn bộ kịch bản diễn ra.”
Nếu Jellal đang mỉa mai, anh không hề đưa ra bất kỳ sự hài hước nào. Thực tế là anh cực kỳ nghiêm túc. Mọi hành động của anh đều được tính toán kỹ lưỡng. Kể từ khi thoát khỏi Tháp Thiên đường, Jellal đã không còn hứng thú với việc liên minh với người khác. Bạn bè của anh là những người duy nhất trung thành với anh, nhưng Fairy Tail vẫn chưa phải là nơi anh có thể hoàn toàn tin tưởng. Hiện tại, anh sẽ cho họ trải qua một loạt các bài kiểm tra để xác định mức độ tin cậy của họ.
Jellal chộp lấy chiếc áo khoác nằm trên ghế dài ngoài nhà kho, khiến Brain cảm thấy thất vọng. “Rời đi sớm như vậy?”
Mặt trời đã gần lặn, và nếu anh không rời đi ngay bây giờ, Makarov chắc chắn sẽ nhận ra sự vắng mặt của anh. “Ừm, nếu tôi không quay lại sớm, hội trưởng của tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm tôi.”
Brain gật đầu và nhìn Jellal mặc áo khoác lên đầu. Anh ta chạy ra ngoài mặc dù trời vẫn mưa. Cỏ dưới chân trơn trượt, anh trượt chân hai lần. Đối với một pháp sư mà nói, việc bị thương do ngã trên cỏ là điều thật đáng xấu hổ.
Jellal bước vào hội quán nơi nhiều người đang trú mưa. Do tính toán sai lầm của mình, Makarov đã trở về trước khi anh đến thị trấn. Hành vi của chàng trai trẻ không thể không bị chú ý. Chủ hội nghi ngờ nhìn Jellal khi anh lặng lẽ bước vào hội trường, nhiều pháp sư không chú ý đến anh.
Fairy Tail thấy anh kỳ lạ, có lẽ vì anh thích luyện tập phép thuật hơn là tận hưởng sự thư giãn. Nhưng thực ra, , anh biết bản chất thực sự của hội, ồn ào và liều lĩnh như phương châm vô căn cứ của họ.
“Jellal,” Makarov nhấn mạnh, “Cháu đã đi đâu vậy? Sao lâu vậy?”
Pháp sư nở một nụ cười ngượng ngùng. “Ừm,con đang tập luyện trên núi. Tập luyện dưới mưa cũng tốt, như vậy có thể học cách miễn nhiễm với mưa.”
Lời bào chữa của anh không thuyết phục được Makarov. Jellal là người luôn đúng giờ và nhạy bén, không giống như nhiều pháp sư trong Fairy Tail. “Trong tất cả mọi người, ta không mong cháu lại luyện tập dưới mưa. Thư giãn chút đi nhóc, cháu còn cả cuộc đời phía trước
Jellal không để ý đến cảnh báo của ông, như thể anh đang nghe lời một ông già đọc tạp chí khi rảnh rỗi. “Thưa Master, làm như con có việc gì hay hơn để làm vậy.”
Ngay lúc đó, năm người bạn của anh cũng gia nhập cùng Makarov, cười khúc khích trước vẻ mặt bối rối của Jellal. Erza là người đầu tiên tham gia cuộc trò chuyện. “Master nói đúng, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng không sao.”
“Điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của tôi,” anh lẩm bẩm một cách khó hiểu. Khoanh tay lại, anh liếc nhìn miếng bịt mắt của Erza. Jellal không nhận ra mình đã nín thở cho đến khi nhìn đi nơi khác với vẻ tội lỗi.
Makarov nhìn theo ánh mắt của anh, nhanh chóng đưa ra kết luận chỉ bằng cái liếc mắt đó.
“À, tôi sẽ đưa các con đi gặp Porlyusica để cô ấy chữa mắt cho Erza. Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ có thể nhìn được bằng cả hai mắt.”
Ý tưởng này khiến tất cả bọn trẻ sợ hãi, chúng chưa bao giờ nghĩ đến thứ gì sẽ ẩn sau miếng gạc cô đeo thay thế cho hốc mắt. Jellal, sau khi làm một số nghiên cứu của riêng mình, không nói gì. Tốt nhất là nên im lặng trước khi Makarov phát hiện ra những cuốn sách được giấu trong những phòng trống trên tầng hai của hội quán. Tầng hai là nơi duy nhất mà chúng có thể ở tạm thời cho đến khi kiếm đủ tiền.
Makarov cho rằng Sho và Millianna không thích nhớ đến ký ức của Erza, điều này hoàn toàn có thể hiểu được. hẳng ích gì khi xát muối vào vết thương khi nó không có tác dụng. “Yên tâm đi, Erza sẽ ổn thôi.”
“Hãy đảm bảo rằng cô ấy không bị giật điện,” Millianna thút thít nói, nhớ lại những cây trượng dài có phép thuật đủ mạnh để làm bị thương nặng một nô lệ. Makarov lặng lẽ nhìn nhóm bạn nhỏ đau khổ, nghĩ về những ký ức kinh hoàng.
“Cái gì? Không, Porlyusica là một người phụ nữ cực kỳ tốt bụng. Cô ấy sẽ không làm bất cứ điều gì như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro