Chương 1
2024-11-17 05:36:03
Sân bay rộn ràng và nhốn nháo, Vương Kiến Quân lại một lần nữa dặn dò hai sư đệ của mình.
“Lát nữa gặp chưởng môn, các đệ nhất định phải cung kính, nhớ đừng làm chưởng môn không vui.”
Lý Văn Tâm, 15 tuổi, dáng vẻ thanh tú, cao gầy, mặc đạo phục, tóc búi theo kiểu Đạo gia, trông giống hệt một thiếu niên đạo sĩ bước ra từ phim cổ trang.
Cậu gật đầu, đáp lời sư huynh: “Em biết rồi, sư huynh.”
Vương Kiến Quân lại quay sang cậu bé đứng cạnh: “Kim Qua, đặc biệt là đệ, gặp chưởng môn thì nói năng phải cẩn thận, không biết nói gì thì cứ cười, đừng để chưởng môn nghĩ đệ quá thật thà.”
Đường Kim Qua, một cậu bé tám tuổi, mặc đạo bào, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, nắm chặt vạt áo: “Vâng, sư huynh.”
Vương Kiến Quân thở dài trong lòng. Hai sư đệ của anh, Văn Tâm 15 tuổi, đang học lớp 10, và Kim Qua chỉ mới học lớp 3, cả hai đều cần tiền lo học hành. Bản thân anh lại không có nhiều khả năng, chỉ biết giảng kinh và làm pháp sự. Thanh Vân Quan thì không phải là một đạo quán chính quy, người tìm anh làm pháp sự ít đến mức thu nhập hầu như không đáng kể. Ngay cả việc làm thêm bên ngoài cũng không đủ kiếm tiền trang trải.
Hai năm trước, sau khi sư phụ mất, số tiền để lại cũng đã gần như cạn kiệt. Nhìn tình hình đạo quán đang đứng trước bờ vực phá sản, anh không còn cách nào khác ngoài việc gửi thư cầu cứu tới các đạo quán lớn. Nhưng những lá thư ấy chẳng khác nào đá chìm xuống đáy biển.
Biết trước sẽ bị bỏ qua vì không có danh tiếng, nhưng khi chính thức bị từ chối, anh vẫn cảm thấy cay đắng trong lòng.
Khi đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ bỏ và bàn bạc với hai sư đệ, điều bất ngờ là anh nhận được hồi âm từ Xuất Vân Quan!
Xuất Vân Quan dù không phải Toàn Chân Giáo nhưng cũng là một trong những môn phái Đạo giáo chính thống, có thực lực vững mạnh. Khi nghe rằng họ sẽ cử một đệ tử đến giúp quản lý Thanh Vân Quan, Vương Kiến Quân vui mừng đến mức không ngủ nổi.
Cuối cùng, ngày chờ đợi đã đến, anh vội vàng dẫn theo hai sư đệ, mặc bộ đạo phục đẹp nhất để ra sân bay đón tiếp.
Khi hành khách dần ra khỏi sân bay, Vương Kiến Quân vội giơ cao tấm bảng viết chữ "Thanh Vân Quan." Lúc này, một người đàn ông cao lớn, cường tráng xuất hiện, một tay xách vali màu hồng, một tay ôm một bé gái nhỏ mặc váy trắng, đôi tay mềm mại vòng quanh cổ anh ta, đôi mắt to đen láy khẽ nhắm lại như đang ngủ.
“Lát nữa gặp chưởng môn, các đệ nhất định phải cung kính, nhớ đừng làm chưởng môn không vui.”
Lý Văn Tâm, 15 tuổi, dáng vẻ thanh tú, cao gầy, mặc đạo phục, tóc búi theo kiểu Đạo gia, trông giống hệt một thiếu niên đạo sĩ bước ra từ phim cổ trang.
Cậu gật đầu, đáp lời sư huynh: “Em biết rồi, sư huynh.”
Vương Kiến Quân lại quay sang cậu bé đứng cạnh: “Kim Qua, đặc biệt là đệ, gặp chưởng môn thì nói năng phải cẩn thận, không biết nói gì thì cứ cười, đừng để chưởng môn nghĩ đệ quá thật thà.”
Đường Kim Qua, một cậu bé tám tuổi, mặc đạo bào, khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, nắm chặt vạt áo: “Vâng, sư huynh.”
Vương Kiến Quân thở dài trong lòng. Hai sư đệ của anh, Văn Tâm 15 tuổi, đang học lớp 10, và Kim Qua chỉ mới học lớp 3, cả hai đều cần tiền lo học hành. Bản thân anh lại không có nhiều khả năng, chỉ biết giảng kinh và làm pháp sự. Thanh Vân Quan thì không phải là một đạo quán chính quy, người tìm anh làm pháp sự ít đến mức thu nhập hầu như không đáng kể. Ngay cả việc làm thêm bên ngoài cũng không đủ kiếm tiền trang trải.
Hai năm trước, sau khi sư phụ mất, số tiền để lại cũng đã gần như cạn kiệt. Nhìn tình hình đạo quán đang đứng trước bờ vực phá sản, anh không còn cách nào khác ngoài việc gửi thư cầu cứu tới các đạo quán lớn. Nhưng những lá thư ấy chẳng khác nào đá chìm xuống đáy biển.
Biết trước sẽ bị bỏ qua vì không có danh tiếng, nhưng khi chính thức bị từ chối, anh vẫn cảm thấy cay đắng trong lòng.
Khi đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ bỏ và bàn bạc với hai sư đệ, điều bất ngờ là anh nhận được hồi âm từ Xuất Vân Quan!
Xuất Vân Quan dù không phải Toàn Chân Giáo nhưng cũng là một trong những môn phái Đạo giáo chính thống, có thực lực vững mạnh. Khi nghe rằng họ sẽ cử một đệ tử đến giúp quản lý Thanh Vân Quan, Vương Kiến Quân vui mừng đến mức không ngủ nổi.
Cuối cùng, ngày chờ đợi đã đến, anh vội vàng dẫn theo hai sư đệ, mặc bộ đạo phục đẹp nhất để ra sân bay đón tiếp.
Khi hành khách dần ra khỏi sân bay, Vương Kiến Quân vội giơ cao tấm bảng viết chữ "Thanh Vân Quan." Lúc này, một người đàn ông cao lớn, cường tráng xuất hiện, một tay xách vali màu hồng, một tay ôm một bé gái nhỏ mặc váy trắng, đôi tay mềm mại vòng quanh cổ anh ta, đôi mắt to đen láy khẽ nhắm lại như đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro