Chương 7 - Thiết Lập Hình Tượng Sụp Đổ
Xuyên Thành Thi...
2024-08-07 22:23:56
Năm 2068, căn cứ địa thí nghiệm kỹ thuật khoa học tương lai.
“Bắt đầu thí nghiệm xuyên thời không lần thứ 250…”
Tư Ương lặng lẽ nằm trong khoang thí nghiệm, nhìn điện lưu hiện rõ ngoài khoang tụ thành một tấm lưới điện.
Ý thức nhanh chóng tan rã dưới tác dụng của thuốc tê…
Khi cô mơ hồ tỉnh dậy lần nữa, cảm thấy toàn thân đau đớn rệu rã.
Rất nhanh, cô kinh ngạc phát hiện mình không còn ở trong kén thí nghiệm nữa mà đang nằm trên sàn nhà lạnh băng, bên cạnh còn đang treo lủng lẳng một khúc dây điện.
Nhìn cách bài trí của căn nhà này, tuy sạch sẽ sáng sủa nhưng lại không hề có cảm giác kỹ thuật khoa học, ngược lại đâu đâu cũng ngập tràn hơi thở niên đại nồng đậm.
Lẽ nào cuối cùng cô cũng thành công xuyên việt rồi?
Vào lúc cô tò mò quan sát xung quanh, một giọng nói khó tin bỗng dưng vang lên từ bên cửa.
“Tần Tư Ương, đừng tưởng cô quay về là có thể lấy đi thứ gì từ cái nhà này? Tôi không sợ nói cho cô biết, mọi thứ ở đây đều thuộc về tôi, tôi có thể bắt cô cút về khu quặng dơ bẩn đó làm con chuột thối bất cứ lúc nào.”
Tần Trinh Trinh đắc ý cảnh cáo, giọng nói chứa đầy vẻ khiêu khích.
Tư Ương nhìn cô gái không hề có ý tốt trước mặt, lại nhìn gương mặt xa lạ của mình trong chiếc gương đứng bên cạnh.
Thông qua ký ức không ngừng tuôn vào trong đầu, rất nhanh đã làm rõ tình huống hiện tại của mình.
Tuy cơ thể của cô không xuyên việt tới, nhưng linh hồn đã xuyên qua rồi.
Cô xuyên vào trong một quyển truyện niên đại từng đọc.
Bối cảnh thời gian là thành phố Bắc Kinh năm 1968.
Hơn nữa thiếu nữ xuân thì vừa tròn mười tám cùng tên không cùng họ với cô là con gái ruột được nhà họ Tần tìm về từ khu quặng vào ba năm trước.
Không sai, cô xuyên sách thành thiên kim thật thất sủng.
Mà cô gái tâm cơ giỏi ngụy trang, trước sau hai bộ mặt trước mắt này là con gái nuôi mà vợ chồng nhà họ Tần nuôi lầm mười tám năm, Tần Trinh Trinh.
Mười tám năm trước, mẹ Tần sinh con gái ở bệnh viện nhưng lại bị sản phụ ở cùng phòng bệnh Triệu Hà Hoa dùng thủ đoạn đánh tráo hai đứa trẻ.
Nguyên nhân chính là gia cảnh nhà họ Tần tốt, mà chồng của Triệu Hà Hoa lại vừa bị bắt vào tù không lâu trước đó.
Để con gái mình có thể sống cuộc sống tốt đẹp, Triệu Hà Hoa nhẫn tâm bế nguyên chủ, người vốn nên ăn sung mặc sướng quay về căn nhà tan hoang xơ xác.
Sau khi chồng bị phán chung thân, hai mẹ con bị đuổi ra khỏi căn nhà cũ, đến khu quặng sống.
Từ đây, số mệnh của hai cô gái bị tráo đổi, nguyên chủ vốn nên vô ưu vô lo ở Bắc Kinh lại nhặt than, trộm than gian nan sống qua ngày ở khu quặng gian khổ.
Mà Tần Trinh Trinh vốn dĩ nên chịu đựng mọi thứ này lại được cưng chiều thành công chúa dưới sự bảo bọc của cha mẹ và các anh trai nhà họ Tần.
Cho tới mười lăm năm sau, cuối cùng nhà họ Tần cũng tìm lại con gái ruột ở khu quặng.
Nguyên chủ vốn tưởng cuối cùng có thể khổ tận cam lai, không ngờ người nhà lại thích đứa con gái nuôi đã nuôi bên cạnh mười mấy năm hơn.
Nguyên chủ vừa vào nhà, Tần Trinh Trinh liền quỳ trước mặt cô khóc lóc hối hận thay mẹ ruột cô ta. Người không biết còn tưởng cô ta mới là người đã chịu khổ mười lăm năm ở bên ngoài.
“Bắt đầu thí nghiệm xuyên thời không lần thứ 250…”
Tư Ương lặng lẽ nằm trong khoang thí nghiệm, nhìn điện lưu hiện rõ ngoài khoang tụ thành một tấm lưới điện.
Ý thức nhanh chóng tan rã dưới tác dụng của thuốc tê…
Khi cô mơ hồ tỉnh dậy lần nữa, cảm thấy toàn thân đau đớn rệu rã.
Rất nhanh, cô kinh ngạc phát hiện mình không còn ở trong kén thí nghiệm nữa mà đang nằm trên sàn nhà lạnh băng, bên cạnh còn đang treo lủng lẳng một khúc dây điện.
Nhìn cách bài trí của căn nhà này, tuy sạch sẽ sáng sủa nhưng lại không hề có cảm giác kỹ thuật khoa học, ngược lại đâu đâu cũng ngập tràn hơi thở niên đại nồng đậm.
Lẽ nào cuối cùng cô cũng thành công xuyên việt rồi?
Vào lúc cô tò mò quan sát xung quanh, một giọng nói khó tin bỗng dưng vang lên từ bên cửa.
“Tần Tư Ương, đừng tưởng cô quay về là có thể lấy đi thứ gì từ cái nhà này? Tôi không sợ nói cho cô biết, mọi thứ ở đây đều thuộc về tôi, tôi có thể bắt cô cút về khu quặng dơ bẩn đó làm con chuột thối bất cứ lúc nào.”
Tần Trinh Trinh đắc ý cảnh cáo, giọng nói chứa đầy vẻ khiêu khích.
Tư Ương nhìn cô gái không hề có ý tốt trước mặt, lại nhìn gương mặt xa lạ của mình trong chiếc gương đứng bên cạnh.
Thông qua ký ức không ngừng tuôn vào trong đầu, rất nhanh đã làm rõ tình huống hiện tại của mình.
Tuy cơ thể của cô không xuyên việt tới, nhưng linh hồn đã xuyên qua rồi.
Cô xuyên vào trong một quyển truyện niên đại từng đọc.
Bối cảnh thời gian là thành phố Bắc Kinh năm 1968.
Hơn nữa thiếu nữ xuân thì vừa tròn mười tám cùng tên không cùng họ với cô là con gái ruột được nhà họ Tần tìm về từ khu quặng vào ba năm trước.
Không sai, cô xuyên sách thành thiên kim thật thất sủng.
Mà cô gái tâm cơ giỏi ngụy trang, trước sau hai bộ mặt trước mắt này là con gái nuôi mà vợ chồng nhà họ Tần nuôi lầm mười tám năm, Tần Trinh Trinh.
Mười tám năm trước, mẹ Tần sinh con gái ở bệnh viện nhưng lại bị sản phụ ở cùng phòng bệnh Triệu Hà Hoa dùng thủ đoạn đánh tráo hai đứa trẻ.
Nguyên nhân chính là gia cảnh nhà họ Tần tốt, mà chồng của Triệu Hà Hoa lại vừa bị bắt vào tù không lâu trước đó.
Để con gái mình có thể sống cuộc sống tốt đẹp, Triệu Hà Hoa nhẫn tâm bế nguyên chủ, người vốn nên ăn sung mặc sướng quay về căn nhà tan hoang xơ xác.
Sau khi chồng bị phán chung thân, hai mẹ con bị đuổi ra khỏi căn nhà cũ, đến khu quặng sống.
Từ đây, số mệnh của hai cô gái bị tráo đổi, nguyên chủ vốn nên vô ưu vô lo ở Bắc Kinh lại nhặt than, trộm than gian nan sống qua ngày ở khu quặng gian khổ.
Mà Tần Trinh Trinh vốn dĩ nên chịu đựng mọi thứ này lại được cưng chiều thành công chúa dưới sự bảo bọc của cha mẹ và các anh trai nhà họ Tần.
Cho tới mười lăm năm sau, cuối cùng nhà họ Tần cũng tìm lại con gái ruột ở khu quặng.
Nguyên chủ vốn tưởng cuối cùng có thể khổ tận cam lai, không ngờ người nhà lại thích đứa con gái nuôi đã nuôi bên cạnh mười mấy năm hơn.
Nguyên chủ vừa vào nhà, Tần Trinh Trinh liền quỳ trước mặt cô khóc lóc hối hận thay mẹ ruột cô ta. Người không biết còn tưởng cô ta mới là người đã chịu khổ mười lăm năm ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro