Chương 16
2024-11-17 05:36:03
Lý Văn Tâm không hỏi thêm: “Vậy sư huynh mau đi rửa mặt, thay đồ rồi ra ăn cơm.”
Anh ôm Vân Diệu vào đại sảnh, còn Đường Kim Qua đi lấy đồ ăn.
Lý Văn Tâm nhẹ nhàng gọi Vân Diệu: “Diệu Diệu, Diệu Diệu, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp nhé.”
Cô bé với khuôn mặt tròn trĩnh nhăn nhó, giọng nhỏ nhẹ hờn dỗi: “Gọi… gọi ta là chưởng môn!”
Lý Văn Tâm bật cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má cô bé, hai bên má phồng lên thật dễ thương: “Chưởng môn, dậy ăn cơm nào.”
Bị làm phiền, Vân Diệu không hài lòng lắm, nhưng đôi mắt vẫn lim dim, giọng nhỏ nhẹ: “Ca ca… đừng nói nữa, Diệu Diệu buồn ngủ…”
Nghe tiếng gọi "ca ca" đầy yêu thương của Vân Diệu, lòng Lý Văn Tâm mềm nhũn. Nhưng anh cũng biết cô bé đã đi cả ngày, bữa trưa không biết có ăn không, nên bữa tối không thể bỏ được.
Lúc này, mùi thức ăn thơm nức từ bếp bốc lên, Đường Kim Qua bưng đồ ăn vào.
Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú: có sườn chiên, trứng xào, tôm xào và khoai tây xào – toàn bộ những món mà cô bé nhắc tới tối qua.
Lý Văn Tâm đã vi phạm nguyên tắc giúp bạn làm bài để kiếm được 50 đồng, dùng số tiền đó mua sườn và tôm. Còn Đường Kim Qua thì không ngại ngần xuống núi giúp dân trong thị trấn để đổi lấy khoai tây và trứng.
Vân Diệu vẫn úp mặt vào lòng Lý Văn Tâm, không chịu nhúc nhích. Đường Kim Qua nhút nhát nhưng cũng can đảm giơ tay vuốt tóc cô bé, nói ngượng ngùng: “Diệu Diệu, ca ca mua khoai tây và trứng cho em ăn, dậy đi nào.”
Nghe lời Đường Kim Qua, Vân Diệu hơi mở mắt, hít mũi, vẻ mặt như còn ngái ngủ nhưng đầy thèm thuồng: “Có thịt… có thịt, em muốn ăn thịt.”
Đường Kim Qua vội vàng đáp: “Có thịt, thịt đều để phần Diệu Diệu hết.”
Nói rồi, cậu cẩn thận gắp một miếng sườn chiên, thổi nguội rồi xé nhỏ, chuẩn bị đút cho Vân Diệu.
Lý Văn Tâm biết tiểu sư đệ rất quý mến Diệu Diệu, nhưng do ngại ngùng mà không dám nói chuyện nhiều. Thế mà khi cô bé đang mơ màng, cậu lại mạnh dạn hơn, lời lẽ cũng bạo dạn hẳn. Đây quả là một điều tốt.
Lý Văn Tâm mỉm cười nhìn hai em mà không cản trở, chỉ ngồi bên cạnh để trông chừng, đề phòng hai đứa nhỏ vô ý chạm vào đồ nóng.
Vương Kiến Quân rửa mặt xong, thay đồ và ra khỏi phòng, vừa thấy cảnh tượng trước mắt: một cậu thiếu niên mười lăm tuổi đang bế một cô bé ba tuổi rưỡi, còn một cậu bé tám tuổi thì cẩn thận đút sườn cho cô bé.
Anh ôm Vân Diệu vào đại sảnh, còn Đường Kim Qua đi lấy đồ ăn.
Lý Văn Tâm nhẹ nhàng gọi Vân Diệu: “Diệu Diệu, Diệu Diệu, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp nhé.”
Cô bé với khuôn mặt tròn trĩnh nhăn nhó, giọng nhỏ nhẹ hờn dỗi: “Gọi… gọi ta là chưởng môn!”
Lý Văn Tâm bật cười, đưa tay nhẹ nhàng véo má cô bé, hai bên má phồng lên thật dễ thương: “Chưởng môn, dậy ăn cơm nào.”
Bị làm phiền, Vân Diệu không hài lòng lắm, nhưng đôi mắt vẫn lim dim, giọng nhỏ nhẹ: “Ca ca… đừng nói nữa, Diệu Diệu buồn ngủ…”
Nghe tiếng gọi "ca ca" đầy yêu thương của Vân Diệu, lòng Lý Văn Tâm mềm nhũn. Nhưng anh cũng biết cô bé đã đi cả ngày, bữa trưa không biết có ăn không, nên bữa tối không thể bỏ được.
Lúc này, mùi thức ăn thơm nức từ bếp bốc lên, Đường Kim Qua bưng đồ ăn vào.
Bữa tối hôm nay vô cùng phong phú: có sườn chiên, trứng xào, tôm xào và khoai tây xào – toàn bộ những món mà cô bé nhắc tới tối qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Văn Tâm đã vi phạm nguyên tắc giúp bạn làm bài để kiếm được 50 đồng, dùng số tiền đó mua sườn và tôm. Còn Đường Kim Qua thì không ngại ngần xuống núi giúp dân trong thị trấn để đổi lấy khoai tây và trứng.
Vân Diệu vẫn úp mặt vào lòng Lý Văn Tâm, không chịu nhúc nhích. Đường Kim Qua nhút nhát nhưng cũng can đảm giơ tay vuốt tóc cô bé, nói ngượng ngùng: “Diệu Diệu, ca ca mua khoai tây và trứng cho em ăn, dậy đi nào.”
Nghe lời Đường Kim Qua, Vân Diệu hơi mở mắt, hít mũi, vẻ mặt như còn ngái ngủ nhưng đầy thèm thuồng: “Có thịt… có thịt, em muốn ăn thịt.”
Đường Kim Qua vội vàng đáp: “Có thịt, thịt đều để phần Diệu Diệu hết.”
Nói rồi, cậu cẩn thận gắp một miếng sườn chiên, thổi nguội rồi xé nhỏ, chuẩn bị đút cho Vân Diệu.
Lý Văn Tâm biết tiểu sư đệ rất quý mến Diệu Diệu, nhưng do ngại ngùng mà không dám nói chuyện nhiều. Thế mà khi cô bé đang mơ màng, cậu lại mạnh dạn hơn, lời lẽ cũng bạo dạn hẳn. Đây quả là một điều tốt.
Lý Văn Tâm mỉm cười nhìn hai em mà không cản trở, chỉ ngồi bên cạnh để trông chừng, đề phòng hai đứa nhỏ vô ý chạm vào đồ nóng.
Vương Kiến Quân rửa mặt xong, thay đồ và ra khỏi phòng, vừa thấy cảnh tượng trước mắt: một cậu thiếu niên mười lăm tuổi đang bế một cô bé ba tuổi rưỡi, còn một cậu bé tám tuổi thì cẩn thận đút sườn cho cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro