Nhầm Tưởng
changkolemon
2024-08-12 20:47:53
( Tác giả changkolemon chỉ đăng tải truyện trên dtruyen.com! Gần đây, tác giả thấy có nhiều trang như : Wattpad.vn, SSTruyen,..... đã sao chép chuyện của tác giả ạ! Mong các trang web được nhắc tới tôn trọng sức lao động của tác giả ạ! Mong các bạn không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tác giả ạ! Nếu các bạn đang đọc truyên Yêu Thầm Thời Học Trò đang được đăng tải trên một trang web khác thì mong các bạn có thể quay lại dtruyen.com để đọc truyện gốc ạ! Tác giả xin nhắc lại: Các web khác không sao chép chuyện ạ! Mong các web thông cảm ạ! Đây là tâm tư của tác giả : changkolemon nên mong các web sẽ tôn trọng! Xin chân thành cảm ơn!)
Tôi buồn bã cúp điện thoại, tôi chợt òa khóc ngay ở quán cafe đó. Đây là lần đầu tiên trong đời những giọt nước mắt của tôi rơi xuống vì tình yêu nam nữ. Đây là lần đầu tiên tim tôi đau như vạn nhát dao vô hình đâm vào, không thể tả nổi..... Khi yêu một người khó đến vậy sao? Trước kia, tôi nghe nhiều anh chị đã có người yêu kể rằng: không thể quên được người yêu cũ.Tôi lúc đó nghĩ rằng: không yêu người này thì yêu người khác chứ việc gì phải lụy một người không tim, không phổi như vậy? Nhiều lúc ngồi nghĩ về tương lai tôi còn nghĩ rằng tôi chẳng có hứng thú với ai cả, mai sau khi gia đình thúc giục lập gia đình thì tôi tìm đại một người rồi cưới về là được. Nhưng bây giờ tôi đã nhầm, một khi đã yêu ai đó thật lòng thì bạn khó có thể quên được người đó, lúc nào cũng nhớ đến họ. Cho dù đã quên được, sau này nghe đến tên của họ thì trái tim bạn sẽ nhói đau như ngày bạn khóc vì mối tình của bạn với họ.
Sau khi khóc đã đời, tôi đã rời khỏi quán cafe và đến nhà Thảo ngủ qua đêm vì tôi sợ bố mẹ tôi sẽ đau lòng khi thấy cặp mặt sưng húp vì khóc của tôi.
~ Nhà Thảo~
- Cốc cốc( tiếng đập cửa), Thảo ơi, mở cửa cho tao với! Tôi đến nhà Thảo ngủ.
- Ơi! Ra ngay đây. Thảo đáp.
- Linh! Sao mắt mày sưng húp thế kia? Mày khóc à? Sao mày khóc vậy? Thảo hốt hoảng hỏi tôi.
- Uk, tao khóc ở quán cafe! Tôi đi vào nhà Thảo.
- Thế sao mày khóc vậy? Thảo đưa cốc nước cho tôi rồi nói.
- Cứ từ từ rồi tao sẽ kể cho. Tôi nhận lấy cốc nước từ tay Thảo.Sau khi nghe xong ngọn ngành của câu chuyện, Thảo khuyên:
-Không để ý trong chuyện tình yêu là bình thường mà lại còn là mối tình đơn phương nữa thì nó lại bình thường hơn nữa! Nên mày không cần phải quá buồn đâu! Tối nay cứ ngủ lại nhà tao rồi mai về cho bố mẹ mày đỡ lo!
- Uk, để tao nhắn với bố mẹ tao đã. Tôi cười. Thảo nói sẽ làm cho tôi một bữa cơm thịnh soạn để quên Minh ra khỏi cuộc sống của tôi nên tôi cũng xuống bếp xem phụ giúp được cô ấy cái gì không. Vừa vào phòng bếp, đập vào mắt tôi là hình ảnh những chàng trai dấu mặt khoe cơ bụng 6 múi dán đầy phòng bếp.Tôi bèn thốt lên vì quá bất ngờ, bình thường cô ấy đâu có mê trai đến nỗi dán ảnh trai đầy phòng bếp cơ chứ! Vì quá hốt hoảng lên tôi bị té xuống sàn, nghe thấy tiếng phịch , Thảo bèn chạy ra thì thấy tôi ngã sõng soài trên sàn. Cô ấy bèn đỡ tôi ra phòng khách rồi đi lấy thuốc để sơ cứu cho tôi. Hình ảnh Thảo sơ cứu vết thương cho tôi khiến tôi lại nhớ đến Minh nhưng tôi lại an ủi lòng mình rằng tình yêu đầu đời thường sẽ c.h.ế.t trẻ nên không đi về đâu được. Dù có tự an ủi bản thân mình như vậy nhưng cũng không thể nào làm phai mờ hình ảnh cậu thiếu niên đẹp trai, khôi ngô, tuấn tú,... đó trong lòng tôi được. Tôi bèn giật lấy băng gâu từ tay cô ấy rồi nói:
- Thôi, mày vào nấu cơm tiếp đi để tao tự sơ cứu cũng được!
- Tao đã bảo mày ở yên trong phòng khách rồi mà sao mày cứ chạy lung tung vậy? Thảo tức giận hỏi.
- Thì tao chỉ muốn vào xem có giúp mày được cái gì không để tao giúp thôi chứ! Tôi tỏ ra vô tôi rồi trả lời.
- Nhưng mà sao mày mê trai thế? Toàn dán ảnh trai khoe 6 múi ở bếp? Tôi gặng hỏi.
- ....... Thôi c.h.ế.t rồi! Cái nồi cá tao nấu cháy mất rồi. Để tao vào xem. Thảo cố gắng chuyển chủ đề.
~ Giờ ăn tối~
Sau một hồi lọ mọ trong bếp, cuối cùng con bạn thân BÁO ĐỜI của tôi cũng làm cho tôi một bữa cơm thịnh soạn để tôi CẮT ĐÔI NỖI SẦU. Đang ăn thì tôi mới để ý là vừa nãy cô ấy chưa trả lời câu hỏi của tôi nên tôi bèn hỏi lại:
- À mày ơi! Thế sao mày lại dán ảnh trai khoe múi đầy bếp thế mày?
- Thì.. tao làm thế để khi nấu ăn khói bay lên sẽ không để lại vết ố vàng trên tường á! Thảo ngập ngừng trả lời.
-Thế sao không dùng báo dán vào mà phải dùng ảnh trai làm gì? Tôi hỏi vặn.
-Tại vì tao có cô chị ở trên thành phố mê trai nên mua một tập album luôn! Bà chị của tao lại muốn chia sẻ niềm đam mê này với tao nên bà ấy cho tao một quyển về xem. Tao tiện nên dán vào tường thôi! Thảo đỏ mặt trả lời.
- Tao là tao nghi lắm nha! Tôi vừa nhai vừa nói.
- Thôi mày ăn đi rồi tí nữa tao với mày đi karaoke để giải sầu. Thảo đánh lạc hướng tôi.
- Uk! Tôi đáp.
( Tác giả changkolemon chỉ đăng tải truyện trên dtruyen.com! Gần đây, tác giả thấy có nhiều trang như : Wattpad.vn, SSTruyen,..... đã sao chép chuyện của tác giả ạ! Mong các trang web được nhắc tới tôn trọng sức lao động của tác giả ạ! Mong các bạn không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tác giả ạ! Nếu các bạn đang đọc truyên Yêu Thầm Thời Học Trò đang được đăng tải trên một trang web khác thì mong các bạn có thể quay lại dtruyen.com để đọc truyện gốc ạ! Tác giả xin nhắc lại: Các web khác không sao chép chuyện ạ! Mong các web thông cảm ạ! Đây là tâm tư của tác giả : changkolemon nên mong các web sẽ tôn trọng! Xin chân thành cảm ơn!)
Tôi buồn bã cúp điện thoại, tôi chợt òa khóc ngay ở quán cafe đó. Đây là lần đầu tiên trong đời những giọt nước mắt của tôi rơi xuống vì tình yêu nam nữ. Đây là lần đầu tiên tim tôi đau như vạn nhát dao vô hình đâm vào, không thể tả nổi..... Khi yêu một người khó đến vậy sao? Trước kia, tôi nghe nhiều anh chị đã có người yêu kể rằng: không thể quên được người yêu cũ.Tôi lúc đó nghĩ rằng: không yêu người này thì yêu người khác chứ việc gì phải lụy một người không tim, không phổi như vậy? Nhiều lúc ngồi nghĩ về tương lai tôi còn nghĩ rằng tôi chẳng có hứng thú với ai cả, mai sau khi gia đình thúc giục lập gia đình thì tôi tìm đại một người rồi cưới về là được. Nhưng bây giờ tôi đã nhầm, một khi đã yêu ai đó thật lòng thì bạn khó có thể quên được người đó, lúc nào cũng nhớ đến họ. Cho dù đã quên được, sau này nghe đến tên của họ thì trái tim bạn sẽ nhói đau như ngày bạn khóc vì mối tình của bạn với họ.
Sau khi khóc đã đời, tôi đã rời khỏi quán cafe và đến nhà Thảo ngủ qua đêm vì tôi sợ bố mẹ tôi sẽ đau lòng khi thấy cặp mặt sưng húp vì khóc của tôi.
~ Nhà Thảo~
- Cốc cốc( tiếng đập cửa), Thảo ơi, mở cửa cho tao với! Tôi đến nhà Thảo ngủ.
- Ơi! Ra ngay đây. Thảo đáp.
- Linh! Sao mắt mày sưng húp thế kia? Mày khóc à? Sao mày khóc vậy? Thảo hốt hoảng hỏi tôi.
- Uk, tao khóc ở quán cafe! Tôi đi vào nhà Thảo.
- Thế sao mày khóc vậy? Thảo đưa cốc nước cho tôi rồi nói.
- Cứ từ từ rồi tao sẽ kể cho. Tôi nhận lấy cốc nước từ tay Thảo.Sau khi nghe xong ngọn ngành của câu chuyện, Thảo khuyên:
-Không để ý trong chuyện tình yêu là bình thường mà lại còn là mối tình đơn phương nữa thì nó lại bình thường hơn nữa! Nên mày không cần phải quá buồn đâu! Tối nay cứ ngủ lại nhà tao rồi mai về cho bố mẹ mày đỡ lo!
- Uk, để tao nhắn với bố mẹ tao đã. Tôi cười. Thảo nói sẽ làm cho tôi một bữa cơm thịnh soạn để quên Minh ra khỏi cuộc sống của tôi nên tôi cũng xuống bếp xem phụ giúp được cô ấy cái gì không. Vừa vào phòng bếp, đập vào mắt tôi là hình ảnh những chàng trai dấu mặt khoe cơ bụng 6 múi dán đầy phòng bếp.Tôi bèn thốt lên vì quá bất ngờ, bình thường cô ấy đâu có mê trai đến nỗi dán ảnh trai đầy phòng bếp cơ chứ! Vì quá hốt hoảng lên tôi bị té xuống sàn, nghe thấy tiếng phịch , Thảo bèn chạy ra thì thấy tôi ngã sõng soài trên sàn. Cô ấy bèn đỡ tôi ra phòng khách rồi đi lấy thuốc để sơ cứu cho tôi. Hình ảnh Thảo sơ cứu vết thương cho tôi khiến tôi lại nhớ đến Minh nhưng tôi lại an ủi lòng mình rằng tình yêu đầu đời thường sẽ c.h.ế.t trẻ nên không đi về đâu được. Dù có tự an ủi bản thân mình như vậy nhưng cũng không thể nào làm phai mờ hình ảnh cậu thiếu niên đẹp trai, khôi ngô, tuấn tú,... đó trong lòng tôi được. Tôi bèn giật lấy băng gâu từ tay cô ấy rồi nói:
- Thôi, mày vào nấu cơm tiếp đi để tao tự sơ cứu cũng được!
- Tao đã bảo mày ở yên trong phòng khách rồi mà sao mày cứ chạy lung tung vậy? Thảo tức giận hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thì tao chỉ muốn vào xem có giúp mày được cái gì không để tao giúp thôi chứ! Tôi tỏ ra vô tôi rồi trả lời.
- Nhưng mà sao mày mê trai thế? Toàn dán ảnh trai khoe 6 múi ở bếp? Tôi gặng hỏi.
- ....... Thôi c.h.ế.t rồi! Cái nồi cá tao nấu cháy mất rồi. Để tao vào xem. Thảo cố gắng chuyển chủ đề.
~ Giờ ăn tối~
Sau một hồi lọ mọ trong bếp, cuối cùng con bạn thân BÁO ĐỜI của tôi cũng làm cho tôi một bữa cơm thịnh soạn để tôi CẮT ĐÔI NỖI SẦU. Đang ăn thì tôi mới để ý là vừa nãy cô ấy chưa trả lời câu hỏi của tôi nên tôi bèn hỏi lại:
- À mày ơi! Thế sao mày lại dán ảnh trai khoe múi đầy bếp thế mày?
- Thì.. tao làm thế để khi nấu ăn khói bay lên sẽ không để lại vết ố vàng trên tường á! Thảo ngập ngừng trả lời.
-Thế sao không dùng báo dán vào mà phải dùng ảnh trai làm gì? Tôi hỏi vặn.
-Tại vì tao có cô chị ở trên thành phố mê trai nên mua một tập album luôn! Bà chị của tao lại muốn chia sẻ niềm đam mê này với tao nên bà ấy cho tao một quyển về xem. Tao tiện nên dán vào tường thôi! Thảo đỏ mặt trả lời.
- Tao là tao nghi lắm nha! Tôi vừa nhai vừa nói.
- Thôi mày ăn đi rồi tí nữa tao với mày đi karaoke để giải sầu. Thảo đánh lạc hướng tôi.
- Uk! Tôi đáp.
( Tác giả changkolemon chỉ đăng tải truyện trên dtruyen.com! Gần đây, tác giả thấy có nhiều trang như : Wattpad.vn, SSTruyen,..... đã sao chép chuyện của tác giả ạ! Mong các trang web được nhắc tới tôn trọng sức lao động của tác giả ạ! Mong các bạn không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tác giả ạ! Nếu các bạn đang đọc truyên Yêu Thầm Thời Học Trò đang được đăng tải trên một trang web khác thì mong các bạn có thể quay lại dtruyen.com để đọc truyện gốc ạ! Tác giả xin nhắc lại: Các web khác không sao chép chuyện ạ! Mong các web thông cảm ạ! Đây là tâm tư của tác giả : changkolemon nên mong các web sẽ tôn trọng! Xin chân thành cảm ơn!)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro